[Dịch] Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 25 : Tiêu Dao yêu giáo

Người đăng: 

.
Yến Phi đi vào hoang thôn, nhà cửa phần lớn đã tiêu điều đổ nát, người không thể ở được, chỉ là chỗ cư trú cho cỏ dại và cáo chồn chim chuột, may thay còn vài căn vẫn được giữ gìn hoàn chỉnh. Nơi vào thôn có một tấm biển, trên đề ba chữ “Ninh Gia Trấn”. Nhìn kỹ dấu tích, có thể thấy vết dây leo bị chặt đứt, có lẽ gần đây đã có người đi ngang qua, đã phá đi để mở đường. Gió lạnh hun hút thổi, càng nhấn mạnh thêm cái hoang lương của thị trấn. Chàng ngó quanh, thôn này nằm giữa một nhánh rẽ của hai dãy núi, giống như một cái cửa ra vào do trời kiến tạo, là một thông đạo dẫn thông hai miền nam bắc trong vòng mấy chục dặm. Có thể tưởng tượng, thời kỳ cực thịnh trong thôn, Ninh Gia Trấn tất là một con đường cho thương lữ, là một lối khác dẫn đến hướng đông Biên Hoang Tập, lúc đó nhất định cực kỳ hưng vượng, chỉ có điều ngày nay đã biến thành một tiểu trấn hoang phế như địa vực. Nhà cửa phía nam trấn đều đã đổ nát, tường sập ngói vỡ cháy đen, có dấu hiệu bị hỏa hoạn. Chàng lật tìm từng ngôi nhà, nhưng không phát hiện được gì, giữa trấn có đôi ba căn nhà còn tương đối nguyên vẹn, phát hiện thấy có dấu vết của người, vì có dấu hiệu nhóm lửa và vụn lương thực, có thể là Hoang nhân đi qua, mà cũng có thể là chính Bàng Nghĩa. Khi chàng đi từ bên nam sang một bên khác, chỉ còn một căn nhà. Hy vọng tìm thấy Bàng Nghĩa càng mong manh, tim trĩu nặng, điều duy nhất an ủi là không tìm thấy xác chết của Bàng Nghĩa. Đúng lúc đó, ở căn nhà duy nhất còn nguyên vẹn bỗng bùng sáng một ngọn lửa màu xanh lục, lập lòe như ma trơi lọt qua ô cửa ra, độ sáng vượt xa đèn lửa bình thường, chiếu hắt đến cả bình nguyên hoang dã ở xa xa về mặt bắc trấn. Nếu Yến Phi tin vào thuyết quỷ thần, ắt hẳn sẽ sợ đến vắt chân lên cổ mà chạy, ngờ rằng mãnh quỷ xuất hiện. Nhưng Yến Phi chẳng sợ gì cả, chỉ đề cao cảnh giác mà thôi. Chàng cẩn thận đi từng bước đến gần căn nhà chiếu ra ánh lửa xanh lục nọ. Ánh lửa xanh lực sau khi qua giai đoạn bùng cháy rực rỡ nhất thì từ từ dịu đi, đến khi Yến Phi đến được trước khuôn cửa sổ cũ nát, màu lửa xanh lục đã biến thành một ngún sáng yếu ớt, hắt in hình một thân thể đàn bà xinh đẹp, đang nghiêng mình nhìn về phía cổng trấn, thông qua cửa sổ mặt bắc của căn nhà. Yến Phi ngạc nhiên kêu lên: “An Ngọc Tình!”. An Ngọc Tình quay lại, nhìn chàng, tươi cười như hoa, dịu dàng nói: “Yến thiếu hiệp đại giá quang lâm, thực là vinh hạnh, chỉ tiếc không có trà nước đãi khách”. Lúc đó ánh lửa xanh đã tắt rụi hoàn toàn, căn phòng chìm vào một màn tối đen, mãi một lúc sau mới được thay thế bằng ánh trăng nhàn nhạt, lại có thể nhìn thấy lờ mờ mọi vật, không gian chuyển từ sáng sang tối như thế, khiến người ta có cảm giác kỳ dị như mộng ảo. Nếu không phải một lòng muốn tìm kiếm Bàng Nghĩa nên mới đi vào trấn, Yến Phi nhất định sẽ lập tức phất tay áo mà bỏ đi. Tuy chàng không căm hận ả hoặc nung nấu báo thù như Thác Bạt Khuê và Lưu Dụ, nhưng chàng vẫn không có chút thiện cảm nào với ả yêu nữ giảo hoạt như hồ ly, hành vi tà dị này, biết rằng dính dáng với ả chẳng có kết quả gì tốt đẹp cả. An Ngọc Tình õng ẹo bước đến mở cửa ra, trìu mến nói với chàng như thể một người vợ hiền dịu: “Ngoài đó gió mạnh lắm, vào đi nào!”. Yến Phi thông minh hơn người, lập tức nhớ đến ngọn lửa xanh ả phóng ra trong nhà, hẳn rằng ngọn lửa đó đã bị gió lạnh thổi tắt, hoặc không thể duy trì được lâu. Như vậy, có lẽ ả đang phát tín hiệu cho ai đó ở phía bắc trấn. Hiện tại thái độ của ả thân mật như vậy, rất có khả năng ả muốn lừa chàng lưu lại đây, sau đó sẽ cùng người kia liên thủ dồn chàng vào chỗ chết. Tuy chàng không có thâm thù đại hận gì với ả, thậm chí còn có ơn, song, hạng yêu nhân này hành sự bất chấp đạo lý, có thể chỉ vì chàng đã từng nhìn thấy Thái Bình ngọc bội mà ả cũng sẵn sàng lấy mạng hắn. Yến Phi hừ một tiếng, quay ngoắt đầu theo đường đi ra. Điều đó thực vượt ra ngoài dự liệu của An Ngọc Tình, ả chạy ra khỏi nhà đuổi theo, áp sát vào lưng chàng hờn trách: “Ôi cái anh chàng này! Đang yên đang lành thì nổi đóa lên. Thôi nào! Coi như Ngọc Tình sai, nhưng người ta chỉ là muốn cầu sinh mà thôi! Thác Bạt Khuê và Lưu Dụ, hai cái gã ấy chẳng ôn văn nho nhã, từ bi bồ tát như ngươi gì cả, lúc nào cũng bộ dạng hung hăng như muốn xé xác người ta ra. Ngươi xem đó! Cuối cùng các người cũng có làm sao đâu?”. Lúc này Yến Phi đã đi đến giữa trấn, vụt đứng lại, không ngoảnh đầu, thở dài: “Cô và ta không phải địch nhân, tất nhiên càng không phải bằng hữu, cô muốn làm cái trò bí mật gì ta cũng mặc xác, nhưng đừng có lôi kéo ta. Hiện tại cô đi đường cô, ta đi đường ta. Nếu cô không biết điều, để người khác phải động đao động kiếm, đều không có lợi cho cả cô và ta”. An Ngọc Tình vòng lên trước mặt chàng, làm ra bộ kinh ngạc, ngắm nghía chàng với vẻ yêu kiều, kế đó cười khúc khích nói: “Ngươi nổi giận trông thật đẹp trai”. Yến Phi mỉm cười: “Nếu cô còn chặn đường, chớ trách kẻ thô lỗ này không biết tiếc ngọc thương hương”. An Ngọc Tình tỏ vẻ tủi thân: “Ta chỉ sợ ngươi gặp bọn Thái Ất yêu đạo giết người không chớp mắt. Với cái tính cục cằn của ngươi, không chừng sẽ thiệt to đấy!”. Yến Phi ngạc nhiên vô cùng, lẽ nào đồng bọn mà ả gọi tới, hoàn toàn không phải để đối phó với chàng, mà là bọn Thái Ất Giáo ả đang nhắc tới đây. Trên con đường nhỏ chạy qua khu rừng rậm mạn ngoài phía nam trấn, có tiếng người vọng đến, chứng thực ả biết đích xác có người từ hướng đó đi đến gần, chỉ cần người đến đó đi ra khỏi khu rừng rậm, là có thể lập tức phát hiện ra họ. Chàng đồng thời nghĩ đến tác dụng của việc phóng lửa xanh vừa rồi là không muốn ánh xanh bùng lên, chỉ giới hạn cho người trong trấn trông thấy. An Ngọc Tình nói: “Mau theo ta!”. Tà áo lất phất lướt đi về phía mé trái căn nhà. Yến Phi thầm nghĩ, chỉ có kẻ ngốc mới theo ngươi đi, bèn lao bổ về một căn nhà nằm ở lề bên kia con đường, chàng xuyên qua cửa sổ vào. Vừa di chuyển đến bên cửa sổ, tiếng gió đã nổi lên. An Ngọc Tình xinh đẹp đã nhảy vào theo qua khuôn cửa sổ nát, đến cạnh bên kia của cửa sổ, nói gấp và khẽ: “Coi như ta van xin ngươi được không? Lát nữa bất kể xảy ra việc gì, nhất thiết đừng lộ diện, tất cả kệ người ta đến ứng phó. Nếu không đến ta cũng không bảo vệ được ngươi đâu”. Yến Phi nghe mà chẳng hiểu gì, có điều ả tỏ vẻ khẩn thiết chưa từng thấy. Nhưng do ấn tượng trước đây, chàng lại cảm thấy, đây có thể chỉ là một cái bẫy khác mà ả giăng ra, nhưng bất giác lại nghĩ, ả hoàn toàn không biết chàng có thể đến Ninh Gia Trấn, không thể có chuyện rắp tâm mưu mô hãm hại chàng. Yến Phi nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy rối rắm. Đúng lúc ấy, từ xa xa phía bắc trấn vẳng lại tiếng vó ngựa và bánh xe nghiến xuống mặt đường. o0o “Sạt! Sạt! Sạt!”. Lưu Dụ mở cửa phòng. Gã đang chuẩn bị lên giường ngủ, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa bèn ra mở. “Bạn cũ” Cao Ngạn đứng bên ngoài, sau lưng là bốn tên vệ sĩ Bắc Phủ Binh lúc trước đã đưa gã tới đây. Cao Ngạn cười ha hả: “Cung hỉ! Cung hỉ! Lưu Phó tướng Lưu đại nhân”. Lưu Dụ được y xưng tụng đỏ cả mặt, mời Cao Ngạn vào phòng. Bốn tên vệ sĩ khép cửa lại sau lưng họ. Hai người đến một góc ngồi xuống, Cao Ngạn lộ vẻ cảm kích: “Thứ sử đại nhân quả thực là người tình nghĩa, đi tìm tôi, đích thân cảm ơn tôi, kể với tôi rằng không những huynh đã quay về, mà còn thăng quan phát tài. Ha! Rốt cuộc huynh đã làm được bao nhiêu việc, có phải gặp tên tiểu tử Yến Phi đó rồi không. Nếu không vì sao huynh vừa mới đến, Thứ sử đại nhân đã biết Yến Phi không thể tới phó ước, nhưng Thứ sử đại nhân vẫn vui vẻ hòa nhã lắm, lại còn tặng vàng coi như thù lao. Ha! Thiên hạ lại có việc tiện nghi như vậy”. Nghe giọng điệu quen thuộc và tốc độ nói như pháo liên châu của y, Lưu Dụ cảm thấy ấm lòng, chẳng biết có phải vì kết giao với Yến Phi, yêu người yêu cả lối đi, trước đây gã đối với Cao Ngạn chỉ có cảm giác lợi dụng lẫn nhau. Nghe vậy mỉm cười: “Tốt nhất là huynh đừng moi móc nguồn cơn cội rễ nữa, nếu không e rằng không ra khỏi Hiệp Thạch thành được đâu. Ai phê chuẩn cho huynh đến thăm tôi thế?”. Cao Ngạn thè lưỡi: “Làm gì bí mật vậy? Thứ sự đại nhân đích thân phê chuẩn đó, tôi không dám hỏi thẳng ông ấy, đành đến hỏi huynh”. Lưu Dụ lấy làm lạ: “Huynh quan tâm đến Yến Phi hả?”. Cao Ngạn thở dài: “Ở Biên Hoang Tập, người mắng chửi tôi nhiều nhất là Bàng Nghĩa, người không thèm đếm xỉa đến tôi nhất là Yến Phi. Hồi ở Tập thì vẫn không cảm thấy gì, nhưng rời khỏi đó rồi, mới nhận ra hai người này là những người bạn đúng nghĩa nhất đối với tôi. Phải rồi! Yến Phi chưa bị Khất Phục Quốc Nhân làm thịt chứ?”. Lưu Dụ vui vẻ bảo: “Y còn sống khỏe hơn Khất Phục Quốc Nhân ấy chứ, đừng lo lắng cho y. Ờ! Lưu Dụ tôi cũng rất ít khi chú ý đến người khác, nhưng Yến Phi lại là một ngoại lệ, y có một thứ khí chất khiến người khác khó quên, quả thực là một anh hùng hảo hán”. Rồi gã hỏi: “Hiện nay gia đình nhà cửa huynh sung túc thế, đã định đi đâu ăn chơi phè phỡn chưa?”. Cao Ngạn lập tức nhướng mày: “Không phải là phè phỡn, mà là hưởng thụ cuộc sống. Kiếm bạc là để tiêu, kiếm càng vất vả, tiêu càng thống khoái. Đêm nay rời Hiệp Thạch, tôi đi Kiến Khang, văn kiện do đích thân Thứ sử đại nhân ký duyệt đây rồi, có thể đường hoàng đến Kiến Khang vui chơi. Tôi đã nghe kể chuyện trăng gió Tần Hoài lâu lắm rồi nhưng chưa nếm trải tư vị của nó bao giờ, nếu huynh có thể đi cùng tôi thì tôi sẽ bao tất cả mọi chi phí, như ôn lại những ngày vui vẻ khi chúng ta dạo khắp thanh lâu Biên Hoang”. Lưu Dụ nhăn mặt: “Tôi hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc thật đẫy, dường như huynh không ý thức được là chúng ta đang đánh trận?”. Cao Ngạn cười hì hì: “Chính vì biết là đang chiến tranh, và chiến thắng của chúng ta thật mỏng manh, nên lúc nào vui vẻ được là phải vui vẻ. Tôi cứ đóng chốt ở thanh lâu làm giấc mộng thanh thu con mẹ nó cho xong, tỉnh mộng rồi hẵng tính tiếp”. Lưu Dụ cảm thấy, gã và Cao Ngạn là hai loại người khác nhau hoàn toàn, nhưng gã còn thấy rằng, so với những kẻ luôn mồm rao giảng nhân nghĩa đạo đức, thì ít nhất Cao Ngạn còn chân thành một cách đáng yêu. Cao Ngạn đứng dậy: “Huynh nghỉ đi, nếu đánh thắng, hãy đến Kiến Khang tìm tôi. Chắc tôi không quay về Biên Hoang Tập nữa đâu, sẽ mãi lăn lộn trong hương khuê của Tần Hoài đệ nhất danh kỹ Thiên Thiên tiểu thư, sống cuộc đời mà thần tiên cũng phải thèm muốn”. Lưu Dụ đứng dậy tiễn, phì cười bảo: “Tên tiểu tử này, cứ tưởng có mấy đồng xu kẽm là khiến Kỷ Thiên Thiên rung động hay sao, chẳng biết đã có bao nhiêu danh sĩ cao môn, thương lữ hào phú dốc hết bản lĩnh mong được trông thấy mặt nàng một lần đấy”. Cao Ngạn nói vẻ đầy tự tin: “Cứ đợi mà xem! Nhớ đến tìm tôi nhé!”. Lưu Dụ ôm vai y, mở cửa cho, cười bảo: “Mong đến lúc ấy, vẫn nhận ra cái gói da bọc xương vì tửu sắc quá độ của ngươi”. Cao Ngạn cười ngất, bỏ đi. o0o Ba tên đạo nhân Thái Ất Giáo mình vận đạo bào màu vàng xuất hiện trên con đường bên ngoài căn nhà nơi Yến Phi và An Ngọc Tình đang ẩn nấp. Chúng đứng dàn hàng, chắn ngang lối đi, bộ dạng ung dung nhàn nhã, giữ vẻ khoan thai của cao thủ, ánh mắt dõi về đầu kia con đường của tiểu trấn, tựa hồ rất rõ có ai đang đợi mình. Người đứng giữa thân hình cao ngẳng, hai người hai bên lùn hơn, đều đeo trường kiếm, dáng điệu hạc cốt tiên phong, người nào cũng để râu năm chòm, nhưng ánh mắt thì tà ác quỷ dị, khiến người ta có cảm giác đó là những kẻ không đường hoàng. Yến Phi không để tâm đến bọn chúng lắm, vì An Ngọc Tình đã sớm biết chúng sẽ ở đây chặn đường những người từ phía bắc xuống, nên đã nhanh tay phóng lửa xanh báo hiệu cho đối phương. Đây rõ ràng là một cái bẫy. Chỉ có điều một An Ngọc Tình đã không dễ xử, huống hồ mấy tên mới đến này còn chưa biết là cao thủ phương nào. Điều khó hiểu là vì sao An Ngọc Tình lại khẩn khoản bảo chàng đừng nhúng mũi vào việc không phải của mình? Còn nói cái gì mà nếu chàng bất cẩn lộ diện, đến ả cũng không bảo vệ chàng được. Rốt cục là chuyện gì ấy nhỉ? Theo lý mà nói, nếu ả là con gái của Đan Vương An Thế Thanh, thì chỉ có An Thế Thanh mới buộc ả phải nghe lời. Trừ phi ả không phải con gái của An Thế Thanh, mà là mạo xưng. Mãi cho đến lúc này, chàng mới bắt đầu hoài nghi thân phận thật sự của An Ngọc Tình, đều vì hành vi của ả ngụy bí khó đoán, như thuộc về một bang hội nào đó hơn là con gái của một ẩn sĩ độc lai độc vãng. Bất giác chàng nhìn sang ả, đôi mắt An Ngọc Tình lấp lóe sáng đang quan sát ba đạo nhân Thái Ất Giáo bên ngoài, nét mặt nhìn nghiêng rất đẹp, trông ngây thơ, không gợn chút ma giáo nào. Tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe từ từ lại gần, ở phía bắc con đường vào trấn xuất hiện hai dãy đuốc, tạo nên hai dòng sáng chiếu rực cả con đường. Yến Phi di chuyển về phía cửa sổ quay ra hướng bắc, trông thấy dẫn đầu là hai thanh niên vận y phục võ sĩ, một tay khiển ngựa, một tay cầm đuốc, tiến vào tiểu trấn. Đằng sau họ là tám người trẻ tuổi vận võ phục, sau đó là hai tên tì nữ võ trang đầy đủ và một cỗ xe tứ mã hoa lệ hoàn toàn không ăn nhập gì với vùng hoang trấn sơn dã này, người đánh xe là một đại hán trọc đầu dữ dằn, sau xe còn có tám võ sĩ nữa. Quan sát một hồi, Yến phi hầu như khẳng định đây là đội ngũ xuất hành của một nhà giàu nào đó, nhưng lại ngấm ngầm hiểu rằng sự việc không đơn giản như sự phô bày bề ngoài. Ít nhất có thể họ là người cùng phe với An Ngọc Tình, và ở lập trường đối địch với ba đạo nhân Thái Ất trên con đường ngoài kia. An Ngọc Tình đến bên chàng, khẽ bảo: “Ba tên bên ngoài là Tam đại Hộ pháp, cao thủ nhất lưu trong Thái Ất Giáo, võ công cao cường lắm đấy”. Yến Phi nhìn đội ngựa xe đang từ từ đi đến gần, hỏi: “Bọn kia là ai?”. An Ngọc Tình trách khẽ: “Đừng hỏi được không? Lẽ ra ta phải giết phứt ngươi đi mới phải”. Yến Phi nghe giọng ả không có chút khác lạ nào, điềm tĩnh hỏi: “Cô không phải là con gái của An Thế Thanh, đúng không?”. Mắt An Ngọc Tình lóe sát cơ, nhưng không nói gì. Bên ngoài có tiếng nói vẳng vào: “Vinh Trí, Vinh Định, Vinh Tuệ, hộ pháp của Thái Ất Giáo cung kính đợi ở đây đã lâu, xin vấn an phu nhân”. Yến Phi và An Ngọc Tình đã di chuyển lại cửa sổ cũ, nhìn ra người vừa cao giọng nói chính là một đạo nhân Thái Ất. Dáng điệu họ như đã nắm chắc đối phương trong tay. Đoàn xe ngựa từ từ dừng lại cách họ bốn trượng, giọng đàn bà ngọt ngào mê hoặc khiến người ta thần hồn điên đảo từ trong xe vẳng ra: “Ba vị đạo trưởng! Các ông lao sư động chúng đến đây, nô gia chỉ có một thân một mình làm sao ứng phó được, làm sao mà nuốt trôi được đây? Giang giáo chủ không đến ư? Phải chăng chê nô gia chẳng bõ bẩn mắt?”. Ả nói câu nào cũng đa nghĩa, khiến bọn giáo chúng liên tưởng đến chuyện nam nữ phòng the, đậm mùi dâm dật. Đạo nhân lùn bên cạnh Vinh Trí cười khẩy: “Mạn Diệu Mị Tâm thuật của Mạn Diệu phu nhân là công phu tác dụng đệ nhất trên giường, làm gì có chuyện không ứng phó nổi? Hãy ngoan ngoãn đi theo chúng ta!”. Giọng Mạn Diệu phu nhân lại vẳng ra: “Ôi chà! Vinh Định đạo huynh vẫn chưa thử qua công phu của nô gia, làm sao mà rõ được bản lĩnh của nô gia? Những lời đồn thổi đều khoa trương cả. À! Nô gia suýt nữa quên thỉnh giáo các vị, làm sao biết đêm nay nô gia đi qua lối này vậy?”. Một đạo nhân khác, Vinh Tuệ, hét bảo: “Đừng rườm lời nữa, đêm nay phu nhân không may mắn thoát được đâu. Ngoài phu nhân ra, những người khác cút hết về Tiêu Dao Giáo cho ta, bảo với Nhậm Dao rằng, nếu muốn đòi người, hãy tới tổng đàn của chúng ta”. Yến Phi nghe vậy, không kềm được liếc sang An Ngọc Tình, thầm nhủ lẽ nào ả cũng là yêu nữ của Tiêu Dao Giáo. Chuyện này quả thực rất có khả năng, Tiêu Dao Giáo là một trong tam bang tứ giáo, chỉ có đại bang đại giáo như thế mới có thể bồi dưỡng được nhân vật lợi hại tà dị như An Ngọc Tình. Chàng bất giác hối hận, chàng và Lựu Dụ lại đem bức thủy mặc đồ hình trên ngọc bội giao cho ả, hậu quả thực khó lường. An Ngọc Tình giả như không biết Yến Phi đang nhìn mình, vẫn giữ vẻ tự nhiên, khiến người ta không hiểu nổi ả đang nghĩ gì? Tiêu Dao Giáo rõ ràng là đang ở thế nước – lửa với Thái Ất Giáo, vì vậy ba tên Hộ pháp của Thái Ất mới chặn đường cướp người. Không hiểu Mạn Diệu phu nhân của Tiêu Dao Giáo vì cớ gì phải vượt đường dài từ bắc xuống nam qua Biên Hoang Tập này mà lại để lộ hành tung. Yến Phi giật mình bỗng đoán ra. Mạn Diệu phu nhân đi chuyến này là đã thông qua một kênh nào đó tiết lộ cho Thái Ất Giáo biết, để dẫn dụ người của Thái Ất Giáo đến, mục đích không chừng chính là Giang Lăng Hư – giáo chủ Thái Ất Giáo. Chỉ không ngờ Giang Lăng Hư lại phái ba hộ pháp đi. Nếu ba người này có mệnh hệ gì, nhất định sẽ là một đòn đả kích rất lớn đối với Thái Ất Giáo. Tiêu Dao Giáo là một giáo phái tà ác thần bí vô cùng trên giang hồ, sào huyệt của chúng ở đâu? Trong giáo có những ai? Giang hồ đều không biết. Chắc Thái Ất Giáo cũng chẳng biết được nhiều nhặn gì hơn những người khác, vì vậy nắm được tuyến đường xuống nam của Mạn Diệu phu nhân, bèn phái cao thủ đi chặn đường cướp người, để ép Tiêu Dao Giáo chủ phải xuất đầu lộ diện. Đến lúc này, cuối cùng chàng đã dựa vào trí lực của mình để xâu chuỗi toàn bộ sự kiện. Giọng Mạn Diệu phu nhân vang lên: “Các ngươi không nghe thấy ư? Ba vị đạo huynh bảo các người cút đi!”. Yến Phi còn tưởng ả nói móc, nào ngờ đám võ sĩ và tì nữ nghe vậy đều đồng thanh vâng mệnh, quay ngựa bỏ đi, ngay cả tên đại hán đánh xe trông uy võ ngời ngời cũng tung mình lên đáp xuống lưng ngựa của một tên võ sĩ, rồi mau chóng đi xa dần, chạy sạch không còn một mống. Không chỉ Yến Phi hoang mang, mà cả ba đạo nhân cũng ngó nhau, lộ vẻ kinh ngạc. Mạn Diệu phu nhân vẫn ẩn mình trong cỗ xe hoa lệ, sau lớp rèm che, thở dài êm ái, từ tốn nói đầy vẻ dụ hoặc: “Đường xa tịch mịch, còn không mau lên xe xoa dịu nô gia, nô gia đã chờ đến sốt ruột sốt gan rồi!”. Ba đạo nhân mắt rực hung quang, nhìn chằm chằm vào cỗ xe ngựa trơ trọi nằm ở đầu đường, chuẩn bị xuất thủ. Họ đều là những tay lão luyện giang hồ, đương nhiên hiểu sự tình không đơn giản như bề ngoài. Yến Phi đang ngầm quan sát từ trong nhà, cũng thở dài, biết ba đạo nhân chẳng may mắn gì rồi. Chàng đang suy nghĩa, bỗng thấy nơi hông kêu keng một tiếng. Ánh mắt ba đạo nhân bên ngoài lập tức đổ về phía chàng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang