[Dịch]Bỉ Ngạn: Một Đời Chân Ái - Sưu tầm
Chương 24 : Trở về
                                            .
                                    
             Bầu trời đêm chút đỏ hồng. Mây đen đã thôi không còn che ánh trăng.  Những dải sáng nhỏ le lói chiếu lên cảnh xuân đẹp rực rỡ vẫn chưa muốn  tàn. 
Hắn ôm nàng, như lần đầu bọn họ triền miên. Từng nụ hôn  cháy bỏng rơi trên đôi môi đỏ mọng của nàng. Từng cái ôm siết chặt từ  hắn như thể chỉ cần buông nàng sẽ biến mất như giấc mộng. Tấm lưng trần  trụi mang theo những vết sẹo dài của năm tháng, của số phận, rộng lớn  như cả một vòm trời che chắn cho nàng. 
Đôi bàn tay dù có cố gắng  ôn nhu vẫn thô bạo xé đi váy áo của nàng. Từng thớ thịt trắng nõn, như  đóa sen rộ trong đêm. Từng ngón tay hắn lướt trên thân thể nàng. Cái bàn  tay hư hỏng đặt nơi gò bồng rồi lại lả lướt đến dưới cấm địa ẩm ướt. 
Đôi gò má nàng ửng hồng, vuốt ve vòm ngực của gã đàn ông nàng dám yêu lại chẳng dám hận. 
Từng đợt nhấp nhô, như dung hòa xác thịt lẫn tâm hồn. 
...
Hàn  Ảnh nằm gọn trong vòng tay của Hoa Nguyệt, nàng muốn cái khoảnh khắc  này kéo dài, thật dài. Đôi tay nàng đan chặt đôi tay hắn.
"Ta từng rất hận chàng."
Hàn  Ảnh hôn lên những ngón tay đan của Hoa Nguyệt. Ánh mắt nàng chất chứa  một làn sương phủ che mờ đi nét đẹp trong trẻo thuở còn bên hắn. Đôi tay  nhỏ bé càng siết chặt hơn như thể chẳng muốn rời ra.
"Nhưng ta  lại nhận ra, những lời ta từng thề rằng sẽ chẳng còn liên quan đến  chàng, muôn đời muôn kiếp cũng chỉ mang một nỗi hận với chàng, chỉ là  những lời bao biện cho tình yêu chưa bao giờ tắt của ta dành cho chàng  sau những gì chàng đối xử với ta."
Hàn Ảnh nhắm mắt, tận hưởng lấy cái ôm. Tận hưởng lấy mùi hương. Và tận hưởng ánh trăng tàn đang vùng vẫy để bừng sáng.
Nàng không hề nhận ra, Hoa Nguyệt, ánh mắt có chút ngập ngừng như rơi vào vô định. 
Hắn khẽ hôn lên mái tóc trắng của nàng. Một nụ hôn chẳng bao giờ là bắt đầu đã vội định cho một cái kết thúc.
...
Uy  Diệp sai người chuẩn bị tất cả những thứ mà trang sách yêu cầu. Hắn bày  trận, dùng máu của mình để tế sống thần linh. Dùng lăng kính của Thiên  Ngoại Phi Tiên để tập hợp ánh sáng từ Mặt Trời. Đặt tượng của bốn vị hộ  pháp trấn thần khí năm xưa đặt vào bốn vị trí tạo thành hình của chòm  sao Lạp Hộ.
Trời vừa tờ mờ sáng hắn đã bắt đầu nghi thức. Đám đệ  tử các phái từ Không Tang đến Bạch Nữ đều có mặt yểm trợ cho hắn. Thiên  Quân, Thiên Hậu ở trên chính điện quan sát bằng đài Tru Tiên, nét mặt  nhăn lại, giống như bị đính chặt. 
Từ chỗ Uy Diệp, bảy luồng sáng  tụ lại nơi lăng kính, rồi hòa cùng máu của hắn, chạy đi về phía Đông.  Bốn bức tượng tạo thành lá chắn cho Uy Diệp. 
Hắn dồn lực đẩy  toàn bộ nội lực trong kinh mạch về lăng kính để tăng uy lực cho bảy  luồng sáng. Tuy nhiên, điều hắn không thể ngờ, chính là Linh Nữ đã dẫn  đoàn quân Ma Tộc phục kích đánh đến. Thiên Hậu, Thiên Quân thất kinh bật  người dậy, gấp rút ra lệnh cho Di Thân Vương dẫn quân hỗ trợ. Bọn họ  cưỡi mây, lòng nóng vội, dùng hết tốc lực nhưng chí ít phải nửa canh giờ  mới đến nơi.
Ân Thanh cùng chúng đại đệ tử ra sức chống lại đoàn  ma quân đã bị Linh Nữ đột biến. Đánh hết lớp này lại xuất hiện lớp  khác, uy lực mạnh vô cùng. 
Linh Nữ vượt qua cả rào người phi  thân đến chỗ của Uy Diệp, dùng công lực đánh vào bốn bức tượng khiến lá  chắn mỏng dần. Uy Diệp đành dồn hết lực vào một tay, tay còn lại đem trụ  cho lá chắn. 
"Dù ta có cho ngươi bí mật về Vô Vọng Hải thì cũng  đừng hòng đưa nàng ta ra ngoài." - Linh Nữ hét lên, chưởng đánh ngày  càng mạnh khiến Uy Diệp trở nên cắt mặt, chỉ e không thể trụ lâu thêm  được nữa. Hắn quyết định dùng máu mình để triệu hồi bốn vị tướng lĩnh  trấn giữ thần khí.
Bốn bức tượng đột nhiên trở nên xoay động  không ngừng, bật ra một luồng sáng một chưởng lớn đánh lại Linh Nữ,  khiến nàng ta văng ra tám thước. Từ bốn bức tượng, xuất hiện ba nam nhân  một nữ nhi, trên thân mình mặc giáp, nét mặt uy nghi, dáng người to  lớn, đan tay tạo thành vòng chắn, quỳ gối trước Uy Diệp. 
...
Hoa Nguyệt cởi áo mình đưa cho nàng, bản thân chỉ có một lớp áo mỏng manh, nửa kín nửa hở. Hắn cúi mình bế nàng lên. 
Chỉ  vừa đến trước cửa động, cả vùng trời liền trở nên rung chuyển. Hàn Ảnh  vội vàng nhảy xuống, nàng cuống cuồng chạy vào trong hang động tìm kiếm  Đan Ly. 
Đôi mắt nàng chỉ thấy mờ ảo, bước chân chạy loạng choạng  vài bước đã ngã xuống. Hoa Nguyệt cả kinh chạy đến đỡ lấy nàng, hắn dìu  nàng rồi chạy đến bế Đan Ly qua chỗ nàng. Ngay khoảnh khắc định quay  chân, hắn nhớ ra vẫn còn Liêm Niệm Hỏa, lòng muốn mang nó đi nhưng lại  chẳng biết làm sao để đưa nó ra ngoài cùng.
"Dùng Ô Đan Du của ta  đi." - Hàn Ảnh lấy ra một cái đao nhỏ, cắt đi một cái đuôi hóa Ô Đan  Du, đưa cho Hoa Nguyệt. Tốc độ nhanh như chớp khiến Hoa Nguyệt không kịp  ngăn nàng.
Hắn trân mắt nhìn nàng, môi trở nên trắng bệch, tay cầm ô cũng trở nên run rẩy.
Ánh  mắt của Liêm Niệm Hỏa cũng thoáng cả kinh. Vốn dĩ, nó đã sắp lìa khỏi  cái nơi trần thế này, không ngờ vẫn còn có dịp được nhìn ngắm cái bầu  trời trong trẻo của nhân gian. 
"Nhanh lên." - Hàn Ảnh run run giọng, cắn răng, dù sao sau này cái đuôi đó cũng mọc lại, chẳng có gì đáng tiếc nuối cả.
Nàng  định đưa tay điểm huyệt để ngưng máu, nhưng phát hiện ra, máu của nàng  có linh ứng với Đan Ly. Thằng bé có thể hấp thu máu của nàng. Hàn Ảnh  nhìn nó, môi mỉm cười, cũng tốt, để nó hấp thụ máu của nàng, trong người  cũng có chút pháp lực, cũng có thể giống nàng, bất thương. 
Nàng bế Đan Ly ra ngoài, liền bị một làn gió mạnh cuốn lên vòng xoáy đen trên trời cao. 
"A..."
Hoa  Nguyệt vừa thi pháp đưa Niệm Hỏa giấu vào trong, liền nghe tiếng Hàn  Ảnh, hoảng lên cuống cuồng vừa lao ra ngoài, đã thấy nàng bị cuốn bay  lên, chân liền đạp gió, tay vươn nắm lấy tay nàng. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện