[Dịch]Bỉ Ngạn: Một Đời Chân Ái - Sưu tầm
Chương 2 : Biến cố Không Tang
.
Hoa Nguyệt bị bắt gánh nước từ sông Huyết Đô, trong nửa nén hương phải quay về mà không rơi mất giọt nước nào. Nếu rơi ra, phải quay lại Huyết Đô lấy, trễ một khắc, ngày mai lại phải tiếp tục.
Hắn mỗi ngày đều phải như thế cho đến tối, tinh thần luôn bị kéo căng, hết xách nước lại chính là dùng tay cách mặt nước một tất, chung quanh đều là thùng nước, phải tự mình khiến mặt nước đảo liên tục không ngừng nghỉ.
Hoa Nguyệt đáng thương, dù có dùng hết sức cũng không thể làm cho nước động tĩnh.
Hàn Ảnh trên phản ngọc nhìn hắn, giọng đầy ẩn ý:
"Gánh nước chạy đường rơi hạt, đẩy nước lại chỉ thấy nước đứng yên."
Nói rồi phất tay đến đồng bỉ ngạn, miệng vừa ngân nga, tay xoay xoay lệ tình phủ đầy đồng hoa. Ánh mắt vẫn lơ đễnh nhìn về Hoa Nguyệt.
Hắn nghe nàng nói, trong đầu bắt đầu ngẫm, giữ nước không rơi lúc chạy cũng như làm nước xoay lúc đứng yên. Hắn dùng tay mình đong đưa nhẹ nhàng, tâm thanh tĩnh, tựa hồ như đang chơi đùa cùng những giọt nước theo hướng từng ngón tay.
Hàn Ảnh nhìn hắn, mỉm cười, nụ cười chất chứa âu yếm chưa từng có.
...
Mỗi ngày, Hoa Nguyệt hết nấu cơm, lại đến luyện khí công. Chiều tà buông xuống, nàng dạy hắn viết chữ, đọc sách. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng nắn lấy tay hắn, nét chữ của hắn rất đẹp, thanh mảnh nhưng cứng rắng, mềm mại nhưng chặt chẽ, rất gọn gàng lại thanh tú.
Nàng đưa hắn tứ thư, ngũ kinh nói về binh pháp, pháp khí. Hắn chưa đến bảy ngày đã có thể nắm bắt được công dụng, lĩnh hội từng món pháp khí.
Nàng rèn cho hắn Tàn Niệm kiếm, vỏ bọc cứng rắn nhưng mềm mại, sắc bén. Mỗi lần luyện võ nàng đều bắt hắn chỉ được nhìn một lần rồi làm lại, cứ thế mà tập theo. Mỗi lần, hứng thú, nàng lại lấy Tiêu Tư kiếm cùng hắn luyện võ.
Hoa Nguyệt cứ thế mà tiến bộ từng ngày. Đứa trẻ mười sáu non nớt ngày nào đã thành kẻ nam mười tám, làn da dù có bị phơi nắng đến thế nào cũng vẫn trắng mịn như hoa, đường nét có chút mạnh mẽ nhưng cũng có chút yểu điệu. Nhìn hắn, chẳng ai nghĩ hắn đã phải vất vả thế nào, đã phải chăm chỉ, đau đớn, khổ luyện căn cốt.
Hàn Ảnh mỗi tháng đều đặn, phải giúp hắn ổn định tâm khí, không để tâm ma xâm chiếm, thanh tẩy tủy cốt cho hắn.
Thời gian trôi, người đến tìm nàng nhiều vô kể. Đến cả hồ ly cũng tìm đến nàng. Hoa Nguyệt chứng kiến tỷ tỷ tạo ra mộng cảnh đã phải rất tập trung, dùng hương bỉ ngạn để dẫn mộng, lấy cánh hoa để tạo ảo cảnh, dùng khổ lệ tạo người thương của chính chủ.
Thân thủ của Hàn Ảnh cứ đến rằm, trăng sáng lên cao, bản thân nàng sẽ bị suy yếu, nàng tránh ánh minh nguyệt, trốn vào mật thất để bế quan. Hoa Nguyệt cũng không hiểu vì sao nàng phải bế quan, hắn cảm thấy lo lắng cho nàng, mà chỉ biết canh gác, giúp nàng yên ổn tâm căn.
...
Ngày tháng yên bình là vậy, cũng phải đến lúc sóng gió, bi khổ tìm đến động hồ ly nơi nàng cùng hắn trú ẩn.
Khắp nhân gian từng có lời đồn đại, chỉ cần có Hỏa Tiêu Châu cùng Hàn Tiêu Châu, đem dung hòa bằng máu, liền có thể có được sức mạnh Hồng Liên của tam giới, xưng bá thiên hạ.
Thế nhưng để tìm được hai viên châu này, chỉ có dùng máu của Thần Liêm Niệm Hỏa, tế sống trời đất, tìm ra Hỏa Tiêu Châu, rồi dùng tinh châu trong người Thần Nữ đem luyện bằng máu hoa bỉ ngạn, hòa với ái lệ, luyện thành Hàn Tiêu Châu.
Tức phải giết Thần Thú là Liêm Niệm Hỏa - Linh Thú mạnh nhất trong các thú, rồi lại giết chết Thần Nữ Cửu Hồ tộc - Nữ Thần mạnh nhất của tam giới.
Tứ đại võ phái, vì muốn phong ấn Hồng Liên đã dùng máu thịt mình luyện thành kết ấn trên người của Thần Liêm Niệm Hỏa, và Hàn Ảnh để cả hai người họ bất lão, bất tử, bất thương càng bất diệt. Còn dùng cả xương cốt, phong ấn tứ đại thần khí để mở không gian cất giấu Hồng Liên khai. Còn hai người học, bây giờ, chính là thiên hạ vô địch. Nhưng kết ấn vẫn có lỗ hổng, chính là ánh sáng của trăng tròn đẹp nhất vào ngày rằm mỗi năm, tức là khi ánh sáng của trăng mạnh nhất. Qua được ngày đó, tức là an toàn. Đó chỉ là đối với Hàn Ảnh, còn Liêm Niệm Hỏa, nó bị giam trong Vô cực hải, nơi không thể vào càng chẳng thể ra, rơi vào đây chính là rơi vào hố đen sâu thẳm nhất, không thể thoát. Liêm Niệm Hỏa, ở Vô Cực, canh giữ Hỏa Tiêu Châu.
Vốn dĩ lời đồn đại đã biến mất, nhưng không hiểu căn nguyên nào khiến nó vẫn còn âm dư ở Ma Giới.
...
Hoa Nguyệt cố gắng hết sức chống chọi với Nhện tinh, vẫn bị hất văng tám trượng, hắn dùng những gì tỷ tỷ chỉ dạy để đánh trả Nhện tinh, nhưng vẫn không chống lại được.
"Âm tư kết." - Giọng của Hàn Ảnh truyền đến.
Hoa Nguyệt chùi vết máu khóe miệng, tay ấn kết, điệu dáng nhanh lẹ đánh vào mắt Nhện Tinh.
"Phượng thanh tửu."
"Cửu tâm ngọc."
"Hàn huyết kỹ."
"Tàn niệm phi hựu.''
Hoa Nguyệt nhanh chóng rút Tàn Niệm, một chưởng, đâm xuyên tim. Giết chết Nhện tinh, nhưng bản thân hắn lại trúng Tâm Độc của Nhện tinh, cả thân ảnh đổ sụp trên nền đất, khóe miệng thổ huyết.
Hàn Ảnh, hóa thành hồ ly, chạy ra ngoài, niệm chú, kéo Hoa Nguyệt vào trong mật thất. Trở về hình người, Hàn Ảnh liền xem xét vết thương của Hoa Nguyệt, phát hiện hắn trúng Tàn Chi Phá, độc dược giết người bằng chấp niệm của người đó. Chỉ cần hắn không có chấp niệm, độc sẽ không thể phát tán tâm căn, nhưng nếu có chấp niệm, chỉ có thể nhập ma, rồi đau đớn mà chết.
Hàn Ảnh bắt mạch tượng, hắn vẫn bình thường, chỉ đang ngủ sâu một giấc. Nàng hoàn toàn bình tâm.
...
Hoa Nguyệt tỉnh dậy, hắn thấy mình trong mật thất cùng Ảnh Ảnh.
Nàng lười biếng nằm ở phản ngọc, dù đã qua ngày đại kỵ, nhưng vẫn không muốn ra ngoài.
"Ảnh Ảnh tỷ, sao Nhện Tinh hôm qua lại muốn làm hại tỉ vậy?"
Im lặng
"Ảnh Ảnh tỷ, tỷ không sợ nếu con chết sẽ không ai bảo vệ tỷ sao? ''
"Ta không bảo vệ ngươi, có mà ngươi bảo vệ ta, ngốc à."
Hàn Ảnh phụt cười như đứa con nít. Nàng biến về nguyên hình, nhảy phốc vào lòng của Hoa Nguyệt.
"Ta mệt rồi, tiểu tử, ngươi mà để rớt ta, ta chặt cái đầu tổ tông nhà ngươi."
Hoa Nguyệt mặt chợt đỏ bừng, cả đêm không ngủ, chỉ canh cho nàng, hắn sợ nàng lạnh liền cố gắng vòng tay dùng hơi mình ủ ấm nàng, còn đặt cả kết giới để muỗi không thể chạm đến nàng.
Sáng hôm sau, Hoa Nguyệt mắt thâm quầng gấu trúc, gật gà gật gù khiến Hàn Ảnh không nhịn được mà bật cười. Nàng không ngờ hắn lại ngây ngô đến vậy.
...
Hàn Ảnh bước dọc theo đồng bỉ ngạn, nàng đưa tay đặt lại kết giới.
Nàng hái những cành bỉ ngạn đã sắp úa, đem vào một chiếc lọ nhỏ. Đem ủ để làm hương liệu.
Tiểu Hồ Ly nhỏ từ chỗ nào chạy đến chỗ nàng, nó không cảm nhận được kết giới nên cứ thế mà đâm vào. Hàn Ảnh nhìn Tiểu Hồ Ly chật vật nhờ giúp đỡ, nàng phụt cười, vẫy tay đưa hồ ly nhỏ vào. Nó ngoan ngoãn nằm trên tay nàng, chìa chân trước có mắc ống tre nhỏ, ra hiệu Hàn Ảnh chỉ nhẹ nhàng thả nó xuống, phất tay áo đưa Tiểu Hồ Ly về nhà. Nàng rút tờ giấy trong ống nhỏ, cẩn thận thi pháp, nội dung chỉ vọn vẹn:
"Chân Không Tang, chính chìm tà."
Nàng thiêu rụi tờ giấy, vội quay về động.
"Hoa Hoa, sắp xếp hành lý, chúng ta xuống núi."
Hoa Nguyệt chưa kịp tiếp thu đã thấy Hàn Ảnh phất tay lấy hết những lọ thuốc cùng Tiêu Tư kiếm. Hắn chỉ biết lật đật đi lấy Tàn Niệm kiếm cùng vài bộ đồ nàng cho hắn. Ở đây hai năm, y phục của hắn là do nàng hóa từ cánh bỉ ngạn, tẩy trắng cho hắn, hắn cũng không đòi hỏi gì thêm.
"Tỷ Tỷ, ta lấy xong rồi."
Hàn Ảnh nhìn hắn với một tay nải nhỏ xíu, bèn nhớ ra hai năm này hắn chẳng có gì mới nhiều, y phục cũng không được mấy bộ đẹp, chỉ toàn làm tạm từ cánh bỉ ngạn gần héo. Nàng tự nhủ nhân dịp này mua cho hắn ít món đồ.
Nàng lại đặt kết giới, ẩn đi đồng bỉ ngạn. Rồi cùng Hoa Nguyệt cưỡi mây đi. Hoa Nguyệt không biết cưỡi mây, hắn không thể ngưng tụ được mây nên chỉ có thể cùng Hàn Ảnh chung mây.
Đường đi xa xôi, lại gấp gáp, nàng đi nhanh nhất có thể, nàng quên mất còn Hoa Nguyệt, nên mấy lần mém để hắn rớt khỏi vòng mây. Không còn cách nào khác, nàng lấy tay hắn vòng qua eo mình.
Hàn Ảnh chỉ ngây ngô không biết kẻ đằng sau đã mặt đỏ tai tía, đầy ngượng ngùng.
Cả hai đi không nghỉ suốt một ngày đêm cuối cùng cũng đến nơi.
Không Tang phái đang căng thẳng phòng thủ cho trận chiến sắp đến với ma tộc. Vì đây là phái gần với động hồ ly của Hàn Ảnh nhất. Nàng như hiểu ra lý do Không Tang như vậy là vì Hỏa Tiêu Châu.
Lão chưởng môn gương mặt đầy căng thẳng ra tiếp đón nàng.
"Cung nghênh Thần nữ, tạ ơn người đã đến giúp bổn phái."
Hàn Ảnh chỉ im lặng xem xét tình hình. Bỗng nhiên, nàng rút kiếm chém thẳng lão chưởng môn. Cả đám đệ tử liền hoảng hốt rút kiếm chĩa vào nàng.
Nàng hóa phép thoáng chốc đã lên không, tay kết ấn chúng đệ tử cùng Hoa Nguyệt, rồi chưởng tên lão đầu. Hai bên giao đấu kịch liệt, cuối cùng cũng lộ ra nguyên hình. Nàng phá ấn chú, đồng thời dùng ngân châm băng tẩm độc của Bỉ Ngạn, vô màu, vô mùi.
"Hahaa, không hổ danh thần nữ. Vừa nhìn đã biết bản vương là ai." - Hắn cười ngặt nghẽo. - "Các ngươi lên cho ta." - Hắn vừa nói xong, đám đệ tử kia bỗng hóa thành tiểu ma yêu, Hoa Nguyệt giật mình, chưa kịp rút Tàn Niệm, đã thấy Tiêu Tư một chiêu chém chết cả thảy.
Nhanh như chớp đã thấy tên lão đầu kia bị nắm cổ lên không trung, ánh mắt nàng sắc lạnh, một kiếm đâm chết hắn.
Chậm rãi tiếp đất, ánh đỏ trong mắt vẫn chưa tan. Hoa Nguyệt chỉ thấy nàng bây giờ, đẹp đến tà mị.
"Tỷ tỷ, họ là ai vậy ?"
"Tả hộ pháp của tên yêu nghiệt ma vương ma tộc."
Hoa Nguyệt chỉ có thể há hốc mồm, đến hắn còn không nhận ra ma khí nhanh như nàng. Quả không hổ danh là Đại chiến thần nữ.
Cả hai người vòng hết cả Không Tang, Hàn Ảnh dùng thuật, lập tức, hàng ngàn tử thi hiện trước mặt cả hai. Nàng tìm kiếm lão chưởng môn, lập tức phi thân đến đó, bỏ rơi Hoa Nguyệt vẫn còn mơ hồ không biết chuyện gì đang xảy ra.
...
Lão chưởng môn nằm ở trước sảnh lớn, trước ngực có một cái lỗ lớn, tim đã bị móc ra. Hai mắt cũng không còn, cả người chỉ toàn máu me. Nàng chỉ vội quỳ thụp trước lão. Lão dùng sức bình sinh còn lại nắm lấy Hàn Ảnh, dùng thần thức để nói chuyện với nàng.
''Hàn Hàn, cảm ơn ngươi đã đến giúp lão. Lão đây bất tài, không thể trụ được Không Tang, đỉnh thần dùng luyện ngọc đan đã bị lấy đi rồi, ta chỉ có thể giao cho ngươi ấn chưởng môn, mong ngươi thay ta phục trì Không Tang phái."
Chưa kịp để Hàn Ảnh lên tiếng, lão chưởng môn đã hồn bay phách tán. Ánh mắt nàng bỗng chốc hóa cơn thịnh nộ, rồi chuyển thành tang thương, nàng dùng chút ít nhành bỉ ngạn, giúp bọn họ có thể an tâm ngủ ngon một giấc thật dài.
...
Nàng phi thân đến chỗ của chúng đệ tử còn sót lại, trên trán đeo chiếc vòng ngọc, ý hiệu của tân chưởng môn kế nhiệm.
"Kể từ giờ, ta chính là tân chưởng môn kế nhiệm của Không Tang phái. Các ngươi yên tâm, thù này tất trả. Ta chỉ mong các ngươi nguyện đồng lòng theo ta mà thôi."
Hàn Ảnh nhẹ nhàng, ánh mắt nàng vẫn không thay đổi, sâu thẳm trầm lặng không chút gợn sóng.
Cả thảy đệ tử đều đồng loạt quỳ gối tung hô nàng. Một lòng dốc sức theo nàng.
...
Hàn Ảnh cùng các đại đệ tử ở trên chính điện Không Tang. Nàng phất phơ tà áo đứng ở giữa, hai bên là bốn vị đại đệ tử hai nam, hai nữ.
"Hiện các vị trưởng lão đều bị sát hại, nên ta tạm thời thay thế chưởng môn dẫn dắt các người. Khi chính sự đã ổn thỏa ta sẽ giao lại môn vị này. "
"Thần nữ, số phận chúng ta chỉ có thể dựa vào người, chống chọi lại ma tộc. Bọn ta có thể hy sinh, chỉ mong trả được thù nhà, bảo vệ hai viên châu đan trong truyền thuyết."
Đại đệ tử, Thập Đan lên tiếng. Hắn là người đứng đầu môn phái, thuộc vào hệ hỏa, là người mạnh nhất phái, tương lai chính là tân chưởng môn, nào ngờ xảy ra cớ sự khiến môn phái bị sát hại.
"Ô ? Đúng vậy. Nhưng điều cần bây giờ chính là tìm ra gián điệp, tên đầu sỏ gián tiếp gây ra những chuyện này."
Hàn Ảnh giọng nói như thật như đùa, ngữ điệu lơ đễnh.
"Hàn Ảnh cô nương, ta biết người là thượng thần, nhưng bản phái làm sao có gián điệp được chứ ?"
Khách Tư, nữ đồ đệ lên tiếng. Nàng ta không tin chính phải lại có kẻ trà trộn vào.
Vị Âm cũng không tin, kết ấn chặt chẽ như vậy thì làm sao có thể có gián điệp. Bọn họ đều đang cho rằng nàng nói dối.
"Các ngươi không tin cũng được, chỉ cần đêm nay đến chính điện, ảo mộng ảnh của ta có thể tìm ra ai chính là gián điệp."
Hàn Ảnh khẽ nhếch mép. Ánh mắt không chút gợn sóng, đóa bỉ ngạn giữa ấn đường như phát sáng hơn.
"Ân Thanh, đêm nay triệu tập tất cả đệ tử đến chính điện. "
Nói rồi nàng phi thân đến nơi chôn cất lão chưởng môn. Từng đợt gió nhẹ cứ xô nhau chạy qua từng lọn tóc mềm của nàng. Ánh nắng cuối cùng còn xót lại dưới ánh hoàng hôn dần phai vẫn chỉ lưu luyến mỗi làn mi của nàng.
Hình dáng của nàng cũng chỉ nhỏ bé giữa khoảng trời lớn này. Liệu nàng có thật sự bất thương, bất diệt ?
...
Khách Tư cùng Vị Âm quay trở về điện Khúc Phong, nơi những nữ đệ tử tu luyện. Nàng ta đang không thể hiểu tại sao Hàn Ảnh lại cho rằng nơi như Không Tang lại có gián điệp. Thật thì Không Tang đã bị mưu hại, chưởng môn thì bị móc tim nhưng làm sao có gián điệp mà lại không phát hiện ra ma khí chứ ?
"Tiểu Âm, ta ra ngoài một chút, muội cứ tập hợp các nữ đệ tử đi."
Nói rồi, nàng ta xoay người, rời khỏi điện, để Vị Âm tập hợp nữ đệ tử.
...
"Ảnh Ảnh tỷ." - Hoa Nguyệt chạy nhanh đến ôm Hàn Ảnh vào lòng. Mặc dù hắn nhỏ hơn nàng tận mười mấy vạn tuổi nhưng vóc dáng lại cao lớn hơn nàng, cho nên một chốc đã vừa vặn ôm trọn nàng.
Hắn mếu máo trách cứ Ảnh Ảnh bỏ rơi hắn. Nàng chẳng nói gì, cứ để mặc hắn trách cứ, còn mình đẩy hắn ra, mi tâm trở nên nghiêm trọng.
"Hoa Nguyệt, giúp ta."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện