[Việt Nam] Bí Mật Biển Đông

Chương 14 : Thọ

Người đăng: 

.
Con đường Nathan này tương đối rộng lớn và nhộn nhịp, Nguyễn Hải sau khi cò kè mặc cả không thành công đành ngoan ngoãn ngó ra cửa sổ quan sát mọi người cho khuây khỏa. Các biển hiệu treo ngập trời nhấp nháy, tỏa sáng lung linh sắc màu, thêm vào những khung hình quảng cáo khiến thằng nhóc trầm trồ thán phục. Tới trước căn nhà được xây tụt vô trong khác xa với mấy vị trí xung quanh, nó cao bốn tầng, đằng trước trồng khá nhiều cây cối cùng cái hồ nhỏ đang phun nước. - Số 23 đường Nathan. - Gã tài xế quay lại nói: - Hai vị xuống xe hay là sao? - Ừm. - Lộ Lộ cựa mình thức giấc, đợi Nguyễn Hải trả xong tiền taxi mới dẫn hắn vào bên trong nhà. - Cưng cần anh cõng không? - Nguyễn Hải ga-lăng đề nghị. - Không, dìu tôi được rồi. - Lộ Lộ lắc đầu cự tuyệt, chân trái hơi nhón tránh làm vết thương sau gót chạm đất, nàng vịn vai thằng nhóc bước từng bước đầy khó nhọc. Ngôi nhà rộng lớn nhưng không có ai ở, thậm chí nó còn u ám thiếu đi sự sống nghiêm trọng, được cái khá sạch sẽ, xem chừng cũng thường xuyên dọn dẹp. Nguyễn Hải dẫn Lộ Lộ ngồi xuống salon, ánh mắt đánh giá căn phòng. - Cưng đi đâu đấy? - Tắm. - Lộ Lộ trả lời, tay bám vách tường nhẹ nhàng di chuyển: - Lên cầu thang, rẽ trái phòng thứ hai bên phải kiếm đâu đó trong tủ chắc có đồ cho anh. Câu nói vừa xong đồng thời cánh cửa đóng chặt lại, tiếng nước chảy truyền ra khiến thằng nhóc cảm thấy ngứa ngáy. Làm theo chỉ dẫn, hắn đã tìm được cái tủ áo quần, tuy có chút già dặn nhưng đối với Nguyễn Hải nó chẳng quan trọng lắm. Đứng trước khung hình, thứ đáng chú ý nhất trong căn phòng này, bức ảnh chụp đôi nam nữ ở giữa hai người là một bé gái khoảng mười tuổi đang cười ngây ngô khiến thằng nhóc hiếu kỳ. Khẽ lắc đầu, hắn loay hoay đi kiếm chỗ tắm, thân thể trải qua nỗi khổ nãy giờ có dấu hiệu muốn rã rời rồi. *** Tại trang viên phía đông đảo Lantau, nơi đây vang lên âm thanh nói chuyện: - Thằng đó chính là đứa đánh Lâm Bưu cùng Lôi Tử? - Trong căn phòng rộng lớn, gã đàn ông đang ngồi giật mình bật dậy. "Chú Lôi" người lúc trước đối quyền với Nguyễn Hải dựa lưng vào ghế, trả lời: - Đúng vậy, thằng nhóc ấy rất mạnh. - Hừ, cũng ngang tay chú mà mạnh nổi gì. - Gã đàn ông bình tĩnh ngồi xuống suy nghĩ về Nguyễn Hải xem thử thuộc thế lực nào mà ngông cuồng như vậy, chứ chút bản lĩnh nhỏ nhoi kia hắn ta chẳng để trong mắt. - Chưa chắc. - "Chú Lôi" khẽ lắc đầu, đôi tay run run đưa ra trước mặt: - Nó chẳng bị sao mà tôi như thế này đây. - Hừ. Chú bậc hai chỉ hơn chút xíu chắc mới vào ba là cùng. - Người nọ không cho là đúng, mau chóng phản bác: - Thêm nữa chú mang năng lượng "thổ" mà theo như lời kể thằng đó thuộc tính "mộc", ở trong ngũ hành bị thiệt đôi chút là đúng rồi. - Tôi không cảm nhận được sóng năng lượng trên người nó. - "Chú Lôi" cười khổ, chẳng biết giải thích thế nào: - Trước khi va chạm, tôi có cảm nhận được chút ít nhưng rất mơ hồ. Rồi tay thằng nhóc chợt thay đổi lạ lùng, căn bản sự việc diễn biến quá nhanh tôi chưa kịp quan sát kỹ. - Thôi đi. - Gã đàn ông đổi chủ đề: - Chuyện ấy không quan trọng, trước mắt phải nắm rõ tình hình Lâm gia cái đã. Còn về tên thanh niên tôi chẳng thấy gây uy hiếp gì cho chúng ta, dù sao thằng nhóc họ Lâm kia bị thương không nhẹ, nguy cơ nó và Lâm gia có quan hệ gần như bằng không. - Cốc, cốc, cốc. - Âm thanh gõ cửa kèm theo tiếng nói truyền tới: - Xin hỏi ông Lôi có ở trong đây không? Gã đàn ông ngồi gần "Chú Lôi" mau chóng đáp lại: - Vào đi. - Nhìn tên thanh niên mới xuất hiện, hắn ta gật đầu hỏi: - Tìm tôi có chuyện gì? - Thưa ông, vừa mới nhận được tin. - Người này ngẩng mặt ngó sang "Chú Lôi" rồi im lặng. - Chú ra ngoài chuẩn bị ít đồ tới sáng đến thăm thằng nhóc họ Lâm kia một chuyến. - Gã đàn ông ra hiệu với "Chú Lôi": - Nhân tiện nhắn Lôi Tiến Trung tôi chúc mừng năm mới bên đó luôn, sẽ sắp xếp thời gian qua thăm hỏi gia đình. - Kịch. - Cánh cửa phòng khép lại, tên thanh niên theo lời Lôi Tiến Trung ngồi xuống ghế, trình bày: - Thưa ngài, tại hòn đảo số sáu phía đông trước đây mở một khu resort thuộc sở hữu của Lâm gia đang được nghỉ làm việc. Sau khi phát hiện tình trạng khác thường ấy tôi lập tức điều tra liền phát hiện hai tuần trước có một nhóm người lạ ăn mặc đặc biệt nhập đảo. Theo nhận định của vài kẻ nhìn thấy, bọn họ trùm khăn kín mít, cho dù trai hay gái cũng vậy. - Phía đông sao? - Lôi Tiến Trung nhíu đôi mày thô, ánh mắt mông lung suy nghĩ: - Được rồi, trước tiên cứ do thám đừng để ai biết. Nhớ thông báo cho em trai tôi, Lôi Sỹ Nghiêm tin tức này, nếu nó có dặn dò gì nhớ phải làm theo. - Vâng. *** Diện tích Hồng Kông đã không quá lớn, Lantau chỉ là một hòn đảo trực thuộc lại càng nhỏ hơn, sức nóng buổi lễ mừng thọ của Đường Thiên Phong gần như bao phủ toàn bộ nơi đây. Đường gia kinh doanh chủ yếu trên mặt hàng đá, kim loại quý, với các mối làm ăn thế này những người giàu có, quyền thế quen biết rất đông và đa dạng. Ngày hôm nay Đường Thiên Phong bước qua tuổi tám mốt, trong tiếng Hán cách viết chữ "bát" và "đao" gần giống nhau nó mang ý nghĩa không tốt lành, vì thế người dân Trung Quốc thường tổ chức lễ mừng thọ lùi lại một năm. Mới sáng sớm, con cháu từ khắp nơi sum vầy về đứng trước cửa phòng ông ta, tuy tuổi tác cao nhưng với người luyện võ từ nhỏ thì sức khỏe không phải vấn đề lớn. Thiên Phong sống tại trung tâm Đường Viên, căn nhà được xây tách biệt hình dáng khá giống chỗ Tiểu Uyên ở. Cách cửa gỗ thoáng mở ra, đồng loạt âm thanh hô "chúc mừng" ầm ầm truyền tới, chẳng biết bọn họ có phải đang thử trái tim Thiên Phong không mà làm vậy. - Haha. - Nét mặt ông vui mừng nhìn đám người xếp hai hàng dài thành lối, tay cầm xấp phong bao chuẩn bị sẵn bắt đầu phát lì xì cho từng thành viên trong gia đình. - Cháu là Mỹ Hạnh? - Thiên Phong nhìn cô gái đang đứng cạnh Tiểu Uyên hòa ái hỏi. - Dạ. - Mỹ Hạnh có chút mất tự nhiên, do người ngoài nếu được mời phải tới trưa vào mới đúng, ai dè bà chị Tiểu Uyên cứ kéo đến đây. Nàng nhìn ông già trước mặt, nói: - Chúc Người: "phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn"! - Ừm. - Khẽ gật đầu hài lòng, Thiên Phong đưa cho Mỹ Hạnh một phong bao đỏ rồi tiếp tục đi phát. Tới gần một tên thanh niên ăn mặc cổ quái ông ta lại dừng bước, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá hắn. - Đường Dần này, cháu nên đổi phong cách đi thôi. Thần tượng một người không phải là xấu, nhưng với bộ đồ màu vàng này e rằng nó hơi nổi bật. - Thiên Phong khẽ lắc đầu, nói: - Cháu suy nghĩ thử về lời đề nghị của ông xem. - Thở dài một hơi, Thiên Phong cũng hết cách với thằng cháu cố chấp này. - Vâng. - Đường Dần trả lời, vì hôm nay là ngày vui cho nên hắn không muốn đối đầu cùng ông: - Cháu đi thay ngay đây. Thiên Phong nhìn theo bóng lưng thằng thanh niên, cũng chẳng biết nên vui hay buồn, thấy cái bím tóc sau lưng phất phơ trong gió khiến ông nở nụ cười khó hiểu. "9h 30phút" Nguyễn Hải thức giấc đôi mắt nhìn cái đồng hồ điện tử treo trên tường, trong đầu suy nghĩ thử có chút thông tin nào về lễ mừng thọ không. Nhưng khiến bản thân thất vọng khi chẳng biết gì hết, thở dài một hơi hắn lần mò xuống giường chạy vào WC làm vệ sinh cá nhân. Tối qua tắm xong thằng nhóc ngủ luôn tại căn phòng này, cũng vì Lộ Lộ đi nghỉ "sớm" và hắn thấy mệt, ý tưởng lớn gặp nhau cho nên chẳng ai quấy rầy đối phương. Lại nói tới Lộ Lộ, cô thức giấc sớm hơn Nguyễn Hải nửa tiếng, nhẹ nhàng lau chùi vết thương đôi chút đồng thời thay lớp băng gạc quấn chân rồi bắt đầu rời tổ ấm. Nhấc điện thoại gọi tới cơ quan xin nghỉ làm, tuy đã gần trưa nhưng chẳng ai dám ý kiến với nàng, ngay cả người đàn ông được kêu bằng sếp kia cũng niềm nở nói: - Không sao, cô cứ nghỉ ngơi tôi sẽ sắp xếp người thay thế... Lộ Lộ thở dài vừa đặt điện thoại xuống liền thấy ngay thằng nhóc dê xồm, nhớ lại cảnh xấu hổ đêm qua khiến cô đỏ mặt xen lẫn giận dữ. - Sáng tốt lành nghen cưng. - Nguyễn Hải vươn vai, bước đến gần người đẹp. - Anh định làm gì? - Thể dục. - Thằng nhóc vặn vẹo cơ thể, mắt nhìn phản ứng đề phòng của Lộ Lộ chợt thấy buồn cười. - Cạch. - Cánh cửa chính bổng mở toang ra, một phụ nữ hơi mập bước vào làm thằng nhóc đình chỉ động tác, hắn giữ nguyên tư thế nghiêng người quan sát đối phương. - Cô chủ. - Phụ Nữ Mập cúi đầu chào Lộ Lộ, rồi quay sang nhìn tên thanh niên lạ mặt: - Cậu đây là? - Hắn là bạn tôi. - Lộ Lộ không cho thằng nhóc trả lời, lạnh lùng nói: - Anh ra dìu tôi. - Ừm. - Nguyễn Hải chỉnh lại quần áo, tuy có chút hiếu kỳ về bà kia cùng phản ứng của Lộ Lộ nhưng hắn đành bỏ qua việc tìm hiểu, ngoan ngoãn làm theo lệnh. Người đàn bà tránh sang bên cạnh, ánh mắt khác thường trông cặp trai gái đang rời đi, đến khi hoàn toàn khuất bóng tuốt ngoài đường mới lấy điện thoại của mình bấm một dãy số: - Ông Hà, cô chủ mới vừa về nhà ở Nathan... Cách căn nhà này khoảng chừng nửa kilômét, sau khi bắt taxi đến đây hai người bước vào quán có tên ngoằn nghèo chữ Trung Quốc. Lộ Lộ "xì xà, xì xồ" với nhân viên phục vụ cái gì đó, tuy không hiểu nghĩa nhưng Nguyễn Hải đoán chắc rằng chẳng ngoài vấn đề ăn uống. Đúng vậy, chưa đầy ba phút sau nhân viên bưng hai tô mì có lớp tương đỏ cùng vài cọng rau phủ bên trên, nhìn cách thức trình bày khá là hấp dẫn. Lộ Lộ rất tự nhiên, từ đầu tới cuối chẳng thèm hỏi han thằng nhóc xem thử có thích không mà chuyên chú vào việc chăm sóc dạ dày của mình. Trước mặt bò Mẫu Đơn cũng giống cỏ, Nguyễn Hải thoáng cái đã chén sạch, tay vẫy vẫy bồi bàn kêu thêm tô nữa. May thay tiếng Anh và Hán ở Hồng Kông cùng song song được dùng nên chuyện này đỡ rắc rối hơn phần nào, thằng nhóc ngó nghiêng chờ đợi. "Ơ, là cưng sao?" Nguyễn Hải ngạc nhiên nhìn cô nàng đang tiến đến, theo phong cách ăn mặc rất giống nhân viên trong quán nhưng điều đáng quan tâm chính là bản thân đã từng gặp qua. - Chào cưng. - Thằng nhóc dán chặt con ngươi từ dưới gót dần dần di chuyển lên mặt, miệng nở nụ cười hớn hở chào hỏi người đẹp. - Anh là? - Nữ nhân viên thoáng suy nghĩ, ánh mắt trợn trừng trả lời: - Là anh? Nguyễn Hải nghẹn họng, hai câu hỏi chỉ đổi vị trí của từ ngữ, "Tiết kiệm thế sao?" hắn vẫn mỉm cười nhận lấy tô mì từ tay nàng. Tôn Lệ chưa hết ngạc nhiên về người khách này, ấn tượng hắn trong mắt nàng rất sâu sắc. Mới hôm qua tại cửa hàng điện thoại một mình đánh gục bốn, năm tên to cao, hơn nữa với phong cách ăn mặc đầy tính trẻ con lại càng nổi bật. Nhưng bây giờ thì khác hẳn, bộ trang phục khá già dặn của những người đứng tuổi, với áo sơ mi và quần tây màu sắc hơi tối khiến thằng nhóc thay đổi hoàn toàn. Đang định hỏi thăm hắn cho nó phải phép bất chợt âm thanh quát tháo cùng tiếng bát, đĩa vỡ truyền tới cắt đứt suy nghĩ của nàng. Ngoài cửa quán khoảng hai mươi tên đàn ông dáng vẻ côn đồ hùng hổ đi vào, người dẫn đầu miệng ngậm điếu xì gà to đùng, chẳng thèm nói năng gì hay nhìn mặt ai mà cứ thế giơ chân đá bay cái bàn dẹp lối. - Tôn Kế Hải, nhanh ra đây. - Đồng thời thằng mập đứng gần hắn gầm lớn, thu hút tất cả mọi sinh vật có tai. "Bữa nay lắm thằng hút thuốc thế nhỉ?" Nguyễn Hải liếc qua gã đàn ông, cũng chẳng để ý thêm mà tập trung ăn uống. Phía đối diện hắn phản ứng của Lộ Lộ đặc biệt hơn, trong đầu mau chóng hiện ra thông tin mấy người này. "Lý Nguyên Hạo, bang chủ Huyền Vũ" Tôn Lệ mặt mày tái mét, hoảng sợ tránh né bọn chúng. Một phụ nữ khác quấn tạp giề bên ngoài vội vàng tiến lại kéo nàng vào trong bếp, tay chụp cái vá lớn làm vũ khí. Chưa đầy năm phút mà hai bên đã chia phe, chuẩn bị tinh thần như sắp đánh trận, nhất là người đàn ông lớn tuổi mới vừa xuất hiện cùng cái rựa dài hơn mét rưỡi. - Sao rồi, ông quyết định đưa tiền hay nhận tiền? - Lý Nguyên Hạo phun điếu xì gà khỏi miệng, bước tới phía trước nói. - Hừ, mày cút đi cho tao. - Tôn Kế Hải nắm chặt cán rựa, khí thế ngút trời chẳng kém Lã Bố ngày xưa. Nhưng với thân hình giống Tôn Ngộ Không lại làm giảm mất phong độ của ông, giá như to cao thêm xíu nữa thì đẹp. - Cút? Hai ta trước sau gì chẳng là người một nhà, ai lại nặng lời thế. - Lý Nguyên Hạo phủi phủi vạt áo, chỉnh bộ đồ mình đang mặc sao cho vừa ý nhất. Tôn Kế Hải tức giận đưa tay chỉ mặt đối phương, run rẩy nói: - Chúng mày... đồ mất dạy. - Haha...ừ đấy, bố vợ chưa gì đã muốn dạy con rể rồi sao? - Lý Nguyên Hạo cười lớn, trong lòng khoái chí trêu đùa ông già. - Đừng có mơ. - Tôn Kế Hải giơ lưỡi rựa lên đe dọa. - Định làm gì? - Lý Nguyên Hạo giả vờ sợ sệt nhìn động tác của người trước mặt, nhưng chưa tới mười giây đã đổi giọng: - Nhớ chém vào đầu đó, thân thể con cứng lắm. Tôn Kế Hải mất kiềm chế vung rựa lao tới, xem chừng gã này họ hàng với Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký chứ không phải Tôn Vũ hay Tôn Tẫn thời Xuân Thu - Chiến Quốc. Siết chặt hung khí, ông quơ trái, quơ phải nhưng chẳng có đòn nào trúng mục tiêu khiến cơ thể ngày thường ít vận động mệt lừ. Chuyện cướp của giết người Lý Nguyên Hạo cũng đã làm qua, sao có thể thua một ông lão tuổi gần sáu mươi cơ chứ. Nhẹ nhàng đoạt vũ khí từ tay kẻ địch, hắn thô bạo đạp lên ngực đối phương cho chừa cái thói bố láo. Mấy năm nay NASA nhận được khá nhiều thông tin về UFO, tại Hồng Kông trong những ngày gần đây cũng xảy ra vài trường hợp. Ngay bây giờ Nguyễn Hải chứng kiến "vật thể bay không xác định" đáp xuống giữa bàn ăn hắn đang ngồi, tô mì mới chén hết một nửa bị hất tung tuột khỏi tầm tay rơi xuống đất. Tưởng chừng Tôn Kế Hải chỉ đi ngang qua chỗ này thôi ai dè lại bị thằng nhóc chụp được cổ chân, đang định nện chết tên bố láo phá hoại thì bất chợt nghe tiếng quát: - Anh làm gì đó? - Đánh thằng này! - Nguyễn Hải đình chỉ động tác khó hiểu nhìn Lộ Lộ. - Anh... - Lộ Lộ nghẹn họng, nghi ngờ hỏi: - Anh làm nghề gì? - Nghề... - Nguyễn Hải bừng tĩnh, tối qua chém gió cùng người đẹp mà lại quên mất, đúng là quá sơ suất. Suy nghĩ một lát thấy thằng cha nằm ngửa trên bàn không có tội, rồi nhớ đến mấy kẻ lạ mặt kia. - Các chú tới đây "cán bộ" bảo. - Nguyện Hải đứng dậy đỡ Tôn Kế Hải, nói: - Công dân này rất có trách nhiệm, sao bọn chú nỡ đánh người ta? Đây, chính chú đi đầu đó, quỳ xuống lạy ba cái rồi cán bộ tha. Lý Nguyên Hạo trợn mắt nhìn thanh niên vừa xuất hiện, sau đó cùng đám đàn em cười to sặc sụa, thậm chí có đứa còn ôm bụng ngồi bệt xuống đất run rẩy như bị động kinh. - Đm, tụi mày giỡn mặt cán bộ hả? - Nguyễn Hải tức giận, thuận tay xách ông già đứng gần mình vứt qua, đồng thời ném đống ghế tới đám "a dua" xung quanh. - Aaa... - Tôn Lệ từ trong bếp thò đầu quan sát, thấy thằng nhóc ra tay thì thoáng vui mừng nhưng chưa được bao lâu nàng đã hét chói tai, vội vàng chạy đến đỡ cha mình dậy. Ngày hôm nay Tôn Kế Hải bị quăng qua, quẳng lại mấy lượt, lúc này đây đầu óc "lùng bùng" muốn xỉu đi rồi nhưng số khổ vẫn chưa dứt, Lý Nguyên Hạo hất ông sang bên cạnh khiến thân thể già yếu tạm thời ngừng hoạt động với một màu đen bao trùm bộ não. Lý Nguyên Hạo chẳng phải loại hiền lành gì, vừa thiệt dưới tay thằng nhóc lập tức xông pha chiến trường đòi lại thể diện, thế nhưng một tiếng quát lạnh lùng truyền tới bắt buộc hắn kết thúc trò chơi: - Cảnh sát đây, tất cả đứng im. Khẩu Caracal hết đạn trong tay Lộ Lộ chỉa thẳng mặt từng người, sau đó quay sang hỏi Tôn Lệ: - Ông ấy có sao không? Mà nên gọi cấp cứu ngay đi. Do điện thoại bỏ tại căn hộ riêng chứ không phải ở Nathan nên nàng vẫn chưa lấy được, vứt sang cho Nguyễn Hải cái còng trong ví đồng thời ra hiệu cho hắn khóa tay Lý Nguyên Hạo đề phòng trốn mất, tiện thể mượn điện thoại người bàn bên cạnh gọi về cục nhờ trợ giúp từ đồng đội ý định bắt tất cả để tra xét. - Ok bấy bi. - Nguyễn Hải tiến tới quàng vai đồng thời chân chắn ngang đè cổ Lý Nguyên Hạo xuống đất, bẻ hai tay đối phương ra sau tặng cho cái vòng đôi bằng kim loại sáng bóng: - Chú có quyền giữ im lặng, bất cứ điều gì bản thân nói có thể và sẽ được sử dụng để chống lại mình trước tòa. Chú có quyền nói chuyện với luật sư và mời luật sư hiện diện trong quá trình xét hỏi... - Sao cô lại bắt công dân gương mẫu như tôi? Cô nên biết rằng người cầm hung khí và tấn công trước là thằng cha kia chứ không phải tôi. - Chú biết mình bị bắt vì sao không? - Không! Riêng mày, tao nói cho mày biết khôn hồn thì mở còng ra ngay, nếu không đứa hầu tòa là mày đó, thằng nhóc. Lý Nguyên Hạo cười lạnh, ánh mắt khinh thường liếc nhìn hai người cảnh sát. Nguyễn Hải ngáp dài, đưa chân lật ngửa thằng cha bên dưới rồi đặt chân lên ngực hắn nói: - Các tội đáng chú ý: Một, không biết gì hết. Hai, hù dọa cán bộ. Ba, xàm. Bốn, ngu...và đặc biệt: chú gặp anh mà chưa chào. Lý Nguyên Hạo nghẹn họng, đang định chửi lại thì đã ăn ngay một đạp vào mồm, hắn phun trào hai cái răng gãy cùng đống máu đi kèm trông rất thê thảm. Lộ Lộ thấy tình trạng này khẽ nhíu mày, nói gì đi nữa gã đàn ông xấu số kia chẳng có làm gì quá đáng, mặc dù lúc đầu sặc mùi uy hiếp nhưng chưa đầy đủ bằng chứng mà muốn ra tay e rằng vụ việc càng thêm rắc rối. Chợt nhớ tới thân phận của thằng nhóc liền yên tâm ngay lập tức, còn đối với mình nàng không thèm quan tâm. Đang miên man suy nghĩ bỗng dưng có một nhóm người mặc đồng phục tiến vào. - Chị Lộ Lộ. - Tiểu Tâm à, em mang mấy người bang Huyền Vũ này về cục xét hỏi. Nhân tiện đưa ông kia tới bệnh viện luôn. - Vâng. Tiểu Tâm hỏi sơ qua tình hình, tuy chẳng biết cụ thể thế nào nhưng chỉ cần hai bên có xô sát là đủ rồi. Hơn nữa Tôn Kế Hải còn ngất xỉu tại khu vực nhà mình do bị đánh, dù đám người kia không ra tay trước cũng có khối việc phải bàn. Điều duy nhất khiến nàng quan tâm là thân thế thằng thanh niên, theo như hiểu biết về bà chị Lộ Lộ cô ta rất ít khi đi cùng đàn ông. "Không lẽ em trai?" khẽ lắc đầu, Tiểu Tâm tiếp tục làm việc trước cái đã. - Anh dìu tôi ra ngoài. - Cưng muốn đi đâu? Anh phải tham gia lễ mừng thọ ông già kia nữa, không có thời gian cùng cưng chơi đùa đâu. - Mừng thọ? Chẳng lẽ là Đường Thiên Phong? - Đúng thế. Nguyễn Hải gật đầu khẳng định, ánh mắt hứng thú nhìn Lộ Lộ. Nhưng ngay lập tức khiến hắn vui mừng khi người đẹp cũng có ý định đến đó. - Tiểu Tâm, chỗ này giao cho em. - À, chị Lộ Lộ ơi! Hồ sơ hôm bữa chị nhờ em đã photo rồi đây. - Cảm ơn em. Tiểu Tâm chạy tới mau lẹ chui vào trong xe đưa cho Lộ Lộ một tập giấy, tiện thể quan sát kỹ thằng thanh niên tý còn có thông tin để nhiều chuyện. Lộ Lộ chào từ biệt rồi lên taxi rời đi, nàng còn phải quay về nhà lấy đồ được gửi từ "đại lục*" tới tặng Đường Thiên Phong. Khi lên xe, chiếc rađiô nhỏ nhắn rè rè phát ra âm thanh khiến Lộ Lộ cùng Nguyễn Hải giật mình. Nhất là Lộ Lộ nàng vội vàng nói với tài xế: - Bác có thể vặn to lên không ạ? - Ừm. "Vụ án giết người gây xôn xao dư luận đang tới tình trạng báo động, mới sáng ngày hôm nay hai nạn nhân bị thiệt mạng với tình trạng thịt và máu gần như mất toàn bộ. Theo cơ quan chức năng hai người này cũng giống như các nạn nhân trước đó, bọn họ bị cào xé bằng móng và răng cho đến lúc còn xương mới thôi. Anh Hải người trực tiếp tham quan hiện trường cho biết: 'còn phát hiện thêm một chiếc áo sơ mi và vest được nhận định là của nạn nhân thứ ba tại đây, nhưng trước mắt chưa tìm thấy manh mối nào thêm. Đồng thời hai đầu đạn có thể bắn từ khẩu súng Caracal được xác định rất giống của Cảnh sát Hồng Kông hay dùng, nếu đồng chí nào là chủ sở hữu của chúng đề nghị tới trình báo ngay'. Xin mọi người ai có thêm thông tin về vụ việc thì liên hệ tới cơ quan chức năng có thẩm quyền. Phần cuối bản tin đề cập về vụ việc đánh bom..." Nghe xong đoạn tin này Lộ Lộ cùng Nguyễn Hải quay sang nhìn nhau, thằng nhóc hoàn toàn mù mờ không biết thông tin gì hết nhưng người đẹp lại khác hẳn, nắm tay nàng siết chặt tập hồ sơ Tiểu Tâm đưa đầy căm phẫn. Tới trước cửa một tòa nhà chung cư hai người bước xuống đi vào, điều khiến Nguyễn Hải khó hiểu là nơi đây rất cũ hơn nữa cái cầu thang máy cũng đang trong giai đoạn sửa chữa khác xa với chỗ vừa nãy. - Anh cõng cưng nhé? - Nguyễn Hải tỉnh bơ đề nghị, dáng vẻ đứng đắn cực kỳ. - Dìu tôi. - Lộ Lộ lạnh nhạt đáp. Thằng nhóc tiếc nuối, cứ nghĩ tới trong phim mấy bà thái hậu thường có một gã thái giám dẫn đường làm hắn tủi thân, hận không thể đè người đẹp ra đất thi hành ba ngàn tám trăm hình phạt vừa xuất hiện trong đầu. - Cưng à, anh quàng eo cho dễ dìu nhé? - Hay anh ẳm em cũng được. - Thế em khoác cổ anh cho dễ đi thì sao? Nguyễn Hải mải miết nghĩ kế nhưng không được chấp thuận, may thay căn phòng Lộ Lộ đang ở chỉ trên tầng ba chứ kéo dài thêm thời gian chắc hắn điên mất. Bước vào bên trong, mọi đồ vật hay bố trí đều giản dị lạ thường khác xa với ngôi nhà tại Nathan, điều này khiến thằng nhóc nghĩ ngợi đôi chút. - Anh lại đây lấy giùm tôi cái hộp trên nóc tủ. - Không. Nguyễn Hải quay mặt sang chỗ khác không thèm quan tâm, trông hắn lúc này chẳng khác nào đứa con nít đang dỗi hờn vì bị mất đồ chơi yêu thích. Lộ Lộ bặm môi nguyền rủa thằng nhóc, đồng thời kéo chiếc ghế cao bên cạnh ý định tự giải quyết. Lộ Lộ nhẹ nhàng ngồi xuống, chân phải co lên đạp trên mặt ghế, hai tay vịn cửa tủ gắng sức đứng dậy nhưng do chỗ trụ gần mét ngoài cùng nên cái thứ ở dưới bắt đầu rung rung, đến khi tưởng chừng đã ổn định thì cả cơ thể nàng từ từ đổ nhào cùng lúc hai chân ghế bên kia hổng khỏi sàn. Nguyễn Hải chỉ chờ có thế, mau lẹ quàng qua eo thon nhưng khổ nỗi cái ghế này quá thấp nên hắn đành tự biên, tự diễn. Hai chân thằng nhóc xoay tròn vài vòng rất nhanh, thân hình hắn trùng xuống nghiêng theo Lộ Lộ, ánh mắt đối nhãn với người đẹp khung cảnh y như trong phim. Trò đời thường bất công, Nguyễn Hải tốn không ít tế bào não thế mà người đẹp vẫn như cũ, lúc đầu còn có chút biểu cảm ẩn sau hai con ngươi nhưng ngay lập tức nó trở nên lạnh lùng, màn hôn nhau say đắm được thay thế bằng một câu khiến thằng nhóc xém té xỉu: - Buông tôi ra. - Anh mà buông cưng ngã thì sao? - Nguyễn Hải cúi thấp đầu phả hơi thở nóng bức tới tai nàng nhằm vớt vát chút cơ hội ít ỏi. - Kệ tôi. - Bịch. Không đạt được mục đích Nguyễn Hải thở dài buông tay theo yêu cầu, phải nói rằng hắn rất nghe lời phụ nữ, cả cơ thể Lộ Lộ tiếp sàn đầy đau đớn. May mắn do chuẩn bị trước nên Lộ Lộ đã kịp chống tay đỡ, nhưng cái chân trái lại không được như ý, nó khiến người đẹp vốn rất kiêm cường phải "A" to thành tiếng. - Ôi chu cha, ngoan anh thương. - Nguyễn Hải ngồi xuống đỡ nàng dậy, màn an ủi sến như phim Hàn ướt át đến đáng sợ khiến thằng nhóc vừa hứng thú vừa khó hiểu. Nước mắt trên khuôn mặt trắng nõn mải miết chảy cho dù Nguyễn Hải gắng sức lau thế nào cũng không hết, hắn đành hy sinh thân mình ôm người đẹp vô lòng an ủi đôi chút. Những câu nói: "Anh thật vô tâm, sao nỡ làm như vậy" hay "Anh phải chịu trách nhiệm với em" này nọ Nguyễn Hải khẳng định sẽ có nhưng một lần nữa làm hắn thất vọng: - Anh sờ đủ chưa? Buông tôi ra ngay. - Dứt lời Lộ Lộ há miệng cắn thật mạnh ngay đoạn giữa cổ và vai vậy mà thằng nhóc vẫn im lặng, nàng tỏ ra khó hiểu ngẩng mặt nhìn hắn. Nếu nói rằng không đau khẳng định là dối lòng, Nguyễn Hải liếc mắt thấy đống máu dưới sàn chợt giật mình, hắn quan sát khuôn mặt tuyệt đẹp gần trong gang tấc càng thêm hứng thú. Khẽ cúi đầu hôn trên trán nàng, từ từ rời tay khỏi đôi mông co dãn bắt đầu xem xét chân trái đang chảy máu kia. "Trật khớp" Nguyễn Hải tính toán, âm thầm truyền năng lượng băng cầm máu trước rồi nói: - Tối ngủ với anh nghen? - Anh... - Lộ Lộ điên tiết đang muốn chửi chợt cảm nhận cổ chân đau buốt, hai mí vô thức nhắm chặt nước mắt cô sôi trào nhưng chẳng thốt được tiếng nào. Hóa ra thằng nhóc đánh lạc hướng, sau câu nói kia hắn bẻ mạnh một cái tiếp theo xoa nắn vài lượt bộ dạng nửa cười nửa không ngâng ngáo đối mặt với người đẹp. Lộ Lộ từ từ mở mắt, đôi lông mi dài cong vút còn vương chút nước chớp chớp nhìn Nguyễn Hải, trông thấy bộ dạng bố láo kia nàng không nhịn được mà phì cười, miệng lí nhí đáp: - Cảm ơn. - Thế nhé, tối anh với cưng ngủ chung. Lộ Lộ ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, nhưng chợt nhớ thằng nhóc hỏi: "Tối ngủ với anh nghen?" mà mình trả lời: "Cảm ơn" thế chẳng lẽ... Nghĩ tới đây cô ta nhận thấy bản thân bị lừa lần hai, thẹn quá liền trở mặt, chân phải đạp mạnh khiến tên thanh niên bật ngửa nằm trên sàn. Nguyễn Hải trúng đòn bốn chi giang ngang đầu nghiêng qua một bên cả cơ thể co giật liên tục rồi im bặt, làn da hắn tái nhợt chẳng khác người chết là mấy. - Tính lừa tôi nữa hả? - Vết thương đã đỡ nhiều Lộ Lộ liền có thể tự đi lại, đá nhè nhẹ vào người thằng nhóc nhưng chợt thấy làn da nhợt nhạt trông rất kinh người khiến nàng hoảng hốt. Vội vàng cúi xuống xem xét, bàn tay Lộ Lộ vừa chạm tới khuôn mặt tên thanh niên liền cảm nhận một làn hơi lạnh lạ thường bao trùm, cô sợ hãi lay mạnh hắn, miệng không ngừng gọi to: - Tỉnh lại đi, này... này... tỉnh lại đi... Nguyễn Hải nghe tiếng thở gấp nhận thấy tình hình có vẻ căng thẳng, mau lẹ kết thúc trò chơi nhiều lúc "già néo đứt dây" thì khốn. - Ây, chồng em không sao đâu. - Anh... - Lộ Lộ bị dọa điếng hồn, trong phút chốc chưa kịp tiếp thu hai sự việc điên rồ này nên phản ứng tỏ ra lúng túng. Sau vài phút ổn định đầu óc, nàng liên tục đấm túi bụi vào ngực thằng nhóc, khóe miệng và nước mắt hòa với nhau làm một vừa khóc vừa cười trông rất dễ thương. - Sao anh không chết đi cho rảnh nợ? - Em nói sai rồi, tuy hai ta chưa chính thức làm vợ chồng nhưng đã có một đêm "tay trong tay, chẳng rời nhau". Dù thế nào đi nữa cũng không được nói anh "nợ" niếc gì nhé, mà nếu có nợ thì mời em vô phòng anh trả luôn và ngay. - Xàm ngôn. Lộ Lộ liếc xéo Nguyễn Hải, cổ chân lắc lư thoải mái di chuyển, nhưng không làm việc mà hạ lệnh: - Lấy chiếc hộp trên nóc tủ xuống, nhân tiện cầm bông băng trong hộp y tế lại đây. "Một phút sai lầm, âm thầm nghe lệnh!" Tự trách lòng vài câu Nguyễn Hải lẵng lặng làm việc, thậm chí hắn còn phải băng bó cho Lộ Lộ mới bực mình chứ, nhìn đống máu nhớp nháp dính trên tấm gạc trắng tư tưởng sờ mó của thằng nhóc bốc hơi theo gió. Hai người sửa soạn một chặp bắt đầu rời khỏi nơi đây xuống tầng hầm để xe, điều đáng ngạc nhiên là cái thứ bốn bánh bóng bẩy nhìn vào không ít tiền vậy mà chủ sở hữu của nó lại sống ở khu trung cư rách nát thế này. Nguyễn Hải gặp dịp trổ tài, trước đây toàn lái thuyền tuy được mô phỏng khá giống ôtô nhưng toàn chạy dưới nước, giờ phút này lên bờ trình diễn làm tâm trạng hắn phấn khích hơn nhiều. Tay đua số một tại đảo hoang mau chóng đề ba nhẹ nhàng gia nhập làn đường, nhìn màn hình định vị trong xe thằng nhóc âm thầm tính toán phương hướng rồi đạp ga lao đi. Liếc mắt thấy người đẹp đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn đưa tay thắt dây an toàn giúp nhưng lại khiến nàng tỉnh giấc. - Anh có phải đàn ông không vậy? - Lộ Lộ trừng mắt cảnh cáo, "Không lẽ kiếp trước hắn là dê?". - Ở đây mà bàn về vấn đề đàn ông của anh có chật chội quá không? Tuy một phòng ngủ trang trí bắt mắt với nến lung linh anh đã tưởng tượng ra nhưng nếu em muốn "làm" ngay tại đây...anh cũng đồng ý thôi. - Nguyễn Hải bất chợt dừng xe giữa đường, nghiêm túc nói. - Đi chết đi. - Lộ Lộ đỏ mặt, nghe tiếng còi đinh tai, nhức óc phía sau truyền tới đành cố gắng phát biểu nốt: - Đi nhanh người ta chửi kìa. - Cưng nói anh "đi chết" rồi lại muốn "đi nhanh", không lẽ yêu anh quá mức muốn tử tự chung để sở hữu tâm hồn ngây thơ đây một mình à? - Anh... đi nhanh không thì bảo? - Lộ Lộ hận không thể đạp thằng nhóc văng khỏi xe, tay rút súng chỉa vào đầu hắn quát. - Đồ hết đạn mang khoe hoài! - Nguyễn Hải mỉm cười, bắt đầu cho xe lăn bánh chẳng thèm đùa giỡn nữa. Chiếc xe lướt nhanh như gió, Nguyễn Hải nhận thấy tay lái nhẹ hơn nhiều so với tàu, thuyền và cái phanh rất chi là thú vị, hắn đã thử đạp dính sàn khiến ôtô quay tròn vài vòng làm mấy người xung quanh chửi rủa không ngớt. Lộ Lộ khuyên can thế nào thằng nhóc cũng chẳng nghe, cuối cùng đành ngoan ngoãn ngồi im cầu nguyện. - Lộ Lộ, anh yêu em. - Két. - Bánh xe chà xuống mặt đường in rõ một vệt màu đen hình bán cung, Nguyễn Hải thầm hô may mắn giùm gã dở hơi chết bầm đang cản trở giao thông kia. Tên Điên tay cầm loa gào thét những câu từ tình yêu, mấy lời nói có cánh dài cả mét truyền đến khiến Nguyễn Hải muốn đâm chết hắn ngay tại chỗ. Thậm chí còn lấp ló hai chùm bóng bay bên dưới buộc băng rôn đề dòng chữ: "Lộ Lộ anh đến rồi đây!", mức buồn nôn cao nhất của chuyện này lên tới đỉnh điểm khi Tên Điên trèo lên con ngựa trắng miệng ngâm thơ: Hạ cánh sân bay chợt nhói lòng Em đi lúc ấy nhớ anh không? Trăng tròn thức giấc niềm an ủi Ánh nắng lu mờ mộng mị mong Chợt tỉnh cơn mê tìm Lộ Lộ Tình yêu dẫn lối hướng Hồng Kông Xin em hãy để anh bên nhé? Tặng cả thân này nguyện phận chồng! Đôi mắt Nguyễn Hải trợn trừng, quay sang thấy khuôn mặt dữ dằn của người đẹp hắn muốn cười to nhưng cuối cùng cũng nín nhịn được. - Cán chết hắn cho tôi. - Lộ Lộ nghiến răng hạ lệnh diệt sát gã dở hơi. - Okie baby. - Thằng nhóc điên cuồng rồ ga, từ đằng sau xe phun trào đống khói ngập trắng một vùng, bất chợt phóng vèo đâm thẳng vào con ngựa. Loài động vật bốn chân kia "hí" dài hai chi trước giơ cao đỡ nhưng dưới tốc độ của cục sát đành buông xuôi số phận, nó bị hất tung lên trời văng qua con lươn làn đường ngược chiều bên cạnh nằm dài dưới đất bất động. Tên Điên may mắn trong người có chút võ vẽ nên vết thương trên thân cũng giảm bớt, chỉ gãy hai chân và xây xước khắp cơ thể chứ chưa về với ông bà, tổ tiên. Lộ Lộ á khẩu, nhận thấy thằng nhóc này rất nghe lời, nhất là mấy việc làm thiếu đạo đức lại càng dứt khoát hơn. Khẽ liếc sang Tên Điên nàng cũng không nói gì, chỉ cần đủ lý do cho dù chết một mạng cũng chẳng sao. - Gã đó là ai đó cưng? - Liên quan gì tới anh? - Lộ Lộ tựa lưng vào ghế hai tay khoanh trước ngực ngắm cảnh ven lề. - Anh ghen. - Thằng nhóc nghiêm túc trả lời. - Ghen? Chết đi cho rảnh nợ. - Anh đã nói rồi, anh không nợ ai cả. - Nguyễn Hải lải nhải nhưng người đẹp lại mặc kệ hắn, đôi mắt nhìn lên không trung chẳng biết đang nghĩ gì. Lantau thật nhỏ, thoáng cái đã tới Đường Viên rồi, thằng nhóc phụ trách bưng chiếc hộp màu đen bên trên khắc chữ Trung Quốc gì gì đó cùng người đẹp đi vô. May mắn thay Lộ Lộ có thiệp mời cho nên đỡ rắc rối hơn so với Nguyễn Hải về một mình, phải nói rằng ông trời vẫn còn thương sót hắn. Phía bên phải khu nhà, một khoảng sân lớn trang trí bắt mắt với rất nhiều chiếc bàn trải dài, những vị khách mời toàn người cao sang, quý phái mặc đồ lộng lẫy hết chỗ chê. Bữa tiệc ngoài trời đã được bắt đầu, thằng nhóc nhón chân ngó nghiêng tìm kiếm Lý Mỹ Hạnh. - Đi chậm thôi. - Lộ Lộ nhăn mặt nhỏ giọng nói, nàng ôm cánh tay Nguyễn Hải khó khăn di chuyển. - Phải ôm sát vào. - Nguyễn Hải chợt nhớ người đẹp đang bị thương nhưng cũng không quên sơ múi chút ít. Phía trước có một sân khấu trang trí khá bắt mắt, bên phải treo tấm vải màu vàng viết rất nhiều chữ (thọ) giống nhau nhưng kích thước và kiểu dáng không bị trùng lặp, trái đề hai dòng câu đối in dọc trên nền lụa đỏ: "椿 樹 逢 春 長 不 老 梯 花 浥 露 滿 庭 芳 " (Xuân thụ phùng xuân trường bất lão, Đệ hoa ấp lộ mãn đình phương.) Đáng chú ý nhất phải kể trái đào làm bằng bột mì cao tới mét rưỡi, bán kính gần bảy mươi phân to đùng nằm trễm trệ nơi cái bàn thấp, nó mang theo mùi hương thấm đẫm cả ruột gan rất lôi cuối dạ dày. Đánh giá sơ qua không gian, Nguyễn Hải bắt gặp mấy chiếc bàn ở những dãy đầu lấp ló vài khuôn mặt quen thuộc. Lý Mỹ Hạnh mặc cái đầm hôm qua vừa mua chẳng lẫn đi đâu được, ngồi gần nàng là Đường Tiểu Uyên diện bộ váy liền thân không kém phần duyên dáng và thêm con mụ Kim kia nữa, hầu hết người quen từ khi rời đảo đều tham gia bữa tiệc. Khẽ nở nụ cười rạng rỡ, thằng nhóc bước tới chen vô ngồi cùng Lý Mỹ Hạnh trước sự khó chịu của rất nhiều người. Chiếc bàn rộng đủ cho hai mươi thành viên ngồi thoải mái nhưng đáng lẽ ra tiêu chuẩn chỉ có mười mà đã đủ người rồi, thế mà lại xuất hiện thêm kẻ lạ mặt đòi chia miếng. Nguyễn Hải ngó nghiêng âm thầm chôm ghế bàn bên cạnh để ngồi, hắn khá hài lòng với vị trí hiện tại. Phía trái thằng nhóc gồm: Lộ Lộ rồi tới hai người đẹp chưa biết tên nào đó, thứ tự bên phải lần lượt: Lý Mỹ Hạnh, Đường Tiểu Uyên và thằng thanh niên to cao, đại khái trong vòng bán kính ba người chỉ có tên kia là lạc loài vô duyên hết chỗ nói, theo quan điểm của Nguyễn Hải phải đổi một em xinh tươi thay thế mới xứng đáng. - Cậu đi đâu từ tối qua? - Lý Mỹ Hạnh chợt nhận thấy Nguyện Hải, nàng ngạc nhiên nhìn cô gái bên cạnh hắn, hỏi: - Chị này là? - Chào chị, tôi tên Lộ Lộ. - Nguyễn Hải chưa kịp trả lời thì Lộ Lộ đã dành lên tiếng, nàng tò mò về thằng nhóc hơn khi thấy chỗ này toàn người thuộc Đường gia. Hai người đẹp vài câu, mấy chữ càng nói càng hợp ý, Nguyễn Hải trợn mắt khi bị bỏ ngoài rìa, may mắn thay vẫn còn ngồi giữa chứ chưa văng khỏi chỗ. Điều điên tiết nhất khiến thằng nhóc bực mình là mọi người xung quanh chẳng ai quan tâm đến hắn, tất cả đều hướng lên phía sân khấu quan sát lão già xấu xí đang lải nhải. Lão già kể sơ qua lịch sử Đường gia rồi giới thiệu vở tuồng "Phong Thần" sau đó lặng lẽ lui về nhường lại sân khấu cho các nghệ sĩ. Đường Thiên Phong xuất thân từ Hà Nam, ngày xưa tổ tiên có công diệt trừ Ngao Bái đã từng làm quan trong triều lúc Khang Hy trị vì. Cũng chính lí do này mà những con cháu đời sau chịu ảnh hưởng sâu sắc, người mê muội nhất chắc rằng tên Đường Dần. "Tuồng Hà Nam" hay còn gọi là "Côn Kịch" bắt đầu xuất hiện vào cuối đời nhà Minh đầu nhà Thanh và phát triển rực rỡ dưới thời Khang Hy, vì thời kỳ đầu các diễn viên ca bằng giọng thật từ lúc cất tiếng cho đến khi kết thúc, ca bằng giọng giả để ngân lên, nâng cao âm điệu bởi vậy dân gian thường nói "ngân Hà Nam". Trở về sân khấu, âm thanh đàn nhị khẽ vang mở đầu vở tuồng, sau đó tỳ bà, khèn, kèn xô na và ba dây cất tiếng cùng hòa nhịp đồng thời mấy nhân vật ăn mặc màu mè, khuôn mặt to son, chát phấn kỳ dị bước ra từ hai bên cánh gà. Nguyễn Hải đang ăn cũng phải dừng động tác, quả thật mấy đứa dở hơi kia buồn nôn không chịu được. Giọng ca cao vút tuốt tận mây xanh khiến lòng người nâng lên theo, hô hấp hắn đình trệ như muốn về với ông bà. Quả thật lần đầu nghe thể loại này khó mà tiếp thu nổi, hơn nữa cách phát âm của tiếng Hán khác xa những ngôn ngữ ngoại quốc khiến thằng nhóc nhăn mày âm thầm trấn an tâm thần. - Tối qua đi đâu đấy? - Lý Mỹ Hạnh y trang Nguyễn Hải, chẳng hiểu gì về mấy thứ ấy nên quay sang bắt chuyện, nàng rất tò mò về cô gái tên Lộ Lộ kia, nếu hỏi trực tiếp thì hơi ngại nên đành đi vòng cho tiện. - Dạo chơi lung tung, sau đó lạc đường do điện thoại hư. - Nguyễn Hải nhai nốt miếng thịt, trả lời: - Rồi gặp Lộ Lộ, ngủ nhờ nhà cô ta, sáng nay cùng đường nên hai người đi chung. Ủa, mà có sao không chị? - À, không có gì đâu. - Lý Mỹ Hạnh vội vàng lắc đầu, ánh mắt nhìn khuôn mặt dính đầy dầu mỡ của hắn mà buồn cười. Khẽ lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau giùm thằng nhóc, hai con ngươi nàng chăm chú từng chút một chẳng khác nào cặp vợ chồng quan tâm nhau. Lộ Lộ khó chịu nhìn cảnh này, nhưng nhớ tới lý do vì sao mình có cảm giác ấy thì cô lại suy nghĩ không ra. Khẽ thở dài, nàng cầm đũa kiếm chút đồ ăn lấp dạ dày và cố gắng quên đi mấy thứ vớ vẫn vờn quanh trong đầu. Khác với màn tình yêu đắm đuối của mấy bạn trẻ, vở tuồng bên trên đang tới giai đoạn gay cấn. Tám người cầm kiếm, thương, đao... bất chợt nhảy khỏi sân khấu nhằm về phía Đường Thiên Phong lao tới. Gã đội mũ chóp nhọn vung tay đấm vào không khí, một luồng năng lượng vô hình húc mạnh trúng trái đào bột mì tạo thành lỗ hổng xuyên qua. Mọi người có mặt tại đây gào thét inh ỏi khi phát hiện tên vệ sĩ xông tới đầu tiên bị chém cụt tay, máu phun trào văng tung tóe làm ai nấy đều rét run. Hỗn chiến loạn xạ khi không biết ở đâu xuất hiện vài tay súng, hai người trong số tám diễn viên ban nãy biến hình thành quái thú điên cuồng tàn phá. Thậm chí đạn súng ngắn bay tới chẳng có chút tác dụng nào, con gấu trắng rất giống phụ nữ nhe răng bước trong cơn mưa kim loại khó nhọc di chuyển. Đáng chú ý phải nhắc đến gã đánh từ xa kia, hắn thoan thoắt vượt qua rào cản nhằm mục tiêu chính tấn công. - Ngồi im đi. - Nguyễn Hải nhàn nhạt nói khi phát hiện mấy thành viên trong bàn muốn lên trợ giúp, rồi quay sang nhìn Đường Tiểu Uyên: - Chị không phải đối thủ của họ, tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời cho đỡ rối việc. - Cậu... - Người đẹp nghẹn họng, biết thằng nhóc khuyên can có lý nên đành ngồi im quan sát. - Cưng cũng muốn trổ tài sao? - Nguyễn Hải kéo sát Lộ Lộ vào lòng hứng thú hỏi. Lộ Lộ đang muốn chửi thì chợt có người nhanh nhậy hơn nàng, tiếng nói oang oang không chút lưu tình: - Mày là thằng chó nào? Cút cmm đi. Đường Dần vứt lại một câu sau đó xung phong, nhưng chưa đầy hai phút đã văng trở về rồi ngất lịm. Mấy người thuộc Đường gia mau lẹ kéo thằng ngu ra sau xem xét, rất may chỉ ăn một đấm nên tình trạng tương đối ổn định. Đường Tiểu Uyên vội vàng chạy tới chỗ Nguyễn Hải năn nỉ: - Cậu ra trợ giúp đi. - Bà chị đánh giá cao em quá rồi. - Nguyễn Hải lắc đầu, nói: - Mà cũng chẳng cần tới em đâu, có người giúp rồi kìa. Tám kẻ diễn tuồng lúc trước giờ chỉ còn ba, hai con gấu xám và trắng đang bị mấy người kia kèm chặt. Nhất là gấu xám, hắn bị một gã đàn ông áp sát đánh cho lăn lốc xem chừng số mạng đã định. Những tay súng xung quanh ngừng bắn, bắt đầu sài hàng lạnh do ở đây khá đông người cho nên sợ lạc đạn, cũng vì động tác ai nấy đều rất nhanh chẳng biết đâu là quân ta, đâu là quân địch. - Lôi Tiến Trung!? - Đường Tiểu Uyên vui mừng nhìn gã đàn ông đang đánh với gấu xám, nhưng mau chóng nàng đã dời mắt khỏi đó đặt chú ý về phía trung tâm trận chiến. Tên đội mũ chóp nhọn đấm từ xa kia hùng hổ lao tới, vòng người bảo vệ Đường Thiên Phong bị hắn hất văng ra hết, tưởng chừng chẳng ai có thể cản nổi. - Gừ. - Hắn gầm giống quái thú, cả cơ thể bỗng mờ nhạt như bị bao bọc bởi sương đêm, tốc độ thoáng chốc tăng cao. Mũ Chóp Nhọn mạnh mẽ đâm vào đám người bảo vệ Đường Thiên Phong tạo thành một lối chính diện, sau đó dừng bước lạnh lùng nhìn lão già đang cầm con dao kia. Mũ Chóp Nhọn quay đầu trông hai đứa bạn khổ sở chống địch phía sau, trong đầu hắn quyết định mau chóng giết lão già rồi tới giúp đồng đội. Nguyễn Hải nhàn nhã quan sát thoáng giật mình, thằng cha kia gắn bugi vào đít hay sao mà tốc độ nhanh thế. "Thật... khủng khiếp!", gã đàn ông tiếp tục đấm vào không khí, luồng năng lượng vô hình bay ra nhưng Đường Thiên Phong khẽ nghiêng người liền tránh thoát. Hai bên tiếp xúc với nhau bằng một quyền, Mũ Chóp Nhọn đang đắc ý bỗng chốc tái mặt văng về sau mấy mét. Rất nhanh hắn bật dậy, ánh mắt đề phòng thay đổi chiến thuất. Mọi người xung quanh vẻ mặt khác nhau hoàn toàn, có người vui mừng lại có kẻ thất vọng cũng lấp ló vài tên tính toán trong lòng nhưng tất cả đều tập trung quan sát trận chiến. Mũ Chóp Nhọn thấy áp sát không mấy khả năng giành phần thắng, cuối cùng quyết định đấm từ xa lợi dụng ưu điểm của mình. Điều đơn giản hắn làm khiến mọi người khó hiểu, Đường Tiểu Uyên cũng vậy, nàng lầm bầm: - Cấp hai tuy có khả năng đánh xa, nhưng...cho dù trúng tác dụng cũng đâu được bao nhiêu. - Chị thử ăn một đấm đấy xem có sao không? - Nguyễn Hải phì cười trêu chọc cô nàng. - Hừ, chị đây nói đồng cấp mà. - Tiểu Uyên tức giận: - Thằng em không biết gì thì dựa cột mà nghe. Nguyễn Hải nghẹn họng, đang định giảng giải cho thì nhớ ra chẳng cần thiết, hắn lẵng lặng tiếp tục làm khán giả. Mũ Chóp Nhọn đấm liên miên nhưng không có chút tác dụng, thân thể yếu dần sau những đợt tấn công. Thấy tình hình kéo dài thế này sớm muộn gì cũng kiệt sức mà chết, gã ta ngừng động tác, dồn hết năng lượng cho quyền quyết định cuối cùng. Đường Thiên Phong khẽ mỉm cười, nắm đấm ông bao phủ một tầng khí màu vàng sẫm, con dao dùng cắt thịt bò ban nãy bị siết chặt nó tỏa sáng theo bàn tay đang nắm kia hòa thành một khối. Do màu sắc đậm cộng thêm không khí căng thẳng nên chẳng mấy ai để ý chuyện ấy, may ra có Nguyễn Hải cùng ông già họ Lâm đứng gần Kim Hye Won là kịp quan sát, cả hai âm thầm nuốt nước miếng xem chừng kết quả đã được xác định. Lâm Nhân Triệu vai vế ngang hàng với Đường Thiên Phong, thậm chí còn muốn cao hơn một bậc vì năm nay ông đã chín mươi. Trước khi nhìn thấy hành động của Thiên Phong ông dám gào lên rằng mình vô địch ở cái đất Hồng Kông này, nhưng từ thời điểm bây giờ có lẽ điều ấy còn phải suy xét nhiều. Tâm trạng Lâm Nhân Triệu hơi kích động, chỉ vì hành động biểu lộ sức mạnh của ông Đường mà khiến tính toán trong lòng lão rối tung lên rồi, và sợ rằng Hồng Kông sẽ có sự phân bố lại về thế lực cũng như các ngành nghề kinh doanh. Trận chiến bên kia không nằm ngoài tính toán của Nguyễn Hải, Đường Thiên Phong phóng con dao tỏa sáng ánh vàng cùng nắm đấm vô hình phía Mũ Chóp Nhọn đánh ra lao vào nhau. Người ngoài nhìn thấy cảm tưởng như con dao đang xé tan một mảnh giấy trong không khí, xung quanh chỗ va chạm khẽ dao động sóng năng lượng bùng nổ khiến cho ai cảm nhận được chúng đều tái mặt. Vệt sáng vàng mờ nhạt dần sau khi phá tan đấm vô hình, nó tiếp tục tìm kiếm mục tiêu. Diễn viên tuồng trở tay không kịp liền bị con dao đâm ngay phần ngực, đồng thời trong cơn mê hắn trông Đường Thiên Phong thô bạo chụp tay từ trên trời xuống đầu cướp đi sinh mạng bản thân. Hai con gấu kia ngó gã đồng bọn bị chết càng trở nên điên cuồng hơn, nhất là Gấu Trắng, nó gào rú bỏ kẻ địch sau lưng lại nhằm về phía Đường Thiên Phong. Tốc độ do bốn chi hoạt động cũng khá nhanh, mà nhanh đồng nghĩa với chết sớm, ông Đường đã lỡ lộ ra sức mạnh của mình nên chẳng e dè nữa, hai tay vỗ vào đầu quái thú như đập muỗi khiến thứ ấy nát bấy rất kinh người. Khá nhiều tiếng gào thét xung quanh vang vọng khắp nơi, đống bầy nhầy gớm ghiếc gần như dính đầy mặt Đường Thiên Phong. Nhìn thân thể phụ nữ trần truồng nằm sấp dưới đất mà không có đầu khiến ông ta hơi nhợn tay, âm thầm nhẩm kinh tránh kích động tâm tình. Lôi Tiến Trung nhân cơ hội gấu xám lơ là nhìn gái liền đấm móc ngay quai hàm nó, thuận đà giơ chân đạp quái thú văng ra xa. Vừa tiếp đất tên đàn ông kia bị ăn phải sáu ngọn giáo do mấy tay bảo vệ cầm, gã trở về hình dáng loài người "ngủm củ tỏi" lập tức. Bữa tiệc đông vui dần dà chỉ còn lại một nửa, trong số những người có mặt tại đây lấp ló vài bóng địa vị đặc biệt. Thoáng chốc toán cảnh sát đã xuất hiện, mọi thứ bị phong tỏa nghiêm ngặt lễ mừng thọ dường như chấm dứt tại đây. Tiểu Uyên và rất nhiều thành viên trong gia đình cùng với đám khách mời vây quanh hỏi han Thiên Phong không ngớt, mấy kẻ bợ đít muốn đông hơn quân Nguyên. Mọi chuyện được dọn dẹp gọn ghẽ, mấy tên quái thai này bị mang đi nhường lối cho bữa tiệc. Số người hỏi han xong ra về rất nhiều, loáng thoáng chỉ còn vài chục người thân thiết hoặc có giao tình thâm sâu. Vụ ám sát vừa nãy bốc hơi không chút tin tức, chắc bởi vì khả năng đặc biệt của bọn chúng nên khó lòng nào mà làm khuấy động lên. Lễ mừng thọ chuyển tới một gian phòng rộng lớn, không khí đỡ nặng nề hơn khi tiếng nhạc du dương làm dịu dần mùi máu tanh và nỗi sợ hãi. Đường Thiên Phong thay bộ đồ khác đứng ở phía trên phát biểu vài câu xin lỗi, nhân tiện chúc mừng năm mới coi như mở lời chủ đề tiếp theo. Nguyễn Hải nhàn nhã rờ mó người đẹp mặc kệ cả thân thể chịu đau đớn do bị nhéo, trái ôm phải áp thế này đời còn gì hạnh phúc hơn? Chỉ duy một điều hắn không dám mạnh bạo tìm hiểu đường cong của Lý Mỹ Hạnh, đành dùng mưu kế tiến chậm mà chắc. Đã đi ăn tất nhiên phải có quà và phần tiếp theo của buổi lễ đã bước tới giai đoạn này, gã đàn ông xấu xí bắt đấu khui hộp giùm Đường Thiên Phong trước sự chứng kiến của mọi người. Đa phần toàn là đá, ngọc, kim loại quý, cũng vì ngành nghề kinh doanh của Đường gia và sở thích người được mừng thọ cho nên ai nấy đều dùng lễ vật ấy. - Vâng, chắc các vị đang hỏi Lâm gia mang thứ nào đến đây đúng không ạ? Tôi cũng chẳng lòng vòng nữa, mời mọi người chiêm ngưỡng củ "nhân sâm" ngàn năm, một thứ rất quý hiếm trong thời đại bây giờ. Củ nhân sâm to bằng cổ tay hình thù y chang ông già, nó hơi trong suốt khẽ ánh lên một màu vàng nhạt đẹp đẽ vô cùng. Mấy con mắt đổ dồn hết về đây, ai nấy đều hít hà cố sức ngửi hương thơm từ thứ ấy có lẽ sống thêm được vài năm cũng nên. Đường Thiên Phong thấy củ nhân sâm quý giá này liền tự mở lời cám ơn, sau đó đoàn người ra phía trước căn nhà cùng chiêm ngưỡng món quà đặc biệt khác. Lôi gia tặng đồ rất chi là hoành tráng, thậm chí còn phải nhờ tới cẩu mới có thể mang đến. Chiếc hộp chụp cao gần hai mét kê trên bàn thấp, xung quanh dán khá nhiều họa tiết bắt mắt. Lão MC xấu xí ba lăng nhăng vài câu, rồi nhẹ nhàng dở hộp chụp ngoài làm cho mọi người trầm trồ khen ngợi, nhất là những cô nàng hay quý bà sồn sồn như muốn nhào tới nhìn thật cho kỹ. Viên dạ minh châu có màu xanh lá cây thẫm, nặng tới 1,8 tấn đường kính gần 105 cm. Tấm rèm đen che chắn tất cả ánh sáng càng khiến nó trở nên quyến rũ hơn, cộng thêm độ lớn khủng bố ắt hẳn giá trị chẳng thể tính nổi. Mọi chuyện diễn biến khá suôn sẻ nhưng tới khi nhắc tên người tiếp theo làm không khí thay đổi ngay lập tức. - Long gia không quản ngại đường xa tới đây còn tặng món quà quý giá thế này, tôi xin thay mặt gia chủ cảm ơn gia đình và đặc biệt là cô Long Lộ Lộ con gái ruột của ông Long một năm mới an khang thịnh vượng. - Lão MC đặt con hươu ngọc lên bàn, nó không quá to nhưng độ tinh xảo thì khỏi có từ ngữ để chê. Vật ấy tuy giá trị không nhỏ nhưng nếu so với danh tiếng của Long gia thì chẳng thấm vào đâu. Thế mới biết Đường Thiên Phong quan hệ rộng cỡ nào, đang định nói tiếng cám ơn thì chợt âm thanh chế giễu truyền tới: - Hươu rách đáng mấy tệ* ấy nhỉ? (*Nhân dân tệ: đơn vị tiền tệ Trung Quốc) Âm thanh nhỏ nhẹ nhưng trong gian phòng kín này tất cả thành viên đều nghe được, trung tâm của buổi lễ lại dồn về hướng đó. - Lý gia, Lý Liên kiệt. Mọi người mau chóng truyền tai nhau cái tên "Lý Liên Kiệt" này, nếu nói Long Lộ Lộ rất ít ai biết đến thì trái ngược hẳn với cô, thằng thanh niên đang đứng kia gắn mác công tử nổi danh khắp chốn vang vọng tới tận Hồng Kông. Tiếng sấm ngang tai như một lời thách thức, người đẹp vẫn điềm nhiên mặc kệ, dường như nàng chẳng để ai vào trong mắt. Long và Lý dìm hàng nhau mọi lúc, mọi nơi, ngay cả Tên Điên cưỡi ngựa ban nãy cũng họ Lý và chắc có lẽ mình hắn mới thích Long gia. Lý Liên Kiệt toàn thân trắng bóc, tai trái đeo khuyên hình trăng khuyết trông ngông nghênh vô cùng. Trước đó mọi người đều được phát giấy bút để viết tên dán lên món quà rồi đưa cho MC mở, nhưng khác hẳn với bọn họ Lý Liên Kiệt lúc này đang tự mình bước lên bục cao tự tay tặng Đường Thiên Phong một cái hộp nhỏ rất tinh xảo. Đường Thiên Phong khẽ nhíu mày nhìn động tác vô lễ của thằng thanh niên bằng tuổi cháu mình, nhưng nó không làm ra hành động gì quá đáng nên ông cũng lẵng lặng nhận món quà. Khung cảnh buổi lễ bỗng chốc im ắng lạ thường, ai nấy đều đề phòng quan sát sắc mặc hai trùm cuối Long và Lý. Lộ Lộ ngồi bên cạnh Nguyễn Hải đã được nhận dạng, ánh mắt hướng về phía cô ngày càng nhiều hơn, điều ấy khiến bản thân vô cùng chán ghét. - Cảm ơn thịnh tình của anh Lý, tôi đang rất tò mò thứ trong cái hộp này là gì. Mọi người ở đây đều giống tôi đúng không ạ? - Gã MC phá vỡ mùi thuốc súng ẩn chứa đâu đây, miệng luyên thuyên: - Ngày xưa có khá nhiều món quà không thể nhìn vẻ bề ngoài nhỏ nhắn mà phán đoán giá trị ẩn chứa trong nó, lúc này đây cũng vậy tôi tin chắc điều bất ngờ sắp sửa xảy ra. Vâng. Xin mời ông Đường chủ nhân của buổi lễ hôm nay mở ra cho chúng tôi cùng chiêm ngưỡng được không ạ? - Tao bảo mày lựa lời tìm cách lấy món quà đấy rồi tự tay mở cho nó có tính công bằng, để khách người ta thấy ai cũng như ai không ngoại lệ mà. - Gã MC choáng váng đầu óc khi cái tai nghe hắn đeo phát ra tiếng chửi rủa không ngớt, vội vàng tắt mic đầu hơi cúi xuống nhỏ giọng trả lời: - Mẹ mày, đừng tưởng đạo diễn mà to, bố bỏ cmn về luôn và ngay mày tin không? "Qua đêm nay mình chia tay em ơi, qua đêm nay mỗi đứa một nơi..." Ở gian phòng gần đó, người đàn ông nhìn năm sáu cái màn hình mà máu huyết sôi trào, trong lòng hắn hát vang bài ca ly biệt nhưng vẫn cố nén tâm trạng kích động: - Mày phải hiểu cho tao chứ, đâu thể tự ý làm việc được. Nếu ai cũng như mày "đạo diễn" tao đây thất nghiệp mẹ nó rồi, mà món quà này là cuối rồi đó, chuẩn bị tới phần hát nghe. Đường Thiên Phong nhẹ nhàng mở hộp nhỏ, một luồng ánh sáng vàng nhạt tỏa ra lung linh hết mức cuốn hút ánh mắt mọi người. Âm thanh hít thở trở nên dồn dập hơn, bọn họ trợn trừng quan sát thứ kia như đang ngắm gái đẹp khỏa thân. "Ngọc Thời Gian!" Ai nấy đều ao ước, thậm chí vài người còn có ý định cướp giựt vật ấy. Nguyễn Hải giật mình, viên ngọc này rất giống thứ mà hắn lấy được từ tay hai thằng "ăn trộm", có điều kích thước chỉ bằng một phần năm và màu sắc khác mà thôi. Thằng nhóc tính toán một chặp, quyết định phải gặp Đường Thiên Phong để hỏi xem rốt cuộc đây là thứ gì, nhân tiện tâm sự chút chuyện cũ. Nghĩ vậy hắn liền nhanh tay vẽ lên tờ giấy vài hình thù cổ quái, rồi lớn tiếng nói: - Chú cầm mic kia, anh cũng tặng ổng chút đồ, chuyển giùm cái. Gã MC hoảng sợ, sao toàn món quà ngoài kịch bản thế này, rất may tên thanh niên không có lỗ mãng như Lý Liên Kiện nên cũng tạm yên tâm. Nhưng chưa được ba giây hắn lại tái mặt, người kia ngồi bên cạnh Long Lộ Lộ, hơn nữa còn tặng giấy... "không lẽ chiến tranh Long - Lý chuẩn bị bùng phát?" Không khác gã MC lắm, Lộ Lộ thấy thằng nhóc viết, vẽ tưởng đùa vui ai dè mang đi "tặng"!? Hắn nghĩ mình là vua chúa ngày xưa hạ bút thưởng sao? Nàng ngoan ngoãn ngồi im, cố gắng né tránh mấy ánh mắt đang chăm chăm vào đây. Cả gian phòng trở về thời kỳ ẩn chứa thuốc súng, Lý Liên Kiệt hứng thú nhìn Nguyễn Hải, giọng điệu và việc làm còn ngông cuồng hơn hắn. Nếu như bản thân vẫn chừa khá nhiều phần mặt mũi cho Đường Thiên Phong thì hành động của người kia phải nói rằng chẳng khác cha nhà thờ bao nhiêu. - Xuống nhận lấy nhanh đi, đừng để sự việc rối thêm. - Đạo diễn vội vàng nhắc nhở MC, đầu óc hắn muốn nổ tung trước diễn biến loạn xạ nơi đây. - Vâng, trước tiên xin cảm ơn về món quà của anh, tôi sẽ chuyển giúp ngay. Cơ mặt Đường Thiên Phong giật giật, đám con nít bữa nay ăn toàn thịt bò điên hay sao mà đứa nào đứa nấy mạnh mẽ thế này. Âm thầm nhẩm kinh đè nén dò
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang