[Dịch]Bị Chồng Ruồng Bỏ Cũng Tiêu Dao - Sưu tầm
Chương 1 : Chương 1
.
Tiết từ.
“Tổng giám đốc, y theo chỉ thị của ngài, chúng ta đã thành công thu mua Mạnh thị.” Trong văn phòng, nét vui sướng tràn đầy trên khuôn măt thanh niên, lại mang theo mười phần kính sợ, thật sự không thể tin được, một cô gái, một cô gái chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, thế nhưng chỉ trong một tháng ngắn ngủn, lại có thể thu mua xí nghiệp Mạnh thị lớn mạnh nhất.
Nghĩ đến các tạp chí lớn trong nước lẫn quốc tế, đều nói nàng là kỳ tài kinh doanh, bá chủ thương trường, cũng không phải là khoa trương.
Người được gọi là tổng giám đốc, chỉ hơi hơi nhướng mi, cũng không có phản ứng gì khác, chỉ là trong đôi mắt, lại giấu quá nhiều đau đớn. Nàng rốt cuộc cũng có thể đoạt lại Mạnh thị trong tay lão hồ li kia.
Nàng, Mạnh Nam.
Bảy năm trước, cha mẹ bị hại, công ty bị đoạt mất, quản gia trong hà liều chết đem nàng cùng muội muội Mạnh Vũ Quyên đi ra ngoài. Năm ấy nàng chỉ mới mười tám tuổi.
Không ai biết, trong bảy năm qua, nàng đã đi đâu, làm cái gì, chỉ biết vào một tháng trước, nàng lại một lần nữa trở lại thành phố C, sau đó liền bắt đầu thiết kế kế hoạch thu mua Mạnh thị.
Ai cũng không dám tin, chỉ gần một tháng, Mạnh thị lại thật sự một lần nữa rơi vào trong tay nàng.
Điện thoại đột nhiên vang lên, thân thể nàng cứng lại một chút, sau đó bắt máy.
“Nha đầu chết tiệt kia, Mạnh Vũ đang ở trong ty ta, nếu như ngươi không muốn thấy nàng ta gặp không may, nội trong mười phút một mình ngươi phải đến kho hàng phía nam.” Trong điện thoại, giọng nói âm ngoan của một gã đàn ông, cùng với tiếng khóc của Tiểu Vũ làm cho sắc mặt của nàng nháy mắt trở nên âm lãnh.
Rất nhanh đứng dậy, còn không chờ người nam trong phòng phản ứng lại, nàng đã nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, xuống lầu, lái xe, dùng vận tốc nhanh nhất, nàng liền chạy tới kho hàng phía nam, nơi này cũng chính là kho hàng Mạnh thị.
Với vận tốc bình thường, chỉ sợ nửa tiếng cũng không thể nào chạy tới, nàng cũng không dám chậm trễ mà vô ga phóng thẳng về phía trước.
Nàng biết rất rõ, đây là một cái bẫy dẫn nàng mắc câu, nàng cũng biết, bên trong sẽ có những gì chờ đợi nàng, nhưng mà, vì Tiểu Vũ, nàng không thể do dự, thẳng tắp tiêu sái đi vào kho hàng.
Bước chân cứng ngắc đi vào, bốn gã đàn ông đứng bên cửa liền vây quanh nàng, bốn hòng súng thẳng tấp chỉa trên đâu nàng. Chung quanh, lại chứa đầy súng ống cùng đạn dược.
Lục Hưng, là kẻ đã hại cha mẹ nàng năm đó, lão hồ li đoạt mất cơ nghiệp nhà nàng đang đứng ở giữa kho.
“Tiểu Vũ đâu?” Trên mặt nàng rất bình tĩnh, không có chút sợ hãi, nhưng mà chưa có nhìn thấy Tiểu Vũ, tâm nàng đột nhiên căng thẳng.
“Xú nha đầu, đến đây đúng là nhanh thật, bất quá ngươi bây giờ tốt hơn hãy tự lo lắng cho mình đi.” Lão hồ lu cười âm hiểm, khoé môi xuất ra vài phần đắc ý :”Ngươi muốn đấu với ta, chỉ sợ còn quá kém.”
Con ngươi Mạnh Nam hơi hơi khép lại, quan sát tình hình chung quanh một chút, sau đó đột nhiên nhích người, chỉ sau vài động tác, liền đem bốn tên vệ sĩ đánh ngã xuống, xoay người vài cái, liền đến trước mặt Lục Hưng.
Từng chiêu thức nàng xuất ra, đều rất nhanh và lưu loát.
Không đợi lão hồ li cùng những tên vệ sĩ phản ứng lại, súng lục trong tay nàng, đã nhanh chóng áp chế trên cổ Lục Hưng.
“Đem Tiểu Vũ giao ra đây!” Độ lạnh đến cực điểm trong giọng nói làm cho người ta kinh sợ.
Sắc mặt lão hồ li bị doạ đến trắng bệch, trên người toát ra mồ hôi lạnh, hắn đã kêu người tra xét hành tung của nàng trong bảy năm qua, nàng hiện tại lại là người trong hắc đạo người nghe đến tên đã sợ mất mật, giết một người, đối với nàng mà nói, thật sự không là gì cả, huống chi hắn lại là kẻ thù không đội trời chung với nàng.
Nhưng mà, chỉ cần Tiểu Vũ còn trong tay hắn, nàng tuyệt đối sẽ không dám nổ súng, lão hồ li không hổ là lão hồ li, nghĩ vậy liền bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, lại âm hiểm cười nói :”Phải chết, mọi người cùng chết, chỉ là Mạnh Vũ chỉ sợ phải chết trước thôi.”
Hơn nữa bây giờ, bên trong kho hàng, hơn bốn mươi hồng súng đều chỉa vào đầu nàng, giết hắn, nàng cũng đừng mong sống sót đi ra.
Tay Mạnh Nam nắm súng lục đột nhiên buộc chặt, hận không thể một phát bắn chết hắn, nhưng mà, nàng không thể lấy tánh mạng Tiểu Vũ ra đánh cược.
Đột nhiên, trên nóc nổ tung tạo thành một cái lỗ, một thanh niên mặc đồ đen nắm dây thừng phi xuống…
Động tác xinh đẹp, dáng người hoàn mỹ, khuôn mặt đẹp đến mức làm cho người thần đều phẫn nộ, trong không trung, giống như thiên thần hạ phàm.
Chỉ là trong trận cuồng tảo, làm cho vệ sị từng người từng người một ngã xuống, hắn liền từ một thiên thần biến thành ác ma. Nhưng động tác kia so với kỹ xảo điện ảnh, còn muốn đẹp hơn vài phần.
Mạnh Nam ngây ngốc, Mục Diễm, làm sao có thể là hắn, hắn làm sao có thể tới cứu nàng, hắn lại chính là đối thủ nàng luôn đối chọi, làm sao có thể tới cứu nàng?
“Tiểu Vũ đã tìm được rồi.” Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, hắn đã giải quyết xog đám vệ sĩ, dừng ở bên người Mạnh Nam, trên mặt của hắn, thế nhưng lại mang theo nụ cười thản nhiên.
Mặt lão hồ li xám xịt giống như tro tàn, toàn thân không ngừng phát run, hắn biết, hôm nay, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
“Phải chết, cũng là ngươi chết trước.” Súng lục của Mạnh Nam nhanh chóng hạ xuống, chỉ cần Tiểu Vũ không có việc gì là tốt rồi, tiếp theo là một tiếng súng vang lên, đầu lão hồ li nở hoa.
Nhưng mà, ở thời khắc cuối cùng khi thân hình hắn đổ xuống, dùng ý thức còn sót lại, ấn xuống bộ điều khiển từ xa giấu trong ống tay áo.
Tức khắc, một tiếng nổ mạnh trong kho hàng vang lên.
Mục Diễm kinh hãi, rất nhanh liền đem nàng ôm vào trong ngực, dùng cơ thể của mình che chở cho nàng, muốn lao ra khỏi kho hàng, nhưng mà, không ai biết, lão hồ li kia đã cài bao nhiêu bom ở chỗ này, tiếng nổ mãng, từng tiếng nối nhau, bọn họ căn bản trốn khômng thoát nơi này.
“Anh yêu em.” Môi của hắn kề sát bên tai nàng, thấp giọng thốt ra, nếu hôm nay bọn họ không thể chạy khỏi, có thể cùng nàng chết chung một chỗ, hắn cũng rất nguyện ý.
Nhẹ giọng nói nhỏ như vậy, bên trong tiếng nổ mạnh điếc tai, lại cực kỳ rõ ràng, làm cho người nghe rung động.
Mạnh Nam ngây ngốc, ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, thảm thiết như vậy, hắn lại tỏ tình như thế, làm cho nàng trong lúc nhất thời, quên cả nguy hiểm bên người.
Tim đập so với tiếng nổ mạnh kia càng kịch liệt hơn, chỉ là, còn chưa kịp nói ra lời nào, một tiếng nổ lớn hơn nữa nổ tung, nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, liền nhanh chóng mất đi tri giá.
Chương 1
Editor: tieudangnhi
Đầu đau nhức, đau quá, đau quá.
Đau??? Đau có phải là đại biểu cho nàng còn sống hay không, nàng còn sống!!! Vậy Tiểu Vũ cùng Mục Diễm đâu???
Mạnh Nam vốn đang có chút mơ hồ đột nhiên mở to hai tròng mắt, một khuôn mặt nước mắt lả chả đầu tiên ánh vào đôi mắt nàng.
“Tiểu thư… Người tỉnh…” Nha đầu khuôn mặt thanh tú đang nắm tay nàng giống như có chút hoảng hốt, chỉ là sau đó vẻ vui sướng cũng nhất thời hiện lên trên mặt, bộ dáng không chút nào che giấu, nhưng lại rất đáng yêu.
Tiểu thư??? Nàng ta là đang kêu nàng sao? Nhưng mà nàng không biết nàng ta nha, hơn nữa nàng là tiểu thư gì nha? Thủ hạ của nàng, đều kêu nàng là lão đại, không thì là tổng giám đốc, nha đầu này…
Người này là từ chỗ nào đến? Nàng là được người cứu sao? Vậy Mục Diễm cùng Tiểu Vũ đâu??
Hai tròng mắt nghi hoặc nhìn về phía trước, cửa viện quá mức cổ xưa, làm cho nàng hơi hơi nhíu mày, nhìn tấm biển trên cửa thêm vài lần, lại làm cho nàng không hiếu.
“Mộ Dung phủ” ???
Là chỗ nào??? Trong trí nhớ của nàng tìm không ra cái tên như vậy.
Hai tròng mắt hơi đổi, chống lại đôi con ngươi lạnh như băng làm cho xương cốt người ta đều nhủn ra, Mạnh Nam kinh sợ, không phải nàng kinh sợ ánh mắt làm cho người ta kinh hãi kia của hắn, mà là trang phục của hắn, hắn mặc lại là cổ trang, một thân áo dài màu đen.
Nữ tử quyến rũ xinh đẹp đứng bên hắn cũng đều là một thân cổ trang…
Ngoài cửa lớn còn có vài người hình như là gia đinh cổ đại bộ dáng cũng đều ăn mặc theo khunh hướng cổ trang.
Thu hồi lại ánh mắt, lần này nàng lại phát hiện, bản thân cũng là một thân cổ trang, nhưng lại là loại giá y đỏ thẫm, nàng đây là đang xuất giá sao? Nhìn đến kiệu hoa cùng đội ngũ đưa kiệu phía sau, thực chính là nàng đang xuất giá!!!
Hai tròng mắt nhìn giản lược qua bốn phía, cũng không phát hiện đạo diễn nào, thực chính là nơi này cũng không phải đang quay phim…
Như vậy? Chẳng lẽ? Nàng xuyên qua??? Giờ phút này, trong lòng Mạnh Nam, không thể không hiện lên ý niệm vớ vẩn như vậy trong đầu.
“Như thế nào? Không giả chết sao? Không giả chết vậy thì cút đi.” Giọng nói so với Diêm Vương còn muốn lạnh hơn đột nhiên vang lên, làm cho mọi người toàn trường không khỏi đều kinh hãi. Mộ Dung Lăng Thiên nhìn dáng vẻ đang hết nhìn đông rồi tới nhìn tây kia của nàng, khoé môi xả ra vài phần trào phúng lạnh lùng.
“Cô… Gia… Người… Người như thế nào lại đuổi… Đuổi tiểu thư nhà ta trở về chứ, hôm nay chính là ngày đại hôn của các người mà.” Tiểu nha đầu rõ ràng bị doạ sợ muốn chết, toà nthân nhịn không được liền run lên, nhưng vì muốn bảo vệ tiểu thư, vẫn nhất quyết kiên trì nói.
Mạnh Nam là người thông minh thế nào chứ, nhất thời liền hiểu được hết thảy, xem ra, hôm nay là ngày gả đi của nàng, chẳng qua, ngày đại hôn lại bị từ hôn, đuổi thẳng ở cửa, mà nam nhân vẻ mặt lạnh như băng kia lại chính là chú rể hôm nay. Nàng hiện tại đang nằm ở trong lòng tiểu nha đầu, lệ trên mặt còn chưa khô, nữ nhân kia sẽ không vì xuất giá mà khóc đến chết đi a, mà nàng lại trùng hợp xuyên qua trên người nàng ta đi?
Nhìn tình hình hiện tại, nàng đoán hẳn sẽ là không sai đi, ai, nữ nhân cổ đại này nha, lại bởi vì người khác từ hơn liền khóc đến chết, thật đúng là vô dụng.
Hai tròng mắt lại không dấu vết nhìn về phía hắn, lớn lên cũng không tồi, mà giờ phút này tuy rằng hắn vẫn không nhúc nhích đứng ở đằng kia, trên người lại tản ra một cỗ khí phách làm cho người không thể xem nhẹ, tuyệt không phải là nhân vật đơn giản.
Con ngươi lạnh như băng của Mộ Dung Lăng Thiên híp lại, nàng thế nhưng lại ngừng khóc, phản ứng hiện tại cùa nàng kia là sao? Hắn vì sao lại cảm giác được, con ngươi của nàng vào giờ phút này, giống như có vẻ gì đó hắn không biết???
“Gia cũng không cần ngươi, ngươi còn không biết xấu hổ mà cứ ở lì ở chỗ này, còn không mau cút đi.” Nử tử yêu diễm bên người hắn nhân cơ hội trào phúng nàng.
Trong lòng Mạnh Nam âm thầm cươi lạnh, nhưng khi chống lại tia nghi hoặc chợt loé trong ánh mắt của hắn, lại hơi hơi sửng sốt, tân nương lúc trước có thể khóc chết, có thể thấy là có bao nhiêu thương tâm a, phản ứng hiện tại của nàng có phải quá bình tĩnh hay không, hơn nữa nàng vừa mới đánh giá con ngươi kia, chỉ sợ thật sự sẽ làm cho hắn hoài nghi.
Nàng cũng không muốn hắn đột nhiên thay đổi chủ ý, cho nên vì tự do của nàng, nàng phải cố gắng một chút nha.
Chậm rãi đứng lên, nàng lảo đảo đi về phía trước vài bước, khuôn mặt lắm tắm nước mắt như hoa lê trong mưa, điềm đạm đáng yêu thuơg tâm, môi đỏ mọng mấp mấy hai cái, thấp giọng nói :”Tướng công, người thật sự không cần ta sao?”
Thương tâm? Lệ trên mặt còn rơi lã chả, đủ thương tâm, nhưng mà trong lòng lại muốn cười, thật không ngờ, nàng còn có tài diễn trò thiên phú như vậy, kỳ thật hiện tại, nàng thật sự chỉ nghĩ một cước đá hắn ra xa vạn dặm, càng nhìn càng thấy ghê tỏm.
Nhưng mà, nàng hiện tại đang vào vai thục nữ điềm đạm đáng yêu, làm sao có thể sử dụng bạo lực chứ, cho nên nàng nhịn.
Quả nhiên ánh mắt lạnh băng kia của hắn, rất nhanh liền lên vẻ lạnh lùng trào phúng cùng chán ghét…
“Đường còn chưa bái, hưu thư tất nhiên cũng không cần viết.” Giọng nói lạnh lùng không mang theo nửa điểm tình ý. Lãnh huyết mà vô tình, nếu là nữ nhân trước kia, chỉ sợ lại đau lòng chết thêm lần nữa, nhưng mà hiện tại đã đổi thành nàng, cho nên lời nói hiện tại của hắn, liền giống như rắm thúi, còn muốn thối hơn cả rắm. Tên này, thật ra cũng không có nhiều phản ứng bất lương.
“Nữ nhân ngu xuẩn, nhát gan, còn nơi nơi quyến rũ nam nhân, lả lơi dâm đãng như ngươi, lại muốn gả cho gia, thật đúng là mơ mộng hão huyền.” Trên mặt nữ tử yêu diễm hiện lên vài phần đắc ý, không lưu chút tình nào nhục nhã nàng, tất nhiên cũng ngoan độc nhân cơ hội mà bỏ đá xuống giếng.
Du, thì ra người nọ trước kia có nhiều khuyết điểm như vậy nha, nhưng mà, lá gan nhỏ như vậy, làm sao dám đi quyến rũ nam nhân chứ?
“Cô… Cô gia… Cô gia cũng là người làm ăn, tiểu thư nhà ta gả cho ngươi, cơ nghiệp Đường gia liền đều là của cô gia.” Tiểu nha đầu nghe được ý tứ trong lời nói của Mộ Dung Lăng Thiên, nhất thời nóng nảy, độ nhiên nhớ tới lời nói của lão gia trước kia, liền vội vàng hô lên.
Cô gia là người làm ăn, mà cơ nghiệp Đường gia lại lớn như vậy, về điểm này, hắn hẳn là sẽ động tâm đi, một tiểu nha đầu, có thể nghĩ được như vậy, cũng không đơn giản nha.
“Hứ.” Nử tử yêu diễm lạnh lùng hừ một tiếng :”Cơ nghiệp Đường gia? Đường gia hiện tại chính là một cái thùng rỗng kêu to, gia cũng không phải là kẻ ngốc mà đi tiếp quản cái vỏ rỗng kia.”
Khoé môi Mộ Dung Lăng Thiên xả ra vài phần châm chọc, chứng thực lời nói của nữ nhân kia.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện