[Dịch]Bí Ẩn 2- Sưu tầm
Chương 2 : Chuyện tình bãi đỗ xe
.
-" Này, cậu có thể xuống xe được không? Tớ thấy có nhiều người đang nhìn chúng ta kìa ". Lê Sơn buồn bực, dạo này mình có làm gì thất đức đâu mà hôm nay xui xẻo như vậy, còn Bảo Nhi thì cực kì sảng khoái vì được trả thù.
Chỉ thấy có rất nhiều ánh mắt thù hận đang nhìn chằm chằm vào Lê Sơn đang đèo Bảo Nhi trên con đường đến chỗ gửi xe làm Lê Sơn cảm thấy rét lạnh. Lê Sơn nhớ không nhầm thì đám fan của Bảo Nhi hình như rất bạo lực thì phải, chỉ cần đứa nào có ý gây bất lợi cho Bảo Nhi hôm trước thì hôm sau sẽ bị một đám người xử lý rất tàn ác. Mà đặc biệt là những người sau khi bị xử lý đa số sẽ bị lấy lý do chuyển trường và biến mất, thực ra Lê Sơn cũng biết là do ông già Bảo Nhi làm nhưng Lê Sơn cũng không chú ý.
- " người ta nhìn kệ người ta, mà nhìn cũng nhìn người đẹp như tớ chứ nhìn cậu làm gì !" Bảo Nhi đắc ý nói .
- cậu không thấy ánh mắt mấy đại ca giang hồ nhìn tớ giống như nhìn kẻ thù à, mắt có vấn có vấn đề à. Lê Sơn rất muốn nói thế nhưng mà người ta dù gì cũng là nữ giới, nhịn được cái gì thì cứ nhịn, với lại cũng cần Bảo Nhi thông báo chi tiết cho mình về vụ mất trộm gà nữa nên Lê Sơn cũng không nói gì chỉ cười cười cho qua chuyện.
Từ cổng trường đến chỗ gửi xe khá xa cũng khoảng 100m, mặc dù rất muốn chạy nhanh nhưng do đường khá đông nên Lê Sơn vẫn tàn tàn chạy đến bãi đỗ xe.
Thả Bảo Nhi xuống trước khu thu vé. Lê Sơn vào gửi xe nhưng khi đi ra vẫn thấy Bảo Nhi đứng đó. Vì không muốn bị phiền phức Lê Sơn làm bộ như không thấy gì nhưng mà người xưa thường nói " ghét của nào trời trao của đó", Bảo Nhi thấy Lê Sơn bước ra thì vẫy vẫy tay vẻ mặt rất vui mừng , ngoài mặt thì Lê Sơn thấy Bảo Nhi cười tươi như hoa còn bên trong thì không biết Bảo Nhi nghĩ cái gì, tại vì hôm nay hành động quá kỳ lạ. Học chung với Bảo Nhi 3 năm rồi hôm nay mới thấy Bảo Nhi hành động như thế. Bình thường Bảo Nhi cũng hoà đồng vui vẻ nhưng cũng chưa bao giờ đi cùng với con trai ( đi riêng kiểu như hẹn hò ấy chứ không phải là không nói chuyện với con trai kiểu như mấy đứa bị bệnh sợ con trai đâu!) chứ đừng nói chờ một người tại bãi đỗ xe như Lê Sơn, chẳng lẽ Bảo Nhi bị vẻ đẹp trai nam tính của mình quyến rũ??, Lê Sơn thầm tự sướng.
Bảo Nhi cũng đang bực mình, người ta thấy mình thì luôn muốn tiếp cận còn gã Lê Sơn này vừa nãy rõ ràng là đã nhìn thấy mình nhưng hắn lại làm lơ cộng thêm sự việc lúc trên xe làm Bảo Nhi lửa giận chồng chất, khó khăn lắm mới miễn cưỡng nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành vẫy tay với Lê Sơn, nhìn thấy Lê Sơn đi về phía mình, Bảo Nhi chợt nở nụ cười đắc ý dám chọc tức bà à, bà sẽ cho mi biết khi con gái tức giận sẽ đáng sợ đến mức nào hehe.
Lê Sơn đang bước đến gần Bảo Nhi thì đột nhiên cảm thấy toàn thân không tự chủ được run lên, từng sợi lông cũng đồng dạng dựng đứng Lên... Quái lạ, Lê Sơn nhìn Bảo Nhi mà lầm bầm : chẳng lẽ cô nàng kia hận mình thấu xương hay sao mà nhìn mình cứ làm mình lạnh hết cả xương sống nhỉ .
- " Này sao cậu không vào lớp, sắp đến giờ khai trường rồi đấy " Lê Sơn đuổi khéo Bảo Nhi đi, nhưng mà đến lúc này rồi Bảo Nhi sao có thể nghe lời Lê Sơn được Bảo Nhi liền nũng nịu nói :
- " tớ mất công chờ cậu nãy giờ mà cậu lại đuổi tớ đi là sao?" vừa nói vừa bày ra bộ mặt cực kỳ uất ức
" trời... Dễ thương quá!!!" Lê Sơn đứng hình thầm nói, tất nhiên là chỉ dám nói thầm chứ nói ra khỏi miệng không gãy mấy cái răng mới là lạ. Vài giây sau khi "đứng hình" Lê Sơn mới biết mình hơi bị mất hình tượng nên vội vàng nói :
- " à không phải, tớ chỉ lo cậu trễ giờ thôi chứ không có ý gì đâu!, xin lỗi"
- " hì, tớ với cậu cùng lớp nên tớ đi cùng cậu cho vui..."
Bảo Nhi đã nói vậy thì Lê Sơn còn nói gì được nữa đành phải chấp nhận thôi...
Sau một hồi bla bla cùng Bảo Nhi, cuối cùng 2 người cũng ra khỏi bãi đỗ xe... Nhưng mà không may phán đoán lúc trước của bây giờ thành hiện thực rồi, khuôn mặt Lê Sơn méo xệch, Bảo Nhi khẽ nhíu mày nhưng trong ánh mắt tràn đầy vẻ vui mừng.
Một đám côn đồ đang hung hăng tiến về phía Lê Sơn cùng Bảo Nhi, cầm đầu là một thằng có bộ dạng mà mỗi lần Lê Sơn nhìn vào là muốn đấm, ai Bảo nó nhìn đẹp trai hơn Lê Sơn chứ. Đứng trước mặt Lê Sơn là một chàng thanh niên dáng người cao 1m75, thân hình cân đối phối hợp với gương mặt góc cạnh đủ làm cho biết bao cô nàng mê say đang nhìn chằm chằm vào Lê Sơn.
Lê Sơn nhìn hắn mà thầm rủa " đúng là dạng chó hình người mà ", nhìn những bước chân nhẹ nhàng cộng với mùi nước hoa nam tính cuốn hút khiến Lê Sơn ghen ghét không thôi. Hắn đến bên Bảo Nhi mỉm cười nói :
- " Bảo Nhi, chào bạn lâu rồi không gặp, bạn càng ngày ngày càng xinh đẹp hơn " hắn ta chào hỏi Bảo Nhi nhưng cũng không liếc mắt mắt đến Lê Sơn đến một lần làm Lê Sơn cảm thấy rất buồn bực.
- " hì, cảm ơn bạn minh hải, thui sắp vào lớp rồi mình đi trước đây " nói xong còn kèm theo một nụ cười trăm hoa đua nở làm mọi người ngẩn ngơ, " quá đẹp" ai cũng nghĩ thế. Rồi bắt đầu bước đi thậm chí cũng không nói Lê Sơn cùng đi làm Lê Sơn vỡ lẽ, thì ra nhỏ gài mình rõ ràng biết thằng chó hình người kia là ai mà không chịu giải vây giùm làm Lê Sơn cảm thấy khó chịu, mình rõ ràng có làm gì nhỏ đâu mà bị như vậy trời.
Đã lỡ thế rồi Lê Sơn cũng đành mặt dày ngậm ngùi bước theo Bảo Nhi ai Bảo mình xui xẻo như vậy.
- " đứng lại! " một giọng nói vang lên, đúng là giọng nói lúc nãy. Lê Sơn vẫn làm như không biết tiếp tục bước đi.
- " nếu là con trai thì đứng lại!" giọng nói lại vang Lên, lúc này Lê Sơn cũng dừng lại
- " chú gọi anh? "
- " xin chào, mình tên Minh hải rất vui được biết bạn" minh hải bước gần Lê Sơn dùng giọng chân thành nói rồi giơ tay hướng đến Lê Sơn để làm quen, nếu là bình thường thì Lê Sơn cũng làm cho có lệ nhưng hôm nay gặp quá nhiều bực tức nên cũng chả thèm nể thằng nào cả
- " Này anh không quen chú, cũng không muốn quen chú, à còn nữa đừng có đến gần anh, anh bị dị ứng với nước xịt bồn cầu trên người chú.
Thật ra minh hải rất oan uổng, hắn mặc dù là du côn nhưng du côn có nhiều loại mà, Cha Minh hải làm tổng giám đốc một công ty chuyên cung cấp các dịch vụ viễn thông rất lớn nhưng hắn cũng không vì vậy mà tỏ ra kiêu căng còn rất hoà đồng với mọi người, băng đảng của hắn còn luôn giúp đỡ mọi người trong trường, hắn theo đuổi Bảo Nhi đã lâu nhưng chưa có kết quả gì, giờ lại thấy Bảo Nhi đi với một người đàn ông thì sao hắn chịu được, giờ lại bị Lê Sơn chửi mình là xài nước xịt bồn cầu thì sao hắn chịu được, cuối cùng sh*t dồn lên não hắn liền ra quyết định :
- " Này tôi muốn quyết đấu, cậu dám không? " khi minh hải nói lời này thì đám đàn em cũng bắt đầu xôn xao hò hét đòi Lê Sơn quyết đấu làm Lê Sơn cũng muốn xông lên đập cho tụi một trận, quyết đấu thì quyết đấu sợ cha gì nó.
- " có chỗ gì tốt?" Lê Sơn dùng giọng điệu chần chờ hỏi, đáp ứng nhanh quá tụi nó chột thì làm sao!
- "Nếu tôi thắng cậu phải tránh xa Bảo Nhi ra, còn nếu cậu thắng Bảo Nhi sẽ thuộc về cậu thế nào? " minh hải dùng giọng điệu cực kỳ hấp dẫn nói.
Ôi vl cái thằng này quyết đấu kiểu này thắng thì khác gì bố phải theo đuổi Bảo Nhi à, nó nghĩ mình ngu à
- " Này, Bảo Nhi không phải hàng hoá cho chú trao đổi hiểu không, cô ấy có cuộc sống của cô ấy, cậu lấy lý do gì để lấy cô ấy làm vật đánh cuộc cho cậu vậy? Cậu là cái gì của cô ấy hả, cậu có phải đàn ông không? nếu muốn theo đuổi thì cứ làm một cách quang minh chính đại chứ làm thế này Bảo Nhi chỉ thấy ghét chú hơn thôi, thôi thì chúng ta cá tiền, thế nào 500 k thôi" Lê Sơn vừa chửi vừa dụ dỗ trong lòng cực kỳ sảng khoái aaa chửi bới thật là sung sướng, còn Bảo Nhi đáng thương lúc đầu nghe Lê Sơn nói cảm động đến nỗi muốn nhào vô ôm Lê Sơn rồi hun một cái nhưng nghe đến câu sau thì tức đến hộc máu, chẳng lẽ mình không đáng giá bằng 500k sao?.
Minh hải suy nghĩ một hồi cảm thấy Lê Sơn nói cũng đúng liền đồng ý
- " được trưa nay tại nhà thi đấu số 3, không gặp không về"
Lê Sơn nổi da gà m* cái thằng này nói chuyện y như thằng gay nhưng vẫn trả lời :
- " được anh sẽ đến chú cứ chờ bị làm thịt đi" Lê Sơn nói rồi bước đi luôn, Bảo Nhi cũng đi theo để lại ánh mắt ngẩn ngơ của minh hải cùng đám đàn em.
Lê Sơn thấy Bảo Nhi đi theo mình thì thấy hơi lạ, khi Lê Sơn dừng lại nhìn thì Bảo Nhi cũng quay đầu đi chỗ khác làm Lê Sơn cảm buồn cười, không còn cách nào khác Lê Sơn đành bước đến bên Bảo Nhi
- " này cậu sao thế ? " Lê Sơn hỏi .
- " đáng ghét " Bảo Nhi nói một câu rồi im luôn , Lê Sơn thì buồn bực mình cần hỏi Bảo Nhi nhiều chuyện về con gà chọi nên không thể chọc giận được nhưng cô nàng cứ lúc nắng lúc mưa làm Lê Sơn không biết phải làm gì.
- " này , cậu biết cái thằng lúc nãy là ai không ? " Lê Sơn tiếp tục mặt dày hỏi .
- " trong trường này đứa ngốc cũng biết " Bảo Nhi lại trả lời giọng nói lạnh băng.
- " hèn gì tớ không biết , tớ thông minh thế này không biết cũng đúng , chỉ mấy đúa ngốc mới biết thôi , ôi thông minh đẹp trai thật là khổ " Lê Sơn nói.
Bảo Nhi bật cười nàng chưa thấy ai mặt dày như Lê Sơn , nụ cười xinh như hoa nở nhưng sau một lúc khuôn mặt chợt xám đen
- " ý cậu nói tớ ngốc ? , cậu mới ngốc, ngốc, ngốc ngốc, ngốc" nói rồi Bảo Nhi chạy đi mặc cho Lê Sơn ở đó xin lỗi rối rít.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện