[Dịch]Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Sưu tầm
Chương 60 : Thông tin, phu thê
.
Mưa rả rích suốt một ngày cho đến gần tối mới dứt nhưng trời vẫn cứ âm u như trước. Vì vậy, nhiệt độ rất thấp, trong phòng phải đặt them lò sưởi giữ ấm.
Buổi chiều, lúc Phong Duyên Thương vào cung đã đem thuốc dẫn “khứu hoa” Nhạc Sở Nhân vừa chế thành đưa vào cung, tin tưởng không lâu sau có thể nghe thấy tin tức Hoàng Hậu ở lãnh cung không chịu nổi áp lực phát điên.
Nhạc Sở Nhân trở lại Viên Nguyệt Lâu tắm rửa xong, đổi một thân quần áo, vừa lau khô tóc vừa ra khỏi phòng tắm đã thấy Thích Phong ở đại sảnh, có vẻ như chờ đã lâu rồi.
"Đã về rồi sao, thu hoạch thế nào?”
Nhìn bộ dạng hắn chắc hẳn thu hoạch không tệ, hơn nữa nhiều bảo bối như vậy nhất định có thể bán được không ít tiền.
"Bẩm Vương Phi, đây là số ngân lượng bán được của lô hàng đầu tiên, tổng cộng 3900 lượng bạc trắng, thỉnh người xem.”
Nhóm đầu tiên đều là một ít vật cận đại, không phải quá đắt, nhưng thắng ở độ hoàn mỹ, trên thị trường hiếm thấy.
"Hắc hắc, thật không ít a. Đủ để mua lại mấy cửa hàng rồi.”
Nhạc Sở Nhân cầm lấy hộp gỗ Thích Phong đưa tới, mở ra thấy bên trong là một chồng ngân phiếu khá dày.
"Đúng vậy. Nếu đem những thứ còn lại bán đi hẳn sẽ nhiều gấp ba chỗ này.”
Những thứ kia là đều là bảo bối chính hiệu, mặc dù ở trong cung cũng không tính là gì, nhưng trong dân gian đều được coi là cực phẩm bảo bối.
"Chậc chậc, chúng ta dựa vào bán vật phẩm ban thưởng cả đời cũng không sợ chết đói rồi, làm việc cho Hoàng thượng thật đáng giá a.”
Gặp chút nguy hiểm cũng coi là đáng giá.
Thích Phong có chút buồn cười:
"Có mấy món đồ được lưu trữ từ vài chục năm rồi. Tuy chỉ là đồ vật nhưng cạo dấu hiệu đi cũng có chút đáng tiếc.”
Cạo dấu hiệu tất sẽ phải hư hại một chút, giá tiền sẽ hao tổn không ít.
"Không đáng tiếc không đáng tiếc, đều là vật chết cả thôi."
Nếu có thể đem người nơi này kéo về thế giới kia, đó mới là trân bảo hiếm thấy, nếu bán đấu giá xem chừng có thể bán được vài triệu.
"Vương phi nói rất đúng."
Thích Phong mặc dù nói vậy nhưng cũng không hiểu cách nghĩ của nàng cho lắm. Những thứ đó là vật chết ngân phiếu thì không phải sao? Thật ra mà nói những thứ đó so với ngân phiếu còn đáng giá hơn.
“Dược quán của chúng ta nhất định phải làm lớn nhất, không những ở Hoàng Thành mà ở Đại Yến cũng phải là số một số hai. Mấy cái cửa hàng ngươi nói nếu có mấy gian gần nhau thì tốt nhất, chúng ta sửa chữa lại hợp lại thành một. Để tránh xảy ra sự cố gì đó, ngươi trước hết đem tiền đặt cọc thanh toán. Còn việc sửa chữa, sắp xếp thì chờ ta vẽ xong thiết kế sẽ đưa cho ngươi.”
Lần này Nhạc Sở Nhân quyết định làm lớn, hơn nữa còn mời các đại phu thuộc nhiều lĩnh vực. Có danh hiệu của Hộ Quốc Tự cùng Hoàng Gia tin tưởng rằng hiệu thuốc này có thể hoạt động lâu dài.
"Dạ, thuộc hạ làm ngay.”
Thích Phong lĩnh mệnh, đối với mỗi an bài của nàng hắn đều hoàn thành hoàn mỹ.
Nhạc Sở Nhân cầm một sấp ngân phiếu cảm thấy mỹ mãn, đây là món tiền đầu tiên nàng kiếm được từ khi đến thế giới này, tuy có vẻ không quang minh chính đại cho lắm nhưng là người ta tự đưa đến cửa nha.
"Tiểu tham tài, đang đếm tiền sao?”
Bỗng dưng có giọng nói nhạo báng ở ngoài cửa truyền vào.
Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu mới thấy sắc trời đã tối rồi, Phong Duyên Thương đạp bóng đêm mà đến, tay phải cầm theo một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.
"Đúng vậy, thật là nhiều nha, đếm nhiều lần như vậy rồi, giống như mỗi lần đếm lại nhiều thêm.”
Nhạc Sở Nhân lắc lư đầu, bộ dáng cực đáng yêu.
Phong Duyên Thương không nhịn được bật cười:
"Tham tiền, cho nàng them một hộp, xem ra tối nay nàng không cần ngủ rồi.”
Dứt lời đem hộp trong tay đưa cho nàng, hiển nhiên trong đó cũng là tiền.
Nhạc Sở Nhân mím môi ngẩng đầu nhìn hắn, sau khi xác định hắn thật lòng nói xong, lưu loát mở hộp trong tay ra. Quả nhiên là một chồng ngân phiếu, hơn nữa có vẻ như so với chồng trong tay nàng còn nhiều hơn.
"Hôm nay ngày mấy? Tất cả đều đưa tiền cho ta."
Nhạc Sở Nhân Đem ngân phiếu bên trong lấy ra, để chung với chồng trong tay nàng, oa thật nhiều nha.
Phong Duyên Thương ngồi xuống bên người nàng, mắt phượng cong cong:
“Phụ hoàng vốn định ban cho nàng một ít ngọc thạch, nhưng ta thấy nàng sẽ phí thời gian xóa dấu hiệu đem đi bán liền trực tiếp thay nàng đòi ngân phiếu giá trị tương đương.”
"Làm tốt lắm, tiết kiệm cho ta chút sức lực.”
Nói xong tán thường nhìn Phong Duyên Thương một cái, tiểu tử này cũng có chút nhãn lực.
Phong Duyên Thương lắc đầu:
“Trước kia sao ta không phát hiện nàng tham tiền như vậy nhỉ?”
Hắn còn cho rằng nàng xem tiền như cặn bã ấy chứ.
"Tiền nha, người nào không thích?"
Nhạc Sở Nhân đem ngân phiếu bỏ vào trong một hộp nhỏ, hộp cũng đầy luôn rồi.
"Nếu nàng thích, không bằng đem cả vương phủ bán đi, đổi thành tiền đặt ở trong lòng?"
Vàng bạc châu báu đều không thích, tin rằng phòng ốc nàng cũng sẽ không để ý. (Nguyệt: kỳ quá, vàng bạc không phải là tiền sao???? >___________
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện