[Dịch]Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Sưu tầm

Chương 50 : Ôn nhu - Bản sắc

Người đăng: 

.
Editor: Baby Trùm “Ngươi cảm thấy, nếu ta không quy thuận bọn họ, bọn họ sẽ giết ta?” Sửa sang lại một chút lời nói của Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân cảm thấy ý tứ hắn chính là thế này. “Giáo đồ của Vu Giáo bị Nam Vương thu dùng, hơn nữa cùng Trữ Dự hoàng hậu cấu kết để đối phó với bổn vương cùng Ngũ Ca, những người liên can có thể gây ra trở ngại cho bọn họ. Nàng là Thất vương phi, nếu không thể vì bọn họ mà làm việc, bọn họ tất sẽ giết nàng.” Nắm tay Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương gằn từng tiếng. Nhạc Sở Nhân giật giật ánh mắt, sau đó bật cười một tiếng, “Lão nương còn sợ bọn họ không đến. Có thể sẽ đến, sợ bọn họ thì ta sẽ không mang họ Nhạc.” Quả thực là chê cười, nàng sợ ai? Nhìn nàng hào khí vạn trượng, Phong Duyên Thương cũng không nhịn được cười, “Biết nàng không sợ, nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Vu Giáo tập trung nhiều cao thủ, nàng thân không có võ công, chỉ sợ phải chịu thiệt”. “Nói cũng đúng, cổ nhân các ngươi võ công xác thực lợi hại, bay tới bay lui, đến vô ảnh, đi vô tung, thật đúng là khó lòng phòng bị. Thật ra có Kim Điêu ở bên cạnh, ta không sợ, ta cũng sẽ không đi loạn, sẽ không xảy ra sự cố. Ta sẽ tự mình nghĩ biện pháp, ngươi không cần lo lắng.” Vỗ vỗ bả vai Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân rất là bình tĩnh. “Ngươi thật sự không sợ?” Phong Duyên Thương đứng lên, đối mặt với nàng, mắt phượng mỉm cười. Nhạc Sở Nhân ngửa cằm nhìn hắn cong lên ánh mắt, “Ở trong từ điển của ta vốn không có từ sợ.” Từ nhỏ đến lớn, mỗi ngày cùng độc vật làm bạn, nàng sợ cái gì? “Nữ trung hào kiệt.” Động tác mềm nhẹ, ngón tay cuốn lấy sợi tóc dưới gáy nàng, Phong Duyên Thương khẽ cười nói. “Sai, nữ trượng phu mới đúng.” Đem tay hắn dời đi, Nhạc Sở Nhân hào khí nghiêm nghị. Mặt dù sắc mặt một mảnh bình tĩnh nhưng tim lại đập hỗn loạn hai nhịp, bởi vì hành động của Phong Duyên Thương, không biết vì sao, nàng lại cảm thấy có điểm quái lạ. Phong Duyên Thương thực thản nhiên, tựa hồ đụng chạm đầu nàng cũng giống như chạm vào chính mình, không có gì lạ lẫm. “Vẫn là không nên khinh địch, Vu Giáo này trước kia chúng ta cũng không biết, chính là do một ít chuyện đồn đãi ở giang hồ mà biết đến. Từ lúc phủ thái tử xuất hiện tên thuật sĩ kia thì đã bắt đầu cho mật vệ điều tra, có thể khẳng định hắn không phải đạo sĩ bình thường. Sau mật vệ điều tra lần lượt mất tích, Ngũ Ca mới phái ra thân vệ, Thích Kiến trúng chiêu, chúng ta mới ý thức được thuật sĩ kia lai lịch bất phàm. Cho đến sau khi chúng ta đại hôn, ở Nam Cương, mật vệ tra được một ít dấu vết để lại, bổn vương đã phái ra tinh vệ đi thăm dò, rốt cuộc đụng đến Vu Giáo vốn đã biết mất nhiều năm về trước. Dù bọn họ hiện tại rất ít giáo chúng nhưng nếu đối phó với người thường thì tuyệt đối dễ dàng.” Ôn hoà nhìn nàng, ngữ điệu Phong Duyên Thương đã có chút lạnh bạc. Nhạc Sở Nhân lẳng lặng nghe, sau khi hắn dứt lời, nàng cong cong khoé môi cười cười, “Ngươi cũng không nên lại vì điều này mà phát sầu, có ta ở đây, như thế nào cũng không thể nhìn ngươi bị người khác khi dễ? Ngươi càng không cần lo lắng đại sư gì đó trong phủ thái tử, chỉ là cái gà mờ, đối phó với hắn ta chỉ cần dùng một ngón tay thôi là đủ rồi. Trước mắt bọn họ theo dõi ta, vậy thì cứ việc đến, nhưng ta cam đoan bọn họ có đến mà không có về”. “Nàng đã có lòng tin như vậy, bổn vương cũng không nói nhiều nữa. Bất quá, mọi sự nên cẩn thận làm đầu, ở trong tự này cũng không cần tuỳ ý đi loạn, bổn vương sẽ phái đám người Thích Phong ngày đêm bảo vệ nàng.” Mặc dù Nhạc Sở Nhân không sợ, nhưng thật ra hắn lúc này vẫn có vẻ cẩn thận chu đáo ngó trước trông sau. Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu cười yếu ớt, “Ngươi tính ngày nào trở về? Là muốn chờ hết thảy mọi việc đã thành?” Chắc là tin tức tốt không ngừng, bởi vì thoạt nhìn Phong Duyên Thương tâm tình tốt lắm. Phong Duyên Thương mỉm cười, ánh mắt nhìn nàng nhu hòa, “Đợi đến khi chuyện của nàng làm xong, chúng ta trở về đi. Bốn năm ngày thời gian, đủ để cho ở hoàng thành biết tin bổn vương bệnh quấn thân lâu ngày.” Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, có chút cúi người rồi đến gần hắn, “Người còn tính giả bộ bệnh? Kỳ thật ta vẫn không có hỏi ngươi, ngươi cùng phụ thân ngươi rốt cuộc cảm tình như thế nào?” Gia đình đế vương quyền thế phú quý, thứ không có nhiều nhất chính là thân tình. “Cảm tình như thế nào thì có ảnh hưởng gì sao? Đối với bổn vương mà nói, hắn chính là phụ hoàng.” Phong Duyên Thương cười hơn vài phần đạm mạc, đây là đáp án tự đáy lòng của hắn. “Cho nên hắn tồn tại cũng không bằng Ngũ Ca.” Nhạc Sở Nhân khẽ thở dài, ngẫm lại hoàng thượng kia thật đúng là rất thất bại. Sinh dưỡng một đống con nhưng đều tính kế vị trí của hắn. “Hắn cùng với Ngũ Ca lại có thể nào như nhau? Hắn là phụ, Ngũ Ca là huynh.” Ngữ khí Phong Duyên Thương thậm chí mang theo vài phần lạnh như băng, vô luận là ai, chỉ sợ hắn đều không có nhiều cảm tình lắm. Nhưng hai mươi năm qua lại cùng xuất hiện cũng không phải hư ảo, mỗi người đều ở trong lòng hắn lưu lại dấu vết, chính là vấn đề nặng nhẹ mà thôi. Khinh, hắn sẽ không chú ý quá nhiều. Trọng, hắn sẽ tận tâm giúp đỡ. Kỳ thật thì hắn rất đơn giản. Nhạc Sở Nhân trong nháy mắt liền hiểu được. “Ân, ta đã hiểu.” Gật gật đầu, Nhạc Sở Nhân cảm thấy nàng đã hiểu nội tâm cổ nhân này. Ở lập trường người khác có khả năng nói hắn có chút lãnh huyết, nhưng là nàng thực tán thưởng, có ân báo ân, có oán báo oán, có thể cần phí chút tâm lực nhưng không làm nội tâm thất vọng. Toàn bộ buổi chiều, Nhạc Sở Nhân đều ở trong thiện phòng “hầu hạ” hoà thượng giả kia. Một đám hậu vệ đứng ở trong sân không ngừng nghe tiếng gầm rú tê tâm liệt phế truyền ra từ thiện phòng, không khỏi đau theo, nói vậy thì hoà thượng giả kia nhất định rất muốn chết lập tức. Phong Duyên Thương khi bắt đầu đã ở bên trong thiện phòng cùng Nhạc Sở Nhân, sau một khắc từ bên trong đi ra vẫn chưa tiến vào lại. Một đám hộ vệ lúc Phong Duyên Thương đi ra, nháy mắt nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt hắn hiện lên sự thoải mái, càng thêm khẳng định bên trong hiện tại là cực kỳ bi thảm. Ngẫm lại vương phi là nữ tử cư nhiên có thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, điểm đó của nàng làm cho bọn họ là nam nhi đều xấu hổ. Rốt cục khi Mặt Trời lặn đến núi tây, một tiếng khàn khàn gầm rú muốn chết cuối cùng theo thiện phòng truyền ra, sau đó toàn bộ sân quay về yên tĩnh. Ngay sau đó, cửa phòng đóng chặt bị thô lỗ đẩy ra từ bên trong, Nhạc Sở Nhân trên mặt còn mang theo vài phần dữ tợn từ trong phòng đi ra. “Như thế nào? Đều công đạo?” Đem ghế dựa tặng cho nàng, Phong Duyên Thương nhân tiện rót một ly trà đưa nàng, thái độ phục vụ tốt đẹp. Không khách khí đặt mông ngồi xuống, Nhạc Sở Nhân hừ hừ, buồn bực đem trà một ngụm uống sạch, sau đó nói: “Nói, Ngũ Vương phủ có gian tế, ngươi chạy nhanh nói cho Ngũ Ca đem gian tế kia tìm kiếm ra, là nữ nhân. Hắn, còn muốn cùng hơn mười bảy người của thánh giáo, phụng lệnh một sủng cơ của Nam Vương tới bắt ta. Nói ta là phản đồ của thánh giáo bọn hắn, vô luận thế nào cũng muốn mang ta về phục mệnh, sống chết đều được.” Nhạc Sở Nhân ngữ điệu lạnh lẽo, bọn họ là hoàn toàn cùng nàng đối chọi. Phong Duyên Thương có chút nhíu mi, các hộ vệ khác sắc mặt cũng khó coi. “Chỉ có người trong hội giáo trung bọn họ tự xưng Vu Giáo là thánh giáo, nàng không cần nói theo.” Sửa đúng lời nói sai lầm của Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương chú ý điểm rất kỳ quái. “Thật không? Ta đây đã biết. Ta giải cổ trên người Thích Kiến, chuyện này là từ gian tế của phủ Ngũ Ca truyền ra, người nọ chỉ sợ cũng biết đôi chút cổ thuật đơn giản. Ta không ở đó, Thích Kiến cũng biết cách đối phó với người nọ, nhưng cần phải cẩn thận gian tế kia tiếp xúc người khác, chỉ sợ sẽ bị nàng khống chế.” Nhạc Sở Nhân sắc mặt trầm tĩnh, một câu một câu nói xong, trật tự rõ ràng. Nàng nói xong, Phong Duyên Thương tùy ý vẫy vẫy tay, hộ vệ trong viện theo thứ tự lui ra. Nên đi hoàng thành báo tin cũng nhanh chóng rời đi, huấn luyện có tổ chức. “Sủng cơ của Nam Vương? Tiểu Thương Tử, ta cảm thấy giáo đồ Vu Giáo này hiện nay đều bị Nam Vương thu mua, chuyên môn dùng để đối phó địch quốc.” Ngửa đầu nhìn Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân liền cảm thấy là như thế này. “Có đạo lý, bổn vương cũng hiểu được không dưới mười người. Bọn họ tổng cộng phái mười tám người, địa lao trong phủ đang giam giữ ba, lại giết chín, trong thiện phòng đóng cửa kia một, như vậy còn có năm người tuỳ thời đều có thể xuất hiện, kế tiếp nàng cần phải cẩn thận, không được rời khỏi bổn vương nửa bước.” Hắn chắp hai tay phía sau, tầm mắt nhìn chằm chằm một chỗ trong hư vô, lẳng lặng nói. “Ngươi bảo hộ ta?” Nghe một câu cuối cùng của hắn, Nhạc Sở Nhân không khỏi vui vẻ ra mặt. Nàng biết hắn có võ công, còn có thể bay tới bay lui, nhưng không hẳn như vậy có thể đối phó với người có độc cổ bí thuật. “Nàng lo lắng?” Cúi mắt nhìn bộ dáng Nhạc Sở Nhân cười đến vui vẻ, Phong Duyên Thương cũng cong lên khoé môi lạnh lùng. “Yên tâm yên tâm, tiểu nữ tử về sau còn muốn dựa vào Thất vương gia!” Tựa lưng vào ghế ngồi cười đến lúm đồng tiền, nàng không chút lo lắng năm người kia tuỳ thời sẽ xuất hiện. Trăng treo giữa trời, gần mười lăm, ánh trăng cũng đặc biệt mượt mà, ánh vàng đầy đất, cảnh vật ngoài mấy chục thước đều có thể xem rất rõ ràng. Từ sau lưng núi, một bóng dáng ở giữa cây cối tối đen đi tới. Ước chừng đi được hai khắc, Nhạc Sở Nhân mới tìm được nơi nàng đã chôn cổ sáng nay. Đem ra cái xẻng đào đất, ước chừng đào được nửa thước, rất nhanh lộ ra một vật nhỏ. Chuyển đi ra, một bàn tay ôm lấy, sau đó động tác rất nhanh trèo lên đỉnh đại thụ. Trèo cây đối với Nhạc Sở Nhân mà nói là một chuyện rất đơn giản, nàng từng ở trong rừng rậm chuyên môn quan sát khỉ trèo cây, cho nên tư thế trèo cây của nàng là tiêu chuẩn nhất, có điều không lịch sự lắm. Ngồi xuống một chạc cây, đem thứ gì đó từ trong bình lấy ra, đó là một túi khối nhuyễn, nhìn như một viên cầu lớn màu đen, ngoại hình thoạt nhìn có điểm ghê tởm, bị bàn tay trắng nõn của Nhạc Sở Nhân nâng càng như là một đống rỉ ra. (Trùm: chẳng biết một đống rỉ ra là cái đống gì Đem nó đặt trên một chạc cây mà ánh trăng có thể chiếu đến, sau đó xuất ra chuỷ thủ đem ngón trỏ cắt vỡ rồi nhỏ máu vào trên tâm cổ. Giống như có sinh mệnh, nó rất nhanh đem máu hấp thu vào, ở dưới ánh trăng, bề ngoài của nó như thêm một tầng bóng loáng, hơn nữa rút nhỏ không ít. Làm xong, Nhạc Sở Nhân thực thuần thục, toàn bộ quá trình cơ hồ chỉ trong nháy mắt, cho dù cắt vỡ ngón tay của chính mình cũng giống như không biết đau. Thời gian lặng lẽ trôi qua, ánh trăng cũng chếch đi một chút. Đứng dậy, Nhạc Sở Nhân đem tâm cổ đổi qua chỗ khác, đổi qua chỗ có ánh trăng chiếu rõ ràng hơn. Nhưng mà, ngay tại lúc nàng nhấc mông lên, rừng cây yên tĩnh vang lên một trận âm thanh vang dội, không giống thanh âm phát ra từ con thỏ, con chuột đi ăn đêm mà là giống một vật thể gì đó rất lớn đang hoạt động mới có thể phát ra thanh âm như vậy. Nhạc Sở Nhân động tác cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn xuống phía dưới, tìm kiếm nơi vừa mới phát ra tiếng. Mở to hai mắt tìm trong chốc lát, ánh mắt cay cay nhịn không được nháy mắt. Trong khi nàng nháy mắt đó, thanh âm kia lại vang lên, hơn nữa cách cây nàng đang đứng không quá hai thước. Nhạc Sở Nhân với tay vào cổ tay áo, ngón tay khẽ động lôi ra một ít “đồ tốt”. Động tác nhẹ nhàng rắc xuống bên dưới, không đến năm phút sau phía dưới truyền đến tiếng rên khe khẽ. Khóe môi Nhạc Sở Nhân cong lên, yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Nàng vỗ vỗ tay rồi nhảy từ trên cây xuống. Gạt cỏ dại qua một bên, Nhạc Sở Nhân không nhanh không chậm đến trước mắt hắc y nhân toàn thân bịt kín chỉ để lộ đôi mắt đang nằm trên đất. “Muốn giết ta?” Ánh mắt người nọ chuển động vài lần, sau cái khan che mặt phát ra thanh âm ô ô giống như đang nói chuyện. "Nga, quên mất toàn thân ngươi đã tê liệt, kể cả đầu lưỡi. Như vậy ngươi là người của Vu Giáo? Muốn giết ta? Lão nương dễ dàng để các ngươi giết như vậy sao?” Nàng ngồi xổm xuống, vừa nhẹ giọng nói vừa kéo xuống khăn che mặt của hắn. Bộ dạng thực bình thường, ở trogn đám người không có chút gì nổi bật, một bộ dạng thật thích hợp loại người giết người cướp của này. Nhạc Sở Nhân động đậy cánh mũi ngửi qua hương vị trên người hắn. Ừm xem như một nửa người đồng đạo đi, người này có lẽ chỉ học qua độc thuật, còn chưa dính dáng đến cổ thuật. "Còn những người bên cạnh ta nha, độc tố bình thường với bọn họ căn bản vô dụng.” Nhạc Sở Nhân thô lỗ dùng một tay tóm hắn lại. BọnThích Phong luôn luôn đi theo bên cạnh nàng, tuy nàng không nhin fthaays nhưng bọn hắn khẳng định ở không xa. Người này đã chạy đến đây mà bọn Thích Phong còn không thấy bóng dáng, không biết có chuyện gì xảy ra không, hiện tại Hộ Quốc tự một chút cũng không an toàn. Ánh mắt người nọ cấp tốc chuyển động, giống như đang phủ nhận cái gì. Nhạc Sở Nhân nhíu mày, một lúc sau thấp giọng nói: "Ngươi còn có đồng bọn?" Người đến không chỉ một người. Người nọ nháy mắt mấy cái, đây là thừa nhận . "Thật coi trọng ta a. Ngươi không cần sợ hãi, ta sẽ không đối với ngươi làm gì. Tâm địa ta rất thiện lương, được mọi người xưng tụng là bồ tát chuyển thế. Con kiến ta cũng không nhẫn tâm giẫm phải, huống chi ngươi là một người sống. Đến đến đến, đứng lên không cần sợ, toàn thân ngươi đã tê liệt, qua vài giờ là tốt rồi, thân thể tuyệt không có di chứng. Dược của ta 100% thuần thiên nhiên không thêm hóa chất, ngươi cứ yên tâm đi.” Đỡ hắn dựa vào gốc cây ngồi xuống, Nhạc Sở Nhân ngồi xổm phía đối diện, ý cười trong suốt, thoạt nhìn thực thiện lương. Người nọ nhìn chằm chằm Nhạc Sở Nhân, rõ ràng không tin lời của nàng. Khả Nhạc Sở Nhân mặc kệ hắn tin hay không, vẫn bày ra bộ dáng ta thực thiện lương, cười tủm tỉm vỗ vỗ bờ vai hắn. Lập tức ánh mắt người nọ biến đổi, bộ dáng vô cùng thống khổ. Nhạc Sở Nhân cười đến vô cùng sáng lạn, ánh mắt cong thành trăng khuyết: "Vu Giáo các ngươi tài nghệ bao nhiêu ta không rõ, mấy lần giao thủ cùng ta đều là đại ngu ngốc không có mặt mũi, cao thủ chân chính bao giờ mới xuất hiện? Hay căn bản Vu Giáo các ngươi không có cao thủ?" Người nọ lúc này đã không thể dùng ánh mắt trả lời, đau đớn ở đầu vai làm cho hắn cơ hồ muốn ngất đi, nhưng đau đớn liên tục căn bản muốn ngất cũng không được, nước mắt cũng chảy nhưng cảm nhận vẫn sâu sắc như vậy. "Nghe nói các ngươi là do một sủng cơ của nam Vương tới giết ta? Nói vậy sủng cơ kia chính là một nhân vật trọng yếu trong Vu Giáo? Ta thật muốn diện kiến a.” Nói xong, Nhạc Sở Nhân còn nghiêng đầu, một bbooj dáng đầy khát khao, thật giống như khẩn cẩn muốn gặp vậy. "Vương phi!" Thanh âm đầy khẩn trương từ sâu trong rừng cây truyền đến, Nhạc Sở Nhân nghe được ánh mắt cong lên: "Thích Phong, ở chỗ này." Một loạt tiếng bước chân vang lên sau, bốn người cộng thêm một tên ma quỷ bị kéo đi xuất hiên trước mắt nàng. Nhìn thấy hắc y nhân dựa vào đại thụ vẻ mặt đầy thống khổ, thần sắc của đám người Thích Phong cũng buông lỏng xuống: “Vương phi, ngài có sao không?” "Không có việc gì, kẻ các ngươi bắt được cùng hắn là đồng bọn. Biết dung điệu hổ li sơn, còn rất thông minh a.” Nhạc Sở Nhân đứng lên lắc lắc cổ, hai tên này so với hòa thượng giả mạo hôm qua thông minh hơn không ít. "Đúng vậy, người này khinh công cực cao, dẫn dắt bốn người thuộc hạ toàn bộ rời đi, hơn nữa toàn thân mang độc. May mắn bọn thuộc hạ đều đeo da liên (tạm hiểu là vòng tay tết bằng thảo dược mọi người nhé, Nguyệt chưa tìm được từ thích hợp >______
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang