[Dịch] Bảy Thanh Hung Giản (Thất Căn Hung Giản) - Sưu tầm

Chương 39 : Chương 8

Người đăng: 

.
Tối hôm đó, tại sông Tiểu Thương, lúc đang vẽ tranh, trán Nhất Vạn Tam chợt đổ mồ hôi. Anh ta sở dĩ dám vẽ Blind Writing là bởi người vẽ không chỉ dùng mắt nhìn, trong đầu sẽ có hình dung, dù nét vẽ không chuẩn xác, tổng thể vẫn biết đó là hình gì. Hình tượng được phác thảo này, anh ta hiểu quá rõ. Quê Nhất Vạn Tam nằm ven biển, lại rất ít sóng, giống một bãi cát thanh bình hơn. Lúc xây nhà thờ tổ, cả ngày vang tiếng đục đẽo leng keng, khi đó anh ta mới bảy tám tuổi, mặc chiếc quần rách rưới, trên mông thủng một lỗ, lộ cả da thịt, lúc đi đường không thể không đưa tay ra túm. Thần tiên mách lối, tiên nhân ngồi trên phượng hoàng, Toan Nghê có thể nuốt hổ báo, Háp Ngư, Đấu Trâu có thể cưỡi mây lướt gió, anh ta hoàn toàn không biết, chỉ nhớ lúc tạc Hành Thập, anh ta kêu to:“Tôn Ngộ Không, đại thánh!” Cuối cùng thất vọng phát hiện không phải, Tôn Ngộ Không không có cánh. Nhà thờ tổ xây xong vào tháng Ba, bắt kịp dịp lễ tế thần biển, những con người nương nhờ biển cả kiếm ăn, đời đời đánh cá, tay cầm hương giơ lên ngang mày, cúi đầu khấn bái, gió biển ào ào thổi qua, Thần Tiên Mách Lối trên nóc nhà cao cao tựa như một hàng người tí hon cô đơn lại co ro. Đưa mắt nhìn xuống bàn tế, ba loại gia súc sống dùng để tế thần là đầu bò, đầu heo, đầu dê, phần cổ loang lổ vể máu, chết không nhắm mắt. Tộc trưởng già cầm hương, khói như bay trên đỉnh đầu, miệng thì thào mong bụng trai nhả ngọc, ánh trăng thành thai, vị gió biển tanh mặn ập vào mặt, da mặt thô ráp, sờ lên như có muối đọng thành hạt. Nhất Vạn Tam bực tức nghĩ: Mình còn lâu mới ở lại cái nơi quỷ quái này! Anh ta quả nhiên không thể ở đó lâu, lúc lang bạt khắp chốn, hay được hỏi quê quán ở đâu, anh ta thường dựa vào yêu cầu của tình huống mà bịa ra đủ loại nơi chốn, có lúc Bắc Kinh, Thượng Hải, có lúc Trầm Dương, Trường Xuân. Chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó lại thành thật nói ra những chữ này: “Quảng Tây, Hợp Phố.” Thật ra cũng không phải Hợp Phố, chỉ là một thôn xóm hẻo lánh mang đầy bí mật, nằm bên bờ sông nước rộng dài một trăm tám mươi dặm, có điều quá hẻo lánh, anh ta thậm chí nghĩ, ngay cả Hợp Phố là nơi nào, họ cũng không biết. Ai ngờ La Nhận gật đầu: “Hai châu Lôi – Liêm, hai ao ngọc lớn nhất, còn chuyên về xây nhà thờ tổ, người quê anh làm nghề đãi ngọc trai biển sao?” Nhất Vạn Tam ngạc nhiên gật đầu. Thật ra hai châu Lôi Liêm là tên cổ, Lôi châu phủ chỉ vùng biển giàu có Quảng Đông, Liêm châu phủ chỉ Quảng Tây, Hợp Phố, hai vùng đều sản xuất nhiều ngọc trai, thời cổ từng được xưng là hai “ao ngọc” lớn của Trung Quốc. Trung Hoa mênh mông, hai hòn minh châu, chỉ nghĩ thôi cũng thấy tự hào. Mà trong hai ao ngọc lớn này, Hợp Phố được xem trọng hơn, cổ ngữ có câu “Hợp Phố, Vu Điền hành trình tương khứ nhị vạn lý, châu hùng vu thử, ngọc trì vu bỉ”. Ý là Quảng Tây Hợp Phố cách Tân Cương Vu Điền khoảng hai vạn dặm, nơi đó đứng đầu là ngọc trai, lấy ngọc thạch làm niềm kiêu ngạo. Có thể sánh vai với ngọc trai Vu Điền mà không chút lu mờ giữa hai miền Nam Bắc, đủ thấy giá trị của ngọc trai Hợp Phố. Nhất Vạn Tam lấy bức tranh được gấp tử tế trong túi ra đưa cho La Nhận. Nếp gập giấy khá sâu, phần góc bị mài mòn, chắc hẳn đã được cất kỹ một thời gian, La Nhận mở ra xem, hình vẽ trên trang giấy đúng là Thần Tiên Mách Lối, hình tẩu thú nằm đan xen, chỉ không có Hành Thập. “Mười tẩu thú đặt trên góc đỉnh vốn hiếm, dù nơi khác mô phảng theo, cũng không đến mức khắp nơi đều có. Hơn nữa cuối cùng còn thiếu Hành Thập… Nên vừa vẽ xong, tôi biết ngay là đâu.” La Nhận nhìn chằm chằm anh ta: “Vậy tại sao anh lại che giấu không nói?” Nhất Vạn Tam cười mỉa mai: “Nơi đó quỷ quái.” Sau đó lại đổi sang vẻ mặt bất cần đời: “Tôi không muốn nói, thì sao?” *** Xuất phát từ nguyên nhân nào đó không muốn nói, nhưng vì Sính Đình mà từ bỏ giấu diếm, cũng may, hy vọng mất bò mới lo làm chuồng không quá muộn. La Nhận nhanh chóng đưa ra quyết định: “Anh nói vị trí cụ thể của thôn cho tôi biết, tôi muốn đi xem.” Chỉ là một yêu cầu đơn giản nhưng Nhất Vạn Tam lại do dự thật lâu, Mộc Đại thúc giục anh ta: “Anh cho anh ấy đi, chỉ là một địa điểm thôi mà?” “Cô chủ nhỏ, không phải như cô nghĩ đâu, rất khó vào.” Mộc Đại vẫn nhìn chằm chằm anh ta: “Khó vào như thế nào, sài lang hổ báo canh giữ sao?” Nhất Vạn Tam không để ý đến cô, như thể đang cân nhắc điều gì đó: “Hay thế này đi, La Nhận, tôi đi cùng anh, nhưng tôi có điều kiện.” “Điều kiện gì?” “Bảo đảm an toàn cho tôi, tuyệt đối an toàn.” Mộc Đại giật mình: Vẻ mặt Nhất Vạn Tam không giống giả vờ, giữa thanh thiên bạch nhật, lại về quê mình, chẳng lẽ có ai làm gì anh ta sao? Nhất Vạn Tam lại quay sang phía Mộc Đại: “Cô chủ nhỏ, đây có thể xem như đi công tác, không được trừ tiền lương của tôi đâu đấy.” Ý ngoài lời là: Mấy người vốn chi ít tiền, còn trừ nữa thành ra tôi làm không công à. La Nhận gật đầu: “Thời gian không chờ đợi ai, anh về trước thu dọn đi, sau khi bố trí ổn thoả nơi này, chúng ta tranh thủ ngày mai có thể đi.” Chúng ta? Chữ “chúng ta” này không bao gồm cô đúng không, La Nhận không định mời cô? Lòng Mộc Đại trống rỗng, cô cảm thấy mình bị gạt sang một bên. Cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy hai người đi đường cẩn thận, tôi sẽ tới đây chăm sóc Sính Đình.” Với tình hình này của Sính Đình, bác Trịnh chắc chắn không ngăn cản được, La Nhận lại không ở đây, mình chăm sóc Sính Đình, Mộc Đại cảm thấy đây là điều đương nhiên. La Nhận nhìn cô một cách lạ lùng: “Tôi đã nói qua về cách bố trí Sính Đình rồi.” Nhất Vạn Tam hơi thiếu kiên nhẫn: “Anh còn định khóa cô ấy lại ư?” “Còn cách nào khác đâu? Mộc Đại có thể trông Sính Đình 24 giờ không chợp mắt sao? Ngộ nhỡ không trông được thì sao? Ngỗ nhỡ mức độ nguy hiểm của Sính Đình vượt qua sự tưởng tượng của chúng ta thì sao?” La Nhận cười nhạt: “Anh chớ quên, mẹ kiếp, trong thân thể con bé có một thứ vô liêm sỉ sống không biết mấy ngàn năm!” Nhất Vạn Tam không nói gì. Cách làm của La Nhận quả thật khiến anh ta khó có thể chấp nhận, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại không nghĩ được biện pháp nào tốt hơn. Chỉ có thể làm vậy, được ngày nào hay ngày ấy, anh ta không muốn tiếp tục kéo dài thời gian, vội vàng quay về thu dọn đồ đạc. Mộc Đại lại không đi, cắn môi nhìn La Nhận gỡ mấy sợi tơ hồng giăng khắp phòng xuống, lấy dũng khí nói: “La Nhận, em cũng có thể đi cùng hai người.” Cô vội giải thích: “Chẳng phải Nhất Vạn Tam nói phải bảo đảm an toàn cho anh ta sao, có lẽ nơi đó rất nguy hiểm, đến võ công anh ta cũng không biết, nếu em đi cùng sẽ đỡ hơn nhiều, ít ra…” Ít ra, nếu tình huống tối nay lại xuất hiện, cô có thể trèo tường giúp đỡ, không giống Nhất Vạn Tam, bị chặn ngoài cửa, hết đường xoay xở. La Nhận lắc đầu: “Không cần đâu.” Mộc Đại không hình dung nổi tâm trạng của mình, giống điều gì đây, giống lần đó dào dạt vui mừng cầm quả đào, chờ mẹ nếm một miếng, nhưng trước sau không chờ được; Giống như hồi đi học, để được chọn vào lớp Olympic Toán, bạt mạng làm bài, cuối cùng trong danh sách lại không có tên cô. Cảm giác bị vứt sang một bên, gạt ra ngoài. Cô chưa từ bỏ ý định: “Lúc ở sông Tiểu Thương, anh cũng cho em đi.” La Nhận có phần không hiểu sự cố chấp của Mộc Đại: Đây là chuyện tốt mà ai ai cũng tranh đoạt sao? Anh kiên nhẫn giải thích với cô: “Lúc ở sông Tiểu Thương không giống, khi đó, Hoắc Tử Hồng có liên đới, em gián tiếp có liên quan, hơn nữa, anh thừa nhận, anh có tư tâm muốn lợi dụng em, em võ công tốt, anh chỉ muốn nhờ em hỗ trợ.” Cô thật sự chỉ nghe điều mình muốn nghe: “Lần này em vẫn có thể hỗ trợ.” “Chuyện lần này không hề liên quan đến em. Sính Đình gặp chuyện không may, con bé là người thân của anh, anh hẳn nên bôn ba vì con bé. Nếu có chuyện gì nguy hiểm, anh lại càng không muốn liên luỵ đến em. Hơn nữa, em cũng có chuyện phải làm, em vừa từ sông Tiểu Thương về không lâu liền chạy ngược chạy xuôi, chú Trương sẽ không vui.” Chú Trương không vui thì kệ chú ấy, dù sao chú ấy thường xuyên không vui. Mộc Đại cúi đầu đứng, không nói “được”, cũng chẳng nói “không”, ngay cả sợi tóc cũng viết hai chữ bướng bỉnh, nếu là người lạ, anh có thể nghiêm mặt, nói vài câu hà khắc rồi đuổi đi, nhưng với Mộc Đại thì không, cô sẽ khóc. Hơn nữa, khăn tay anh mua lần trước đều đã dùng hết trong một lần. Anh đành nhượng bộ: “Thế này đi, Mộc Đại, anh nghĩ, nếu Chú Trương cũng đồng ý, coi như em ra ngoài chơi…” Hợp Phố hẳn không thiếu nơi thú vị, xem như dẫn cô ra ngoài chơi, ao ngọc Trung Hoa, mua viên ngọc trai cũng được. Mộc Đại ngẩng đầu nhìn anh: “Thật không? Anh không cùng Nhất Vạn Tam lén lút lái xe bỏ chạy chứ?” Mắt cô phiếm hồng, ánh mắt sáng rực, hết tủi thân, lại để lộ chút mừng thầm nho nhỏ, thật muốn ôm cô một cái, xoa đầu cô, hoặc vuốt mũi cô một chút. Dường như anh còn thích cô hơn trong tưởng tượng, nếu càng thích cô, vậy phải làm sao đây? Dẫn cô cùng bôn ba sớm chiều thật sao? La Nhận cảm thấy mình cần cân nhắc nghiêm túc chuyện cùng Nhất Vạn lén lái xe đi. *** Nhất Vạn Tam nhanh chóng đóng gói hành lý xong xuôi, anh ta không có đồ đạc gì nhiều, thích hợp nhất nói đi là đi, dù sao toàn bộ vật ngoài thân đều có thể mua bằng tiền, về phần tiền, kiếm cũng được, lừa cũng xong, đều có thể kiếm ra. Đêm dài dằng dặc, trông túi hành lý, làm gì đây? Anh ta nằm trên giường một hồi rồi xuống lầu, lần mò vào quầy bar, lúc về, dưới nách kẹp chai rượu còn một nửa. Mặc kệ nó vị gì, mặc kệ nó đắt hay không, cứ uống cái đã. Anh ta tu ừng ực mấy ngụm lớn như uống nước lọc. Thôn được gọi là “thôn Ngũ Châu”, thoạt nghe ngốc nghếch, thật ra có lai lịch. Hồi ấy, tộc trưởng già bị một đám trẻ con vây quanh, gật gù kể lai lịch của thôn, nói: “Người ta nói, ngọc rồng ở cằm, ngọc rắn ở miệng, ngọc cá ở mắt, ngọc thuồng luồng ở da, ngọc rùa ở chân, đây đều là giả, chân chính sản xuất ra ngọc, nhất định là trai già! Nhưng thôn chúng ta tên Ngũ Châu, loại ngọc nào, chất lượng nào cũng có!” Trong truyền thuyết, cằm rồng, bụng rắn, mắt cá, da thuồng luồng và chân rùa đều có thể sản sinh ra ngọc, đương nhiên đây chỉ là cách nói phỏng đoán, hiện nay, trẻ con ba tuổi cũng biết, ngọc sinh ra từ vỏ trai. Hơn nữa, e rằng thôn Ngũ Châu này là một trong những thôn cổ xưa nhất phía Nam Trung Quốc. “Tần Thủy Hoàng thống nhất Lĩnh Nam, thiết lập Tượng Quận, thôn Ngũ Châu chúng ta đã có từ khi đó, nhiều thế hệ đào ngọc, dù thời cuộc nhiễu loạn ra sao, chúng ta cũng không chết đói! Nhưng những người ngoài thôn đãi ngọc quá dồn dập, trong mắt chỉ nhìn thấy tiền, trai vùng này sắp bị đãi hết! Vơ vét bằng hết, về sau bờ biển này sẽ không còn ngọc nữa!” Cả thôn đều phát điên vì ngọc trai, cúng tế thần biển, cướp hải vực, đánh đến đầu rơi máu chảy trên thuyền đãi ngọc – loại thuyền nhỏ, rộng và tròn hơn thuyền thường, trong lúc hỗn chiến, rất nhiều người rơi xuống biển như bánh chẻo, lại chửi mắng, bám lấy mạn thuyền trèo lên tiếp tục “tham chiến”. Rốt cục kinh động đồn công an trong thôn, mấy chiếc xe cảnh sát kéo đến ngoài thôn, cảnh sát chạy tới, bắn một phát lên trời, kiềm mọi người lại. Đều kiếm ăn trên biển, đánh đến đầu rơi máu chảy, người hai thôn như gà trống bại trận phân thành hai phe, nghe người của sở cảnh sát giáo huấn, các bà các chị tới đây vây xem, mẹ Nhất Vạn Tam bỗng kinh hoảng, kêu to: “Giang Chiếu, Giang Chiếu, cha con đâu!” Mọi người tìm kiếm xung quanh, cuối cùng mới nhớ phải xuống biển tìm thử, không ai ngờ rằng cha anh ta lại chết đuối, người đãi ngọc quanh năm, có thể bơi sâu nhất đến mấy trăm thước, sao có thể chết đuối? Thi thể bị ngâm đến trắng bệch của cha anh ta được vớt lên, kẻ cưỡi ngựa giỏi chết vì ngã, kẻ bơi giỏi chết vì đuối nước, cả đời kiếm sống nhờ biển, lại bị biển lấy đi mạng sống. Cái chết của cha anh ta mang lại thu hoạch ngoài ý muốn, khiến thôn Ngũ Châu toàn thắng trong cuộc đấu giành địa bàn. Nhưng cái chết của cha anh ta không có lời giải thích rõ ràng, đối mặt với lời khóc lóc kể lể của mẹ anh ta, đồng chí ở đồn công an cũng rất bất đắc dĩ: “Thím ơi, có ít nhất mấy chục người tham gia tranh giành địa bàn, đứng trên thuyền la hét, ai biết chú ấy bị người khác đẩy xuống hay trượt chân ngã, rất khó phân định trách nhiệm.” Ngày cầm lại hũ tro cốt, mẹ anh ta khóc chết đi sống lại, luôn miệng nói: “Sao chồng tôi lại khổ thế này, người kiếm ăn trên biển, dù bị hỏa thiêu thành bụi, bằng giá nào cũng phải mai táng ở biển.” Bà ôm hũ tro cốt ra ngoài. Nhất Vạn Tam cũng không chú ý lắm, tự xem ti vi, bỗng nghe thấy tiếng la leng keng, tộc trưởng già tức nổ phổi tiến vào nhéo lỗ tai anh ta: “Mau, mau gọi mẹ cháu về, phụ nữ sao có thể ra biển hả!” Thôn Ngũ Châu có quy định, phụ nữ không được ra biển, nghe nói dưới biển có thuồng luồng trông coi ngọc, tháng Ba hằng năm phải làm lễ cúng tế, cho nó ăn no, nó liền ngoan ngoãn ngủ dưới đáy biển một năm, để người đãi ngọc bình an xuống biển lượm trai, nhưng thuồng luồng không thích phụ nữ, phụ nữ ra biển tức là mạo phạm nó. Người trong thôn giơ đuốc tụ tập bên bờ biển, mặt nước phẳng lặng, ánh trăng bạc như chảy trên mặt biển. Từ xa, Nhất Vạn Tam có thể nhìn thấy bóng lưng gầy guộc của mẹ, bà khua mái chèo, từ từ ra biển. Vài người đàn ông vội vàng cởi dây thừng buộc thuyền đãi ngọc, đẩy xuống nước chuẩn bị đuổi theo, Nhất Vạn Tam đứng trên bờ gọi: “Mẹ, quay về đi, phụ nữ không thể ra biển…” Ngay sau đó, ánh trăng như nước, ánh lửa bập bùng, mặt biển đen kịt hệt như rải một lớp hạt vàng, mọi người đồng thời dõi mắt nhìn chăm chú… Chiếc thuyền nhỏ kia đột nhiên lật nhào.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang