[Dịch] Bảy Thanh Hung Giản (Thất Căn Hung Giản) - Sưu tầm

Chương 27 : Chương 27

Người đăng: 

.
La Nhận rủ Mộc Đại ra ngoài đi dạo, đêm đã khuya, miên man suy tưởng, đêm nay cũng giống cái đêm La Văn Miểu gặp chuyện không may, toàn bộ khu vực sông Tiểu Thương yên tĩnh như không người ở. Mộc Đại an ủi La Nhận: “Anh đừng lo, thế nào cũng sẽ có biện pháp.” La Nhận cười cười: “Nhưng Sính Đình không có nhiều thời gian để chờ đợi.” Thần Côn nói đúng, hiện tại Sính Đình hoàn toàn không có năng lực tự điều khiển, nếu ý niệm ác độc kia tựa như rắn phun nọc, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Trong đầu La Nhận chợt xuất hiện một ý tưởng to gan mà nguy hiểm. Nếu đem thứ bám trên người Sính Đình dẫn lên người mình thì sao? Người bị nhập không đột ngột phát tác, từ những vụ án trước đó có thể thấy, khối “da người” kia phải ẩn núp trên người ký chủ ít nhất một năm. Quả thật đó không phải biện pháp trị tận gốc tốt nhất, tuy nhiên, trước mắt đây là biện pháp khả thi nhất. La Nhận dường như sa sút tinh thần rất nhiều. Cũng phải, đổi lại là mình, có lẽ tâm trạng càng khó chịu, Mộc Đại khẽ thở dài trong lòng, rồi nói: “Vậy tôi về trước đây…” Cô đút hai tay vào túi quần, cúi đầu trở về. Trời nổi gió, từng cơn gió quất lên mặt, mang theo hương vị của cát. La Nhận gọi với theo cô từ đằng sau: “Mộc Đại.” Mộc Đại dừng bước, nhìn La Nhận một cách khó hiểu. La Nhận nhìn trời, những vì sao dường như cũng sợ hãi sự lạnh lẽo, trên tầng trời cao chỉ toả ra ánh sáng đạm nhạt. “Thời tiết đẹp, ra ngoài đi dạo với tôi một lát.” *** Ra khỏi khu vực sông Tiểu Thương, xe lao thẳng vào bóng tối mịt mùng. Trong xe không bật đèn, Mộc Đại tì trán lên cửa kính xe, cố gắng nhìn cảnh sắc xung quanh, có vẻ không có gì khác biệt, đèn xe lia qua, khắp nơi đều là sa mạc. Xe lao đi tới tốc độ rất nhanh, hiển nhiên La Nhận hiểu rất rõ nơi này. “Tôi rất thích màn đêm, nhất là chỗ không một bóng người, im lặng, không ai quan tâm.Tuỳ tiện dừng xe ở chỗ nào đó rồi ngồi xuống, có cảm giác, toàn thế giới chỉ có một mình mình.” Anh lái nhanh qua quốc lộ rồi rẽ vào sa mạc. Mặt đất không bằng phẳng, thân xe liên tục xóc nảy. Một lát sau xe tăng tốc lái lên cao, đường dốc uốn lượn, ô tô bình thường e là khó mà đi nổi, hơn nữa sườn dốc này tựa như không có điểm cuối. Mộc Đại có chút lo sợ hồi hộp, nắm chặt cạnh ghế một cách vô thức. La Nhận đột nhiên hỏi một câu: “Mộc Đại, có bằng lòng chết cùng tôi không?” Mộc Đại trợn mắt há mồm: “Hả?” La Nhận không trả lời, liếc mắt ý bảo nhìn đằng trước. Mộc Đại quay đầu lại theo bản năng, vừa nhìn lập tức dựng tóc gáy: Đến đỉnh núi, phía trước không có đường! Cô thét lên: “La Nhận, dừng xe! Dừng xe! Dừng xe! Trước mặt không có đường.” Xe đột nhiên nghiêng xuống, Mộc Đại đầu óc trống rỗng, tim ngừng đập, thầm nghĩ: Mình sẽ ngã chết sao? … Thời gian trôi qua dài tựa một thế kỷ, lại như chỉ kéo dài vài giây, xe từ từ thắng lại. Không phải không có đường, cũng chẳng phải vách núi tối đen, chỉ là góc nhìn khác biệt. Vẫn có đường, chỉ là đã tới đỉnh dốc, đột ngột hạ xuống sườn núi, nhìn từ phía trên, hoàn toàn không thấy, gì hơn nữa, lúc đó La Nhận không giảm tốc, cũng không nhắc nhở cô. Cảm giác như vừa đi qua ranh giới sinh tử. La Nhận vòng sang mở cửa xe cho cô, lại thay cô tháo đai bảo hiểm. Hồn phách Mộc Đại xem chừng vẫn đang bay bên ngoài, cũng quên tính sổ với anh. La Nhân kéo cô: “Đến nơi rồi, xuống xe thôi.” Mộc Đại được anh lôi xuống xe, vừa cất bước, hai chân mềm nhũn vô lực, bên tai là tiếng cười của La Nhận: “Mộc Đại, cô kém quá.” Kém thì kém, thích nói gì cứ việc, cô thật sự không còn sức lực để phản bác nữa. La Nhận lấy một cái nệm từ trên xe xuống, hai người tựa lưng thân xe mà ngồi. Trước mặt là không gian tối đen vô tận, xa xa phía đường chân trời là đường viền uốn lượn của cồn cát, nhìn hướng lên trên, biển sao rực rỡ, duỗi tay ra phía trước, vô số ánh sao xuyên qua kẽ tay. La Nhận nói: “Một số ngôi sao cách chúng ta rất xa, đôi khi phải mất rất nhiều năm ánh sáng thì hào quang của nó mới có thể chạm tới trái đất. Chúng ta cho rằng lúc này mình được nhìn thấy ánh sao, thực ra đó chỉ là hào quang vọng lại từ rất rất nhiều năm trước.” Anh tiện tay chỉ một ngôi sao: “Ngôi sao kia có khi đã chết từ lâu rồi.” Mộc Đại từng nghe qua lời giải thích về thời gian trong vũ trụ, ánh nắng phải mất tám phút mới tới Trái Đất, ánh sáng mặt trời ta nhìn thấy lúc này thật ra là ánh sáng toả ra từ tám phút trước. Ngoại trừ Mặt Trời, hằng tinh gần Trái Đất nhất về phía Nam, tức chòm sao Nhân Mã, cách Trái Đất bốn phẩy hai năm ánh sáng, nói cách khác, ánh sáng mà ta nhìn thấy từ chòm Nhân Mã lúc này, thực ra là hào quang toả ra từ bốn phẩy hai năm ánh sáng trước. Xét theo phương diện nào đó, những thứ mà con người thấy bằng mắt thường bây giờ, tất cả đều là những thứ đã qua. Mộc Đại đáp: “Nghe anh nói vậy, tự nhiên cảm thấy những vì sao trên cao kia, toàn bộ đều là hài cốt của sao, ánh sáng toả ra đều là ma trơi.” Nói xong, cô cũng cảm thấy mình thật có tài. La Nhận cũng tặng cô lời khẳng định: “Tâm trạng ngắm sao nửa đời còn lại đều bị cô phá hỏng hết.” Mộc Đại cười ha ha, hỏi anh: “Trước kia anh thường tới đây ngắm sao ư?” “Dẫn Sính Đình đi cùng nữa.” À, dẫn Sính Đình tới đây, cũng một đêm trời đầy sao như thế này, cùng đi chung một xe, tiếng gió vọng bên tai, lao xuống sườn núi. Mộc Đại bỗng cảm thấy chẳng còn chút hứng thú nào. Ngay lúc này, La Nhận nói: “Cha tôi có hai vợ.” *** Mộc Đại thuận miệng ừ một tiếng. La Nhận không nói gì, đợi cô phản ứng lại. Quả nhiên, một lát sau, Mộc Đại bỗng nhiên ngẩng đầu, mồm miệng lắp bắp: “Ha… Hai vợ?” “Nhưng pháp luật không cho phép.” “Pháp luật cũng đâu có cho phép giết người.” Cũng đúng, kỳ lạ thật, lần nào cũng bị La Nhận chặn họng, Mộc Đại ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy nhà anh hẳn rất giàu có, người nghèo thì làm sao nuôi nổi hai vợ.” La Nhận cười nói: “Mẹ tôi coi như là “vợ cám bã” của ông ấy, hai người được người ta giới thiệu rồi tiến tới hôn nhân, bà cùng ông ấy chịu khổ, cùng ông ấy xây dựng sự nghiệp. Sau này, ông ấy có tiền, cảm thấy nên bù đắp cho chính mình một cách tử tế, theo đuổi ước muốn chân chính, bao gồm…” Anh ngừng lại một chút rồi nói: “Bao gồm tình yêu.” Mộc Đại: “Mẹ kiếp!” La Nhận ngạc nhiên, Mộc Đại không phải kiểu con gái giang hồ, nhưng thấy cô nghiêng đầu ngồi đó, nghiến răng nghiến lợi thốt ra hai từ này, anh bỗng thấy ấm lòng. Thực ra, chính anh cũng muốn chửi câu này vô số lần. “Sau đó mẹ hai vào cửa, trừ việc không có giấy chứng nhận hôn nhân, tiền thu được từ đám cưới của bà ấy còn nhiều hơn của mẹ tôi, bản thân lại khôn khéo giỏi giang, thu vén trong ngoài, rất ra dáng nữ chủ nhân.” Anh cười: “Đôi khi, tôi rất tức mẹ mình, giống hệt Lâm Đại Ngọc, bị người khinh ghét chỉ biết khóc lóc sướt mướt, ho vài cái cũng có thể ho ra máu.” Giọng điệu bình thản, như đang kể chuyện cũ của người khác. “Ban đầu, cuộc sống như vậy cũng coi như tạm chấp nhận được, đơn giản là hơn người khác một người mẹ. Nhưng sau khi mẹ hai của tôi sinh con trai, mọi chuyện đã thay đổi.” “Kỳ lạ là, cùng năm đó, tôi gặp tai nạn hai lần. Lần đầu tiên, suýt chút nữa bị xe đâm chết; lần thứ hai, không biết ăn phải thứ gì, mắc bệnh thổ tả, phải vào viện rửa ruột.” Anh nhìn Mộc Đại cười: “May mắn, số mệnh tốt, chữ “Nhận”Tiểu Đao: 小刀 – La Nhận: 罗韧  Chữ “Đao” được tách ra từ chữ Nhận trong tên La Nhận. Mộc Đại tưởng tượng lại hoàn cảnh lúc đó, càng nghĩ càng thấy Sính Đình đáng yêu hơn mình tưởng rất nhiều. La Nhận nói thật khẽ: “Tôi sống ở nhà chú liền sáu năm trời. Mặc dù sau này không còn ở đó nữa nhưng tôi vẫn thường xuyên về thăm họ.Trong lòng tôi, Sính Đình và chú thậm chí còn thân thiết hơn cha mẹ ruột. Chú đã mất, tôi không hi vọng Sính Đình phải chịu thêm chút thương tổn nào nữa.” Mộc Đại nói: “Anh đừng lo lắng, nhất định sẽ có biện pháp.” Thật sự rất muốn an ủi La Nhận, nhưng nghĩ tơi nghĩ lui vẫn chỉ thốt được hai câu chẳng có chút sức thuyết phục nào. La Nhận nhìn về phía Mộc Đại: “Cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, tôi rất vui vì được quen biết cô, Mộc Đại.” “Thật không, lần đầu tiên gặp mặt liền lấy dao dí vào cổ tôi, nghĩ thế nào sao cũng không giống vui vẻ.” La Nhận cười ha ha: “Cô nhớ kỹ thật đấy.” Anh rút con dao nhỏ gài sau người ra, tháo vỏ quan sát trước sau, lại cắm lại như cũ, rồi đưa cho Mộc Đại: “Tặng cô.” Bất ngờ không kịp phòng bị, Mộc Đại có chút không dám tin: “Tặng tôi?” La Nhận nói: “Đúng vậy, về sau nếu tức giận, cứ việc rút đao ra xiên vài nhát, hoặc đạp tôi hai phát, đừng nhớ mãi điểm không tốt của tôi.” Con dao nhỏ nằm trong tay to hơn so với tưởng tượng của Mộc Đại, cũng nặng hơn. Vỏ đao làm bằng da, nhưng cầm trên tay vẫn có cảm giác lạnh lẽo. *** Về tới khách sạn, trời đã hửng sáng, Mộc Đại vô cùng buồn ngủ, vào phòng một cái lập tức ngã lăn ra giường, tới lúc tỉnh dậy, xoa cái đầu đau nhức mới tá hoả, không ngờ cô đã ngủ thẳng tới tận hoàng hôn. Lúc chạy đi rửa mặt đánh răng, Mộc Đại sầu não không thôi, sao bọn Nhất Vạn Tam không gọi cô một dậy ăn cơm chứ? Thu thập gọn gàng, Mộc Đại chạy tới gõ cửa phòng Nhất Vạn Tam. Vừa gõ hai tiếng, cửa bỗng nhiên mở ra, Nhất Vạn Tam nhìn cô đầy thâm ý: “Cô chủ, cuối cùng cô cũng dậy rồi đấy à?” Không ngờ Tào Nghiêm Hoa cũng có mặt trong phòng, anh ta nhìn cô cười đầy thâm ý: “Em Mộc Đại, cuối cùng em cũng dậy rồi à?” Mộc Đại cười khan hai tiếng: “Hai người các anh có bệnh hả? Tại sao không gọi tôi dậy cùng ăn cơm?” Nhất Vạn Tam kinh ngạc: “Cô chủ, cô mà cần ăn cơm cùng bọn tôi hay sao?” Xem chừng hai tên này đã trông thấy gì đó, Mộc Đại cũng lười giải thích: “Kệ hai anh, muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, dù sao sự thật không phải như vậy, nếu không nói chuyện bình thường…” Mộc Đại làm động tác căng cơ, ý uy hiếp mười phần, Nhất Vạn Tam cảnh giác lùi về phía sau từng bước. Cũng may, di động của Mộc Đại vang lên. Kỳ lạ, người gọi tới lại là bác Trịnh. Giọng bác ấy hết sức hoang mang, rối loạn: “Mộc Đại, hôm qua lúc La Nhận đi với cô, nó có nói câu gì khác lạ không?” Khác lạ? Đưa cô đi hóng gió đêm có tính là khác lạ không? Kể cô nghe về chuyện gia đình thì sao? Còn tặng cô một con dao, rốt cuộc có bình thường không? Mộc Đại bước tới cửa sổ, lật tấm mành lên nhìn. Ô, có một chiếc xe đang đỗ ở cổng nhà La Nhận. “Tôi thấy không yên lòng, hôm nay La Nhận gọi y tá tới, dặn người ta mang công cụ cấp cứu, buổi sáng còn nói với tôi, cái gì mà khi một người ngạt, nếu cấp cứu kịp thời thì vẫn còn cơ hội sống sót. Thằng bé vừa đưa Sính Đình vào phòng lớn… La Nhận định làm gì vậy, cô Mộc Đại, cô có biết không?” Mộc Đại mờ mịt trả lời: “Tôi cũng không biết…” Không, không, khoan đã, khoan đã! Một dự cảm chẳng lành dần dần xuất hiện trong đầu cô. Thần Côn nói, giam giữ chung quy không phải biện pháp tốt nhất, người bị ám tiếp theo sớm muộn cũng sẽ xuất hiện. La Nhận nói – tôi không hi vọng Sính Đình chịu thêm bất kỳ tổn thương nào. Còn nói – Cho dù xảy ra chuyện gì, tôi rất vui vì được quen biết cô. Mộc Đại, mày đúng là đứa ngốc, sao mày lại không nghĩ ra chứ! Phòng lớn được lắp cửa chống trộm đàng hoàng, đá hay xô đẩy đều không phá nổi, ngay cả khe cửa phía dưới cũng được bịt kín bằng vải. Mộc Đại vội muốn khóc, hỏi bác Trịnh: “Có cửa sổ không bác? Phòng này có cửa sổ không?” Có, nhưng khi đập vỡ cửa sổ thuỷ tinh, Mộc Đại trợn tròn mắt, La Nhận chắc chắn đã chuẩn bị từ trước, chặn kín lối thoát của miếng “da người” kia, cửa sổ bị che bằng một chiếc tủ âm tường cỡ lớn, đẩy cũng đẩy không nổi. Đành phải liều mình đập cửa chính. Bác Trịnh mới đầu không yên lòng, thấy Mộc Đại làm vậy liền hoảng sợ, run giọng hỏi cô: “Cô Mộc Đại, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Mộc Đại định trả lời, nhưng lời chưa thoát khỏi miệng, nước mắt đã trào ra. Ngay lúc này, phía sau truyền tới một tiếng kêu dõng dạc: “Để tôi xử lý!” Quay đầu nhìn lại, hoá ra là Tào Nghiêm Hoa. Lúc này trông anh ta đằng đằng sát khí, tay trái là một súng phá khoá chạy bằng điện, tay phải là thiết bị phá khoá chuyên dụng Bá Vương vô địch có hình chữ thập với bốn đầu, dưới nách kẹp một túi các loại thiết bị phá khoá khác… Trong nháy mắt, hình tượng của anh ta trong mắt mọi người thật là… Cao lớn uy dũng, toàn thân phát ra hào quang, tựa như… Thần tiên hạ phàm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang