[Dịch] Bảy Thanh Hung Giản (Thất Căn Hung Giản) - Sưu tầm

Chương 23 : Chương 23

Người đăng: 

.
Có nên tới sông Tiểu Thương không nhỉ? Mộc Đại có chút do dự, dẫu sao sông Tiểu Thương cũng đâu nằm ở cách vách, ra cửa rẽ trái rồi đi vài bước là tới, hao phí sức lực bôn ba ngàn dặm xa xôi, nghĩ đến thôi đã lười không muốn đi. Tuy vậy, chuyến đi này không nhằm mục đích thoả mãn lòng hiếu kỳ của bản thân, mà vì giúp dì Hồng tìm ra sự thật. Cho dù dì ấy tận mắt trông thấy, cũng cho rằng chỉ cần đẩy kẻ kia xuống đáy sông, nghĩa là mọi chuyện đã chấm dứt, thực ra mọi chuyện mới chỉ bắt đầu. La Nhận kể cho cô những điểm khác thường của Sính Đình, đồng thời khẳng định một chuyện: “Vị trí Trương Quang Hoa rơi xuống rất gần nơi Lưu Thụ Hải gặp tai nạn. Có lẽ, để tháo bỏ búi dây đan xen chi chít này, trước mắt nên bắt đầu từ Sính Đình. Nhưng ý nghĩa của những từ “Khởi cư, trúc rỗng, trộm cắp, thịt heo” là gì? Cô cau mày lặp lại những từ này, nhất thời thu hút sự chú ý của Nhất Vạn Tam: “Cô chủ nhỏ, cô đang nói gì vậy?” Mộc Đại nói: “Lời bài hát thôi.” Lời bài hát? Nhất Vạn Tam chắc chắn anh ta vừa nghe được hai chữ “thịt heo”, mấy nhạc sĩ bây giờ sáng tác tuỳ hứng thế không biết! Anh ta tỏ vẻ than nhiên hỏi trọn vẹn tám chữ: “Cô chủ nhỏ, có phải cô nghe nhầm không, cô biết ‘Chùm Thơ Bảy Bài’ được đọc lúc giải phóng Macao không?” Anh ta thanh lọc cổ họng, rồi bắt đầu hát: “Em cũng biết Macao không phải họ thật của tôi…” Hummer – 悍马 (Con ngựa dũng mãnh) – phiên âm tiếng Trung là “Hànmǎ”. Mất hứng, không có cảm giác được coi trọng, đây mà gọi là “mời” sao? Nhất Vạn Tam lại tích cực xách hành lý hỏi han đường xá, hỏi xong lại hớn hở chạy về: “Cô chủ nhỏ, đi bên này.” Mộc Đại buồn bã ỉu xìu, may mà đi không lâu là tới nơi, La Nhận mở cửa, cười hỏi cô: “Trên đường vẫn ổn chứ?” Mộc Đại bình tĩnh “ừ” một tiếng, Nhất Vạn Tam thấy La Nhận quen mặt liền hỏi: “Anh, chẳng phải anh là người…” Tối đó để lại ấn tượng khá sâu trong lòng anh ta, Hoắc Tử Hồng thét to một tiếng rồi bị người ta đẩy sang một bên, cả quán bar bán tán xôn xao, cô chủ còn đuổi theo người đó… La Nhận tựa như đọc được suy nghĩ của anh ta, nói: “Đúng, chính là tôi.” Phòng của Mộc Đại đã được chuẩn bị ổn thoả, tuy không đoán trước được sự có mặt của Nhất Vạn Tam, nhưng cũng may trong nhà còn nhiều phòng trống, sau khi sắp xếp cho Mộc Đại xong xuôi, La Nhận dẫn Nhất Vạn Tam tới căn phòng ở cuối hành lang. Lúc đi ngang qua một căn phòng, Nhất Vạn Tam tò mò quay đầu nhìn lại. Cửa phòng rất kỳ lạ, cửa trống trộm bị khoét một khối, lắp thứ gì đó trông giống rào chắn… Lần thứ hai ngoảnh lại, sau song sắt bỗng xuất hiện khuôn mặt của một cô gái. Cô mặc một chiếc áo lông cao cổ màu trắng, làm nổi bật khuôn mặt trắng trẻo lại có chút tái nhợt, tóc dài thẳng, hàng mi mềm nhẹ như làn khói, sóng mắt như hồ sâu không đáy… Cô ấy là ai? Bạn gái của La Nhận ư? Hừ, số anh ta đúng là hên, quen được cô bạn gái xinh đẹp nhường ấy! Chắc chắn La Nhận đối xử với cô ấy không tốt, bằng không vì sao ánh mắt cô ấy lại u oán đến vậy? Đúng, chắc chắn là do anh ta đối xử không tốt, nếu không Mộc Đại và mình là khách từ xa tới, tại sao anh ta không giới thiệu đôi bên làm quen… Từ hành lang tới phòng, ngắn ngủi chưa tới mười giây, chuỗi cảm xúc dao động trong Nhất Vạn Tam e là vượt qua cả tháng, khác xa so với trước đây… *** Mộc Đại nằm bò trên giường một hồi, nhiệt độ nơi này thấp hơn Vân Nam rất nhiều, vừa lạnh vừa khô, môi nứt nẻ, giường lạnh lẽo, hơi lạnh thấm qua lớp quần áo. La Nhận tiến vào giúp cô mở điều hoà, hỏi: “Khó chịu lắm không?” Cô tiếp tục nằm sấp nói: “Ừ.” La Nhận kéo ghế dựa ngồi xuống bên giường, im lặng một hồi rồi nói: “Vốn định đi đón hai người, nhưng bác Trịnh đưa Lý Thản tới bệnh viện, hai ngày hôm nay tình trạng của ông ấy không ổn lắm. Sính Đình lúc nào cũng cần có người chăm nom, tôi không thể đi được, cô đừng để bụng.” Ra là vậy. Mộc Đại chợt cảm thấy mình thật nhỏ mọn, dù sao đối với La Nhận, chuyện bên này vẫn quan trọng hơn. Khoan đã, sao anh lại nói “cô đừng để bụng”? Chẳng lẽ anh đã nhận ra? Mộc Đại còn chưa kịp lên tiếng, La Nhận lại hỏi: “Tối nay muốn ăn gì? Chân dê nướng nhé?” “Hôm nay đông người, có thể bảo bác Trịnh nhóm lửa trong sân, nướng chân dê. Dê ở Ninh Hạ khác dê ở những nơi khác, chúng được nuôi thả gần những hồ chứa muối trên sa mạc, nơi đó mọc hơn hai mươi loại thảo dược hoang dại, bổ dược thiên nhiên, bởi vậy, hương vị thịt không bị tanh nồng. Khu vực sông Tiểu Thương có một quán ăn khá ngon, trộn sẵn nguyên liệu nên có thể mua về ngay bây giờ, đến lúc đó lại bảo bác Trịnh bôi thêm chút mật ong, đặt lên giá nướng…” Mộc Đại nghiêng đầu nhìn La Nhận nói chuyện, đến giờ mới thực sự quan sát anh một cách nghiêm túc. So với lần trước, anh có vẻ tiều tuỵ hơn rất nhiều, quầng mắt thâm đen, dường như mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tử tế. Mộc Đại có chút áy náy, cảm thấy cơn bực tứ không có lý do của mình thật vô nghĩa. Cô ngồi dậy, ngập ngừng nói: “Nấu nướng qua loa là được, không cần phiền phức đâu.” “Không phiền gì hết, bạn ở xa tới là khách.” Ngừng một lát rồi bổ sung: “Để mọi người ăn ké đồ ngon cùng cô luôn, mấy hôm nay, ai nấy đều chưa ăn một bữa ra hồn.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang