[Việt Nam] Bẫy Sói

Chương 28 :  Chương 28: Thu lưới (Phần 1)

Người đăng: 

Ngày đăng: 18:41 16-10-2018

.
Vài ngày sau, tại xưởng ma túy. Hắn đang cặm cụi xem một cách chăm chú các kỹ thuật viên điều chế thuốc thì Hoàng KT ở đâu lù lù tiến đến vỗ vai thì thầm: - Tới đây. Gã bước tới chiếc bàn đặt gần đấy lấy chiếc laptop đưa cho hắn rồi bảo: - Cậu xem thử đi. - Cái gì vậy anh? - Sơ đồ kết cấu khu E, nơi sẽ diễn ra đại hội. - Thì ra là tổ chức ở đây. – Hắn chép miệng. - Ừ, anh Khánh cũng vừa mới nói hôm qua thôi. Tao có kí hiệu từng bước trên đó rồi đấy, mày xem thử? Hắn dán mắt tập trung hồi lâu vào từng chi tiết của sơ đồ kết cấu ấy cố tìm kiếm những kẻ hở trong kế hoạch mà Hoàng KT vạch ra. - Anh dùng tầng hầm làm lối thoát phòng trường hợp xấu nhất à? - Ừ, trước nay chi có tao và anh Khánh biết cái tầng hầm này thôi. - Vâng, kế hoạch anh phát thảo như này đã chu đáo lắm rồi. - Vẫn là cái câu, chí ít phải chừa đường lui cho mình, khà khà. – Gã lại cười, nụ không thiếu mùi ẩn ý. Trước khi đại hội diễn ra hắn được điều vào nhóm chỉ huy. Nhóm gồm có năm người. Ngoài hắn ra thì còn có bốn tên khác, lần lượt là Thái, Bình, Hưng, Thịnh. Tùy nhiệm vụ, mục đích mà đội sẽ chọn lựa ra các thành viên khác nhau. Cụ thể ở đây, ba đội 1, 2, 3 lần lượt là Thái, Bình, Hưng sẽ phối hợp với nhau để kiểm soát an ninh toàn bộ khu vực E1, tức khu vực tập trung thành viên X-W, cũng là khu vực lớn nhất, phức tạp nhất thuộc khu E. Trong khi đó đội 4, đội của lão Thịnh sẽ có nhiệm vụ canh gác bên ngoài, xung quanh khu E, nhằm đối phó với lực lượng chức năng cũng như những kẻ thù có ý thừa cơ đánh úp. Cuối cùng, đội 5. đội do hắn dẫn đầu sẽ bố trí, chuẩn bị cho cuộc hội nghị đặc biệt diễn ra ở khu E2, đồng thời lực lượng này sẽ có nhiệm vụ bảo vệ tất cả những lãnh đạo cấp cao đến dự hội nghị. Tất nhiên với vai trò như thế trên thì đội của lão Thịnh và đội của hắn sẽ gồm những tên có kiến thức, kỹ năng tốt nhất có thể về nhiều mặt, số lượng thành viên nhóm này không nhiều. Và cuối cùng, những thành phần còn lại, đậm mùi sát khí, giàu tính chiến đấu, chiếm số lượng đông đảo thì sẽ do ba gã Thái – Bình – Hưng chỉ huy. Theo nhận định nhiều người thuộc cấp chỉ huy thì ngày hôm ấy ắt sẽ có nhiều kẻ lạ lạ mặt trà trộn vào bữa tiệc thực hiện mưa đồ bất chính. Hoặc có thể có những kẻ thù nằm vùng nay sẵn dịp tất không bỏ qua cơ hội hành động. Vì thế không ít gã đại ca yêu cầu kiểm tra gắt gao, kĩ lưỡng thân phận của những người tham gia đại hội nhằm tránh xảy ra những việc không đáng có. Tất nhiên những điều mấy tên chỉ huy đó nói đều đúng, đều có lý. Tuy nhiên, những nội dung ấy điều đã nằm trong dự tính của tổ chức rồi nên việc đó dù có xảy ra thì mối nguy lo cũng không đáng ngại. Nói gì thì nói đối với tổ chức đây là một sự kiện cực kỳ lớn. Còn đối với riêng hắn, nó là cả một nhiệm vụ, một nhiệm vụ mà hắn biết hắn sẽ không được phép thất bại. Bởi một khi thất bại có thể hắn sẽ mất tất cả. Mặc dù đã đổ dồn tâm trí nhiều vô công tác chuẩn bị cho kỳ đại hội lần này nhưng những việc thường ngày bọn hắn không dám lơ là, dù chỉ là chút ít. Bởi ai ai cũng nhận thức được, đây là khoảng thời gian, nếu mà sơ xuất thì có thể dẫn tới những sự việc đáng tiếc hoặc những hậu quả mà không ai có thể có thể lường trước được. Hai ngày sau, tức ngày diễn ra đại hội. Cả buổi sáng và buổi chiều hôm ấy, những hoạt động vẫn diễn ra bình thường như mọi ngày. Nhưng đến mười tám giờ ba mươi thì không khí bắt đầu náo nhiệt thấy rõ. Các thành viên chính thức của khu trung tâm và một số lãnh đạo của hai phân khu bắc và nam hầu hết đều đã có mặt tại khu E1. Hai hàng ghế đầu tiên dành cho những tay to, những tên đầu lĩnh như Trường Công Tử, Hải Bạc, Hùng Đại Bàng, Long Vũ Trường, Tùng Sẹo, Vũ Chó Đốm, BT1, BT2,... Những hàng ghế tiếp theo thì tùy cấp bậc mà các thành viên sẽ được phân chia ngồi đúng vị trí. Cấp cao ngồi trước cấp thấp, cứ như vậy kéo dài ra phía sau. Khu E1 trước giờ chỉ lắp có vài ba chiếc CCTV nhưng do sự kiện lần này lên số lượng CCTV tăng đột biến lên tới con số mười lăm. Và số CCTV này sẽ do Hoàng KT cùng ba tên đàn em khác trực tiếp giám sát. Lúc này năm đội làm nhiệm vụ đã vào vị trí tự hồi nào. Công việc chuẩn bị cũng đã xong hết cả. Những người vào khu E thì tất cả đều phải giao điện thoại, vật dung cá nhân và những thiết bị nghe nhìn khác cho đội lục soát, đội này sẽ do lão Chinh phụ trách. Bọn hắn liên lạc trực tiếp với nhau bằng điện thoại qua hệ thống tai nghe Bluetooth và dưới sự chỉ đạo trực tiếp của Hoàng KT. Đúng mười tám giờ năm mươi bốn phút thì giọng gã Hoàng KT lại văng vẳng: - Báo cáo tình hình các đội lần cuối. Và như những lần trước lần lượt những báo cáo lại vang lên: - Báo cáo, đội một đã vào vị trí, mọi thứ bình thường. - Báo cáo, đội hai đã vào vị trí, mọi thứ bình thường. - Báo cáo, đội ba đã vào vị trí, mọi thứ bình thường. - Báo cáo, đội bốn đã vào vị trí, không có gì bất ổn. - Báo cáo, đội năm đã chuẩn bị xong. Hoàng KT lại căn dặn thêm: - Tốt, mọi người hãy tập trung, tuyệt đối không được lơ là mất cảnh giác. Có gì bất ổn báo ngay cho hắn, rõ chưa? - Rõ. – Tất cả chỉ huy năm đội đồng thanh. Thời gian cứ tích tắc từng nhịp, từng nhip. Nếu ở hoàn cảnh khác thì ắt hẳn một hai phút mà nói nó rất ngắn, chẳng đáng bao nhiêu. Cái khoảng thời gian bé tẹo ấy chả khiến mấy người quan tâm. Tuy nhiên, lúc này đây, hàng chục con tim, thậm chí hàng trăm ánh mắt đều âm thầm đếm từng nhịp để chờ đợi cái thời khắc mà ông chủ của bọn họ xuất hiện dưới ánh đèn chói lói. Trong những ngày qua hắn cũng tham gia vào công việc lắp camera giám sát cho toàn bộ khu E nên những chỗ nào CCTV quét dữ liệu hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay. Thêm nữa, việc ghi nhớ kết cấu toàn bộ khu E đã cho hắn chút thuận lợi để có thể triển khai kế hoạch của mình. Lấy lý do đau bụng, hắn vội vã vào phòng vệ sinh dưới con mắt theo dõi của chiếc CCTV gắn trước cửa. Tuy nhiên, nguyên do hắn vào đây không phải là “giải quyết nỗi buồn” như lẽ thường, mà mục đích thực sự của hắn khi vào nơi trong này là để có thể bí mật đến khu E1 nhằm tận mắt mục thị khuôn mặt con sói đầu đàn băng X-W cũng như theo dõi động tĩnh bên ngoài. Vì hiện tại tất cả mọi người nếu ai không có nhiệm vụ thì đều có mặt ở khu E1 nên phòng vệ sinh hiện giờ chẳng có ai ngoài hắn cả. Nhẹ bước lên thành bồn cầu, hắn với tay gỡ tấm ván trên đầu ra mà mấy ngày trước hắn phải khó khăn lắm mới có thể cắt nó ra rồi ghép lại như cũ mà không gây sự chú ý của mọi người. Sau khi leo lên trần nhà, dựa vào trí nhớ cùng chiếc đèn pin mini, hắn tìm đường đến khu E1. Vì sợ đám dưới trần phát hiện nên hắn không thể di chuyển nhanh được. Sau hồi lâu vừa bò vừa tìm đường thì hắn cũng đã tới được vị trí phía trên của khán đài, nơi ông trùm sẽ có bài phát biểu. Lúc hắn vừa bò tới thì bên tai đã văng vẳng tiếng nói của ai đó, cứ tưởng là người mà hắn chờ bấy lâu nhưng khi ghé mắt qua cái lỗ nhỏ trên trần để nhìn xuống thì hắn thấy ST00 đang đứng ở bên trái và giơ tay về chính giữa khán đài, nụ cười rạng rỡ: - Và bây giờ chúng ta nồng nhiệt chào đón sự xuất hiện của ông chủ… ông chủ băng X-W. Sau câu nói của lão ST00 ấy thì tất cả thành viên đều háo hức thấy rõ, tiếng ồn ào huyên náo càng ngày càng to. Giống như những màn ảo thuật mà hắn từng xem, một làn khói được phun ra mịt mù, tiếng nhạc vang lên sôi động. Từ trên cao hắn tận mắt chứng kiến cảnh tượng “biến hình” từ đầu đến cuối. Trước tiên, hai tấm ván ở giữa sân khấu tách ra, một cái đầu người xuất hiện. Tiếp theo, từ trong cái lỗ ấy một người đàn ông từ từ bước ra đứng tên sân khấu trong khi những mảnh khói vẫn còn lượn lờ dày đặc. Đâu đó dưới khán đàn có vài tên nhận ra sự hiện diện của người gọi là ông chủ nên bắt đầu bàn tán xôn xao. Khi người ấy đã hoàn toàn đứng sân khấu thì hai tấm ván cũng vừa kịp đóng lại. Tất cả những con mắt có mặt ở đây đều căng hết cỡ, chẳng hề chớp lấy một cái. Không để mọi người chờ thêm nữa, nhân ảnh đó liền bước lên phía trước năm bước, diện mạo tức khắc phơi bày trước ánh sáng. Và cũng giây phút đó, bộ nhớ của hàng trăm con người phía dưới đã không lưỡng lự mà lập tức lưu cái file ảnh quan trọng ấy vào trong não bộ. Vì vị trí của hắn hiện tại không thuận lợi nên dù có cố gắng đến mấy thì hắn cũng chẳng thể nào mà quan sát được khuôn mặt cũng như xác định được dáng người của gã trùm X-W. Tuy nhiên, có một điều đã làm hắn bất ngờ và nó chẳng nằm trong dự tính của hắn, đó là khi ông ta cất tiếng nói trước đông đảo thành viên. Mặc dù gã nói tiếng Việt nhưng chất giọng cho biết con người ấy là người ngoại quốc. Lúc này, gã mặt áo trống cổ và không đeo mặt nạ nên không còn lý do nghi ngờ gì nữa, đấy chính là chất giọng thật của người ấy. Để tránh hoài nghi từ gã ST0, hắn không dám nán lại lâu mà vội vàng bò theo đường cũ để trở về phòng vệ sinh. Tuy nhiên, lúc bò ngang qua hành lang phía Đông Bắc ở khu E2, tức gần phòng giám sát, thì một sự việc bất ngờ khác đã níu chân hắn lại. Đang nhẹ nhàng bò dọc hàng lang thì hắn phát hiện có một lỗ hổng thông qua phòng giám sát. Nhìn qua lỗ hổng hắn phát hiện một kẻ hở trên trần cỡ hai ngón tay đang vẽ lên nền bóng tối một luồng sáng bắt mắt. Đúng lúc đấy một tiếng động lạ truyền đến tai, và cũng ngay lúc này trực giác mách bảo hắn nơi ấy có thể đã xảy ra chuyện. Không kịp nghỉ ngợi gì thêm, hắn lách mình qua lỗ hổng đó, bò nhẹ tới nơi ánh sáng đang “rò rỉ”. Ghé mắt nhìn qua cái lỗ, những cảnh tượng phía dưới tức khắc khiến hắn sững sờ, kinh ngạc đến cực độ. Cả người hắn lúc này dường như hóa đá, tay chân cứng đơ, mắt mở trân trân. Những hình ảnh đang diễn ra trên màn hình hai nhãn cầu thật khó mà tin nổi. Ba tên đàn em làm nhiệm vụ trong phòng giám sát đã gục ngã, máu me bê bết, nằm sõng soài trên nền gạch. Cách đó mấy bước, ST0 đang đứng bất động. Tai nghe của gã để liên lạc với bọn hắn đã bị gã tháo ra vứt lên bàn, và hơn hết tất cả CCTV đều đã tắt chức năng hoạt động. Rồi bỗng nhiên, gã cười, nụ cười vô cùng đáng sợ, các ngón tay gã co lại với nhau tạo thành nắm đấm với những đường gân hằn lên rõ rệt. Dù rằng lúc này hắn không thể nhìn thấy khuôn mặt của ST0 nhưng hắn có thể tưởng tượng được những sợi cơ đó co lại như thế nào, nét mặt gã lúc này gian ác ra sao, ánh mắt đó đáng sợ đến cỡ nào. Rồi đột nhiên gã đưa tay ra sau, vén áo lên rút ra một khẩu Colt. Cứ thế gã trầm lặng nhìn “thần chết” hồi lâu trước khi quay lưng bỏ ra khỏi phòng giám sát. Sự việc quá đỗi bất ngờ, ngay lúc này hắn chẳng thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Quá nhiều câu hỏi cứ hiện lên trong đầu mà chẳng có một lời giải đáp nào cả. Rốt cuộc cái con người mà hắn tin tưởng bấy lâu nay đang nghĩ gì? Tại sao gã lại hành động như vậy? Phải chăng gã đang âm thầm thực hiện kế hoạch kinh khủng nào đó? Rốt cuộc gã là loại người gì? Ai có thể trả lời những thắc mắc ấy giúp hắn không? Tất nhiên là không. Không ai cả. Thay vì tiếp tục đặt những câu hỏi rồi bí bách với những câu trả lời thì hắn quyết định tự mình đi tìm đáp án cho những nghi vấn vừa phát sinh trong giây phút mà máu tò mò của hắn nổi lên lúc nãy. Nghĩ là thế nên hắn vội vội vàng vàng di chuyển nhanh theo đường cũ trở về phòng vệ sinh. Với tình hình hiện tại, hắn ghé qua khu E2 căn dặn tụi đàn em vài điều rồi nhanh chóng chạy qua phòng giám sát. Tuy nhiên, khi hắn đưa tay định mở cánh cửa phòng giám sát thì cánh cửa lại không buồn động đậy. Nguyên nhân là cánh cửa này đã kích hoạt loại khóa vân tay nên đã bị đóng chặt. Thử đặt ngón trỏ vào màn hình lấy dấu vân tay, hắn định cầu may là trong thư viện vân tay sẽ có hắn trong đó bởi mấy hôm trước chính ST0 lắp bộ khóa này. Thế nhưng, khi máy vừa nhận dấu vân tay của hắn thì dường như cũng ngay lập tức dòng chữ “DO NO MATCH” màu đỏ lập tức hiện ra trên màn hình. Đang định bỏ cuộc thì một ý nghĩ lóe lên, hắn lập tức lục trong túi ra một hộp chữ nhật nhỏ như hộp diêm. Lật tìm dòng chữ Hoàng KT nhỏ xíu, hắn móc ra một mẩu giấy. Đây là một trong những mẫu giấy đặc biệt mà hắn cất giữ bấy lâu nay, mẫu vân tay của ST0. Sở dĩ hắn có được dấu vân tay của ST0 là bởi vì ba tháng trước hắn đã bí mật lập một kế hoạch nhỏ để lấy dấu vân tay của ST0 nhờ loại keo đặc biệt UHU. Sau khi áp mảnh giấy có chứa vân ngón trỏ của ST0 vào màn hình thì lần này kết quả khiến hắn không phải thất vọng. Khóa cửa đã được mở, hắn thực hiện tiếp vài thao tác khác, cánh cửa lập tức hé ra từ từ. Xộc vào phòng, hắn lập tức mở màn hình khởi động tất cả camera giám sát, đồng thời chuyển sang hoạt động ở chế độ ẩn. Phải mất mười mấy giây sau, hắn mới xác định được vị trí của ST0. Trong màn hình số 11, tại hành lang hướng chín giờ, hắn thấy rõ gã đang đứng quay lưng lại với CCTV. Ngoài gã ra thì còn có một người khác nữa, một người lạ mặt mà hắn chưa gặp bao giờ. Đang chưa biết nên quan sát tiếp hay chạy đến đó thì cánh tay ST0 đột ngột đưa lên, khẩu Colt chỉa thẳng vào người đối diện. Tận mắt chứng kiến cảnh ấy, hắn chẳng lưỡng lự thêm giây nào mà vội vàng đóng sập tất cả camera đang mở rồi chạy tới chỗ của ST0. Tới gần hành lang ấy, hắn giảm tốc độ lại, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn. Chợt thấy lỗ thông gió trên đầu, hắn vội cố sức nhảy cao đưa tay bám vào rồi gồng mình đu lên. Sau khi lên được trần bằng lỗ thông gió hắn bò theo hành lang một cách nhẹ nhàng nhất tiến đến vị trí của mà ST0 đang đứng. Vừa đến nơi, hắn áp tai xuống tấm gỗ mỏng, thanh âm của ST0 cũng lập tức truyền đến: - Thế nào, ông đã nhớ ra chưa? - Tôi thật sự chả biết cậu nói cái quái gì cả? – Người lạ mặt đáp. - Khà khà, đến bây giờ mà ông còn giả ngu à? - Tôi nói thật, tôi chẳng biết kẻ mà cậu gọi là Đạt Cụt Tay nào cả, và hơn hết tôi càng không biết cậu là em kết nghĩa của cái tên đó. - Khà khà, mười năm, mới mười năm mà ông đã quên nhanh vậy sao, con sói già ma mãnh này? Nghe tới đây, hắn thập phần kinh ngạc. Mồm tự dưng há ra, mắt mở trân trân trước những gì vừa nghe thấy. Vậy… vậy… vậy là… người kia chính là tên trùm X-W. Và Hoàng KT là nội gián, mục đích gia nhập vào X-W để báo thù cho người anh kết nghĩa - là Đạt Cụt Tay, người đã bị băng X-W giết vào mười năm trước, cũng tại cái ngày này. - Hắn bất giác lẩm nhẩm một mình khi vừa khám ra một sự thật kinh hoàng. Quả thật, sự việc bất ngờ cứ liên tục xảy ra như thế này làm hắn choáng không kịp thở. Hít vài hơi sâu, hắn liền lấy lại sự bình tĩnh vốn có. Lúc này hắn biết mình nên làm gì. Nhưng… hắn chưa kịp hành động thì ST0 đã ra tay trước. Một loạt tiếng súng vang lên đã cướp đi sinh mạng của kẻ đầu lĩnh băng đảng lớn nhất khu vực miền Nam, X-W. Tiếng rơi nặng nề vủa một thân thể vang lên trên sàn nhà, kèm theo một tràng cười ghê rợn của ST0 sau đó đã làm cho bức tranh trong hành lang vốn ảm đạm nay thập phần kinh dị. - Pằng!!! Pằng!!! Pằng!!! – Bỗng nhiên từ hướng mười hai giờ ba tiếng súng khác liên tiếp vang lên. Và thế là một con người nữa theo đó cũng gục xuống. Tất nhiên kẻ vừa mới ngã xuống còn ai khác ngoài Hoàng KT. Sự việc đã phát sinh đến mức này rồi nên hắn lập tức lôi trong túi ra chiếc điện thoại mà hắn đã cố công giấu từ đầu buổi đến giờ. Nhấn vội dãy số 0967864XXX, hai giây sau, bên kia bắt máy, ghé sát mồm vào loa hắn phát tín hiệu: - Hành động. Không chần chừ gì nữa, hắn vội quay trở lại chỗ lỗ thông gió hồi nãy trèo xuống. Rồi men theo hành lang chạy về phòng giám sát. Vẫn cách cũ mở cửa vào phòng, hắn chốt cửa cẩn thận rồi lại khởi động tất cả các camera. Nhiệm vụ của hắn cơ bản đến đây hoàn tất nhưng tiếc một điều, hắn không ngờ gã “sói già” ấy lại chết trước khi hắn tận tay còng gã đẩy vào tù. Sau một hồi mỏi mệt, hắn nằm ngửa ra ghế xoay, mắt vô hồn dán vào mấy chiếc màn hình trước mặt. Nhìn vẻ mặt thoáng lo lắng của chú qua CCTV, tự nhiên hắn lại nhớ về ba Long. Chú có có nét biểu cảm khá giống với ba Long. Nhớ hồi sau khi ba mẹ hắn bị sát hại, chú là người bên hắn duy nhất. Mặc dù, hắn lúc ấy không còn người thân nào và chú cũng chẳng phải máu mủ ruột rà gì với hắn nhưng từ sớm hắn đã xem chú như người thân, người ba thứ hai của hắn vậy. Trong những thời khắc khó khăn nhất, chú luôn bên hắn, giúp hắn vượt qua nỗi đau. Chú đã truyền cho hắn nghị lực, tinh thần và cả sức mạnh để chống chọi với những cơn sóng đau thương. Và sau này, khi hắn vào trung tâm huấn luyện SA (Special Agents – điệp viên đặc biệt) chú vẫn ngày ngày ủng hộ hắn, động viên hắn. Trung tâm huấn luyện SA là nơi huấn luyện điệp viên đặc biệt được Tổng cục trưởng Tổng cục Tình báo (thuộc Tổng cục V) bí mật thành lập nhằm đào tạo những điệp viên ưu tú để cài vào những tổ chức phạm tội nguy hiểm. Sau những gì hắn trải qua thì hắn được biết SA có hai chương trình đào tạo lớn. Thứ nhất là chương trình đào tạo CP (Criminal Police), một loại hình đào tạo giống với phương thức đào tạo cảnh sát hình sự bây giờ. Hai là chương trình đào tạo PS (Police Spy), chương trình đặc biệt để đào tạo nên những gián điệp xuất sắc. Tất cả những người được chọn vào đây thì đều phải trải qua hai chương trình học và rèn luyện như thế. Sau khi hoàn thành hai chương trình ấy, những người chuẩn bị mang cái mác điệp viên mật này sẽ được tận tay Tổng cục trưởng Tổng cục Tình báo trao giấy chứng nhận, bằng khen cùng phù hiệu cảnh sát. Tuy nhiên, khi làm lễ nhận xong thì mọi thứ sẽ giao lại cho bộ phận Thông Tin của cục Tình báo. Chỉ khi nào nhiệm vụ hoàn thành hoặc có lệnh thì khi đó người điệp viên mới có thể quay về phục vụ trong tư thế danh chính ngôn thuận. Tại đây, hắn được học rất nhiều điều và biết thêm được rất nhiều thứ. Chú đã bên hắn và động viên hắn suốt thời gian đó, cho đến năm hắn mười bảy tuổi. Chính vì hắn và chú có thời gian dài bên nhau, nên hắn và chú hiểu rất rõ về nhau. Khi nhỏ, chú hay dạy hắn chơi trò ám hiệu. Hắn khi ấy cũng đã từng không ít lần thắc mắc là tại sao trên thế giới này có vô vàng trò chơi nhưng chú lại chỉ dạy hắn cái trò chán ngán ấy. Rồi thời gian trôi dần, hắn cũng chả buồn mà nhớ câu hỏi đã từng đặt ra trong đầu ấy, cho đến khi hắn bước chân vào chốn giang hồ. Lúc này, hắn mới kịp nhận ra dụng ý của chú. Trước hàng nghìn tai mắt xung quanh, làm sao để liên lạc hoặc thậm chí truyền đạt nội dung mình muốn nói với một người mà không để bị phát hiện? Có thể chín mươi chín phẩy chín mươi chín phần trăm số người được hỏi sẽ lắc đầu kèm theo câu trả lời “không biết” hay “không thể” hay đại loại là “không có cách nào cả”. Nhưng nếu câu hỏi đó mà dành cho hắn và chú thì vấn đề đó sẽ không còn là vấn đề nữa. Bởi giữa hai người, có một thứ ngôn ngữ riêng mà người ngoài khó có thể nhận ra. Cũng chính vì thế mà hôm bất ngờ chạm mặt ở bar X-Men, hắn và chú vẫn kịp trao cho nhau USB chứa những tài liệu quan trọng, bí mật. Chưa kể, chú là người có tầm nhìn xa trông rộng cực kỳ đáng nể. Bằng chứng là những nhắc nhở và dự báo mà chú dành cho hắn qua USB. Nhờ vậy mà nhiều trường hợp hắn có thể tùy cơ ứng biến, xử lý nhiều tình huống ổn thỏa. Điển hình là vụ “chân cầu Khánh Hội”. Trước đó, cũng như mọi lần khi giao tài liệu, bằng chứng liên quan đến các hoạt động phạm tội của băng X-W cho chú thì chú đưa hắn một USB y hệt. Lần này, chú cũng lại nhắc nhở hắn như mọi khi. Nhưng, có một điều đặc biệt là chú đã dự đoán trong thời gian sắp tới là chú có thể sẽ gặp nguy hiểm. Theo đó, chú bảo một nguồn tin cho hay, bên X-W đã có người bí mật điều tra chú. Vì lẽ đó, chú phát tín hiệu cho hắn để bước vào giai đoạn “âm thầm ứng biến”, tức chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với mọi tình huống bất ngờ nhất. Và may mắn làm sao, một trong những dự phòng của hắn đã có cơ hội thực hiện. Phát súng mà hắn chỉa vào chú ngày hôm ấy thực ra là đòn che mắt thôi. Bởi lúc ấy, viên đạn mà hắn sử dụng để bắn chú là một lọai đạn cao su, tính sát thương rất thấp. Đối với một người bình thường nếu bị dính đạn này thì có thể sẽ gây chấn động nhẹ và dĩ nhiên không đến mức nguy hiểm tính mạng cũng như tinh thần. Chưa kể, ngày hôm ấy chú còn phối hợp với hắn ăn ý đến mức mà người ngoài khó có thể nhìn ra sự thật ẩn bên trong. Viên đạn bay tới, máu phun ra tung tóe, chú ngã gục xuống, thật là hoàn hảo. Đang miên mang lạc vào những dòng suy nghĩ thì chú gọi tới. - Xong chưa chú? – Bắt máy lên, hắn hỏi ngay. - Đang ở đâu? – Tiếng chú quát ở đầu dây bên kia làm hắn giật nảy mình. - Cháu đang ở phòng giám sát, có chuyện gì sao chú? - Cháu biết lão già đó chết rồi không? - Vâng, cháu biết rồi. Vì thế nên lúc nãy cháu mới bảo chú hành động. - Mẹ kiếp. – Chú không giữ được bình tĩnh nên chửi thề. Rồi chú nói tiếp. – Biết ai giết lão không? - Hình như là Hoàng KT. - Hoàng KT cũng chết rồi mà. - Gã bị một người khác bắn. - Cháu biết hắn không? - Dạ không, cháu không thấy mặt. Nghe vậy chú tặc lưỡi, dặn dò: - Thôi tạm thời cứ ở đó, coi còn có tên nào chạy thoát thì báo chú để chú cho người tóm lại. - Vâng, cháu biết rồi. Tít... Tít...Tít... – Âm thanh kết thúc tín hiệu của một cuộc gọi vang lên nghe mà khó chịu vô cùng. Không phải chỉ có chú mà ngay cả hắn hay thậm chí là tất cả cảnh sát ở đội phòng chống tội phạm đều rất khó chịu trước cái chết của ông trùm. Một mẻ lưới rất lớn chuẩn bị kĩ càng sẵn sàng bắt con cá to nhất của một tổ chức khét tiếng. Ấy vậy mà đổi lại biết bao nhiêu sự hy sinh, biết bao nhiêu “tấm lưới” đã “rách” trước đó là kết quả không khỏi thất vọng. Khoảng một giờ sau, hầu hết các thành viên cũng như những kẻ lãnh đạo của băng X-W đều bị lực lượng cảnh sát bắt giữ và đưa về Cục. Từ sau vụ phá đường dây buôn bán nội tạng xuyên quốc gia vào hai mươi bảy năm trước thì đây chính là vụ án lớn có tính chất nghiêm trọng và nguy hiểm nhất trong lịch sử của Cục phòng chống tội phạm quốc gia nói riêng và trong toàn ngành công an nói chung. Bởi nếu như tất cả những thiệt hại do tổ chức X-W gây ra cho xã hội được hiển thị chi tiết và đầy đủ trên những trang giấy trắng thì hắn chắc chắn rằng sẽ không một ai không thể không choáng ngợp trước những chồng giấy tội ác cao ngất ấy. Một tổ chức cực kỳ nguy hiểm hoạt động gần ba thập kỉ cuối cùng cũng bị xóa sổ. Đây ắt hẳn sẽ là một tin gây chấn động không chỉ ở Việt Nam mà còn trên toàn thế giới. Và chắc hẳn sau biến động lớn lần này giới giang hồ sẽ có một sự chuyển biến lịch sử. Không còn bàn cãi gì nữa, ngày hôm nay sẽ trở thành một ngày đặc biệt, một ngày đánh dấu sự biến mất của trùm mafia khét tiếng cũng như dấu chấm hết dành cho sự tồn tại của một thế lực đáng sợ. Và với hắn, dù có xảy ra chuyện gì, thậm chí dù hắn có mất trí nhớ đi chăng nữa thì có lẽ hắn chắc chắn sẽ không bao giờ quên mốc thời gian này. Hắn đã chờ cái ngày này quá lâu, thực sự quá lâu rồi. Hắn biết mình vui biết bao nhiêu, lòng nhẹ nhõm biết cỡ nào vì cục đá đè nặng trong lòng hắn bấy lâu nay cuối cùng đã được nhấc xuống. Tuy nhiên, khi đưa mắt nhìn xuống hai bàn hắn hắn không khỏi giật mình, không khỏi hoảng sợ. Phải!!! Làm sao mà không giật mình khi đôi bàn tay hắn đã không ít lần dính chàm, làm sao mà không hoảng sợ khi những vết máu và vô số ánh mắt căm thù, van xin cứ liên tiếp hiện lên trong tâm trí hắn một cách rõ ràng hơn bao giờ hết. Thật sự, hắn không biết mình phải đối diện với những ám ảnh đó bằng cách nào? Liệu có cách nào giúp hắn thoát khỏi vũng lầy mà hắn đang cố vùng vẫy ngày qua ngày ấy? Hối lỗi, biện minh. Hối lỗi ư? Có ích gì. Người chết thì cũng đã chết rồi, dù có làm gì thì họ cũng chẳng thể sống lại được. Biện minh? Ừ, hắn có thể đổ lỗi cho hoàn cảnh, cho nhiệm vụ, cho công việc mà. Chẳng sao cả nếu hắn cho rằng mình giết người cũng vì hoàn cảnh không thể làm khác được. Sẽ không có việc gì nếu hắn đổ thừa cho tính chất công việc, một công việc mà người nội gián chẳng có chỗ cho sự lựa chọn thứ hai. Và hơn hết, bọn chúng là những tội phạm, hắn có giết người vô tội đâu, bọn chúng là những kẻ xấu mà, hắn giết bọn chúng thì xã hội này sẽ tốt đẹp hơn, thật sự hắn làm đúng, đâu có sai. Nhưng… Pháp luật của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa hiện tại và kể cả mãi mãi về sau chẳng bao giờ có điều luật mang nặng yếu tố cảm tính như vậy và hơn hết lương tâm tòa án của con người hắn không cho phép hắn có những ý nghĩ như vậy. Và dù có nói gì, có biện minh như thế nào thì tất cả đều vô nghĩa. Màu trắng chẳng thể biến thành màu đen và ngược lại. Sẽ chẳng có ngóc ngách, góc tối nào mà ngọn đèn công lý không chiếu tới được, nếu có thì đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Xã hội này bắt đầu vốn dĩ rất tốt đẹp. Nhưng theo thời gian, càng ngày càng xuất hiện và nảy nở những mầm mống bệnh hoạn. Tệ nạn bắt đầu gieo rắc khắp nơi. Nhất là những góc tối, nơi ẩm thấp khi mà ánh sáng mặt trời không chiếu rọi tới được thì chúng phát triển, ươm mầm, nảy nở, sinh sôi một cách chóng mặt. Chính điều đó đã dẫn đến một hệ quả tất yếu là sự ra đời của một loại ánh sáng nhân tạo mang tên chính nghĩa. Từng ngọn đèn, từng nguồn sáng theo đó dần được chiếu rọi khắp nơi, tận sâu hang cùng ngõ hẻm, nhằm mục đích tiết chế sự lộng hành ngang dọc của lũ quanh năm sống dưới bóng đêm với mục đích duy nhất: Mang lại bình yên, cuộc sống tốt đẹp cho mọi người. Người hắn lúc này đang thả lỏng, ánh mắt mệt mỏi từ từ nhắm lại nhưng tiếng chuông điện thoại đặc trưng của chú đã vội kéo cơ mắt của hắn dãn ra, áp điện thoại vào tai hắn ứng tiếng: - Con nghe chú. - Không ổn rồi Phong. - Chuyện gì vậy chú? – Nghe vậy hắn liền tỉnh táo hẳn ra. - Vài tên quan trọng biến mất rồi. - Ai? - BT2, BT1 và ST00.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang