[Dịch] Bất Hủ Thần Vương
Chương 57 : Yêu hóa khôi lỗi
.
Ở trong trí nhớ kiếp trước của Nhậm Thương Khung, dường như giai đoạn này không có xuất hiện giới nghiêm. Bất quá, trong trí nhớ của Nhậm Thương Khung cũng không rõ ràng lắm.
Tuy nhiên, lịch sử chứng minh, người không chấp hành giới nghiêm chính là đối nghịch với thành chủ, kết cục bình thường rất thảm. Chẳng cần biết ngươi xuất thân danh môn của Vân La thành, cho dù là quý tộc quyền quý. Ngươi dám chống lại giới nghiêm, liền như ý nghĩa, ngày lành của người này đã chấm dứt.
Tuy là như thế, Nhậm Thương Khung cũng không hốt hoảng. Cũng không có ở trong đám người bối rối, chạy trốn lung tung. Mà thân pháp khẽ động, lập tức thân hình bay vút lên một cây đại thụ. Nương theo lực đàn hồi của nhánh cây, không ngừng di chuyển, không đến một lát liền đem đám người hỗn loạn bỏ lại phía sau.
Một tiểu đội mười hai người của Vân La thành vệ không ngừng xua tan đám người lộn xộn phía dưới.
Nhậm Thương Khung giờ phút này cũng không có tâm tư đi xen vào việc của người khác. Nhắm chuẩn phương hướng, cấp tốc trở về nhà.
Dưới tình huống đột phát, Nhậm Thương Khung nghĩ đến trước tiên là trở về bảo hộ người nhà. Một đời trước, Yêu tộc lưu lại bóng ma trong lòng hắn thật sự quá lớn.
Gia tộc họ Nhậm, giờ phút này coi như bình tĩnh. Nhậm Thương Khung chạy như bay mà về. Vừa vào cửa nhân tiện nói:
- Tiểu Kỳ, thu thập một chút, chuẩn bị đầy đủ lương khô và nước, tiến vào tầng hầm tránh né nhanh lên.
Tiểu Kỳ còn chưa kịp phản ứng, thấy thiếu gia vẻ mặt nghiêm túc, theo bản năng tuân lệnh, không ngờ không hỏi lời nào.
- Gọi phụ thân và ca ca ngươi tới luôn. Thức ăn chuẩn bị sung túc một chút. Không có mười ngày nửa tháng, giới nghiêm kia chỉ sợ không giải trừ được.
Nhà của Nhậm Thương Khung thật ra là tiết kiệm nhất. Không có quá nhiều người. Nhậm Tinh Hà lại không ở nhà, ngoại trừ mẫu thân Thu Vận ra, thì chỉ có bảy tôi tớ.
Mỗi nhà đều có tầng hầm, này dường như là điểm đặc sắc của quý tộc tại Vân La thành. Chỉ vì Vân La thành bất cứ lúc nào cũng đều có thể tiến vào trạng thái giới nghiêm.
Hầm ngầm so với việc đề phòng ở ngoài mà nói, hiển nhiên thích hợp tránh né yêu hóa khôi lỗi hơn.
Yêu hóa khôi lỗi không có đại quy mô bùng nổ, yêu hóa khôi lỗi rải rác bình thường đều bị thanh trừ. Nhưng ai cũng không biết đám yêu hóa khôi lỗi này sẽ đi hướng nào.
Nếu chẳng may xông vào một nhà không đủ sức chống đỡ mà nói, kết cục rất là bi thảm a.
Trong nhà Nhậm Thương Khung, thức ăn dự trữ tự nhiên là phong phú. Duy trì mười ngày nửa tháng chỉ là vấn đề nhỏ.
Nhậm Thương Khung đem trong nhà bố trí ổn thỏa, liền nhảy ra khỏi hầm, chỉ bảo tiểu Kỳ nói:
- Tiểu Kỳ, ta đi ra ngoài một chút, rất mau sẽ trở về. Trong khoảng thời gian ngắn, ở nơi này sẽ không có nguy hiểm. Tuy nhiên nếu có động tĩnh dị thường, ngàn vạn lần không thể phát ra tiếng động, nhớ chưa.
Vân La thành rất gần Tu La hải, mỗi ngày tai nghe mắt thấy, đối với Yêu tộc cũng không xa lạ. Việc này, căn bản không cần giải thích, đám tôi tớ này đều ngầm hiểu mà gật đầu.
Thu Vận thân thiết hỏi:
- Thương Khung, con muốn đi đâu?
- Mẫu thân, con đi thông tri cho tổ mẫu đại nhân, để cho gia tộc các mạch chuẩn bị một chút.
Đây là đại nghĩa, Thu Vận tự nhiên không thể ngăn trở, dặn dò nói:
- Con phải cẩn thận một chút.
Nhậm Thương Khung cười cười:
- Mẫu thân, yên tâm đi, cho dù là Yêu tộc khôi lỗi đã tản ra khắp nơi, cũng không nhanh đến vùng này như vậy. Con rất nhanh sẽ trở về.
Nói xong liền nhảy ra hầm, hướng đại môn mà đi. Đi đến ngoài cửa lớn liền đem cửa chính khóa lại. Nhâm Thương Khung thúc dục tốc độ, rất nhanh đi đến tổng bộ của Nhậm thị.
Ngoài cửa tổng bộ, hai gã gác cổng vừa cười vừa nói. Có vẻ thản nhiên thích ý vô cùng.
Nhậm Thương Khung căn bản không chờ bọn hắn thông báo, trực tiếp đi vào.
Người gác cổng đang muốn ngăn trở, lại thấy đó là Thương Khung thiếu gia, vội vàng dừng bước, chỉ kêu lên:
- Thương Khung thiếu gia, Thương Khung thiếu gia...
- Đừng vô nghĩa nữa, khẩn trương thông tri tất cả tộc nhân! Tình huống khẩn cấp, Vân La thành giới nghiêm!
Nghe được lời này, hai gã gác cổng sắc mặt đại biến.
Lão thái thái vốn ở trong phòng, nghe Nhâm Thương Khung kêu la, gậy đầu rồng lập tức chống mạnh, phiêu nhiên bay ra, mở trừng hai mắt:
- Thương Khung, ngươi nói cái gì?
- Tổ mẫu, vừa rồi tôn nhi ở trên phố, trên đường đi gặp Vân La thành vệ giải tán đám người, toàn thành giới nghiêm.
Lão thái thái biến sắc:
- Lại xuất hiện khôi lỗi?
Sắc mặt Nhậm Thương Khung cũng rất nghiêm túc, gật đầu nói:
- Xem tình hình tám chín phần mười là như thế. Chỉ không biết tình huống có nghiêm trọng hay không thôi.
Da mặt lão thái thái hơi run, thét lớn ra lệnh:
- Cấp tốc thông báo toàn tộc, người già, trẻ nhỏ cùng người đau ốm toàn bộ trốn xuống dưới hầm. Người luyện võ trong tộc tập hợp, tuần tra liên tục mười hai canh giờ.
Thương Khung âm thầm cười khổ:
- Tổ mẫu, ca ca cháu không có ở nhà, chỉ còn một mình cháu. Chuyện tuần tra này...
Lão thái thái khoát tay chặn lại:
- Ngươi là nhân tài kiệt xuất trong tộc, tuần tra lúc này không cần ngươi tham gia. Ngươi cấp tốc về nhà, đem mẫu thân ngươi và tôi tớ đến đây. Có lão thân trấn thủ, nhất định có thể bảo hộ người nhà của ngươi an toàn.
Nhậm Thương Khung nghe vậy mừng rỡ, hắn không phải là sợ nhận trách nhiệm tuần tra. Sở dĩ do dự quanh co, chỉ là vì lo lắng an nguy của mẫu thân mà thôi.
Có lão thái thái mở lời, buồn phiền đều tan hết, vui vẻ nói:
- Tôn nhi tuân mệnh!
Về đến nhà, đem tình huống nói cho mọi người. Thu Vận không nói hai lời. Đối với lão thái thái, nàng là phục tùng vô điều kiện.
Sau khi Nhậm Thương Khung đem mẫu thân và tôi tớ bố trí ổn thỏa, các mạch khác trong gia tộc cũng đã bố trí xong xuôi .
Yêu tộc, vẫn là mối họa lớn nhất của Vân La thành. Chỉ cần là nguy cơ liên quan đến Yêu tộc, bất luận thế lực nào cũng không có khả năng phớt lờ, đều tự giác tiến vào trạng thái đề phòng.
Nhậm gia, cả ba thế hệ toàn bộ tập trung một chỗ.
Lão thái thái giọng điệu trầm trọng:
- Chư vị, hơn hai mươi năm trước, Vân La thành xuất hiện qua một lần giới nghiêm. Một lần kia, Nhậm gia chúng ta tổn thất rất lớn. Gia chủ bị hơn mười đầu Yêu tộc khôi lỗi vây công, không cẩn thận bị răng nọc cắn trúng. Bị Vân La vệ giết chết tại chỗ. Hiện giờ, lại xuất hiện giới nghiêm một lần nữa. Ta hy vọng, Nhậm gia chúng ta có thể nhớ kỹ giáo huấn, đoàn kết một lòng!
Mọi người trong lòng đều nghiêm nghị.
Chuyện tình năm đó, Nhậm Thương Khung cũng từng nghe qua. "Gia chủ" trong miệng Lão thái thái, chính là gia gia của Nhậm Thương Khung.
Gia gia năm đó chính là cao thủ, bị Yêu tộc khôi lỗi vây quanh, trong lúc nhất thời sơ xuất mà trúng độc thủ.
Sự kiện năm đó, vẫn là một sỉ nhục của Nhậm gia.
Lão thái thái nhắc lại mối hận mất chồng hơn hai mươi năm trước, giọng điệu tuy bình tĩnh, nhưng hai tay cũng run rẩy một hồi. Hiển nhiên, nổi đau mất chồng kia, mặc dù đã qua hơn hai mươi năm, nhưng vẫn khắc sâu trong lòng bà.
Lão thái thái lúc này hiển nhiên tính toán muốn cho thế hệ thanh niên lịch lãm một chút, phân công rất rõ ràng.
- Gia tộc trưởng lão, bố phòng ở trung tâm khu vực của gia tộc, phân công canh phòng mười hai canh giờ, chia làm ba tổ, mỗi một tổ trực bốn canh giờ. Sau bốn canh giờ sẽ đổi ca.
Thanh niên trai tráng là chủ lực trước mắt của gia tộc. Nhân số so với trưởng lão nhiều hơn gấp đôi. Đồng dạng chia làm ba tổ, mỗi tổ tám người. Phụ trách phòng ngự tầng thứ hai.
Mà con cháu đời thứ ba, thì chọn ra mười hai người ưu tú nhất, đồng dạng chia làm ba tổ. Phụ trách ở ngoại vi trinh sát tuần tra.
Xem ra, lão thái thái đây là cố ý rèn luyện người trẻ tuổi, cho toàn bộ đám thanh niên của gia tộc đi ra ngoại vi để lịch lãm.
Nói cách khác, nếu có Yêu tộc khôi lỗi lẻn vào, thanh niên gia tộc ở bên ngoài tuần tra, sẽ đứng mũi chịu sào.
Lấy địa vị hiện giờ của Nhậm Thương Khung, tự nhiên là tiểu đội trưởng. Lão thái thái dường như là cố ý khảo nghiệm, phân phối ba người trong tổ hắn, sức chiến đấu đều là bình thường.
Tổ đầu tiên là do Nhậm Thanh Nguyệt dẫn đầu. Nhậm Thanh Nguyệt là người đứng thứ ba trong gia tộc diễn võ, địa vị tự nhiên không thấp. Tổ của nàng tuy không có nhân vật kiệt xuất, nhưng thực lực rất đều.
Bốn canh giờ trôi qua.
Tổ của Nhậm Thanh Nguyệt đã hoàn thành xong nhiệm vụ. Tiếp theo bọn họ chính là tổ của Nhậm Thanh Vân và Nhậm Cao Ca.
Hai thành viên khác trong tổ tuy thực lực bình thường, nhưng Nhậm Thanh Vân và Nhậm Cao Ca đều là tuấn kiệt của gia.
Lúc này chính là nữa đêm, là thời điểm mà vạn vật ngủ say, nhưng Vân La thành lại không bình an chút nào, một số nơi bên trong thành, thường xuyên truyền đến từng đợt xao động và gầm rú bất an. Làm cho những thanh niên canh phòng cảm thấy lo sợ bất an.
Nhậm Thanh Vân và Nhậm Cao Ca thực lực rất mạnh, lúc này đang tuần tra ở ngoại vi. Mắt thấy thời gian đổi ca đã đến, hai người này tuần tra vài vòng, không có phát hiện khác thường, một tả một hữu, theo hai đầu trang viên trở về.
- Không có động tĩnh gì...
Nhậm Thanh Vân và Nhậm Cao Ca đều thở phào nhẹ nhõm.
- Thời gian tới rồi. Đổi ca thôi...
Nhậm Cao Ca đưa tay thu bảo kiếm vào vỏ, nhìn vào bên trong trang viên gia tộc. Rốt cục đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể trở về nghỉ ngơi một chút . Đừng nhìn chỉ là bốn canh giờ, bốn canh giờ này, so với bế quan ba ngày ba đêm thì mệt hơn rất nhiều.
Nhậm Thanh Vân cũng như trút được gánh nặng, bước thong thả đi đến gần hai chiến hữa khác. Bỗng nhiên lúc này …
Một cây đại thụ gần tường bỗng nhiên phát ra một tiếng dị động, dường như có vật di đó đang di động giữa các tán cây, làm cho cành lá không ngừng xào xạc.
Nhâm Thanh Vân ánh mắt như đao, bắn về phía đó. Hình như có một bóng dáng vừa mới lướt qua.
- Ai?
Nhâm Thanh Vân một chữ vừa mới nói xong, sau lưng bức tường biên bỗng nhiên xuất hiện bốn đầu quái vật bộ mặt dữ tợn đi đến.
Yêu hóa khôi lỗi!
Nhậm Thanh Vân hít một ngụm lãnh khí, bước chân lui về sau, trường kiếm trong tay xuất ra. Bốn đầu yêu hóa khôi lỗi kia không ngờ phối hợp vô cùng thành thạo, hướng Nhậm Thanh Vân đánh tới.
Tám cánh tay biến dị giống như tám lưỡi kiếm, hướng Nhậm Thanh Vân đâm tới.
Nhậm Thanh Vân kiếm phong đảo qua, hàn quang bắn tới, hai đầu yêu hóa khôi lỗi bị hàn quang chém trúng, lập tức đầu một nơi thân một nẻo.
- Thanh Vân cẩn thận!
Nhậm Thanh Vân cũng phản ứng chạy lại, một kiếm chém nhanh đến, bắn về phía một đầu Yêu tộc khôi lỗi sau lưng Nhậm Thanh Vân.
Phốc!
Một Yêu tộc khôi lỗi đang muốn đánh lén Nhâm Thanh Vân trực tiếp bị xuyên thủng đầu.
Nhưng cùng lúc đó, nanh vuốt sắc bén của Yêu tộc khôi lỗi cuối cùng kia, vừa vặn chém qua cánh tay Nhậm Thanh Vân, tạo thành một rãnh máu thật dài!
Nhâm Thanh Vân trở tay chém một kiếm, trực tiếp chém đầu Yêu tộc khôi lỗi cuối cùng kia.
Chỉ có điều, trong nháy mắt này, hắn không hề vui sướng chút nào, sắc mặt trắng bệch, nhìn rãnh máu thật dài kia...
Trúng độc !
Vừa nghĩ tới việc mình đã trúng độc của Yêu tộc, Nhậm Thanh Vân biết rõ hậu quả. Nhìn thi thể của Yêu tộc khôi lỗi nằm trên mặt đất, Nhậm Thanh Vân không rét mà run. Một canh giờ, qua một canh giờ, hắn sẽ giống như những thi thể này...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện