[Dịch] Bất Hủ Thần Vương
Chương 18 : Siêu cấp hắc mã, hiển lộ danh tiếng
.
Nhậm Thanh Sương bất thình lình nói một câu, ngay cả lão thái thái cũng có chút ngạc nhiên. Bà vừa rồi cũng không có lưu ý đến một ít biến cố bên này của Nhậm Thương Khung.
Những tộc nhân khác, cũng rất nhiều người không có lưu ý đến cái sự việc xen giữa này.
Ngược lại Nhậm Đông Sơn thì liếc nhìn Nhậm Thương Khung bên kia, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng không dễ dàng phát giác.
Hắn vừa rồi chính là muốn Nhậm Thương Khung nổi bật một mình, để cho Nhậm Thương Khung một mạch trước mặt mọi người mất mặt.
Lão thái thái là người khôn khéo? Nghĩ chút liền nhìn ra vấn đề, khẽ cau mày:
- Hồ đồ, chuyện gì xảy ra?
Nhậm Thanh Sương quay đầu nhìn chằm chằm vào những tộc nhân thu Linh dược:
- Như thế nào bỏ sót một cái?
Những tộc nhân kia đều là nhao nhao lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Nhậm Thanh Hồng bỗng nhiên đứng dậy:
- Báo cáo Tổ Mẫu đại nhân, tộc nhân thu Linh dược tới, Nhậm Tinh Hà hắn cố ý trốn tránh không dám gặp người, bởi vậy mới lọt bọn hắn.
Lão thái thái sắc mặt càng thêm âm trầm, chằm chằm nhìn vào Nhậm Thương Khung, tức giận không vui. Hai đứa con trai của lão Tam, đến cùng tại sao vậy? Loại trường hợp này cũng tới giở trò quỷ, thật không sợ làm mất mặt lão Tam sao?
Nhậm Tinh Hà không nghĩ Nhậm Thanh Hồng cáo trạng trước? Đang muốn đứng dậy cãi lại, lại bị Nhậm Thương Khung nhẹ nhàng chúi xuống.
Nhậm Thương Khung ung dung đứng dậy, đối với lão thái thái hành lễ:
- Tổ Mẫu đại nhân, Tôn nhi tuy bất tài, cũng biết rõ tộc quy sâm nghiêm, nhất quyết không dám đùa. Tôn nhi vừa rồi rõ ràng đem hộp Linh dược nâng trên gối. Lại không biết vì sao, tộc nhân thu Linh dược, đã đến trước mặt ta, chợt đi đường vòng.
Lão thái thái sắc mặt thoáng dừng một chút, lăng lệ ác liệt nhìn chằm chằm vào mấy cái tộc nhân thu Linh dược:
- Là ai?
Nhậm Thương Khung ánh mắt tập trung lên tộc nhân lúc trước thu Linh dược. Lão thái thái theo ánh mắt của hắn, ánh mắt sắc bén giống như lưỡi đao xẹt qua, làm cho tộc nhân kia hai chân nhịn không được run lên.
Nhậm Thanh Sương quát:
- Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Nhậm Đông Sơn mặt âm trầm, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm vào tên tộc nhân kia. Người nọ hiển nhiên là tâm phúc của Nhậm Đông Sơn nhất mạch, tuy sợ tới mức hai hàm răng liên tục đánh vào nhau, nhưng vẫn liều chết không nhận:
- Tiểu nhân. . . Tiểu nhân thật không có thấy. Tiểu nhân thất trách, nguyện. . . nguyện chịu trách phạt.
- Người đâu, mang hắn xuống, phạt theo gia pháp!
Lão thái thái sắc mặt trầm xuống, thất trách, đó cũng là tội lớn.
Nhậm Thương Khung nhẹ nhàng cười cười:
- Tổ Mẫu đại nhân, hôm nay là đại thọ bảy mươi của lão nhân gia ngài, áp dụng gia pháp không khỏi có chút phá phong cảnh. Còn nữa, người này làm việc cho gia tộc nhiều năm, gần đây đều không có lỗi gì. Hôm nay phạm sai lầm chỉ sợ còn có ẩn tình khác. . .
- Bất quá. . .
Nhậm Thương Khung lời nói xoay chuyển:
- Bất luận là ẩn tình gì, đó cũng là có người cố ý muốn cho một mạch Tôn nhi một mình phát ra danh tiếng, chất chi vẫn là rất cảm kích.
Nói đến đây, Nhậm Thương Khung hai huynh đệ rời khỏi chỗ ngồi, cung kính hướng trên đài đi tới. Hai tay bưng lấy hộp Linh dược, đặt ở trước mặt lão thái thái.
Nhậm Thương Khung mỉm cười nói:
- Tôn nhi dâng Linh dược này, mời Tổ Mẫu đại nhân tự mình đánh giá một chút.
Lão thái thái cùng Nhậm Thanh Sương cũng không biết Nhậm Thương Khung trong hồ lô bán thuốc gì, những người khác thì càng thêm ngạc nhiên không hiểu. Ai cũng nghe nói, Nhậm Thương Khung đào tạo Tử Châu Thảo thất bại, phương diện Linh dược hẳn là thất bại thảm hại mới đúng.
Chẳng lẽ, tiểu tử này có chuẩn bị khác?
Hoặc là nói, Nhậm Thanh Sương lại đút cho hắn cái Linh dược gì?
MàNhậm Thanh Sương một mạch, cũng không phải quá dư giả. Linh dược, cũng không phải là dược liệu bình thường, cho dù là sơ linh nhất cấp, cũng cần phải tỉ mỉ đào tạo mới có thể đạt được. Cấp bậc càng cao, xác xuất thành công càng thấp, thậm chí hạt giống đã rất khó có được.
Như Nhậm Đông Sơn thoáng cái xuất ra hai vị sơ linh tam cấp Linh dược, áp đảo toàn trường, khiến những người cạnh tranh khác tâm hàn ý lạnh. Khí thế bá vương hiện rõ không thể nghi ngờ.
Lão thái thái lông mày nhẹ nhàng nhíu một cái, hiển nhiên, nàng cũng không hiểu nổi Tôn nhi này đang muốn làm cái gì. Sợ hắn lại làm ra chuyện đáng chê cười, thì rất mất mặt.
Nhậm Thanh Sương cũng có chút hồ nghi nhìn chằm chằm vào Nhậm Thương Khung.
Nhậm Thương Khung làm một thủ thế, ý bảo Nhậm Thanh Sương có thể mở ra. Ngày đó tại nhà Nhậm Thanh Sương, Nhậm Thương Khung từ chối sơ linh cấp hai Linh dược của Nhậm Thanh Sương, nhưng không có lộ ra tin tức Thất Tinh Tử Quang Mai.
Nhậm Thanh Sương thấy hắn bình tĩnh như thế, gật gật đầu, tiến lên một bước, uốn éo mở hộp.
Hộp Linh dược rốt cục bị mở ra. . .
Một đạo tử quang phảng phất giống như một đầu hung thú bị trói buộc nhiều năm, thoáng cái thoát ra khỏi hộp Linh dược, lượn lờ bay lên, linh khí nồng đậm lập tức tản ra mọi nơi, làm cho trên đài cùng những khách quý mỗi người trừng to mắt, chú mục tới.
Nhậm Thanh Vân cũng nhịn không được đứng dậy, đệm gót chân hướng cái hộp kia nhìn tới.
Trong tộc một gã trưởng lão nghẹn ngào kêu lên:
- Thất Tinh Tử Quang Mai!
- Sơ linh tứ cấp!
Lại một tên trưởng lão hô nhỏ một tiếng, trên mặt biểu lộ cũng là rùng mình.
Lão thái thái chống quải trượng đầu rồng, vốn là ngồi ở trên mặt ghế, bán híp mắt. Bỗng nhiên, đầu rồng khẽ chống, thân thể giống như cây thương đứng lên.
Trong đôi mắt bắn ra tinh quang, giống như bảo kiếm ra khỏi vỏ, một vòng lăng lệ ác liệt vụt sáng mà qua.
Đầu rồng quải trượng cũng nhẹ nhàng lắc lư một cái.
Trên đài, tất cả cao tầng, đồng loạt ngừng hô hấp lại. Nguyên một đám ánh mắt vốn là vô cùng giống nhau, nhưng giờ phút này lại đồng thời bị một loại kinh ngạc không hiểu thay thế!
Sơ linh tứ cấp Linh dược!
Nhậm thị gia tộc tại Vân La Thành dừng chân ba trăm năm, lịch đại gia tộc kiểm tra đánh giá. Số lần xuất hiện sơ linh tứ cấp Linh dược, tuyệt đối không vượt qua năm lần.
Mà gần đây nhất, mọi người ấn tượng vô cùng. Là mười sáu năm trước …
Mười sáu năm trước Nhậm Đông Lưu!
Thì ra thiếu niên dưới mắt này là con của Nhậm Đông Lưu!
Này, là trùng hợp?
Hay là, mưu đồ đã lâu?
Tâm tình tất cả mọi người, thoáng cái bị các loại cảm xúc cổ quái chiếm cứ lấy, nhao nhao suy đoán lai lịch Thất Tinh Tử Quang Mai.
Da mặt Nhậm Đông Sơn, thoáng cái tựa như Thất Tinh Tử Quang Mai, bị một tầng tử khí bao phủ. Bất quá, đây cũng không phải là nội lực của hắn sâu xa, mà là bị tức giận mà thành như vậy.
Danh tiếng. . . Hắn cho là hai vị sơ linh tam cấp Linh dược của mình vừa ra, danh tiếng đã tận. Nào biết được, bỗng nhiên giết ra một cái hạt giống, làm danh tiếng của hắn lúc trước đánh thành phấn vụn.
Trước mặt sơ linh tứ cấp Linh dược, sơ linh tam cấp được coi là cái gì?
Càng thêm đáng giận là, Nhậm Thương Khung một mình đưa lên Thất Tinh Tử Quang Mai, ngược lại lộ ra hắn là áp trục, lộ ra hắn mới là nhân vật chính cuối cùng, một mình trình lên. Phảng phất Linh dược lúc trước của bọn hắn, chỉ là phụ gia, chính thức hoa hồng, là Nhậm Thương Khung, là Thất Tinh Tử Quang Mai!
Để cho Nhậm Đông Sơn muốn ói huyết chính là, cái cơ hội đơn độc này là hắn cho Nhậm Thương Khung.
Vốn định để cho Nhậm Thương Khung một mình xấu mặt, lại không nghĩ thành toàn cho hắn. Này có thể tính là gậy ông đập lưng ông ?
Nhậm Đông Sơn đặt mông ngồi xuống, trong nội tâm ảo não, yết hầu liên tục nuốt khô vài cái, thất hồn lạc phách, ngây ra như phỗng.
Nhậm Thanh Hồng bỗng nhiên kêu lên:
- Không đúng!
Ánh mắt mọi người vốn đều dừng lại ở cây Thất Tinh Tử Quang Mai đằng kia, nghe Nhậm Thanh Hồng hô lớn, ánh mắt đều hướng hắn nhìn qua.
Nhậm Thanh Hồng lớn tiếng nói:
- Hai huynh đệ bọn họ ở đâu có sơ linh tứ cấp Linh dược. Tổ Mẫu đại nhân, Tôn nhi hoài nghi thứ này lai lịch bất chính.
Nhậm Thanh Sương âm thầm lắc đầu, Nhị thúc lòng dạ sâu xa, đứa con trai này lại như bao cỏ, giống tính cách Nhị thẩm. Trong loại trường hợp này, không nói đến sơ linh tứ cấp Linh dược làm sao có, coi như là trộm đến, thì như thế nào?
Cái thế giới này có quy tắc, là được lừa gạt.
Huống chi, Nhậm Thương Khung dám lấy ra, liền chứng minh lai lịch Thất Tinh Tử Quang Mai, nhất định đáng tin!
Quả nhiên, lão thái thái sắc mặt có chút trầm xuống, hơi có chút bất mãn hướng Nhậm Đông Sơn nhìn lại. Hiển nhiên là chất vấn hắn, như thế nào dạy nhi tử?
Nhậm Đông Sơn hung hăng trừng mắt nhìn Nhậm Thanh Hồng, quát khẽ nói:
- Nghiệp chướng, còn không ngồi xuống, mất mặt còn chưa đủ hay sao?
Nhậm Thanh Hồng cảm giác một bụng tức giận, bị phụ thân trừng mắt, nhưng lại nửa câu cũng không dám chống đối, thở phì phì ngồi xuống.
Nhậm Thương Khung lại tiến lên một bước, khom người đối với lão thái thái nói:
- Tổ Mẫu đại nhân, lai lịch Thất Tinh Tử Quang Mai này, Tôn nhi cam đoan, tuyệt đối là chính đồ. Có lẽ là hôm nay, có lẽ là ngày mai, sẽ biết rõ ràng.
Lão thái thái "Ân" một tiếng, đầu rồng ngoặt hướng trên mặt đất dừng lại:
- Ân, ngươi là Đông Lưu nhi tử, mười sáu năm sau, lần nữa xuất ra sơ linh tứ cấp Linh dược. Cái này cũng là số mệnh.
Nói đến đây, khẩu khí lão thái thái đã hòa hoãn rất nhiều, rõ ràng có vài phần vui mừng.
Vô luận như thế nào, biểu hiện của Tôn nhi, cũng không có làm cho nàng thất vọng. Ít nhất, lúc này đây, Nhậm Thương Khung không có bôi nhọ thân phận người thừa kế Nguyệt Hoa Huân Chương.
Nhậm Thương Khung cũng không có tiếp tục cao điệu, hắn biết rõ, thấy tốt thì lấy. Cải biến nhất mạch ở gia tộc địa vị, không phải một cây Thất Tinh Tử Quang Mai có thể thay đổi càn khôn.
Còn phải từng bước một mà đến.
Lập tức hướng trên đài khẽ khom người, quay đầu về chỗ ngồi.
Trên đài, những gia tộc cự đầu, liền bắt đầu tính toán lai lịch linh dược này, đánh giá đẳng cấp, cho điểm, sau đó tương đương thành điểm cống hiến của gia tộc.
Không hề nghi ngờ, sơ linh tứ cấp Linh dược, tuyệt đối là tính áp đảo.
Cho dù là Nhậm Đông Sơn hai vị sơ linh tam cấp Linh dược, cũng theo không kịp.
Một điểm lo lắng đều không có, Nhậm Thương Khung nhất mạch, vững vàng lấy được Linh dược cống hiến đệ nhất danh. Hơn nữa biên độ phi thường to lớn, có thể nói là xa xa vượt lên đầu!
Kể từ đó, những cái...kia luôn dòm ngó Nhậm Thương Khung một mạch chủ mạch, thoáng cái liền ỉu xìu.
Linh dược cống hiến đệ nhất danh, tương đương sớm đã có được một tịch chủ mạch rồi! Dù là Nhậm Thương Khung không tham gia diễn võ, cũng vô tư!
Nhậm Thanh Vân như thế nào không biết điểm này, hắn còn đang muốn ở trong diễn võ đánh Nhậm Thương Khung một trận. Nếu như Nhậm Thương Khung không tham gia, như thế nào đánh được?
Lập tức cười lạnh hướng Nhậm Thương Khung nói:
- Thương Khung đường đệ, vận khí không tệ ah. Nhưng lại không biết, một đời tuổi trẻ diễn võ trọng đại, Thương Khung đường đệ có dũng khí tham gia hay không?
- Thanh Vân đường ca, nghe khẩu khí của ngươi, tiểu đệ nếu không tham gia, ngươi sẽ rất thất vọng a?
- Đúng vậy đúng vậy, ngươi không tham gia, ta tin tưởng lão thái thái cũng sẽ rất thất vọng. Nhớ năm đó Tam thúc uy phong, sinh hạ một đôi uất ức nhi tử, đến gia tộc diễn võ cũng không dám tham gia, ai. . .
Nhậm Thương Khung hơi hơi nở nụ cười:
- Ngươi nói đúng, ta chưa bao giờ ưa thích để cho người khác thất vọng. Đã như vậy, Thanh Vân đường ca, huynh đệ cho ngươi một cái đề nghị.
- Cái gì?
- Tranh thủ thời gian phân phó nô bộc đi chuẩn bị cho ngươi một bộ răng giả, đừng đến lúc đó cùng đệ đệ của ngươi đồng dạng, nói chuyện miệng hở đầy.
Nhậm Thanh Vân mới đầu là sững sờ, lập tức giật mình hiểu được, ý tứ tiểu tử này, là muốn đánh cho hắn rụng răng!
Lửa giận thoáng cái liền lên não a.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện