[Dịch]Bát Hoang Kiếp - Sưu tầm

Chương 44 : Không thể buông tha

Người đăng: 

.
Tiếng bước chân ầm ầm phá tan không gian yên tĩnh của buổi sớm mai. Mặc dù lúc này là buổi sáng nhưng trên trời vẫn dày đặc mây đen, hắc khí lượn lờ khắp nơi. Toàn bộ núi rừng đều yên tĩnh chẳng khác gì vùng đất chết, không một bóng chim hay tiếng côn trùng kêu. Không gian xung quanh mang tới cho người ta cảm giác bị đè nén khó có thể hình dung nổi. Mặc dù đám người Từ Trần Phong đều là tinh binh thân kinh bách chiến, giết người không chớp mắt, nhưng lúc này ngồi trên lưng Hắc Phong Kỵ mà ai nấy đều đổ mồ hôi ròng ròng. Đến lúc này, bọn họ rốt cuộc cũng đã tin vào cái gọi là đại kiếp nạn lớn nhất từ trước đến nay mà Đoan Mộc Vũ đã nhắc tới lúc trước, bởi vì cảnh tượng hôm nay thật sự quá mức quỷ dị. Khi tất cả đang chạy như điên qua một gò núi nhỏ, thì bỗng nhiên trong khoảng rừng phía trước vang lên tiếng gào thét vang trời. Và ngay sau đó là gần trăm bóng đen khổng lồ cao khoảng hai trượng lao ra từ trong khoảng rừng đó. Chắc hắn đây là một đám yêu binh nhưng không hiểu tại sao chúng lại xuất hiện ở nơi này, trùng hợp lại đụng độ chính diện với đám người Đoan Mộc Vũ! Nếu như nói đội hình mười lăm tinh kỵ của bọn họ giống như một dòng nước lũ đang tuôn trào, vậy thì hơn trăm con yêu binh ở phía đối diện chính núi lở với khí thế không thể nào đỡ nổi. Cho dù đám Từ Trần Phong có tự phụ vào thực lực của mình đến mức nào thì vào giờ phút này cũng không nhịn được mà thầm kêu không ổn. Mười lăm đối một trăm, căn bản không có chút hi vọng thắng nào! "Phòng ngự tại chỗ!" Đoan Mộc Vũ là người phản ứng nhanh nhất, hắn hét lớn một tiếng rồi trực tiếp nhảy từ Hắc Phong Kỵ đang phi nhanh xuống mặt đất. Nếu như phía đối diện là binh lính loài người thì đừng nói là một trăm mà ngay cả khi là một ngàn, hắn cũng tin rằng mười bốn tinh kỵ của Từ Trần Phong vẫn dễ dàng quét ngang. Nhưng đó lại là yêu binh thân cao hai trượng, có lực lượng vô cùng lớn. Hơn nữa chúng còn lớp da dày thịt béo lại cuồng bạo thích giết chóc, cho nên nhất quyết không thể đối đầu chính diện được! Khi người vẫn còn đang lơ lửng trên không trung, Đoan Mộc Vũ lập tức ngưng kết hai cây băng trùy rồi ném đi. Với khoảng cách hơn ba trăm trượng, nhưng hai cây băng trùy dễ dàng bay đi rồi ghim chặt hai con yêu binh hùng tráng nhất đang đi đầu trên mặt đất! Mặc dù tổng số pháp lực của hắn không có nhiều, nhưng mức độ thi pháp thuần thục của hắn thì không mấy ai sánh kịp. Hiện tại hắn đã đạt tới trình độ xuất pháp chỉ trong nháy mắt, thu phát tùy tâm! Đồng thời, lúc này này thân thủ không hề tầm thường của đám người Từ Trần Phong cũng được thể hiện đầy đủ. Tất cả bọn họ đều giật mạnh dây cương, lập tức mười bốn con Hắc Phong Kỵ đang phóng như bay đồng thời dựng đứng người lên, đột ngột ngừng lại. "Hắc phong lao! Phóng một lúc!" Khi Đoan Mộc Vũ nhanh chóng giết chết năm con yêu binh bằng băng trùy, thì Từ Trần Phong cũng quát lên một tiếng. Lập tức mười bốn ngọn lao sắc bén kéo theo tiếng gió rít tạo thành một cơn lốc màu đen, bay xuyên qua cự ly gần ba trăm trượng, trực tiếp ghim ba con yêu binh trên mặt đất. Mỗi con yêu binh đều bị bốn năm ngọn lao bắn trúng! Đây chính là sự khác biệt giữ tinh nhuệ và tầm thường, bọn họ không cần chỉ huy, lúc nào cũng có thể đưa ra lựa chọn tốt nhất. Vì yêu binh là đám da dày thịt béo nếu chỉ có một cây lao thì căn bản chẳng làm gì được nó! Nhưng quả thật số lượng yêu binh phía đối diện quá nhiều, tới gần trăm con. Cho nên chút hao tổn này căn bản chẳng ảnh hưởng được bao nhiêu. Bọn chúng vẫn gầm thét lao lên như cũ, chỉ trong nháy mắt đã rút ngắn cự ly xuống còn hai trăm trượng. Một khi bị bọn chúng áp sát thì chắc chắn sẽ có một hồi tinh phong huyết vũ xảy ra. Lúc này, Đoan Mộc Vũ không khỏi nhớ đến Hổ Cốt Cung và Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn. Chỉ cần có một cây cung trong tay thì đám yêu binh kia đừng bao giờ nghĩ tới chuyện tiến vào phạm vi năm mươi trượng xung quanh hắn! Sau khi hít sâu vào một hơi, Đoan Mộc Vũ trực tiếp đem hai tay đặt ở trước ngực, đồng thời thúc dục pháp quyết. Lập tức từ trong hai bàn tay hắn xuất hiện vô số những bông tuyết đang bay lượn phát ra hàn khí bức người. Chỉ trong nháy mắt đã ngưng kết ra hơn hai mươi đạo băng trùy nho nhỏ lơ lửng trong hai bàn tay hắn! Sau khi đám băng trùy này đã súc tích đầy đủ pháp lực, Đoan Mộc Vũ khẽ quát một tiếng, rồi đẩy hai tay ra phía ngoài. Không gian xung quanh lập tức vang lên những tiếng xé gió. Hơn hai mươi băng trùy sắc bén bao phủ toàn bộ không gian phía trước, hàn khí cuồn cuộn nổi lên khắp nơi, liên tiếp đem hai mươi mấy con yêu binh đánh chết tại chỗ. Tuy đạo pháp thuật này có uy lực không mạnh lắm nhưng nó cũng khiến Đoan Mộc Vũ tiêu hao gần hết pháp lực. Nhưng hắn vẫn không hề ngừng lại mà trở tay rút chủy thủ hàn thiết ra rồi thân hình như một làn khói nhẹ cuốn về phía đám yêu binh còn lại đang từ từ bức tới gần. Bất kể là tốc độ hay là đảm khí của Đoan Mộc Vũ cũng đều khiến cho đám người Từ Trần Phong tự thẹn không bằng. Chỉ trong nháy mắt, Đoan Mộc Vũ đã cùng năm sáu chục con yêu binh còn lại đánh giáp lá cà. Vào thời khắc này bản tính tàn bạo của yêu binh đã bị kích phát tới cực điểm. Có bốn năm con yêu binh mở to cái miệng đỏ lòm như chậu máu, hung hăng cắn Đoan Mộc Vũ. Nếu như bị nó cắn trúng, thì e rằng sau đó sẽ bị nó xé ra thành mảnh vụn mất thôi! Nhưng Đoan Mộc Vũ lại không hề có ý định tránh né, mà cứ lao về phía trước. Quả thực hắn giống như là đang muốn tự sát vậy! Nhưng trong một tích tắc, bỗng chủy thủ hàn thiết trong tay phải của Đoan Mộc Vũ đột nhiên cắm thẳng vào trong miệng của một con yêu binh. Không đợi yêu binh này há mồm cắn xuống, thanh chủy thủ hàn thiết đã đâm xuyên qua đầu nó, chui ra từ thiên linh cái. Sau đó một luồng máu xanh đen vô cùng tanh hôi bắn ra, còn cái đầu của nó cũng bị chẻ làm đôi! Tất cả mọi chuyển chỉ xảy ra trong nháy mắt. Thân hình Đoan Mộc Vũ giống như một con cá đang bơi, phàm những nơi mà hắn đi qua, chỉ thấy hàn quang lóe lên, còn đám yêu binh hung ác đều có chung một cái kết cục, đó là bị đánh chết triệt để. Thậm chí ngay cả yêu huyết bắn ra cũng không có giọt nào rơi lên người hắn. Cả quá trình này giống như ngày trước ở Phù Vân Sơn, Hắn lấy kiếm lóc thịt cá vậy. Vừa hoa lệ đến cực điểm, vừa đơn giản cực độ! Bạo lực đến cực hạn nhưng lại vô cùng chuẩn xác! Chỉ sau mười mấy hơi thở, xung quanh không còn một con yêu binh nào có thể sống để đứng trên mặt đất! Chủy thủ hàn thiết nhẹ nhàng lượn một vòng trong tay rồi quay trở về bên hông. Còn sắc mặt Đoan Mộc Vũ vẫn cứ bình tĩnh, phảng phất như vừa rồi hắn chỉ làm một chuyện vô cùng bé nhỏ không đáng kể gì vậy. Sau đó hắn xoay người nhảy lên Hắc Phong Kỵ, rồi tiếp tục đi về phía trước. Khi tới vị trí đặt quan tài hàn ngọc, sắc trời vẫn cứ tối đen giống như lúc nửa đêm vậy. Trên bầu trời là mây đen vần vũ, phát ra những tiếng rít ô ô làm cho lông tóc phải dựng đứng cả lên. Thỉnh thoảng lại có vài tia chớp thô to xoẹt qua làm người ta phải hãi hùng khiếp vía! Đến lúc này đám người Từ Trần Phong đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục Đoan Mộc Vũ bởi vì quãng đường nằm giữa Đại Doanh Lam Sơn và thành Ngô Châu là nơi mây đen vần vũ kinh khủng nhất. Đồng thời cũng là nơi có lôi bạo trên bầu trời cực kỳ dày đặc. Chỉ cần nghĩ đến cảnh yêu binh kinh khủng kia có số lượng lên tới ngàn vạn hay vô số kể là trong lòng mỗi người lại cảm thấy lạnh run từng hồi. Nếu như vậy thì phải làm sao đây? Ông trời cũng muốn diệt Đại Tần sao? Lũ quái vật lớn đến vậy thì ngay cả khi tập hợp toàn bộ binh lính tinh nhuệ của cả đế quốc, sợ rằng cũng không thể chống nổi? Khắc hẳn với tâm trạng thấp thỏm và tuyệt vọng của đám Từ Trần Phong, lúc này Đoan Mộc Vũ đang nghĩ cách thoát khỏi vòng xoáy này. Kiếp nạn lớn như vậy chắc chắn giới tu hành của loài người đã biết, nhưng hắn không muốn mình bị cuốn theo nó, mà có muốn thì hắn cũng chẳng có đủ thực lực. Hắn dám khẳng định, cơn lốc xoáy này sẽ chỉ tàn sát trong cảnh nội Ngô Châu chứ tuyệt đối không lan tràn ra ngoài. Bởi vì một khi để tu hành giới của loài người kịp phản ứng, thì tiếp đó sẽ là hành động phản kích vô cùng kinh khủng. Hiện tại điều mà hắn tò mò nhất chính là Yêu Tộc cố tình gây ra hành động lớn như vậy để làm gì? Bởi vì dưới tình huống bị loài người phản kích, chắc chắn bọn họ sẽ không còn chỗ đứng tại Ngô Châu nữa! Nói như vậy, chẳng lẽ trong chuyện này có ẩn dấu chân tướng của sự việc nào đó sao? "Tráng sĩ, chúng ta phải làm gì bây giờ?" Từ Trần Phong cẩn thận hỏi. Bọn họ cũng không phải kẻ ngu ngốc nên khi thấy Đoan Mộc Vũ không ngừng quan sát tình trạng đám mây đen đang vần vũ trên bầu trời, cũng biết biến hóa của mây đen hơn phân nửa là có huyền cơ gì đó. Chẳng qua lúc này nhìn lại, thì dường như cả bốn phương tám hướng đều bị mây đen bao phủ, căn bản không có bất cứ đường thoát nào. "Vứt sạch tất cả quân nhu, đi bộ lên núi!" Đoan Mộc Vũ hờ hững nói một câu, rồi một tay khiêng quan tài hàn ngọc, bước nhanh về phía ngọn núi cao ở hướng Bắc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang