[Dịch]Bát Hoang Kiếp - Sưu tầm

Chương 40 : Băng phách ngàn năm

Người đăng: 

.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Đoan Mộc Vũ tỉnh lại từ trong cơn mê. Cơ thể hắn không thể cử động, không thể nói, giống như đã bị đào sâu chôn chặt. Cảm giác còn sống nhưng khó thở như bị bóng đè quả thực muốn làm cho con người ta phát điên! Rơi vào tình trạng bị giam cầm không thể nào nhúc nhích, không thể hít thở, không thể nào nhìn thấy bất cứ cái gì, không thể nào nghe thấy bất kỳ thanh âm nào, vô cùng đáng sợ! Nếu đổi lại là một ai khác, trong tình trạng như vậy tuyệt đối không thể nào chịu đựng nổi, chẳng mấy chốc mà tuyệt vọng. Nhưng sau khi Đoan Mộc Vũ tỉnh lại, trong lòng vẫn bình thản như cũ. Hắn không hiểu tại sao rơi vào tình huống như vậy mà mình vẫn còn sống, nhưng cũng chả buồn bận tâm, mà chỉ cố gắng nhớ lại sự việc lúc trước một cách cặn kẽ. Hắn vẫn nhớ, bản thân mình chưa kịp ép máu chuyển sang cho Tuyết Liên thì bỗng nhiên có một lực lượng cường đại công kích động phủ. Cho nên hắn đã dứt khoát lựa chọn đẩy nhanh tiến độ. Nhưng hắn còn chưa kịp ép toàn bộ lượng máu ra khỏi cơ thể thì Tuyết Liên đột ngột chặt đứt quá trình đó, rồi hắn hoàn toàn hôn mê. Về phần có chuyện gì xảy ra sau đó hay tình trạng bản thân hiện ra sao, hắn đều không biết gì. Khẽ âm thầm thở dài, trong đầu Đoan Mộc Vũ không hề nghĩ ngợi gì tới sống chết của cô gái áo đỏ và Tiểu Hà Nhi, cũng không có một chút hối hận nào. Hắn cũng không thèm quan tâm tới sống chết của bản thân, mà chỉ suy nghĩ đã nợ ân tình thì phải trả. Nếu tiếp tục gặp phải tình huống như vậy, hắn vẫn sẽ lựa chọn ra tay cứu giúp . Chỉ có một điều duy nhất khiến hắn nảy sinh nghi ngờ, đó chính là kẻ địch sao lại có mặt đúng lúc như vậy? Không tới sớm cũng không tới muộn, nhè đúng vào lúc hắn tiến hành cứu chữa đến thời khắc quan trọng nhất mà xuất hiện. Nhưng sự nghi ngờ này vừa mới xuất hiện, đã lập tức biến mất. Dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra rồi. Đối với chuyện này, Đoan Mộc Vũ cũng không có thừa tinh lực để tìm hiểu. Dồn hết tâm trí vào trong thân thể, với tâm trạng hết sức bình tĩnh, hắn kiên nhẫn cảm ứng, rốt cục cũng phát hiện ra toàn thân hắn đã bị đóng cứng thành băng. Toàn bộ tứ chi, thân thể đều ở trong trạng thái đóng băng, sở dĩ hắn còn có thể sống mà khôi phục ý thức, bởi vì trong lồng ngực hắn có một trái tim đang khẽ co bóp. Trái tim này đương nhiên là của một người phàm. Dưới tình huống như vậy, đáng ra đã phải chết từ lâu. Thế nhưng, lúc này vẫn còn có thể sống bởi vì xuất hiện một biến hóa khó có thể tin nổi. Lúc trước hắn nuốt Thanh Mộc Tâm vào bụng, mặc dù một nửa linh hiệu bị Tuyết Liên hút đi, nhưng phần còn sót kia đã ngưng kết lại, bám vào trái tim. Cho nên, lúc này trong trạng thái hoàn toàn bị đóng băng, không có cách nào hít thở mà Đoan Mộc Vũ vẫn có thể sống sót! Điều kỳ diệu ẩn chứa bên trong, ngay cả hắn từng là một vị Yêu Đế sành sỏi cũng cảm thấy khó lý giải. Sự việc như thế này chỉ có thể nói là vô cùng ảo diệu! Phải thỏa mãn rất nhiều điều kiện đặc thù mới có thể phát sinh. Hiện giờ, trái lại Đoan Mộc Vũ phải cảm ơn trình trạng đóng băng cục bộ này. Nếu không phải như vậy, không thể nào chiết xuất được Thanh Mộc Tâm ra khỏi máu, rồi dần dần dung hợp với trái tim của hắn, cuối cùng xuất hiện kỳ tích như thế. Tuy nhiên, vẫn còn mảnh vụn Yêu Thạch. Nó chạy đâu rồi? Đoan Mộc Vũ không tin mảnh vụn Yêu Thạch đó sẽ biến mất. Nó chính là thực thể, không thể phá vỡ, không có lý do gì mà tan rã bởi xung đột với Thanh Mộc Tâm. Hơn nữa, lực lượng kỳ quái ẩn chứa bên trong nó cũng chỉ mới được kích phát không tới một phần vạn. Cho dù có thêm một trăm cây Tuyết Liên nữa, cũng hấp thu không xuể. Ý nghĩ này mới hiện lên trong đầu, Đoan Mộc Vũ đã lập tức cảm ứng được vị trí của mảnh vụn Yêu Thạch đó. Kể ra cũng thật kỳ quái, mảnh vụn Yêu Thạch này đáng ra phải nằm trong bụng hắn, nhưng lúc này lại đang có mặt tại miệng vết thương trên cổ tay trái của hắn. Đó chính là vị trí mà Tuyết Liên đã hấp thu máu hắn. Nhưng tại sao mảnh vụn Yêu Thạch vừa tiếp xúc với máu trong cơ thể hắn, vừa không ngừng hấp thu hàn khí ở bên ngoài. Đồng thời, ba động kỳ quái trong nó đã biến mất. Không hiểu là do bị máu của hắn chế trụ, hay bởi một nguyên nhân nào khác. Cảm ứng được tình trạng này, Đoan Mộc Vũ lập tức hiểu rõ. Sở dĩ bản thân bị đóng băng, một phần nguyên nhân là do mảnh vụn Yêu Thạch này tác quái. Tuy cuối cùng đã biết được ngọn nguồn mọi chuyện,nhưng Đoan Mộc Vũ lại bó tay chịu chết. Số pháp lực nhỏ nhoi trong cơ thể hắn đã không còn sót lại chút gì. Không biết là bị Thanh Mộc Tâm hấp thu hay là bị mảnh vụn Yêu Thạch biến thành món điểm tâm. Điều duy nhất hắn có thể làm hiện giờ, chính là ... mòn mỏi đợi chờ. Cũng may, việc mà hắn quen thuộc nhất chính là đợi chờ. Đối với một người có thể chịu đựng ba ngàn năm ác mộng như hắn, tâm tính đã trở nên cứng cỏi như sắt đá, có thể thản nhiên trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Chính vì vậy hắn mới có thể bình tĩnh trước dị biến mà Thanh Mộc Tâm và mảnh vụn Yêu Thạch gây ra. Tuy nhiên, hắn vẫn cần phải làm một việc, cho dù tác dụng của nó không đáng kể. Gạt bỏ mảnh vụn Yêu Thạch qua một bên, Đoan Mộc Vũ lập tức bắt đầu lặng lẽ âm thầm tu luyện pháp quyết. Dùng Thanh Mộc Tâm làm nền tảng, mở rộng dần dần từng chút một. Dù thế nào hắn cũng phải giữ cho Thanh Mộc Tâm tồn tại, nếu cứ để mặc cho mảnh vụn Yêu Thạch không ngừng hấp thu hàn khí thì sớm muộn gì Thanh Mộc Tâm cũng sẽ tiêu hao sạch sẽ linh hiệu. Đến lúc đó, hắn thật sự sẽ chết hẳn. May mắn là khi lục tìm trong trí nhớ Yêu Đế của mình, hắn đã tìm ra một công pháp tu hành hệ băng của con người, có tên là Băng Di Liên Thiên Quyết. Lúc này vừa đúng lúc để luyện, dùng toàn bộ hàn khí tản mát trong cơ thể làm điểm khởi đầu. Ngay từ ban đầu đã cực kỳ khó khăn, Thanh Mộc Tâm mang đặc tính bừng bừng sinh cơ, theo bản năng nguyên thủy lập tức bài xích hàn khí đại biểu cho tử vong và khô kiệt. Hơn nữa trong hàn khí còn hàm chứa một chút ba động của mảnh vụn Yêu Thạch. Nhưng Đoan Mộc Vũ không nản lòng, cũng chẳng vội vàng mà chỉ hết lần này tới lần khác lặng lẽ vận chuyển Băng Di Liên Thiên Quyết. Cuối cùng, hắn đã thật sự thao túng được một tia hàn khí. Sau khi có được tia hàn khí này, Đoan Mộc Vũ cũng không gây sức ép cho Thanh Mộc Tâm nữa. Thanh Mộc Tâm có thể dung hợp cùng với trái tim hắn là kỳ tích hầu như không có xác xuất xảy ra nên hắn không thể lãng phí. Bởi vậy nếu có thể giữ vững trạng thái tự nhiên, thì tốt nhất là đừng có động đến nó. Điều này mới có lợi cho việc tu hành trong tương lai. Quay sang dùng tia hàn khí đó làm nền tảng, Đoan Mộc Vũ tiếp tục lặng lẽ vận chuyển Băng Di Liên Thiên Quyết, kiên nhẫn hấp thu từng tia từng tia hàn khí một để biến nó thành của mình. Sau đó lại tiếp tục vận chuyển, biến toàn bộ chúng thành pháp lực thuộc tính băng. Có pháp lực, Đoan Mộc Vũ đã có thể đả thông lại kinh mạch và toàn bộ khí huyết toàn thân đang bị phong ấn. Đến khi hắn thành công đả thông kinh mạch toàn thân, cơ thể hắn đã khôi phục lại được cử động. Nhưng trừ một chỗ, đó là cánh tay trái của hắn, nơi vết thương bị mảnh vụn Yêu Thạch khống chế. Lúc trước toàn thân bị băng bao bọc, Đoan Mộc Vũ còn chưa cảm giác được rõ ràng. Nhưng lúc này, hắn đã có thể nhận thấy rõ ở chỗ vết thương có hàn khí vượt trội so với những nơi khác, nó vô cùng bá đạo. Điều này khiến cho hắn chợt liên tưởng tới chiếc quan tài băng trong hầm băng lúc trước. Hiện giờ không phải hắn đang ở trong cái quan tài băng đó đấy chứ? Chấm dứt suy nghĩ lan man, Đoan Mộc Vũ lập tức tiếp tục vận chuyển Băng Di Liên Thiên Quyết. Trên Phù Vân Sơn, thân thể của hắn đã tạo dựng được một nền tảng vững chắc, chẳng qua là chưa kịp dốc sức tu luyện nên lúc này liền nhanh chóng phát huy. Hàn khí tinh thuần này thật ra cũng thuộc về một trong những linh khí của trời đất. Hơn nữa, đến một mức độ nhất định sẽ càng thêm tinh thuần, hấp thu bắt đầu trở nên làm ít hưởng nhiều, cho nên pháp lực của hắn liên tục tăng trưởng đều đặn. Đến khi pháp lực trong cơ thể Đoan Mộc Vũ tăng trưởng đến mức độ đã có thể hoàn toàn điều khiển được cơ thể. Cũng vì hàn khí giảm bớt nên bang bao quanh hắnbắt đầu nứt ra. Đồng thời, mảnh vụn Yêu Thạch cũng tăng cường lực chèn ép đối với hàn khí vô cùng bá đạo kia. Lúc này, hắn chẳng cần dùng đầu óc cũng biết, nếu như bản thân thật sự đang ở trong quan tài băng,thì nhiều khả năng bên trong chiếc quan tài này đang cất giấu kỳ vật có thuộc tính hàn nào đó, vì thế mới có thể chế trụ được mảnh vụn Yêu Thạch. Tuy nhiên, trong sự việc này cũng có một phần nguyên nhân là do máu của Đoan Mộc Vũ có tác dụng áp chế đối với mảnh vụn Yêu Thạch. Đoan Mộc Vũ tức thì lưu tâm đến điểm này. Không biết đã trôi qua mấy ngày, rốt cục khối băng xung quanh thân thể của hắn tới tấp vỡ thành mảnh nhỏ. Cuối cùng hắn cũng chật vật thoát khỏi giam cầm. Khi mở to mắt quan sát kỹ lưỡng, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn, bản thân bị băng đóng kín ngay bên trong chiếc quan tài băng. Thậm chí cả tư thế nằm cũng y chang như ngày hôm đó. Về phần cổ tay trái của hắn, không biết từ lúc nào đã có thêm một chiếc vòng tay. Chiếc vòng này được tạo thành bởi chín hạt châu màu trắng. Trên mỗi một hạt châu đều được khắc một đóa Tuyết Liên có vẻ rất sống động. Có thể khẳng định, đây là vật của Tịnh Đế Tuyết Liên. Nhưng điều khiến cho Đoan Mộc Vũ ngạc nhiên nhất, chính là chín hạt châu này lại được chế tác từ chín viên băng phách ngàn năm. Chẳng trách nó lại có thể chế trụ được mảnh vụn Yêu Thạch. Thì ra là như vậy!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang