[Dịch]Bát Hoang Kiếp - Sưu tầm
Chương 23 : Trăm năm hàn thiết
.
Đối với những biến hóa của Đoan Mộc Vũ, năm đứa trẻ con Hành Vân, Hành Không lại coi như không có gì. Mặc dù bọn chúng ở chung một chỗ từ sáng đến chiều với Đoan Mộc Vũ nhưng cho rằng đó là điều đương nhiên, nên căn bản chúng chẳng chú ý làm gì. Nhưng điều này lại làm Anh Nhược cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì việc dựa vào sức lực của bản thân để điều trị hết thương thế từ trong ra ngoài đến mức hoàn hảo chỉ trong thời gian có ba tháng ngắn ngủi, thật sự rất khó có được!
Nhưng cho dù có ngạc nhiên, thì Anh Nhược cũng sẽ không quá ngạc nhiên. Bởi vì tư chất tu hành của Đoan Mộc Vũ hiện tại cũng phải miễn cưỡng lắm mới so được với nhóc mập Lý Dật Phong. Mà bài kiểm tra sau ba tháng như lời hắn đã nói trước kia, cuối cùng đã tới kỳ hạn.
Trong rừng trúc, Anh Nhược đứng yên như một bức tượng, chắp hai tay ở sau lưng. Gió thu thổi qua, cuốn lá trúc khô vàng bay đầy trời, Trường bào của hắn bay phần phật, mang tới cho người ta cảm giác có chút xơ xác tiêu điều.
Ngay cả nhóc mập Lý Dật Phong - kẻ có lá gan lớn nhất, ý nghĩ xấu xa nhiều nhất, da mặt dày nhất cũng không dám có nửa điểm càn rỡ vào giờ khắc này. Nó đàng hoàng nâng cao cái bụng nhỏ lên, cùng Hành Vân, Hành Không, Lam Mị đứng chung một chỗ. Bộ dáng ủy khuất giống như nàng dâu nhỏ bị khi dễ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Đoan Mộc Vũ cũng đứng ở một bên nhưng sắc mặt cực kỳ bình tĩnh. Trong ba tháng qua, hắn phát hiện ra hắn đã bắt đầu dung hợp vào cuộc sống bình thản mà thú vị này, không còn ôm cái thái độ hờ hững như người đứng xem nữa. Có đôi khi hắn lại cùng với đám nhóc mập và mấy đứa trẻ kia đấu trí hay so dũng khí, thỉnh thoảng lại quên đi thân phận trước đây của mình và cơn ác mộng đã kéo dài ba ngàn năm qua!
Dĩ nhiên, ở dưới một số tình huống vẫn không thể thiếu cái tâm thái của một người đứng ngoài cuộc, ví dụ như giờ phút này chẳng hạn. Mặc dù Đoan Mộc Vũ có thể cùng với nhóc mập và mấy đứa con nít còn chưa mọc đủ lông này ở chung hòa thuận, nhưng như vậy không có nghĩa là hắn lại nơm nớp lo sợ Anh Nhược kiểm tra. Trên thực tế, đừng nói là Anh Nhược mà kể cả Thương Ngô Tử có đích thân đến đây thì hắn cũng không hề cảm thấy sợ chút nào. Thế gian này làm gì có người đủ tư cách để kiểm tra hắn cơ chứ.
"Đoan Mộc Vũ, ngươi thân là sư huynh vậy thì bắt đầu từ ngươi đi!"
Rốt cuộc thanh âm đặc biệt đầy sắt đá của Anh Nhược cũng vang lên. Ở trong rừng trúc hoang vắng, thanh âm truyền đi rất xa, khiến người khác có ý nghĩ rằng chỉ cần thanh âm của hắn cao thêm một chút nữa thôi thì sẽ biến thành một lưỡi dao sắc bén, quét ngang hết thảy.
Thế nhưng thanh âm này lọt vào trong lỗ tai mấy người Hành Vân, Hành Không và nhóc mập lại trở lên êm ái dễ nghe như tiên nhạc. Tất cả bọn chúng gần như đều thở phào nhẹ nhõm cùng một lúc. Điều này cũng khó có thể trách bọn chúng, bởi Anh Nhược mang đến áp lực vô hình. Mặc dù hắn chỉ đứng yên ở đó thôi cũng đã giống như một tòa núi lớn, ép cho bọn chúng không thể nào thở nổi. Nếu ở trong trạng thái này bọn chúng có thể phát huy ra ba thành trình độ ngày thường cũng đã không tệ rồi. Lúc này, nếu như Đoan Mộc Vũ là người đi đầu, mặc dù có chút ý vị “đạo hữu chết chứ không chết bần đạo”, nhưng dù sao cũng đã chia sẻ với bọn chúng ít nhất một nửa áp lực. Thậm chí cái thằng mập chết bầm còn dám nhân cơ hội này hướng về phía Đoan Mộc Vũ nháy mắt một cái. Bộ dáng hèn mọn này, quả thật hèn hạ đến mức không thể tả được!
"Ngươi rất tốt, đã ngoài dự tính của ta!"
Anh Nhược nhìn Đoan Mộc Vũ, nhưng không hề có ý định kiểm tra, mà chậm rãi nói: "Ta đã nghe Tứ sư đệ và Ngũ sư muội miêu tả về ngươi, cũng biết sư bá đánh giá ngươi là “người đại hung”. Nói thật, ta thật sự rất tò mò về quá khứ của ngươi, cũng rất muốn biết tại sao chỉ bằng thân thể suy nhược mà ngươi lại có thể bộc phát ra thực lực có thể so với cảnh giới Tàng Phong? Nhất là ba tháng vừa qua, ngươi lại có thể dùng sức của bản thân, thành công làm cho nhục thể của mình cô đọng đến trạng thái tốt nhất, rất giỏi!"
"Cho nên, lần kiểm tra này không còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng thực lực là thực lực, mặc dù ngươi chỉ là một đệ tử canh cổng, nhưng trong mắt bọn ta điều đó cũng chẳng khác biệt gì. Hiện tại nhân số của bổn môn quá đơn bạc, mà trong khi hết lần này tới lần khác vũng nước đục trong tu hành giới đã bắt đầu khởi động. Yêu ma khắp nơi không ngừng xuất thế, thời thế càng lúc càng khó khăn, vì thế Phù Vân Môn chúng ta càng phải đoàn kết một lòng, hỗ trợ lẫn nhau trừ yêu. Nếu không như vậy,sao có thể làm cho Phù Vân Tông chúng ta trường tồn đứng vững vàng trong tu hành giới? Khối hàn thiết trăm năm này, là một trong những tài liệu để chế tạo kiếm khí, ta tặng cho ngươi coi như phần thưởng cho lần kiểm tra này!"
Nói tới đây, Anh Nhược tiện tay lấy ra một vật thể lớn cỡ nắm tay, toàn thân đều màu đen xen lẫn một chút vân sáng đưa tới.
Tuy những lời nói này của Anh Nhược khiến cho Đoan Mộc Vũ rất bất ngờ, nhưng hắn vẫn không nói năng gì. Chẳng qua lẳng lặng nhận lấy mảnh hàn thiết trăm năm nhỏ này, sau đó lui về vị trí ban đầu. Có một số việc, không cần phải tỏ thái độ hay nói quá nhiều.
Mắt thấy Đoan Mộc Vũ dễ dàng thông qua kiểm tra như vậy, trên mặt đám Hành Vân, Hành Không, nhóc mập vừa đầy vẻ ghen tỵ, đồng thời cũng hơi buông lỏng một chút. Nghĩ đi nghĩ lại, dù sao bọn họ cũng không phải kẻ quá vô dụng a!
Ý nghĩ này mới vừa xuất hiện thì tiếng quát của Anh Nhược đã vang lên.
"Dật Phong sư đệ, pháp thuật “Hô Phong” của ngươi tu luyện đến mức nào rồi? Trong mảnh rừng trúc có chiều dài ba trăm bước, chiều rộng là năm mươi bước, có tổng cộng một nghìn hai trăm ba mươi gốc hoàng trúc. Lúc này ta muốn ngươi dùng pháp thuật “Hô Phong” thổi rụng toàn bộ những lá trúc héo vàng, thời hạn là một canh giờ!"
"Phốc xuy!"
Anh Nhược còn chưa nói xong, hai chân nhóc mập Lý Dật Phong đã mềm nhũn, ngã xóng xoài trên mặt đất, thiếu chút nữa thì miệng sùi bọt mép, kêu rên nói: "Sư huynh, tha mạng a! Ta không dám ném rắn độc vào trong phòng của ngươi nữa, không dám trộm phù của ngươi nữa, cũng không dám nhổ nước miếng vào trong linh trà của ngươi nữa. Ta, ta sai rồi!"
Vốn vừa nãy nghe thấy yêu cầu kiểm tra của Anh Nhược có chút quá đáng, nhưng sau khi nghe nhóc mập tự thú tất cả tội trạng của hắn, trong lòng Đoan Mộc Vũ không nhịn được mà lắc đầu liên tục. Như vậy mới đáng đời, lá gan của tiểu tử này quả là lớn, không coi Anh Nhược vào đâu, làm ra cái loại chuyện này. Thật là quá hèn hạ rồi!
"Phải không?" Anh Nhược xanh cả mặt, trầm giọng nói. Ba tháng vừa qua hắn đã bỏ ra hơn phân nửa tinh lực để thu thập tên tiểu tử mập mạp trơn trượt giống như cá trạch, một bụng ý nghĩ xấu, mặt dày vô cùng này. Quả thật tên tiểu tử này so với mấy lão yêu quái có đạo hạnh cao thâm còn khó đối phó hơn a!
"Đúng vậy, đúng vậy sư huynh. Đệ không dám nữa đâu! Cầu xin huynh rủ lòng từ bi, bỏ qua cho đệ đi!" Nhóc mập nước mắt giàn giụa nói, bộ dáng muốn bao nhiêu thương tâm thì có bấy nhiêu thương tâm. Nhưng mà tất cả mọi người có mặt ở đây, bao gồm cả tiểu Lam Mị thiện lương và đơn thuần nhất cũng tuyệt đối không tin tưởng lời nó nói.
"Rất tốt, biết sai thì có thể thay đổi, biết sửa là tốt. Nếu như vậy thì ta sẽ đổi lại một chút, thời gian một canh giờ đúng là quá ngắn, ba năm thì sao. Ba năm sau tính từ hôm nay, nếu như ngươi không thể làm đến mức trong nháy mắt đem tất cả lá cây trên hoàng trúc thổi rơi, thì trừng phạt của hôm nay sẽ nhân lên gấp mười lần!" Anh Nhược hời hợt nói, còn nhóc mập cũng hoàn toàn ngây cả người. Như vậy chẳng phải bắt hắn trong vòng ba năm phải liên tục khổ luyện pháp thuật “Hô Phong” hay sao! Chẳng qua lúc này hắn tính ăn quịt cũng chỉ vô dụng mà thôi.
Kế tiếp là Hành Vân, Hành Không, và Lam Mị bị kiểm tra. Mặc dù Anh Nhược rất nghiêm nghị, nhưng có thể căn cứ vào cảnh giới tu hành của ba người bọn họ để đưa ra bài kiểm tra tương ứng, chỉ cần phát huy ở mức bình thường thì có thể dễ dàng thông qua.
Kiểm tra xong, Anh Nhược vung tay giải tán. Lập tức đám người Hành Vân, Hành Không, nhóc mập bỏ trốn mất dạng, chỉ còn Đoan Mộc Vũ lưu lại.
"Đoan Mộc Vũ, ta có chuyện cần phải thương lượng với ngươi!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện