[Dịch] Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 74 : Chính là ta giết

Người đăng: 

Hạng Hồng dẫn theo Thạch Thiên đến một khu nhà ăn cao cấp thuộc sản nghiệp Hạng gia, nàng vừa bước chân vào nhà hàng liền hô quản lý chuẩn bị thức ăn, sau đó trực tiếp dẫn Thạch Thiên vào một căn phòng riêng yên tĩnh, sau khi mời hắn ngồi, nàng liền hỏi: \"Thạch Thiên, cậu muốn dùng gì? Không nên khách khí!\" Tuy rằng Hạng Hoa Cường muốn nàng lễ phép với Thạch Thiên, gọi hắn là Thạch Thiên tiên sinh, thế nhưng nàng cảm thấy không được tự nhiên, cho nên gọi thẳng tên hắn ra. Thạch Thiên nói: \"Ta cũng chưa bao giờ biết cái gì gọi là khách khí, bất quá không quen gọi món, ngươi gọi là được rồi.\" Hạng Hồng cũng không cố ép, sau khi hỏi khẩu vị của hắn nàng liền kêu quản lý gọi mười mấy loại món ăn, vài món điểm tâm, kêu quản lý nhanh chóng đi làm. Được tiểu thư Hạng gia phân phó, quản lí nhà hàng không cần phải nói cũng tuyệt đối sẽ không chậm trễ, liên tục gật đầu, chạy vội ra ngoài. Một lát sau thức ăn đã được bê lên, chỉ một phút toàn bộ thức ăn đã bày đầy bàn, mấy đồ ăn cách thủy cũng được nổi lửa, xem ra đã sớm có chuẩn bị, hắn biết Hạng Hồng đã chuẩn bị từng món ăn một, chỉ chờ hai người tới là món ăn tức khắc sẽ được bày lên. Hạng Hồng thường cùng người giao tiếp, cho nên tính cách của Thạch Thiên như thế nào nàng cũng biết đại khái, cũng biết được hắn hay nổi cáu, không thích người khác quanh co lăm lời, chờ khi người phục vụ và quản lý mang thức ăn lên rời khỏi phòng, nàng liền trực tiếp đi vào trọng tâm câu truyện, nói: \"Thạch Thiên, tôi nghe nói tại cổng trường học của cậu có một người chết, là người Nhật Bản thuộc Tam Khẩu Tổ, hắn là sát thủ tên Cương Điền Thái Lang, tôi sợ bọn người đó sẽ đến tìm cậu gây phiền phức, cho nên hôm nay tôi đến tìm câu để nói cho cậu tin tức này. Lại sợ Tiêu tiểu thư sợ hãi cho nên không dám mời nàng cùng đi ăn.\" Thạch Thiên cũng đã ăn đủ, liền ngẩn đầu hỏi nàng: \"Tới tìm ta là vì chuyện này sao?\" Hạng Hồng gật đầu nói: \"Ừ, mục tiêu của Tam Khẩu Tổ chính là cậu, cũng bởi vì lần trước cậu ra tay cứu em ba của tôi, cho nên mới gây phiền phức như vậy, tôi đương nhiên phải nhắc nhở cậu cẩn thận rồi, bằng không sao bọn tôi sao có thể yên tâm. Sau này có việc gì cần Hạng gia chúng tôi xin cứ nói, chỉ cần bọn tôi có thể làm được, nhất định sẽ toàn lực giúp cậu giải quyết.\" Nàng từ sắc mặt của hắn đã nhìn ra, hắn sớm đã biết chuyện này, thế nhưng vẫn lên tiếng nhắc nhở Thạch Thiên, chủ yếu là tỏ thái độ của Hạng gia cho hắn thấy. Thạch Thiên cười nói: \"Bọn họ tìm ta là bởi vì ta đã đem tên nhóc giặc Oa giết, chứ không phải là vì cứu Hạng Kiều, cho nên người không cần phải cảm thấy bất an.\" Hạng Hồng nói: \"Nói như vậy...Cậu sớm đã biết hắn đến để giết cậu?\" Thạch Thiên gật đầu nói: \"Hắn chính là do ta giết.\" Hạng Hồng đoán Cảng Điền Thái Lang không phải do Thạch Thiên giết, mà là người của hắn giết, thế nhưng hiệ n giờ đap án của hắn khiến nàng rất kinh ngạc, lẩm bẩm nói: \"Cậu...Cậu sao lại tin ta như thế?\" Thạch Thiên ha ha cười nói: \"Có cái gì mà tín nhiệm hay không tín nhiệm, lão tử nhìn ngươi là biết, cho nên mới nói cho ngươi, ngươi là người rất được, không giống với những phụ nữ khác hay vòng vo nũng nịu, cũng không khó chơi như em gái ngươi, lời nói còn một chút đạo lý, không sai... Không sai....\" Nói xong hắn lại vùi đầu vào bàn ăn. Kỳ thực nếu như là một người cảnh sát không khiến hắn cảm thấy đáng ghét tới hỏi hắn, hắn cũng nói với người cảnh sát kia là \"Chính là ta giết\", nhưng Hạng Hồng lại không nghĩ như vậy. Giết người không phải là chuyện nhỏ, nào có người lại nói nhẹ nhàng như thế, nhất thời trong lòng nàng không khỏi đấu tranh, nghĩ không ra nghĩ không ra cùng mình quen biết không lâu, chỉ có vài lần. Tới biệt thự nhà nàng một lần, lại tin tưởng nàng như vậy, ngay cả chuyện giết người cũng nói cho nàng biết, lại biểu hiện thái độ rất tùy tiện, không lo lắng nàng sẽ bán đứng hắn, thậm chí cũng không nhắc nàng nên giữ bí mật, thực sự hắn là một người đàn ông quá quyết đoán rồi! Hạng Hồng cảm động trung thực nói: \"Thạch Thiên, cậu yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này cho ai biết đâu.\" Thạch Thiên vừa ăn vừa nói: \"Tùy ngươi, nói cho ngươi biết ta cũng không sợ ngươi đi nói cho người khác, cũng chẳng phải là chuyện lớn gì, chỉ là giết một thằng nhóc giặc Oa mà thôi.\" Thạch Thiên càng biểu lộ thái độ tùy tiện, Hạng Hồng lại càng cảm động, nghĩ thầm chuyện này không phải là chuyện lớn, thì chuyện nào mới là chuyện lớn đây, nàng quan tâm nói: \"Nghe nói cảnh sát hiện tại còn chưa tra ra người nào giết Cảng Điền Thái Lang, hẳn là cũng không hoài nghi cậu, bất quá Tam Khẩu Tổ Nhật Bản nhất định sẽ hoài nghi cậu, sau này cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.\" Thạch Thiên cười nói: \"Chẳng lẽ ta lại e sợ mấy thằng nhóc giặc Oa ư, lão tử đang buồn chán không có chuyện gì làm đây.\" Hạng Hồng nghe vậy càng thêm lo lắng, nói: \"Mặc kệ cậu nói thế nào nhưng việc này thực sự là do Hạng gia gây nên, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay đứng nhìn, nhất định sẽ phái người theo dõi động tĩnh của Tam Khẩu Tổ và Đông Thắng, nếu có chuyện chúng ta sẽ báo cho cậu.\" Thạch Thiên biết nàng có ý tốt cũng chẳng muốn để ý tơi \"Việc nhỏ\" này lại cần nhờ Hạng Kiều và Hạng Hồng trước mặt che chở, trong lòng khẽ động, hắn nói: \"Ngươi nếu thật muốn giúp ta, vậy ta nói một việc mà ngươi có thể giúp...\" Hạng Hồng cảm thấy hứng thú hỏi thăm: \"Chuyện gì?\" Thạch Thiên gãi gãi đầu nói: \"Em gái ngươi...Ngươi hẳn là cũng hiểu, tương đối đáng ghét, gần đây hay làm phiền lão tử, ta lại không thể đánh các nàng, mà nàng lại là người thân của ngươi, nếu như đem cái mông của nàng đáng sưng lên, mất hết mặt mũi, đúng không! Ngươi hay nhất là nên quản nàng, quan tâm nàng, hay nhất là quản cả hai nang kia nữa, khiến các nàng đừng đi theo làm phiền lão tử nữa.\" Hạng Hồng nghĩ không ra Thạch Thiên lại muốn nàng hỗ trợ chuyện này, nàng không nhịn được hi hi cười, cười một lúc lâu mới thở gấp nói.\"tôi xem các nàng ấy đều thích cậu, cho nên mới phiền đến câu, cậu một điểm cũng không động tâm sao?\" Thạch Thiên nhất thời cũng không biết giải thích như thế nào, mà lại không muốn nói dối, cũng không thể nói \"Bởi vì các nàng là xử nữ, lão tử chỉ nghĩ vui đùa một chút chứ không muốn phụ trách.\", hắn buồn rầu nói: \"Ngươi rốt cuộc có chịu giúp hay không, hỏi nhiều như vậy để làm gì.\" Hạng Hồng thấy hắn đột nhiên nổi nóng, nghĩ thầm người này tính tình thật đúng là kỳ quái, giật mình nói: \"A...Vậy tôi sẽ giúp thử xem sao, có thể không nhất định là thành công, mặt khác chuyện vừa rồi là tôi nói nghiêm túc đó, nếu cậu thiếu tiền thì nói, không nên khách khí, bằng không tôi cũng không giúp cậu nói chuyện đâu.\" Thạch Thiên thấy nàng nguyện ý giúp mình, liền gật đầu nói: \"Biết rồi.\" Dù sao hắn cũng không thiếu tiền, đây cũng không phải chuyện khách khí, căn bản hắn cũng không để chuyện này trong lòng, hơn nữa hắn thường độc lai độc vãng, chỉ có khi sống đến già mới có thể giữ được một vài người ở bên, nếu như muốn tiêu diệt một người hoặc là một tổ chức nào đó, căn bản một mình động thủ cũng được. Hơn một trăm năm trước vì giúp đỡ. Laurent báo thù, qua Âu Châu tiêu diệt tam đại gia tộc, là bởi vì trong lòng giận dữ, không muốn buông tha một người tên là Colored ribbon, là cha của Laurent cùng một người hầu. Thạch Thiên biểu hiện ra với người bên ngoài luôn ăn to nói lớn, cực không khách khí, bình thường rất tức giận bọn họ xen vào việc của người khác, quá mức đáng ghét, đó là bởi vì hắn không muốn người khác quá tốt đối với hắn, sẽ khiến hắn không quên được, phải nhớ cả đời. Mà cả đời hắn lại quá dài, cũng khong biết đến khi nào thì kết thúc, trong lòng còn rất nhiều hình bóng rất thống khổ, bởi vì các nàng không bao giờ có thể quay lại nữa. Hắn cũng không thể quên được, lúc nào cũng dằn vặt hắn! Trong lòng Thạch Thiên tuyệt đối rất xem trọng người bên cạnh, tuyệt đối không để bọn họ chịu thương tổn, tính mạng của bọn họ rất trọng yếu, bởi vì mặc kệ là Thạch Thiên có thể bị giết hay không, đều có thể sống trở lại, thế nhưng sinh mạng bọn họ chỉ có một lần, cho nên khi thấy Laurent bị thương nặng, hắn liền trở lại điên cuồng trả thù, giết sạch ba gia tộc hơn ngàn vạn thành viên rồi mới chịu bỏ qua. Không chỉ báo thù, cũng không chỉ là phát tiết, mà là đối với toàn bộ thế giới phát ra lời cảnh báo: người của ta, không thể đụng vào! Hắn so với bất luận kẻ nào khác là người sợ mất đi người thân và bạn bè nhất! Cho nên có đôi khi tự nguyện không có bạn bè, không nên có người thân...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang