[Dịch] Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 65 :  Người nào .

Người đăng: 

Tát Cát và Sắt Lôi Á hai người đã đứng sẵn ở cửa chờ ba người Thạch Thiên bọn họ, vừa thấy bọn họ đi ra, hai người liền cung kính tiến đến, Sắt Lôi Á nói: \"Chủ... Thạch tiên sinh, xe đã chuẩn bị xong, hiện tại sẽ trở về sao?\" Thạch Thiên gật đầu nói: \"Ờ, về thôi.\" Tát Cát và Sắt Lôi Á hai người đi trước dẫn đường, dẫn Thạch Thiên ba người xuống lầu, dưới cửa tửu điếm có hai chiếc Rolls-Royce đen đã đợi sẵn, Tát Cát chiếm cỗng chạy lên trước Sắt Lôi Á mở cửa một chiếc Rolls-Royce. Thạch Thiên đứng gần cửa xe, quay đầu hướng Tiêu Vi nói: \"Lên xe đi.\" Ánh mắt Tiêu Vi mờ mịt nhìn chiếc Rolls-Royce, bây giờ cũng lờ mờ đoán ra thân phận của Thạch Thiên không phải bình thường, nàng giật mình nói: \"Nhưng xe của em còn để ở bãi đỗ...\" Tát Cát ở một bên mở cửa xe nghe vậy liền nói: \"Cô đưa chìa khỏa cho tôi, một lát nữa tôi sẽ để người lái xe trở lại. Tiêu Vi nhẹ nhàng \"A...\" Một tiếng, lục lọi từ trong túi xách lầy ra một chiếc chìa khóa đưa cho Tát Cát, sau đo nói cho hắn biết vị trí rồi mới bước lên xe. Thạch Thiên rồi hướng tới Kim Hinh nói: \"Có muốn lên xe không đây.\" Kim Hinh choáng váng một trận, nghĩ thầm: có ai lại mời một vị phu nhân về nhà như vậy, dù sao tại Hongkong ta cũng là một đại minh tinh, cũng không phải là già lão hết sắc, mà chính là một đại mỹ nữ, thế mà lại vẫn không bằng một cô giáo, ngươi xem ta là loại người gì đây! Lòng tự trọng của bản thân dâng lên, khiến nàng có chút do dự. May là Tát Cát ở một bên lúc này lên tiếng: \"Có cần tôi đem xe của cô trở về không?\" Điều này khiến cho nàng tìm lại được chút tự tôn của bản thân, tuy rằng không biết Tát Cát là ai, bất quá ngay cả Hạng lão gia tử cũng dùng lễ tất cung tất kính mà đối đãi, tất không phải là hạng tầm thường, bây giờ đối với mình lại cung kính như vậy, sao không khiến nàng hài lòng cho được, bất quá ngoài mặt nàng cũng không dám quá ngạo mạn trước mặt Tát Cát, liên tục nói lời cảm ơn, rồi tìm chìa khóa xe khép nép đưa cho Tát Cát, sau đó nàng liếc Thạch Thiên một cái rồi mới lên xe. Kỳ thực nàng cũng chưa hiều rõ về Thạch Thiên, cũng không ai có thể hiểu rõ hắn, sinh mệnh dài dằng dặc không có điểm dừng khiến hắn cảm thấy buồn chán, hắn rất ghét người với người trong lúc giao tiếp cứ phải giả tạo tỏ phong độ khách sáo. Làm việc phải đi đôi với làm, không nên quanh co lòng vòng, cho nên hắn đối với người khác thường tỏ ra thái độ lạng nhạt, ấu trĩ, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế. Trên thực tế hắn là người thường đem chuyện tốt để ở trong lòng, cũng lười dùng ngôn ngữ để biểu đạt ra ngoài, nhưng sẽ vì bọn họ mà làm tất cả. Tựu như vừa rồi hắn thay Tiêu Vi trút giận vậy, hắn sẽ tuyệt đối không để người đối tốt với hắn bị bất luận ủy khuất gì, bao gồm cả người của Thiên Thạch Thành Bảo. Đối với nữ nhân bên cạnh hắn lại không biết đối xử với các nàng như thế nào đây, hắn đã từng có rất nhiều nữ nhân, ngoại trừ mấy người nữ nhân sau khi sống lại liền đụng tới này ra, những người khác đều đã hóa thành đống sương trắng, tiêu tan thành mây khói rồi, nhưng hắn vẫn là người trọng tình trọng nghĩa, sao có thể hoàn toàn sống buông thả, nhưng dục vọng nguyên thủy khiến hắn không thiếu được nữ nhân, nếu có thể đem mấy chuyện đời trước quên đi, như thế sẽ không còn phiền não rồi. Cho nên hắn cho rằng mình không nên cấp cho các nàng bất cứ một lời hứa hẹn gì, các nàng ở trong lòng mình cũng không phải là duy nhất, cũng không hy vọng mình là duy nhất trong lòng các nàng, mặc dù như thế sẽ không công bằng với các nàng, nhưng làm sao có thể cùng các nàng nhỏ giọng giao lưu cảm tình đây! Đó cũng là một trong những nguyên nhân mà hắn rời xa xử nữ, kinh nghiệm nói cho hắn biết nữ nhân đối với người đàn ông đầu tiên của mình càng dễ trở thành sinh mệnh duy nhất của nàng, coi như là tính mệnh thứ hai của mình... ít nhất ..Trong một khoảng thời gian, các nàng cũng sinh ra loại cảm giác này, điều này khiến hắn càng thêm thống khổ, muốn xin lỗi các nàng, mà hắn sợ nhất là xin lỗi người khác, bởi vì hắn không biết sinh mệnh mình lúc nào mới kết thúc, loại thống khổ này vẫn mãi bám theo hắn. Tát Cát và Sắt Lôi Á chờ Thạch Thiên lên xe, sau đo đóng cưa xe lại, hai người cầm chìa khóa xe của Kim Hinh và Tiêu Vi đưa cho thủ hạ, phân phó bọn chúng đem xe trở về Sơn Đính, lúc đó mới lên một chiếc Rolls-Royce đen khác rời khỏi tửu điếm. Ở một góc không xa tại tửu điếm Tứ Quý, trong một chiếc xa hoa, Chu Kiến Nhân và Hứa Thục Viện hai người nhìn Thạch Thiên bọn họ lên xe rời đi, trong lòng đều cảm thấy khó tin, Rolls-Royce màu đen kia vốn là được hạn chế sản xuất ra đại biểu cho vẻ tôn quý trang nghiêm, Rolls-Royce màu đen càng ngày càng hiếm, cơ bản chỉ có Châu Âu vương công quý tộc mới có được làm xe chuyên dụng, trong mắt của thương nhân nó đại biểu cho giới quý tộc, cũng không đơn thuần là có giá xa xỉ, không phải cứ có tiền là mua được, Rolls-Royce cũng chính là một loại thẻ bài để phân biệt đẳng cấp của chủ nhân. Tại Hongkong này giới phú hào đa số đều tập trung ở trong thành thị, Rolls-Royce cũng có không ít, thế nhưng chưa từng thấy cũng chưa từng nghe ai nói qua có người mua được Rolls-Royce đen, ngay cả nhà giàu số một ở Hongkong là Lý gia cũng chỉ có chiếc Rolls-Royce màu xanh. Người đứng đầu chính phủ Hongkong nhờ một cuộc mua bán đặc biệt mới kiếm được một chiếc xe cũng màu đen, bất quá lại không phải là Rolls-Royce, bây giờ lại chỉ thoáng cái liền nhìn thấy hai cái. Chu Kiến Nhân lẩm bẩm nói: \"Bà xã... Người này dường như không phải tầm thường, không nên động vào để khỏi rước họa vào thân...\" Kỳ thực trong lòng Hứa Thục Viện cũng có chút sợ hãi, thế nhưng một bụng tức giận này cũng không thể nuốt chôi, ả quát: \"Sợ cái gì, Hongkong là nơi có pháp luật nghiêm khắc, không tầm thường thì sao chứ, không tầm thường thì có thể đánh người sao? Hứa gia ta cũng không phải ai cũng có thể khi dễ, mau gọi điện thoại cho Trình đốc sát hỏi một chút xem có chuyện gì xảy ra, điều tra hai canh giờ rồi mà không có hồi đáp là sao.\" Chu Kiến Nhân cầm lấy điện thoại, gọi cho Trình Cẩm Huy, điện thoại đã được kết nối, thế nhưng đợi nửa ngày vẫn không có người bắt máy, Chu Kiến Nhân thả điện thoại xuống, nói: \"Hắn không tiếp...\" Hứa Thục Viện tức giận đến mắng to: \"Trình Cẩm Huy khá lắm, đã quên nhận được bao nhiêu thứ tốt của Hứa gia ta rồi, nếu không có ba ba mình giúp, giờ hắn còn đang mặc đồng phục đi tuần tra ngoài đường a, hiện tại chỉ nhờ hắn bàn bạc một việc cỏn con, cư nhiên cả điện thoại cũng không nghe.\" Chu Kiến Nhân vừa mới định mở miệng an ủi, chuông điện thoại đã vang lên, đúng là số của Trình Cẩm Huy, hắn vội vàng cầm lấy điện thoại hỏi: \"Trình đốc sát à, chuyện gì xảy ra vậy, vừa nãy điện sao cậu không nghe máy?\" Giọng nói của Trình Cẩm Huy vang lên trong điện thoại: \"Chu tiên sinh, không phải là tôi không tiếp, mà là hiện tại tôi đang ở trong tổng bộ Hướng Cảnh, trưởng phòng đã nói rõ vấn đề, bây giờ ta mới có thời gian trốn ra toilet gọi cho cậu đó.\" Bên trong xe tương đối an tĩnh, Hứa Thục Viện cũng nghe được âm thanh của Trình Cẩm Huy, ả giật lấy điện thoại trong tay Chu Kiến Nhân, hét lên: \"Trình Cẩm Huy đôn đốc, cậu có việc gì mà sao không trả lời, khiến chúng ta đợi hơn hai canh giờ rồi, hiện tại mây người kia đã chạy rồi.\" Âm thanh ôn hòa của Trình Cẩm Huy vang lên: \"Hứa tiểu thư, cô có chuyện phân phó tôi sao lại không thể không làm đây, tôi chịu ơn lớn của Hứa lão gia sao có thể không giúp đây, sau khi nghe điện thoại của cô, tôi liền lập tức dẫn người chạy đến, thế nhưng... Thế nhưng Hứa tiểu thư cô muốn tôi bắt ai đây? Chúng ta vừa xông vào Tứ Quý, đã bị người của bọn họ chế trụ rồi...\" Hứa Thục Viện vô cùng kinh ngạc nói: \"Đem... Đem ngươi người của các cậu chế trụ... Các cậu là cảnh sát cơ mà, bọn họ là ai vậy?\" Trình Cẩm Huy cười khan vài tiếng, than thở: \"Nguyên lai Hứa tiểu thư cũng không biết bọn họ là ai, hiện tại tôi cũng không biết, thế nhưng người này không thể trêu vào, sau khi bọn tôi bị người chế trụ, bọn họ lên đưa chi tôi một chiếc điện thoại, dĩ nhiên lại là trưởng phòng cảnh vụ gọi tới, cuối cùng tôi trở về tổng bộ bị chửi cho một trận, phỏng chừng chuyện lần này phiền phức không nhỏ a, nghe nói có người đặc biệt tự thân khiến trưởng phòng cảnh vụ gọi tôi trở về.\" Hứa Thục Viện cả kinh nói: \"Chuyện này...Chuyện này...Mà cậu không việc gì chứ?\" Trình Cẩm Huy nói: \"Tôi không có bị sao cả, không có Hứa lão gia, ta cũng sẽ không có ngày hôm nay, cùng lắm thì không làm cảnh sát nữa, chỉ có điều liên lụy tới mấy người cấp dưới mà thôi...Thôi đầu tiên là như thế đã, có tin tức gì tôi sẽ báo sau, hay nhất bây giờ là cô không nên động tới người này, tôi không thể nói lâu được, bây giờ lập tức phải trở lại phòng đây, hẹn gặp lại.\" Nói xong câu đó hắn liền cúp điện thoại. Hứa Thục Viện không biết làm sao chỉ nghe thấy tiếng \"Tít tít tít\" vang lên trong điện thoại, ả nhìn về hướng Rolls-Royce đen vừa rời đi, hoảng sợ không biết nói cái gì cho phải... [ có độc giả nói, Rolls-Royce cũng không khoa trương đến mức như thế, ở Trung Quốc cũng có rất nhiều, hơn nữa cũng là màu đen, nói thật trong chuyện này tôi cũng có phần thổi phông lên một chút, thế nhưng nói thật, ở Trung Quốc Rolls-Royce 90% là theo đường buôn lậu mà có.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang