[Dịch] Bất Diệt Truyền Thuyết
Chương 35 : Cho một câu trả lời.
.
Trương Bá Uy sắc mặt hơi đỏ lên, biết Hạng Hoa Cường đang cười hắn nhát gan sợ chết, nhưng ở trước mặt Vưu Bá cùng Vương Thịnh Duy cũng không tiện phát tác, sau khi phân phó thủ hạ đợi ở ngoài, thì bản thân một mình vào tiệc, ngay cả trợ thủ bên cạnh cũng không dẫn theo.
Đợi Trương Bá Uy cùng Vưu Bá khách sáo bắt chuyện xong, Hạng Hoa Cường đi thẳng vào vấn đề: \"Trương lão Đại, hôm nay mời ông đến đây, ông cũng biết tôi muốn cùng ông đàm phán về cái gì, hiện tại lời khách khí cũng không cần nói, trước mặt Vưu Bá cùng Vương lão Đại thì nói cho rõ ràng thì tốt hơn\".
Trương Bá Uy cười lạnh nói: \"Được, tôi cũng đang muốn tìm ông nói về chuyện tại quán bar Phú Mỹ tối hôm trước, ông sao lại nói cũng không thèm nói một tiếng mà lại cho người đến chiếm chỗ của ‘Đông Thắng’ tôi, chẳng lẽ lão Đại ông dạo này tiền không đủ chi tiêu, ngay cả hạng như quán bar này cũng không buông tha?\"
Hạng Hoa Cường cười nói: \"Chúng ta đều là người có tuổi, tôi cũng sớm đã chuẩn bị học theo Vưu Bá về hưu ở nhà dưỡng lão, chuyện ở xã đoàn rất ít khi hỏi tới, đều là chuyện của những người trẻ tuổi, không giống như Trương lão Đại ông già mà vẫn tráng kiện, đều tự thân làm việc…\" Rồi lại trầm mặt xuống nói tiếp: \"Nhưng Dã thú là thủ hạ của ông lại quá dáng, dám bắt cháu gái của tôi, chúng ta chuyện trên giang hồ là chuyện giang hồ, Trương lão Đại nếu xem Hạng mỗ ta không vừa mắt, thì trực tiếp tìm đến ta, nếu liên lụy đến người nhà của Hạng mỗ, thì đừng trách ta không khách khí…\"
Trương Bá Uy \"hừ\" một tiếng nói: \"Buồn cười, Mã Sĩ Kiệt chiếm chỗ của ta, ông liền nói là chuyện của người trẻ tuổi, vậy chuyện của Dã thú ông sao lại tìm đến tôi chất vấn? Tôi cũng sớm nên học theo Vưu Bá cùng Hạng lão Đại, về hưu giữ nhà, mặc kệ mấy cái này… Hừ hừ…\"
Hạng Hoa Cường giận dữ, vỗ mạnh bàn đứng dậy nói: \"Ông…\"
Vưu Bá vội lên tiếng: \"Được rồi… được rồi… hai vị lão Đại hiện tại đều là người có thân phận có địa vị, có chuyện thì nói chuyện, có việc thì nói việc, không nên đả thương tới hòa khí. Một khi đã để mắt tới lão già như tôi, mời tôi đến đây, vậy trước hết nghe tôi nói vài câu có được không?\"
Hạng Hoa Cường bực bội về lại chỗ nói: \"Vưu Bá mời nói\".
Vưu Bá uống ngụm trà nói: \"Mặc kệ lần này chuyện chiếm địa bàn là chuyện của người trẻ tuổi, hay là chuyện của hai vị lão Đại, ta sớm đã có lời, chuyện trong chốn giang hồ không quan tâm đến, cho nên không nói tới, nhưng lần này là Kiều Kiều đến chỗ của Dã thú chơi, Dã thú lại dám bắt lấy Kiều Kiều, cái này… cái này cũng rất quá phận. Khụ… Khụ khụ…\" nói đến chỗ này cũng tức giận mà ho khan, người bên cạnh vội vàng đến sau lưng vuốt lưng cho lão.
Vương Thịnh Duy cũng nói: \"Vưu Bá nói không sai, chúng ta hành tẩu trên người nhiều ít cũng có ân oán, nhưng làm sao có thể liên lụy đến người nhà, huống chi là một tiểu cô nương. Đương nhiên, Trương lão Đại một khi đã nói chuyện này không quan hệ đến ông ấy, cái này tôi cũng tin. Bất quá Dã thú phải xuất hiện trả lời cho rõ ràng, tiểu tử này cũng thật không biết lớn nhỏ, ngay cả con cháu của Hạng lão Đại cũng dám động tới, khó bảo toàn tương lai sẽ không động tới con của Trương lão Đại, việc này nếu không xử lý, có tiền lệ, thì sau này chúng ta cũng không thể lăn lộn được nữa\" Vương Thịnh Duy ngồi ở vị trí đại long đầu \"Tân Hòa Thịnh\", chỗ dựa chính là thân phận cùng kinh nghiệm, trong bang hội uy tín cũng không quá cao, thủ hạ các đường cũng đều phân tổ phái hệ, đều tự mình làm chủ, cho nên cũng rất kiêng kị những người mới không xem hắn để vào trong mắt.
Vưu Bá ho khan một hồi, rồi mới thở dài: \"Hiện tại người trẻ tuổi… càng ngày càng không làm theo quy củ, không giống như ba vị, vẫn còn nhớ lão già như tôi, tương lai bọn họ cũng sẽ không nhớ tới các người, cho nên Dã thú này nhất định phải xử lý, cái này cũng là lo lắng cho tương lai người nhà của mọi người\" Vương Thịnh Duy gật đầu xưng đúng.
Trương Bá Uy thầm nghĩ ba người này xem ra đều đã thông đồng, một xướng một họa đều bức ta giao ra Dã thú, Dã thú kia có thể còn mạng sao chứ, nhưng không thể cứ như vậy mà giao ra, trầm giọng nói: \"Mọi người cũng đều là dẫn theo thủ hạ mà làm ăn, nên cũng rõ ràng, tôi nếu cứ thế mà giao ra huynh đệ trong xã đoàn ra, bọn họ sẽ nghĩ thế nào, tôi về sau còn làm sao mà dẫn dắt anh em được nữa?\"
Lúc này Hạng Hồng vốn vẫn không nói chuyện chợt mở miệng nói: \"Trương gia gia, vốn các trưởng bối nói chuyện thì cháu không nên xen vào, nhưng cháu sợ người bị Dã thú tử này liên lụy, cảm thấy cần phải đem việc này nói rõ cho người biết\".
Trương Bá Uy ngẩn ra nói: \"Chuyện gì?\"
Hạng Hồng nói: \"Người đại khái còn không biết, ngày hôm qua Tam muội của cháu cùng mấy bạn học cùng đi tới chỗ của Dã thú chơi? Cháu nghĩ Dã thú nhất định không nói cho người biết\".
Trương Bá Uy thầm nghĩ, chẳng lẽ thiếu niên đánh người kia có bối cảnh gì đó, nên lắc đầu nói: \"Ta đương nhiên là không biết, ngay cả chuyện Dã thú bắt muội muội của cháu ta cũng mới biết\".
Hạng Hồng cười nói: \"Vậy đương nhiên, nếu Trương gia gia sớm biết, nhất định sẽ không để cho Dã thú làm ra chuyện như vậy, đúng không!\"
Trương Bá Uy xấu hổ cười cười, thầm nghĩ tiểu nha đầu này cũng không đơn giản, ngay câu đầu tiên đã khóa chân lão tử rồi, liền hỏi: \"Lúc ấy còn có ai nữa?\" Hiện tại hắn muốn biết nhất chính là chuyện về thiếu niên thần bí kia.
Hạng Hồng nói: \"Còn có cháu gái của Lý Vạn Cơ cùng cháu gái của Quách Bỉnh Liêm, lấy thực lực cùng địa vị của Trương gia gia, đương nhiên không cần sợ bọn họ, bất quá… cũng không nên để Dã thú đi đắc tội bọn họ. Tuy Dã thú sau khi biết thân phận của hai người bọn họ thì cũng đã thả ra, nhưng nếu để cho hai ông chủ lớn của bọn họ biết, thì không rõ ràng lắm sẽ nghĩ như thế nào\".
Trương Bá Uy hít một ngụm khí lạnh, trong lòng mắng to Dã thú lỗ mãng, hai người này tuy không phải đồng đạo, nhưng ở tại Hongkong thậm chí là cả nước đều rất có sức ảnh hưởng, không nên đắc tội tới, nói đến mọi người đường lối khác nhau, không có xung đột về lợi ích, cũng không nên chọc tới những người này. Sau khi trầm mặc một lúc, thì thở dài nói: \"Cảm ơn cháu đã nhắc nhở, bất quá việc này ta cũng không biết, ta nghĩ bọn họ cũng không trách lên đầu ta\".
Hạng Hồng cười nói: \"Cái này đương nhiên là không thể trách lên đầu người được, đều là người ở dưới gây họa, ông nội của cháu hôm nay mời các vị trưởng bối đến đây chủ yếu là sợ Trương gia gia bị Dã thú che mắt, liên lụy đến cả ‘Đông Thắng’. Nếu không phải là nể mặt Trương gia gia, thì tối hôm qua Dã thú đã không có cơ hội đi bệnh viện, hắn dù sao cũng là thủ hạ của người, chúng cháu làm sao mà không nể mặt người, hôm nay mời người đến đây, cũng chỉ là muốn cùng lão nhân gia người xử lý cho tốt chuyện này\".
Trương Bá Uy nói: \"Vậy mọi người muốn xử lý như thế nào?\"
Hạng Hồng biết đã không tới phiên mình nói chuyện, cười nhẹ một cái rồi ngồi xuống trở lại, Hạng Hoa Cường mở miệng nói: \"Một khi Trương lão Đại đã không rõ ràng lắm chuyện này, Hạng mỗ ta cũng không phải là người không nói đạo lý, việc này tính ra chính là chuyện của Hạng gia chúng tôi cùng Dã thú, chỉ cần hắn cho tôi một câu trả lời vừa lòng, tôi sẽ đem quán bar Phú Mỹ trả lại cho hắn, cũng không làm khó cho ông, cho dù ông không đem hắn giao ra, chúng tôi cũng sẽ tự mình tìm hắn, chỉ cần ông không phản đối là được\" Vưu Bá cùng Vương Thịnh Duy cũng đều tỏ vẻ ủng hộ.
Đạo lý đã bị Hạng gia cùng hai người này chiếm mất, Trương Bá Uy ngoại trừ mắng Dã thú ngu ngốc, cũng không có biện pháp gì khác, hắn bị một Tiểu cô nương nói không cách nào nói lại, bữa cơm này cũng không mặt mũi nào ăn nữa, nên đứng dậy nói: \"Đó cũng không phải là chuyện của tôi nữa, mọi người cứ ở lại, tôi còn có chút việc, cáo từ trước…\"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện