[Dịch] Bất Diệt Truyền Thuyết
Chương 33 : Tiếp vẫn.
.
xNgày hôm sau khi đến trường học, Tiêu Vi nghe nói Thạch Thiên hôm qua đem nữ bá vương Hạng Kiều nổi danh trong trường học ném vào vườn hoa, liền gọi Thạch Thiên vào văn phòng, hỏi hắn là sao. Thạch Thiên cũng không nói gì, chỉ bảo Tiêu Vi không cần lo lắng, sau đó hôn nàng ta một cái hôn nóng bỏng, rồi ha hả cười lớn đi về lớp. Nhưng Tiêu Vi sao mà không lo lắng cho được, trường học ai mà không biết bối cảnh gia đình của mấy nàng Hạng Kiều này, bằng không bằng vào ba cô gái các nàng, làm sao mà có thể kiêu ngạo như thế, khi dễ người khác khắp nơi, phải biết rằng đây chính là một trường học lớn có cả vạn học sinh, tổ chức, đoàn thể không ít, chỉ là không dám chọc tới các nàng mà thôi. Tiêu Vi liền lấy di động gọi \"999\" báo cho cảnh sát Hongkong, đề phòng bất trắc, cả ngày hai mắt cơ hồ không rời khỏi cổng trường, chuẩn bị hễ thấy có bóng dáng xã hội đen nào vào trường học, liền lập tức gọi điện báo cảnh sát.
Ánh mắt cả lớp nhìn về phía Thạch Thiên cũng khác nhau, có sợ hãi, có bội phục, còn có ánh mắt tràn đầy cảm kích của một số người đã nếm qua đau khổ của ba vị man nữ này. Thạch Thiên đều giả như không thấy, chăm chú đọc sách, hắn tuy lười, nhưng về mặt học tập thì rất tốt, bởi vì hắn biết muốn lười, thì phải tận lực học một ít tri thức hiện đại, ví dụ như muốn lái ô tô, thì phải học lái xe trước. Bằng không, hắn cũng sẽ không đi học. Nói đến, hắn chỉ lười ở những chuyện mà hắn cho là vô vị, ví dụ như nấu cơm, giặt đồ mấy chuyện lặt vặt trong cuộc sống, còn chuyện hắn muốn làm, thì tuyệt đối là chuyên tâm.
Lúc này Thạch Thiên đang học môn lịch sử, đối với hắn mà nói, học lịch sử cũng tương đương như là đọc lại hồi ức, một số thứ tuy không được đầy đủ chính xác, nhưng có thể kể lại như vậy cũng đã là không dễ dàng, hắn biết có một số việc có nghiên cứu cũng không ra, cho dù để cho chuyên gia nghiên cứu lịch sử trở lại niên đại đó, những thứ được thấy cũng chưa chắc đã là thật.
Bỗng nhiên có mùi hương ùa tới, Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi đang cùng nhau đi tới, hướng tới Lao Thư đang ngồi ở bên cạnh Thạch Thiên xem tiểu thuyết sắc tình xua xua tay, ý là kêu hắn tránh ra. Lao Thư lấy một quyển sách rồi tránh đi chỗ khác, hắn ngày hôm đó ở tại cổng trường tuy hào tình tráng chí, nhưng khi về đến nhà thì càng nghĩ lại càng sợ, phỏng chừng bản thân sẽ gặp tai ương lớn, vốn muốn dùng biện pháp cũ trốn đi một tháng, nhưng cảm thấy để Thạch Thiên ở lại trường học một mình thì rất không nghĩa khí, nên vừa lo sợ vừa đề phòng mà đi học. May mà Hạng Kiều bởi vì không thể ngồi nên không đến trường, lúc này thấy Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi đi tới không phải là muốn xử hắn, mà là bảo hắn tránh ra, cũng cũng không quản gì tới nghĩa khí, đi trước là tốt nhất, dù sao hai cô gái này cũng đánh không lại Thạch Thiên.
Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi một trái một phải ngồi bên cạnh Thạch Thiên, cơ hồ là muốn áp sát vào trên người hắn. Thạch Thiên ngửi thấy mùi hương xử nữ từ trên người các nàng truyền đến, lập tức cảm thấy người nóng rực, đành phải vận bế khí công, đem hai cỗ hương mê người này ngăn ở ngoài mũi.
Quách Thiến Vi dùng thanh âm nhẹ nhàng nhất có thể nói: \"Tiểu Thiên Thiên, ngày hôm qua cám ơn bạn nha…\" thiếu chút nữa đem Thạch Thiên hóa thành nước mật ngay tại chỗ.
Thạch Thiên lại phải vận khởi thanh tâm quyết nói: \"Không cần\".
Lý Hiểu Lệ vỗ vai Thạch Thiên nói: \"Chúng mình đã quyết định rồi…\" Thạch Thiên vốn muốn tránh đi, nhưng hai người đã kẹp chặt lấy hắn, hắn phải ngồi im, nếu né qua bên kia mặt sẽ đụng tới ngực của Quách Thiến Vi ngay bên cạnh, chỉ có thể ngồi chịu trận, khó hiểu hỏi: \"Quyết định cái gì?\" thầm nghĩ không lẽ quyết định chấm lão tử sao.
Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi liếc mắt nhìn nhau, cúi người áp sát miệng vào bên tai Thạch Thiên nói: \"Quyết định phải cảm ơn bạn\" rồi không đợi Thạch Thiên trả lời, nhắm mặt nhằm vào mặt hắn mà hôn tới, lại cảm giác không phải là hôn lên trên mặt Thạch Thiên, mà là ngay miệng, trong lòng đều là run lên, cả người như nhũn ra, vừa định đưa đầu lưỡi ra hôn, thì lại cảm giác môi của Thạch Thiên sao lại nhỏ như vậy, mở nhãn ra nhìn thì lại là Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi hai người đang trực tiếp hôn nhau, Thạch Thiên đã không còn ở giữa hai nàng, chui xuống gầm bàn không quay đầu lại mà chạy trối chết ra khỏi phòng học. Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi nhất thời xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng, tức giận đến toàn thân run rẩy, dẫm mạnh chân mà mắng Thạch Thiên \"khốn kiếp\", trước khi đi còn xé nát hai quyển vở của Thạch Thiên mới hả cơn tức.
Thạch Thiên dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể xử dụng Súc cốt công mà luồn dưới gầm bàn \"chạy trốn\", đã sợ tới mức thân toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: Hay cho mấy cô! Chỉ một hồi như vậy mà đã bức lão tử liên tiếp sử dụng ra Bế khí công, Thanh tâm quyết, Súc cốt công ba môn thần công mới tránh thoát một \"kiếp\" này, sức sát thương của xử nữ quả nhiên lợi hại, về sau tuyệt đối không thể để cho các nàng tới gần mình trong vòng ba thước, nếu không đời này cũng khó mà sống yên ổn được.
Phía sau truyền đến tiếng một người gọi lớn: \"Bạn Thạch Thiên…\"
Thạch Thiên vừa nghe là tiếng của nam sinh, liền dừng chân quay đầu lại, thấy là bạn học cùng lớp với mình, chỉ là không biết tên là gì, nói thật, đại bộ phận tên của bạn học trong lớp hắn đều không biết, liền hỏi: \"Cậu tìm tôi?\"
Bạn học kia chạy đến trước mặt Thạch Thiên nói: \"Đúng vậy, mình tên là Vương Húc, là lớn trưởng, bất quá mặc kệ nó, chỉ là giúp giáo viên chạy tới chạy lui mà thôi\" lớp này hắn cũng không dám quản, cho hắn làm lớp trưởng, là bởi vì toàn lớp chỉ có một mình hắn so ra là thành thật an phận, có thể nghe lời giáo viên nhất, chỉ là do thành tính học tập không tốt nên mới bị đưa vào lớp này.
Thạch Thiên thấy hắn nói rất khách khí, thì cũng khách khí lại: \"Xin hỏi, tìm tôi có chuyện gì?\"
Vương Húc nói: \"Bạn Thạch Thiên, bạn biết đá bóng không?\"
Thạch Thiên ha hả cười nói: \"Cậu nói nghe thật buồn cười, không thấy ta có hai chân sao chứ? Đừng nói là đá bóng, trâu cũng có thể đá chết. Đúng rồi… mà bóng đá là cái gì vậy? Lão tử quả thật cũng chưa từng đá qua\".
Bóng đá hiện tại là môn thể thao đứng đầu toàn cầu, người bình thường nào cũng biết, Vương Húc nghĩ Thạch Thiên đang nói đùa, bất quá hắn trời sinh bản tính thành thật, cũng không lạ lùng gì mà đơn giản giới thiệu sơ qua về bóng đá rồi mới nói: \"Qua mấy ngày nữa trường chúng ta cùng trường khác tiến hành giao hữu, nhưng hiện tại đội viên còn thiếu mấy người, mình mới vừa rồi thấy tốc độ chạy của bạn rất nhanh, cho nên mới hỏi bạn có thể đá bóng hay không\".
Thạch Thiên thầm nghĩ, lão tử vừa rồi là chạy trốn, làm sao mà không nhanh được. Nghe hắn nói về bóng đá kia, cũng giống như là xúc cúc trước đây, bất quá mặc kệ là bóng đá hay là xúc cúc, lão tử cũng chưa đá qua, nên lắc đầu nói: \"Không thích chơi, mà sao lại tới trước trận đấu mới phát hiện thiếu người?\"
Vương Húc lẩm bẩm nói: \"Vốn không ít người, ngày… ngày hôm qua có mấy cầu thủ bị thương tại cổng trước, ài… xem ra đành phải nhận thua thôi, cũng không sao, dù sao trường chúng ta cũng đều thua, chỉ là chưa từng nhận thua trước thôi\".
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện