[Dịch]Bất Diệt- Sưu tầm

Chương 34 : Băng Vĩnh Cửu (8)

Người đăng: 

.
Tên lính cầm máy quét quay sang tên đồng đội vừa xả súng, hét lên. - Mày làm cái chó gì thế? - Đèn đỏ, nói dối nên tao xử nó thôi! – Tên này ngơ ngác nhìn lại. - Tao đã xác nhận đâu, thằng đần. Cái máy này thỉnh thoảng bị điên điên, mày cũng biết còn gì! Hắn trợn mắt, hét to hơn, sau đó vỗ vỗ vào chiếc máy quét, quả nhiên cái đèn đỏ chớp chớp vài cái rồi chuyển qua đèn xanh. - Thấy chưa, thằng ngu! – Tên lính dí sát máy quét vào mặt tên vừa nổ súng. - Rồi, rồi, tao nhớ rồi! – Hắn lí nhí đáp. - Lúc chó nào mày cũng như thằng ngáo thuốc vậy. Vứt cái xác ra ngoài đi. Tên lính thở dài, rồi nhìn về phía Dante, ra hiệu cho gã bước lên. Gã ra vào Black Market cũng nhiều, nhưng sự việc kiểu này thì mới lần đầu gặp phải, thằng cha kia đúng là chết không nhắm mắt, thật tội nghiệp. Bước lên phía trước, Dante lập tức xác nhận lại một chút, dù sao gã cũng cảm thấy hơi chột dạ. - Mấy người có chắc là nó còn hoạt động tốt chứ? - Yên tâm đi, nó thỉnh thoảng mới đơ đơ một lần thôi. – tên lính uể oải khẳng định. - Một tin tốt lành thật! - Đến làm gì? - Tới cửa hàng Holy-Rii. - Um…. Xanh, qua đi! Dante nhanh chóng bước vào trong, ngoái nhìn lại thì thấy cái xác đang được khiêng lên, chắc hẳn sẽ bị ném ra ngoài sa mạc. Một cái chết mới lãng nhách làm sao. Nơi này nằm sâu trong lòng sa mạc, nó được xây dựng theo kiểu một sân vận động khép kín, trần và những bức tường khổng lồ được làm bằng hợp kim siêu bền và chịu lực, những bóng đèn lớn khiến toàn bộ nơi này lúc nào cũng sáng như ban ngày. Phía trong Black Market là quần thể kiến trúc trông khá lâu đời, những ngôi nhà với đủ kiểu dáng, kích thước được xây san sát nhau, những tấm bảng quảng cáo được trưng ra, trang trí đủ loại đèn led xanh đỏ tím vàng, chẳng thiếu màu gì, trên những tấm bảng là tên của cửa hàng và câu slogan ấn tượng. “Nhà nghỉ Holulu – Vào là sướng con **.” “Soul&Cool – Hãy tới đây nếu bạn muốn nhà của ai đó sáng nhất thành phố!” “Đầu Lâu Xanh – Có tất cả các loại vũ khí hóa học trên thế giới!” “Apple – Vũ khí sánh đôi cùng thời trang.” “Ba Con Sói – Luôn cung cấp cho bạn những nô lệ tuyệt vời nhất!” Có một điều đáng nói nữa là Black Market lúc nào cũng rất sầm uất, người đi kẻ tới vô cùng tấp nập, trông cứ như thể nơi này đang tổ chức một lễ hội lớn. Dante đi tới một ngã tư, nhanh chóng tiến tới một chiếc máy chỉ đường nằm sát cạnh một cửa hàng nhỏ. Để tiện cho việc tìm kiếm cửa hàng, ở các ngã tư đều được trang bị chiếc máy chỉ đường, có ghi lại sơ đồ của Black Market và tên từng cửa hàng trong đó. Gã lại gần, bấm vào cái nút đỏ nằm bên trên chiếc máy, vài giây sau màn hình liền bật sáng. - Cửa hàng Holy-Rii! Dante vừa nói xong, trên tấm bản đồ trong màn hình liền xuất hiện vị trí của gã và vị trí của cửa hàng gã vừa gọi tên, tiếp đến là xuất hiện vạch chỉ đường từ chỗ gã đến đó. - Quành phải, rẽ trái…. Umh, nhớ rồi. – Gã lẩm bẩm rồi xoay người bỏ đi. Holy-Rii là một cửa hàng nhỏ nằm ở phía cuối của Black Market, từ chỗ gã đứng tới đó cũng khá gần, nhưng do người đi đường khá đông, liên tục phải chen lấn, ùn tắc, nên phải mất gần nửa tiếng đồng hồ gã mới tới nơi. Nằm giữa hai cửa hàng ba tầng sang trọng là một cửa hàng nhỏ chỉ có một tầng, được đóng hoàn toàn bằng gỗ, Bảng hiệu các cũng chỉ đơn giản ghi mỗi dòng chữ Holy- Rii chứ chẳng có gì khác. Lối vào không có cửa mà chỉ được phủ một tấm rèm che màu đỏ, những tấm kính lắp ở cửa sổ thì cũ kĩ, mờ tịt, chẳng thể nhìn qua. “Cứ tưởng phải khang trang lắm!” – Dante thầm nghĩ. Nhìn qua ngoại thất trong chốc lát, gã nhanh chóng tiến vào trong cửa hàng. Phía trong cũng rất đơn giản như bề ngoài của căn nhà, một bàn uống nước cùng bốn chiếc ghế được đặt ở góc phòng, trên tường treo vài bức ảnh phong cảnh cũ kĩ, ở góc phòng đối diện là quầy tiếp khách, đối diện với lối vào là một cửa thông vào gian trong. Người đàn ông ngoài ba mươi đang ngồi đọc sách ở quầy tiếp khách vừa thấy người bước vào liền vứt quyển sách sang một bên, mặt mày hớn hở như gặp bạn thân, vui vẻ mời chào. - Chào mừng quý khách đến với cửa hàng, chỗ chúng tôi có bán rất nhiều món đồ cổ có một không hai, chẳng những tốt về phong thủy mà còn có giá trị thẩm mĩ rất cao, đảm bảo sẽ khiến quý khách hứng thú. Thấy hắn có vẻ sẽ còn nói thêm vài trang quảng cáo nữa nên Dante phải nhanh chóng cắt ngang. - Tôi tới để nhờ thẩm định một món đồ! - Hóa ra là đến thẩm định à, thế đợi chút để tôi vào xem bà chủ dậy chưa đã. – Người đàn ông tỏ ra cụt hứng, lững thững rời khỏi quầy tiền vào gian trong. Một lúc sau, hắn bước ra rồi trở lại quầy tiếp khách, ngáp dài một cái rồi chậm rãi bảo. - Đi vào gian trong đi, bà chủ dậy rồi. Dante cười xã giao với đối phương rồi tiến vào gian trong. Gian phòng này khá sâu, trên trần được treo chiếc đèn chùm cổ kính đủ để tỏa ra một lớp ánh sáng vàng nhạt phủ xuống cả phòng. Hai bên tường được đặt những chiếc tủ kính lớn, bên trong chứa đầy những cổ vật đủ các hình thù, to nhỏ đều có, bức tường đối diện với lối vào thì lại được đặt ba chiếc kệ chật ních toàn là sách. Nằm ở giữa phòng là một chiếc bàn gỗ hình tròn, cùng hai chiếc ghế kê đối nhau, một chiếc đã có người ngồi. Bà lão ngồi trên ghế ít nhất cũng phải sáu mươi hoặc hơn, khuôn mặt gầy gò cùng nước da nhăn với mái tóc bạc càng khiến khó mà đoán được bà ta chính xác là bao nhiêu tuổi. Điểm nổi bật nhất trên khuôn mặt của bà là đôi mắt sáng như pha lê, đẹp đến lạ lùng, đôi mắt hình như không bị ảnh hưởng của thời gian nên mới có thể giữ được vẻ hoàn mĩ như vậy. - Xin chào, tôi là… - Ngồi đi Dante! – Bà ta mỉm cười hiền hậu, chỉ tay vào chiếc ghế đối diện. Gã tròn mắt, không hiểu tại sao bà già này lại biết tên mình. Chậm rãi tiến lại gần, gã kéo ghế và ngồi xuống. - Làm sao bà…. - Ta biết những thứ cần biết, cậu bé! Người đàn bà này dường như có thể đọc được suy nghĩ của gã. Dante lại một lần nữa tỏ ra khó hiểu. - Ta không thể đọc được suy nghĩ. Ta nhìn thấy. Cậu có thể gọi ta là Riine. – Bà ta tựa lưng ra sau, vui vẻ nói. Gã gật đầu tỏ vẻ đã hiểu nhưng thực ra trong đầu gã vẫn lùng bùng chưa hiểu đâu vào đâu. Dante chưa kịp lên tiếng thì bà ta lại chậm rãi hỏi. - Cậu uống một chút trà chứ? Rồi không đợi gã trả lời, bà Riine đã gọi vọng ra phòng ngoài. - Tom, lấy cho tôi hai tách trà nhé! - Vâng ạ! – Tom lễ phép đáp. Ngay lập tức, người đàn ông đã nhanh chóng bê vào hai tách trà nóng hổi, cứ như thể ông ta đã chuẩn bị từ trước. Sau khi Tom lùi ra ngoài, bà Riine liền đưa tách trà lên miệng nhấp một ngụm, Dante cũng đưa lên miệng rồi đặt xuống cho có lệ. - Làm như vậy là thiếu tôn trọng với người mời đấy, cậu bé! – Bà ta vừa đặt tách trà xuống, mỉm cười nhìn gã. - Xin lỗi, nhưng tôi không thích trà lắm…! – Gã ái ngại trả lời. - Không sao. Giờ cậu có thể đưa món đồ đó ra để tôi xem qua được chứ? – Bà Riine lấy từ trong túi áo ra một cái kính gọng to, từ tốn đeo lên. Dante gật đầu, gã chau mày, lập tức thanh Destroy đã xuất hiện trên tay. Gã đặt nó lên bàn, rồi đẩy nhẹ về phía bà Riine. - Ra là Divine-Creation! – Bà ta khẽ nhướn mày, giọng nói có phần ngạc nhiên và thích thú. Bà Riine cầm lấy cán đao, đưa tay lướt nhẹ trên sống đao, động tác vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ như thể đang chạm vào một báu vật đắt giá. Bà gõ nhẹ lên thân nó, một âm thanh trầm đục rất nhỏ ngân lên, vầng trán sẵn có những nếp nhăn khẽ co lại, gương mặt hiền hậu của bà ta trở nên đăm chiêu. Dante ngồi đối diện im lặng quan sát, không phát ra chút tiếng động nào, gã sợ sẽ làm bà già kia mất tập trung. Bà Riine đặt lại thanh Destroy lên bàn, để hai tay đè xuống đuôi và mũi đao, đôi mắt sáng long lanh chầm chậm khép lại. Các ngón tay của bà ta dần dần phát sáng, lúc mờ lúc tỏ. Sau đó bàn tay của bà bắt đầu run lên, kéo dài được hơn mười giây thì đôi mắt bỗng mở lớn, bà ta vội vã giật tay khỏi thanh đao, trên trán chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện những giọt mồ hôi. Khuôn mặt của bà Riine xuất hiện sự lo lắng và nghiêm trọng thấy rõ, chắc chắn bà ta đã nhìn thấy điều gì đó rất đáng sợ. Đôi mắt của bà liếc nhìn Dante một cách quái lạ, im lặng rời khỏi bàn bà ta tiến lại gần những kệ sách, bàn tay nhăn nheo lướt qua những gáy sách để tìm kiếm, một cuốn sách khá dày, bìa đã cũ nát bong tróc nhanh chóng được lôi ra. Trên bìa sách màu đỏ mận, tên của cuốn sách chiến lấy một nửa diện tích, phía dưới là hàng chữ nhỏ hơn ghi tên tác giả. “Thần Khúc - Dante Alighieri”. Cầm cuốn sách đặt lên bàn, bà Riine lật nhanh những trang sách, đôi mắt chốc chốc lại liếc nhìn về phía Dante như thể đang lo lắng về điều gì đó trên người gã. Không chịu nổi sự khó hiểu đang diễn ra, gã buộc phải lên tiếng. - Có chuyện gì với nó sao? Bà ta không trả lời, cuốn sách đã được lật tới giữa, một trang thì dày đặc toàn là chữ, trang bên kia là một bước ảnh đen trắng. Bà Riine xoay cuốn sách về trước mặt Dante, giờ đây bà ta mới lên tiếng, đôi mắt nheo lại theo dõi từng biểu hiện của gã thanh niên trước mặt. - Cậu biết bức tranh này chứ? – ngón tay đặt lên trên bức tranh trong cuốn sách. - Bà biết đấy, tôi không có nhiều thời gian đọc sách…. - Cậu biết hay không? – Bà ta nhấn mạnh. - Tất nhiên là không! – Gã nhanh chóng đáp. Bà Riine thở dài, ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc của mình, bỏ cái kính lên bàn rồi cất giọng, gương mặt trở lên đăm chiêu, đôi mắt dõi xuống thanh đao đang để trên bàn. - Dante Alighieri là một nhà thơ, nhà thần học người Ý, ông ta sinh ra vào nửa cuối thế kỉ mười hai. Trong một lần đi xa trở về, ông ta nói mình đã tới Địa Ngục, Tĩnh Ngục và Thiên Đường. Ngay sau đó ông đã viết ra bộ Thần Khúc này, ghi lại toàn bộ hành trình của mình khi đi đến ba thế giới kia. Những bức tranh minh họa cũng chính tay ông ta vẽ lại theo trí nhớ của mình. Bà ta nhìn lướt qua khuôn mặt ngơ ngác của Dante rồi lại tiếp tục, hai bàn tay đan vào nhau, đặt nhẹ lên bàn. - Bức tranh này vẽ về tầng địa ngục thứ mười tám, nơi Satan bị giam giữ. Hắn bị nhốt trong một biển băng vĩnh cửu. Chắc hẳn cậu cũng đã nghe những truyền thuyết về hắn, cũng như những quyền năng vô tận hắn có thể tạo ra. Nhưng khi bị ngâm mình trong biển băng này, Satan đã hoàn toàn bất lực, quyền năng của hắn cũng không thể khiến hắn thoát được khỏi đó. Nói cách khác, biển băng vĩnh cửu đã khống chế toàn bộ quyền năng đáng sợ của Satan.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang