[Dịch]Bất Diệt- Sưu tầm
Chương 118 : Chương 39
                                            .
                                    
             Quyền uy của nhà vua là thứ mà  chẳng kẻ nào dám thách thức, ra điều kiện trao đổi với một vị vua của  loài Wolfman là việc hết sức ngu ngốc, nhất là khi bản thân lại đứng  trong chính đại sảnh của ông ta. Chelito, Hekirm và Malena lập tức đối  lưng vào nhau, xoay mặt về ba hướng, ba người đã sẵn sàng ở trong trạng  thái tấn công khi có lệnh. Tuy nhiên, trái với sự khẩn trương của ba  người, Tom vẫn bình thản nhìn xung quanh rồi đối mặt với nhà vua.
- Liệu ngài định lấy bằng cách nào? – Tom nói.
- Theo ngươi ta sẽ làm thế nào? – Wrokryss Saman nhún vai đáp, dường như ông ta đang muốn vờn con mồi của mình.
Tom khịt mũi, gã im lặng trong giây lát rồi lại vui vẻ lên tiếng.
- Nơi chết tiệt này lạnh thật. Nhưng tôi không nghĩ rằng nó lạnh đến mức đóng băng cả danh dự của một vị vua.
Chân mày khẽ nheo lại, đôi mắt xanh dương nhìn xoáy thẳng vào khuôn mặt  của gã loài người, Saman hất chiếc áo choàng đen sẫm và dày dặn qua một  bên để lộ ra cánh tay săn chắc, khi cánh tay vươn sang ngang, lập tức  một chiến binh nhanh chóng bước tới và đặt vào tay nhà vua thanh kiếm  của anh ta rồi lùi về vị trí ban đầu. Lưỡi kiếm sáng loáng chậm rãi đặt  lên vai của Tom, giờ đây chỉ cần một cái hất nhẹ từ cổ tay của Saman thì  gã thanh niên ngạo mạn này sẽ đầu lìa khỏi cổ. Mặc dù bị lưỡi kiếm đặt  trên vai nhưng Tom vẫn đứng yên và rất bình tĩnh như thể chẳng hề có sự  uy hiếp nào trước mặt.
- Ngươi đang mắc sai lầm đấy, con người. Ta không cần phải giữ danh dự  với các ngươi, những kẻ nhỏ bé và yếu đuối nhưng lại chứa đầy sự độc ác  và nhẫn tâm. Ngươi bước vào nơi này rồi ra lệnh cho ta phải trao đổi với  ngươi một vật vốn dĩ thuộc về ta, và thứ ngươi yêu cầu còn là năm trăm  chiến binh thiện chiến nhất. – Lưỡi kiếm dịch tới sát cổ của Tom trong  khi giọng nói của nhà vua vẫn ngân lên. – Ngươi đang muốn đe dọa ta phải  không?
Tên thầy tế đang đứng trên ngôi báu cũng nhanh chóng mượn gió bẻ măng, cao giọng lên tiếng.
- Chúng ta không bao giờ thỏa hiệp với loài người, thưa chúa tể. Hơn nữa  Vương Thạch thuộc về chúng ta, chẳng có lí do gì chúng ta phải trao đổi  với bọn chúng.
Tom lập tức hướng mắt về phía tên thầy tế, gã cất giọng một cách chậm rãi.
- Ngậm miệng lại hoặc tao sẽ lấy đầu mày để làm bục để chân!
Một luồng sát khí vô hình tức thì bao bọc toàn bộ cơ thể gã thanh niên  ngạo mạng, nó mạnh mẽ tới mức kích động toàn bộ các chiến binh có mặt  trong đại sảnh đều phải rút kiếm một cách khẩn trương rồi đồng loạt bao  vây lấy bốn người, tiếng thép miết trên lớp vỏ da vang lên hệt như một  bản giao hưởng chết chóc. Các chiến binh của loài Wolfman khá nhạy cảm  với nguy hiểm, điều này giúp họ sinh tồn trong các trận chiến, nhưng thứ  sát khí mạnh mẽ đến mức này có lẽ họ chưa bao giờ gặp qua, điều đó lí  giải vì sao sự lo lắng lại lớn đến thế. Ngay tới tên thầy tế, một kẻ  chưa từng xông pha trận mạc cũng phải tái mặt và làm theo bản năng đó là  lùi lại phía sau vài bước. Hai chiến binh đứng canh giữ ngôi báu nhanh  chóng tiến tới bảo vệ vị vua của họ và hướng mũi giáo về phía Tom.
“Tôi cảm thấy nóng rồi đấy!” – Chelito nói qua kẽ răng, Malena liền  hưởng ứng bằng một giọng thì thầm – “Đáng lẽ chúng ta nên đợi ở ngoài,  việc này không tốt cho tim của tôi.”. “Còn tôi thì cảm thấy nó không tốt  cho thận nhiều hơn.” – Hekirm mím môi nói nhỏ.
Tom lúc này mới quay lại nhìn thẳng vào khuôn mặt dữ dằn của Wrokryss Saman.
- Ngài thấy đấy, đó mới là đe dọa. Còn nếu tôi đủ khả năng uy hiếp được  ngài có lẽ tôi đã không cần phải mang Vương Thạch tới đây để trao đổi. –  Sát khí lập tức tan biến sau câu nói của Tom.
Không gian lại một lần nữa trở nên im lặng tới ngột ngạt, những tưởng  Saman phải vô cùng giận dữ nhưng ông ta bỗng bật cười, nhà vua liền ra  lệnh cho binh sĩ của mình trở về vị trí, lưỡi gương cũng rời khỏi cổ của  Tom. Vứt thanh kiếm cho một gã chiến binh, Saman xoay người trở lại  ngôi báu của mình.
- Ngươi sẽ làm gì khi mượn được năm trăm binh sĩ của ta? – Nhà vua lên tiếng trong khi ngồi xuống.
- Hủy diệt một thành phố nằm ở bên kia Ranh Giới. – Tom trả lời không chút do dự.
Lần này khuôn mặt của nhà vua không giấu nổi sự ngạc nhiên. Đây quả thật là một phát ngôn điên rồ nhất mà ông ta từng được nghe.
- Đưa năm trăm binh sĩ của ta đi qua Ranh Giới và hủy diệt một thành phố? Ngươi làm được sao?
- Tôi không phải là kẻ thích nói đùa và tôi cũng không tới đây để ba hoa về khả năng của mình, thưa ngài.
Nhà vua là một kẻ sành sỏi, ông ta có thể nhìn thấu tâm tư của kẻ đối  diện, từ trước tới nay Saman chưa từng đánh giá sai lầm về bất kì ai,  nhưng hôm nay ông ta thật sự không thể nhìn thấu được gã thanh niên đang  đứng ngay trước mặt mình. Quanh con người này dường như có một đám mây  đen bao trùm tất cả, khiến cho đôi mắt từng trải của nhà vua chẳng thể  xuyên qua. Trong tám lãnh chúa có mặt tại Băng Địa thì Saman luôn được  coi là vị lãnh chúa có tầm nhìn xa và một bộ óc chiến lược nhất, tuy  nhiên chỉ vì gia tộc Wrokryss có quá ít binh lực nên ông ta không thể  bành trướng thế lực của mình mà đành chấp nhận giữ lấy vùng đất nhỏ nhất  trong tám vùng đất tại Băng Địa nằm gần sát với Ranh Giới.
Wrokryss Saman suy nghĩ trong giây lát rồi gật đầu.
- Được, ta chấp nhận lời đề nghị của ngươi. Sau hai ngày nữa ngươi sẽ có đội quân của mình.
- Một quyết định rất sáng suốt thưa ngài.
Tom mỉm cười đưa ra Vương Thạch cho một chiến binh, nó nhanh chóng được  chuyển tới tay của Saman, cầm được thánh vật trong tay nhà vua liền vui  vẻ ra lệnh.
- Rusbar, hãy tìm cho bốn vị khách này một nơi nghỉ trong thời gian chờ đợi.
Bốn người bước theo Rusbar, trước khi đi gã không quên cúi mình để tỏ  lòng kính trọng. Để vật báu trên lòng bàn tay, nhà vua nhìn nó nhưng có  một câu hỏi lớn hơn đang hiện ra trong suy nghĩ khiến Saman phải lên  tiếng.
- Tại sao ngươi lại muốn hủy diệt thành phố đó và tàn sát chính giống loài của mình?
Tom dừng bước, gã ngoái nhìn về phía nhà vua trong giây lát rồi tiếp tục bước đi.
- Tôi chỉ bắt đầu một trò chơi mà thôi!
Bốn người theo chân Rusbar rời khỏi đại sảnh để đi xuống tầng dưới của  băng động, Malena bước phía sau Tom thì thào một cách lo lắng – “Sao anh  lại vội vã đưa vật đó cho chúng vậy? Một khi đã có vật mình muốn, ai mà  biết được chúng có giở trò lật lọng hay không?”. Tom vui vẻ trả lời  chẳng chút dè dặt.
- Đừng quá đa nghi như thế, đây chỉ là một cuộc trao đổi nhỏ mà thôi.
……
- Xin ngài thứ lỗi cho sự vô phép này, thưa chúa tể. Nhưng sao ngài lại  thỏa hiệp với chúng. Những vị lãnh chúa khác mà biết được việc này….
Zerray – Thầy tế thân cận với nhà vua căng thẳng nói ra ý kiến của mình.
- Giờ ngươi sợ mấy tên lãnh chúa kia hơn cả ta sao? – Wrokryss Saman vẫn  nhìn ngắm Vương Thạch trong tay khi lên tiếng. Vẻ đẹp của nó là thứ ông  ta thèm muốn có được bấy lâu nay.
- Xin ngài tha tội, kẻ tôi tớ này không hề có ý đó. – Zerray vội vã phân trần.
Nhà vua mỉm cười, ông ta hướng mắt về phía cuối đại sảnh, nơi bốn con người vừa đi khuất.
- Ngươi nghĩ vì sao chúng tìm được thánh vật? – Saman bỗng hỏi.
- Có thể chúng tình cờ tìm thấy mà thôi, thưa chúa tể. – Tên thầy tế cau mày, kính cẩn đáp
- Và chúng cũng tình cờ biết thứ này là Vương Thạch? – Nhà vua liếc nhìn Zerray.
- Việc này…cũng không phải không có khả năng…. – Tên thầy tế ấp úng trả lời.
Saman lắc đầu, rõ ràng ông ta không đồng ý với ý kiến của gã thầy tế tâm phúc.
- Ngươi biết vì sao năm xưa chúng ta thất bại trong trận chiến ở Stormborn không? – Nhà vua thở dài khi nói dứt câu.
- Kẻ tôi tớ này không dám nói bừa, thưa chúa tể. – Zerray thận trọng  nói, những thứ liên quan tới lịch sử của giống loài không phải là việc  mà hắn có thể dùng ý kiến cá nhân để phán đoán.
- Vì chúng ta đã coi thường kẻ thù, vì vậy đừng lặp lại sai lầm đó lần  nữa. – Miết những ngón tay trên Vương Thạch, nhà vua chậm rãi tiếp lời. –  Chúng không tình cờ có được thánh vật, và chúng cũng không tình cờ biết  được giá trị của nó. Nếu chúng đơn độc đến đây để ra điều kiện thì chỉ  có thể vì hai lí do. Hoặc chúng có thể thấy trước tương lai hoặc chúng  đủ khả năng để thoát khỏi nơi này.
- Ý của ngài là chúng tự tin có thể chống lại chúng ta ngay tại đây nếu xảy ra biến cố?
- Chẳng phải vừa rồi ngươi thấy hắn có thể làm gì rồi sao?
Tên thầy tế lặng thinh không dám lên tiếng, ban nãy khi đối mặt với sát  khí kinh khủng của gã thanh niên đó, hắn có cảm giác bản thân như thể  sắp rơi vào một vực sâu được trải đầy những mũi chông nhọn hoắt, đáng sợ  tới mức tim đập chân run, ngay đến lúc này dù chỉ nhớ lại cũng khiến  cho Zerray bất giác rùng mình.
- Khi hắn uy hiếp ngươi, thực ra chỉ là để cho ta thấy thứ nằm bên trong cơ thể hắn.
- Kẻ tôi tớ này không hiểu, thưa ngài. Thứ gì bên trong hắn chứ?
Saman không nói, ông ta chỉ nhếch mép cười nhạt. Theo hầu nhà vua bao  năm, Zerray biết rõ khi ngài không nói thì bản thân tốt nhất cũng không  nên quá tò mò.
- Vậy ngài thật sự cho hắn mượn năm trăm binh sĩ sao, thưa chúa tể?
- Và đổi lại là Vương Thạch và một lối đi xuyên qua Ranh Giới, ta không  nghĩ đó là vụ trao đổi tồi. Nếu ta đoán không nhầm thì đây chưa phải là  thương vụ cuối cùng giữa ta và hắn đâu.
Nhà vua chậm rãi rời khỏi ngôi báu và trở về vương phòng trước sự bối  rối của tên thầy tế Zerray, có quá nhiều bí ần từ những lời nói của nhà  vua.  
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện