[Dịch]Bất Diệt- Sưu tầm

Chương 116 : Chương 37

Người đăng: 

.
- Nếu bị đào thải chúng sẽ bị đào thải bởi tự nhiên chứ không phải bởi con người, thế giới này là một vòng lặp còn con người thì luôn phá bỏ những vòng lặp cản trở sự phát triển của mình. Hãy nhìn những việc mà con người đã làm cho trái đất này khi đang ở thời kì hoàng kim xem, có đáng tự hào không? Nếu không có những loài kiềm chế chúng ta thì liệu chúng ta sẽ bước tới con đường nào? Khi thế giới này chẳng còn lại gì cho chúng ta phá hủy, ông thử nói xem liệu chúng ta có tự ăn thịt lẫn nhau hay không? Câu nói của Dante vừa dứt, Loong lập tức hét lên, dường nhưng hắn không còn đủ sức để kiềm chế được cảm xúc của bản thân. - Mày nghĩ bản thân hiểu hết mọi thứ về cuộc sống này rồi? Mày đã từng nhìn thấy một bầy Vampire hút cạn máu mọi người trong gia đình mày, còn mày phải bất lực trốn sau một cánh tủ, chỉ có thể khóc và quan sát? Mày có từng phải tự chôn tất cả những người thân của mày chỉ với hai bàn tay trần khi mày mới chín tuổi? Mày chẳng biết quái gì về thế giới này hết, vì thế đừng dạy tao về cuộc sống và cách cứu rỗi loài người! Sau một hồi kích động, giọng nói của gã chủ tịch dần trở nên bình thường, Loong đưa ra thỏa hiệp, hắn biết trong tình thế này thật khó để có mọi thứ mình muốn. - Hãy đưa nó cho tao và mày cùng con Vampire đó sẽ được rời khỏi đây! - Chủ tịch, việc này… Brone vội vã lên tiếng những cánh tay của gã chủ tịch đã cản lời nói tiếp theo của tay vệ sĩ thân cận. - Suy nghĩ đi, tao không hay đưa ra những thỏa hiệp rộng rãi như thế đâu. – Loong liếc mắt về phía Elly trong khi nói tiếp. – …Nhất là đối với một con Vampire! Gã chủ tịch nhấn mạnh cụm từ sau cùng, thể hiện sự thù địch một cách vô cùng rõ ràng. Dante im lặng, gã nhìn xuống ống tuýp chứa dịch lỏng màu tím nhạt rồi suy nghĩ trong giây lát. Ở phía sau, Elly thầm cầu mong gã thanh niên đứng trước mặt mình sẽ không giao nguyên mẫu về tay Loong, sau tất cả những gì đã gây ra cho Dante, cô thật sự cảm thấy xấu hổ khi vẫn mong muốn gã giúp mình. Dante chậm rãi vươn cánh tay đang cầm nguyên mẫu về phía trước, dường như gã đã có quyết định. Loong nhếch mép cười nhạt, cuối cùng thì thằng nhãi trước mặt hắn vẫn còn một thứ gọi là não để bên trong đầu, Loong hất đầu ra hiệu cho một tên vệ sĩ tiến lên để nhận lấy nguyên mẫu. Ở phía sau, Elly khẽ gục đầu, cô cảm thấy thật tuyệt vọng, nhưng Elly cũng chẳng thể trách cứ điều gì, Dante không có nghĩa vụ phải giúp cô trong việc này. Tuy nhiên, ngay nghi tên vệ sĩ bước lên phía trước một bước, Dante bỗng nhiên thả ống tuýp xuống dưới chân mình và nhanh chóng dẫm nát nó. Những mảnh vụn cùng chất dịch chứa bên trong bắn tung tóe ra xung quanh, có lẽ tâm trí của Loong lúc này cũng hệt như vậy, khuôn mặt của hắn ngây ra như kẻ mất hồn, một cú sốc quá lớn sau tất cả những nỗ lực của Loong. Dante đã sớm sửng dụng Bạo Huyết để dồn sức mạnh xuống đôi chân, đó là lí do vì sao gã có thể dẫm nát ống tuýp cường lực một cách dễ dàng như vậy. Ngay khi đối phương còn đang sững sờ vì hành động bất ngờ của mình, gã lập tức xoay người rồi lao về phía Elly. - Giết nó! Giết nó ngay! – Loong gào lên thất thanh như thể hắn sắp phát điên. Dante dùng hai tay bế Elly rời khỏi mặt đất, gã tung một cú đá bằng đôi chân đang tràn đầy sức mạnh về phía bức tường trước mặt, cả bức tường lập tức vỡ vụn làm nhiều mảng, tạo thành một lỗ hổng lớn đủ để Dante cùng cô nàng Vampire xuyên qua. Cùng lúc đó, toàn bộ đám vệ sĩ cũng đồng loạt chĩa súng về phía Dante, hàng loạt tiếng súng nổ vang lên chát chúa như một hồi còi hối thúc gã thanh niên bế Elly trên tay lao qua lỗ hổng trên tường. - Hắn điên rồi chắc, đây là tầng năm mà! – Slam tròn mắt nhìn theo hành động của đối phương. Lơ lửng giữa không trung, gã có thể thấy từng đợt gió mạnh đang quấn lấy mình, từng tia nắng đang trải dài trên cơ thể, Dante nhận ra lưng mình nhức buốt, có lẽ do trúng đạn, gã lơ đãng nhìn xuống gương mặt xinh đẹp đang tròn mắt vì kinh ngạc. Điều này chẳng có gì khó hiểu bởi lẽ bản thân gã còn chẳng thể hiểu nổi tại sao mình lại liều mạng vì cô ả Vampire này. Khoảng cách từ vị trí mà Dante xuất phát tới mặt đất vừa đúng ba mươi lăm mét, nếu là một người bình thường mà nhảy xuống từ khoảng cách đó thì chắc chắn gã sẽ chỉ còn là một đống thịt nát quyện vũng máu khi tiếp đất. Dante duỗi căng hai chân, ngay khi tiếp đất gã liền thu sát nó về để giảm tối đa lực va chạm, tuy nhiên, gã vẫn cảm thấy cơn đau từ hai bắp chân truyền tới đang muốn xé toạc cơ thể. Mặc dù đã khởi động Bạo Huyết nhưng Dante lại đang chịu thêm sức nặng của một người nữa, dưới một lực tác động lớn như vậy đôi chân của gã hẳn phải chịu những tác động nghiêm trọng. Dù vậy, với khả năng hồi phục của bản thân thì đó không phải và việc cần lo lắng lúc này, Dante cần phải vượt qua bức tường nếu muốn thoát khỏi tầm kiểm soát của tay chủ tịch. Những tiếng la ó từ trên cao vọng xuống, kèm theo là những viên đạn bay xuống thổi tung đất đá xung quanh gã, Dante không cho phép bản thân dừng lại, gã gồng mình lao về phía bức tường đen sỉn, đôi tay vẫn không quên ôm chặt Elly. Lúc gã liếc xuống thì cô nàng đã ngất từ lúc nào, thứ hiện hữu trên gương mặt cô ta chỉ có duy nhất một nụ cười điểm nhẹ trên môi, bất giác Dante cũng khẽ cười. …… Lục địa Hỗn Độn từ sau trận chiến ở Stormborn bị chia cắt làm năm vùng đất, mỗi vùng lại do một giống loài cai trị. Trung Địa – Vùng đất có diện tích lớn nhất nằm ở trung tâm của lục địa được kiểm soát bởi loài Người, ở các vùng biên giới giáp với bốn vùng đất còn lại, con người đều xây những bức tường thành cao tới hàng trăm mét và luôn có những đội quân canh gác bất kể ngày đêm để đề phòng sự xâm lăng của kẻ thù. Băng Địa – Vùng đất nằm ở cực bắc, quanh năm lạnh giá được tuyết trắng bao phủ do loài Wolfman nắm giữ, đây là một giống loài tôn trọng những nghi thức cổ xưa, chiến đấu bằng đao và kiếm, trải qua hàng ngàn năm phát triển nhưng kết cấu hoạt động trong xã hội của loài Wolfman vẫn không có thay đổi gì nhiều. Hắc Địa – Vùng đất ở phía cực nam, luôn bị bao phủ bởi những đám mây tăm tối, những ngọn núi hiểm trở trải dài như vô tận, đây là nơi loài Vampire xây dựng thế giới của mình, Vampire là loài có công nghệ và khoa học gần với con người nhất so với ba loài còn lại. Họ luôn cố gắng tạo ra những phát minh vượt trội nhằm cải thiện sức mạnh giống loài của mình. Cổ Địa – Vùng rừng rậm lớn nhất ở phía cực tây của lục địa Hỗn Độn, được nắm giữ bởi loài Witcher, một giống loài với những nghi thức hiến tế kì dị, sở hữu năng lực của ngũ hành, bào chế các loại độc dược cùng những câu thần chú chết chóc. Cuối cùng, Quỷ Địa – Vùng đất ở phía cực đông của lục địa, nơi này tràn ngập những đầm lầy chứa đầy xương trắng, sương mù như một tấm màn khổng lồ bảo vệ những bí ẩn ghê rợn không thể lọt ra ngoài. Đây là vùng đất của loài Dejomon, giống loài được cho là tiếp xúc trực tiếp với quỷ dữ, thỏa hiệp với địa ngục, bởi khả năng của họ chính là tạo ra quái vật và điều khiển chúng. … Bão tuyết là thứ gần như luôn hiện hữu tại Băng Địa, những cơn gió lớn tới mức chẳng công trình nào có thể trụ nổi, chẳng sinh vật nào có thể sống ngoài trời quá một giờ. Một màu trắng buốt mắt cùng với vòm trời xám xịt khiến những kẻ lạc vào trong những trận bão tuyết thì chỉ có thể bỏ mạng chứ chẳng tìm được đường ra. Tuy nhiên, ngay lúc này trong cơn bão tuyết vẫn có bốn bóng người chậm rãi nhấc từng bước chân, họ mặc trên người những bộ quần áo làm bằng lông gấu, mũ trùm kín đầu, dường như những cơn gió xoáy chẳng thể khiến họ sợ hãi hay chùn bước - Tom, sắp đến chưa? Một giọng nữ có chút bực bội vang lên, cô gái đi phía sau ba người cố gắng tiến lên để đuổi kịp mọi người. Chẳng có ai trả lời câu hỏi, điều này dường như làm cho cô nàng khó chịu thật sự. - Không ai nghe thấy gì sao? Chúng ta còn phải đi tới bao giờ? – Cô nàng gắt lên. Tới lúc này một người mới quay lại nhìn cô ta trong vài giây rồi lại tiếp tục bước đi. - Thôi than vãn đi Malena, càng nói nhiều thân nhiệt của cô sẽ càng giảm đấy. – Chelito gã đàn ông cao lớn nhất cất giọng ồm ồm. - Tôi sắp đóng băng rồi đây này. – Malena sốc lại bộ áo lông nặng chịch của mình trong khi nói. - Vậy ngồi nghỉ ở đây đi, khi nào đến nơi tôi sẽ báo cho. – Hekirm lớn tiếng nói vọng lại. - Đừng chêu tôi, Hekirm. Nếu anh muốn giữ lại cái lưỡi của mình. Tom – Gã đàn ông dẫn đầu hướng mắt về phía xa, tuyết rơi dày khiến cho tầm nhìn vô cùng hạn chế, nhưng gã không hề định hướng bằng mắt. Mặc dù những cơn gió không ngừng càn quét nhưng chúng không thể xóa được mùi đặc trưng của loài Wolfman, Bốn người tiếp tục đi thẳng về phía trước được chừng hai trăm mét, cuối cùng lối vào một băng động cũng hiện ra trước mắt họ. Lối vào này cao hơn ba mét, được tạo bởi những khối sắt lớn xếp chồng lên nhau, trên bề mặt của chúng được khắc những hình thù cổ xưa cùng các kí tự đặc biệt mà chỉ giống loài Wolfman có thể hiểu được, trên thanh xà ngang của cổng vào được gắn ba chiếc rìu buộc chụm vào nhau, biểu chưng cho gia tộc đang sở hữu băng động này. Bốn người chẳng chút chần chừ liền tiến vào trong băng động, Malena ỉ ôi ca thán. - Tôi ghét nơi này, cái lạnh sẽ làm hỏng làn da đẹp đẽ của tôi cho mà xem! - Tôi tưởng nó hỏng sẵn rồi chứ? – Hekirm hất chiếc mũ chùm đầu về phía sau, đưa mắt liếc nhìn xung quanh trong khi lên tiếng. - Phải rồi, với đôi mắt toét nhòe đó bảo sao anh chẳng bao giờ kiếm được ả đàn bà nào cả. – Malena bĩu môi, khinh khỉnh đáp lại. Trong khi hai người đang đôi co thì từ trong băng động liền vọng tới một tiếng hú chói tai, ngay sau tiếng hú, những bước chân rất nhanh đập mạnh trên lớp băng dày vang vọng khắp nơi, chỉ sau vài giây, trước mặt bốn người là những con sói khổng lồ cao hơn hai mét, đôi mắt của chúng có màu xanh dương lấp lánh thứ ánh sáng kì dị, toàn thân chúng được bao phủ bởi một lớp lông dày màu xám tro. Những chiếc răng nanh được nhe ra đầy hăm dọa, tiếng gầm gừ chuẩn bị xé xác kẻ thù, những con sói lầm lũi tiến về phía bốn người. Ba người vừa định rút vũ khí thì cánh tay của Tom đã giơ lên ngăn cảnh hành động đó lại, rút từ trong lớp áo lông ra một chiếc hộp chỉ lớn hơn lòng bàn tay một chút và Tom chậm rãi mở nó ra.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang