[Dịch]Bạo Sủng Y Phi: Bệnh Vương Quá Phúc Hắc - Sưu tầm

Chương 8 : Thứ muội tìm đến.

Người đăng: 

.
Băng qua con đường nhỏ trải đầy sỏi đá, đi qua chín hành lang uốn khúc thì tới chỗ hoa viên Tướng quân phủ. Tiết trời đầu xuân, muôn hoa ở nơi này đua nhau khoe sắc, nàng có thể nhìn ra được Tướng quân phủ có rất nhiều loại hoa cỏ quý báu, có người đến chăm sóc rất tốt. Nhìn cả vườn hoa cảnh này, ánh mắt Hách Liên Thiến đều sáng lên lay động theo chiều gió, tâm tình càng thêm thoải mái. Đang dự tính chờ đến tối, thời gian không có người xuất hiện sẽ tới hái hoa. "Thủy Tâm, buổi tối chúng ta sẽ trở lại. " "Hả? Buổi tối? Tiểu thư, buổi tối có thể thấy đường ngắm hoa sao?" Thủy Tâm không hiểu hỏi. Hách Liên Thiến đang dắt tay của Thủy Tâm đi trở về, dự định mở miệng giải thích cho nàng hiểu thì chạm mặt phải tứ tiểu thư Tướng quân phủ - Hách Liên Xuyến! Hách Liên Xuyến do Liễu di nương sinh ra, nàng ta cũng sinh ra một thứ nữ. Ngày thường phụ thuộc vào Đại phu nhân cho nên ở bên trong phủ khi nhìn thấy Hách Liên Thiến bao giờ cũng bắt nạt nàng, trước đây Hách Liên Thiến não tàn chỉ biết mê trai, người ta chế nhạo bắt nạt nàng, nàng là người nhát gan nên không dám tranh luận, chỉ có thể mặc cho Hách Liên Xuyến ức hiếp. Hiện tại Hách Liên Thiến cũng không phải là Hách Liên Thiến trước kia, tâm tình Hách Liên Thiến ngày hôm nay rất tốt, vốn có dự định bỏ qua cho nàng. Không nghĩ tới Hách Liên Xuyến lại không chịu nhường đường, dẫn người trực tiếp chặn trước mặt nàng, ngăn cản đường đi của nàng. "Tam tỷ, tại sao ngươi không muốn nhìn thấy ta a? Muội muội ta đây thật sự rất nhớ thương ngươi nha, ngươi coi, muội muội ta ngày hôm nay cố ý làm vài món điểm tâm, dự định đến cho tỷ tỷ nếm thử mất!' Hách Liên Xuyến bắt chuyện sau lưng đại nha hoàn Tử Uyển, trong tay Tử Uyển xách theo một hộp đồ ăn tinh sảo, đợi sau khi mở ra, bên trong hộp có một cái khay nhỏ được làm bằng ngọc lưu ly, phía trên đựng điểm tâm Triêm Sa Tử còn dính một chút bùn đất! Đôi mi thanh tú của Hách Liên Thiến giương lên, Hách Liên Xuyến này lại cầm loại thức ăn ngay cả chó cũng không thèm đưa cho nàng ăn? Thật sự coi nàng là kẻ ngốc phải không? "Tứ muội, nếu là ngươi tự mình làm, ta cũng không muốn lãng phí phần tâm ý này của ngươi, cho ta ăn chẳng phải là lãng phí điểm tâm của ngươi sao?! Ta nghĩ ngươi vẫn là nên đem điểm tâm cho Đại phu nhân ăn đi, nói không chừng Đại phu nhân nếm thử sẽ rất thích, sau đó còn sẽ thưởng cho ngươi nha." Hách Liên Thiến không muốn cùng người nữ nhân này dây dưa dài dòng, dẫn theo Thủy Tâm vòng qua nàng ta rời đi. Vừa mới đi được vài bước, ngay sau đó phía sau liền truyền đến một tiếng vang thật lớn. Chát____ "Tiện nha đầu này, ngươi nhìn đường như thế à, mắt mù rồi phải không? Đi một đường mà còn té ngã, thiếu chút nữa đụng vào tiểu thư nhà chúng ta rồi!" Đại nha hoàn thiếp thân Tử Uyển của Hách Liên Xuyến đang dùng một đôi mắt phượng trừng mắt nhìn Thủy Tâm quát. Thủy Tâm lúc này ngã trên nên đá thanh hoa lạnh như băng, cằm cũng bị dập, nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống, oan ức ngẩng đầu nhìn Hách Liên Xuyến: "Tứ tiểu thư, nô tỳ không phải cố ý, nô tỳ vừa... " "Câm miệng, tiện nha đầu như ngươi cũng xứng nói chuyện với tiểu thư nhà chúng ta sao? Tiểu thư nhà chúng ta nể tình tỷ muội cố ý tự mình làm điểm tâm đưa tới cho các ngươi ăn, vậy mà ngươi lại báo đáp tiểu thư nhà chúng ta như thế?" Tử Uyển đứng ở bên cạnh Hách Liên Xuyến, đôi mi thanh tú khiêu khích mở miệng nói. Thủy Tâm không muốn lại gây phiền phức cho Hách Liên Thiến, nàng biết tứ tiểu thư cố ý gây sự, bản thân coi như là chịu oan ức nên đành nói vài lời van xin để mọi chuyện qua đi. Dù sao cũng không liên luỵ đến Hách Liên Thiến. Nàng đang muốn nói, Hách Liên Thiến như là nhìn thấu tâm tư của nàng Tìm đúng vị trí vị trí Hách Liên Thiến liền vọt tới, tuy rằng vóc người này chưa từng trảo qua huấn luyện thế nhưng độ nhanh nhẹn kiếp trước của nàng vẫn còn. Vị trí của Hách Liên Xuyến và Tử Uyển đang đứng vừa lúc ở ngay mép hoa viên, những bông hoa phía sau cũng vừa được tưới nước, mặt đất vẫn còn rất ẩm ướt. Với lại phía sau đúng lúc là mấy buội cỏ gai, ánh mắt Hách Liên Thiến sáng lên, khi Tử Uyển muốn giơ chân lên đạp Thủy Tâm thì nàng lập tức vọt tới, tốc độ cực nhanh khiến Hách Liên Xuyến và Tử Uyển trở tay không kịp. " Tứ muội, ngươi không sao chứ?" Nàng tiến lên nhìn Hách Liên Xuyến hỏi, không phải là ngươi nói người khác đụng phải ngươi sao? Đương nhiên là nàng muốn tới kiểm tra nàng ta rốt cuộc có bị thương ở chỗ nào chỉ để bày tỏ lòng quan tâm tới vị muội muội này hơn thôi a! Nàng chỉ biểu hiện tình tỷ muội thôi nha. Khi nàng tiến lên đúng lúc đụng phải Tử Uyển, sau đó nàng đụng trúng bả vai của Tử Uyển. Lực đạo hết sức kinh người, Tử Uyển là đại nha hoàn thiếp thân của Hách Liên Xuyến thường ngày vẫn hầu hạ bên cạnh Hách Liên Xuyến cũng chưa từng chịu đau đớn thế này. Bị nàng đạp trúng một cái như vậy khiến thân thể tự nhiên không có sức lực nữa nên lắc người qua hướng khác! Vậy mà lại té ngã trong lòng Hách Liên Xuyến. "A..." "Tiểu thư ...." "Tứ muội ..." Cơ thể Tử Uyển và Hách Liên Xuyến va chạm vào nhau, hai người thét lên rồi cùng lúc té ngã vào bên trong vườn hoa phía sau lưng. "A....." "A....Đau quá...." Thân thể khi rơi vào vườn hoa, cái mông té trúng ngay cỏ gai, trên người nàng ta thì dính đầy bùn đất! Đúng lúc trên đỉnh đầu Hách Liên Xuyến còn bị ụp phải cái hộp điểm tâm bẩn! Nói chung đủ các loại hỗn loạn. "Tứ muội, nếu ngươi thích hoa như thế thì cũng đừng nên sốt ruột như vậy a! Thủy Tâm, nếu tứ tiểu thư thích ở lại chỗ này hái hoa thì chúng ta đừng ở đây quấy rầy nhã hứng của tứ tiểu thư, chúng ta trở về thôi!" Hách Liên Thiến cười nhìn vài loại hoa dưới đống bùn đất bị dập nát mà mở miệng nói với Thủy Tâm. Thủy Tâm bị bất ngờ nên trở nên kinh hãi, từ dưới đất bò dậy nàng cũng quên phủi bụi đất trên y phục gật đầu nói: "Vâng, tiểu thư." "Người đâu cứu mạng..... Người đâu mau tới đây.... Mau tới cứu tứ tiểu thư...." Hai người nhanh chóng xoay người rời khỏi, phía sau truyền đến tiếng kêu rên và cầu cứu của Tử Uyển và Hách Liên Xuyến. Lúc này Liễu di nương Liễu Thiến Như thân mẫu của Hách Liên Xuyến cũng bởi vì Tướng quân Mộ Trường Phong phong lưu gần đây lưu luyến ở chỗ tiểu thiếp mới đưa vào trong phủ mà sao nhãng nàng. Lúc này đang nổi trận lôi đình. Đang ở bên trong phòng dạy dỗ mấy người nô tỳ. "Tam phu nhân không xong rồi không xong rồi, tứ tiểu thư đã xảy ra chuyện, người mau đi xem một chút đi!" "Cái gì? Chuyện gì xảy ra?!" Liễu Thiến Như vừa nghe con gái của mình gặp chuyện không may, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống, nhấc làn váy vội vàng chạy ra khỏi phòng. Đi vào Thiên Hương Viên, vừa vào cửa liền thấy Hách Liên Xuyến giống như là một một con khỉ người đầy bùn đất, người nàng ta không chỗ nào không dính bùn đất, cọ mãi không ra. Ngồi ở trên giường mở miệng kêu rên: "Ai da... đau chết ta rồi...ai da..." Liễu Thiến Như vừa nhìn thấy cảnh này trong nháy mắt sắc mặt trở nên khó coi, vội vàng đi tới, đưa tay liền đánh Tử Uyển đang đứng ở một bên: " Đứa tiện tỳ này, ngươi chăm sóc tiểu thư thế này sao? Ngày thường ta không có trách móc nặng nề các ngươi nên mỗi một người các ngươi đều trở nên to gan lớn mật có phải hay không? Ngay cả tiểu thư cũng không chăm sóc tốt, Ta giữ các ngươi lại có lợi ích gì?" "Tam phu nhân tha mạng, Tam phu nhân... đều là tại tứ tiểu thư sai khiến nô tỳ đi trêu chọc tam tiểu thư, ai biết Tam tiểu thư lợi hại như vậy, nàng ta thay đổi trở nên rất tự đắc..." Liễu Thiến Như vừa nghe xong liền mắng to: "Tốt, nữ nhi ngu ngốc do con tiện nhân kia sanh ra lại dám ức hiếp nữ nhi của ta sao? Ngươi nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!" Tử Uyển cẩn thận kể lại tình hình lúc đó trong hậu viên cho nàng ta nghe, nhưng lại che giấu chuyện hộp bánh điểm tâm Triêm Sa Tử bị phá hư.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang