[Dịch]Bạo Sủng Y Phi: Bệnh Vương Quá Phúc Hắc - Sưu tầm
Chương 64 : Đồ Cảnh vương phủ đưa tới toàn là phế phẩm?
.
Người của Cảnh vương phủ đến, hơn nữa người đến là Lý quản sự được xem trọng nhất trong Cảnh Vương phủ, Lý quản sự dẫn theo mười mấy người mang hai rương lớn đựng đầy trang sức từ cửa chính Tướng quân phủ tiến vào.
Người bên trong phủ một truyền mười mười truyền một trăm, thoáng cái liền được truyền ra ngoài.
Hách Liên Nhu đương nhiên cũng nghe được tin này, nhớ tới Cảnh vương nửa chết nửa sống ngồi ở trên xe lăn liền muốn đi cười nhạo Hách Liên Thiến.
Hách Liên Nhu ăn mặc đẹp đẽ đi đến đại sảnh.
Bên trong đại sảnh là một mảnh nghiêm nghị, Lý quản sự vừa nghe nói Vương phi không ở trong phủ cũng không vội đi, ngược lại vẫn ở lại đây, Lý quản sự ngồi ở bên trong đại sảnh nhàn nhã uống nước trà ăn điểm tâm.
Hách Liên Khôn và Ngọc thị ngồi phía trên liếc nhau, sắc mặt có chút khó coi.
Người này tại sao còn chưa đi?
Không phải đã nói là không có ở trong phủ sao, theo lý thuyết không phải là nên rời rồi chứ?
Làm sao lại ở yên chỗ này mà nhàn nhã ăn điểm tâm như thế?
Cảnh vương phủ quả nhiên là không có một chút quy củ nào!
Ngọc thị cũng âm thầm sốt ruột, những người này rõ ràng chính là nhìn không thấy Hách Liên Thiến sẽ không chịu rời đi, ánh mắt nàng nhìn chăm chú vào hai cái rương lớn được đặt ở giữa đại sảnh, chẳng lẽ bên trong là sính lễ sao?
Chỉ có hai cái rương, xem ra Cảnh vương thật đúng là ra tay quá tầm thường.
Quả nhiên là một người có quyền thế, nhìn những vật này ngay cả so với sính lễ của nữ nhi một tiểu hộ cũng không bằng!
Ngọc thị càng nhìn không nổi đám người Cảnh Vương phủ này, ý tứ hàm xúc trào phúng lại càng tăng lên: "Lý quản sự, nếu là đến tặng sính lễ thì cứ giao cho chúng ta là đựơc rồi. Thiến nhi, đứa hài tử này chính là rất ham chơi, cũng không biết lúc nào mới có thể trở về, bên trong Cảnh Vương phủ nhiều chuyện cần giải quyết nên không thể rời khỏi lâu được, ngươi xem..."
Rõ ràng chính là đang đuổi người!
Lý quản sự kinh ngạc nhìn Ngọc thị, cười cười nói: "Phu nhân, đó cũng không phải là sính lễ của Vương gia!"
"Không phải là sính lễ?!"
Lúc này Hách Liên Nhu đang vào cửa, cũng nghe lời này nên nhìn về phía hai cái rương gỗ, phì cười một tiếng: "Không phải là sính lễ chứ là cái gì? Mau mở ra cho chúng ta nhìn một chút, xem thử Cảnh vương tặng thứ gì tốt cho Tam muội muội, chúng ta cũng mở mang được tầm mắt!"
"Nhu nhi đừng có càn quấy, nếu như đây là cho Tam muội của ngươi, làm sao có thể tùy tiện mở ra xem khi không có Tam muội ngươi ở đây chứ! Tính tình muội muội ngươi từ trước đến nay đều vô cùng ham chơi, sợ là Cảnh vương ở ngoài phố mua vài thứ lặt vặt cho muội muội ngươi thôi thôi!"
Ngọc thị nói giúp vào, lấy khăn tay che mặt, mỉa mai mười phần!
Không phải là sính lễ, vậy trong hai cái rương này có thể chứa gì? Nhất định là một ít phế phẩm, cái này thật khiến cho mặt mũi của Cảnh vương và Cảnh vương phủ bị mất hết.
Cảnh vương có thể tùy ý đưa những thứ phế phẩm ở chợ này đến đây sao?
Chẳng trách đám hạ nhân trong phủ không chịu rời đi, nhất định phải tự mình đưa cho Hách Liên Thiến, nhất định là sợ người ngoài nhìn thấy chê cười Cảnh vương phủ của bọn họ nghèo kiết hủ lậu.
Hách Liên Nhu khéo léo đứng ở bên cạnh Ngọc thị, cười nói: "Mẫu thân nói đúng, Tam muội gần đây thích vui chơi ở bên ngoài, Cảnh Vương điện hạ đối với Tam muội thực sự là rất tốt!"
Hai mẹ con vừa nhìn nhau cười cười, khinh thường nhìn về phía hai cái rương lớn.
Lý quản sự sau khi nghe được những lời đó cũng không giận, an tĩnh ngồi ở ghế trên, trong lòng thầm nghĩ, hai mẹ con nhà này quả nhiên không tốt lành gì, ở ngay trước mặt của bọn họ mà dám giễu cợt Cảnh Vương phủ, ngày thường không biết Vương phi của bọn ở chỗ này bị khi dễ thành cái dạng gì.
Trở lại nhất định phải tường thật lại kĩ càng cho Vương gia mới được.
Lý quản sự tuỳ ý để cho hai mẹ con nàng châm biếm, hắn chỉ ngồi im, sắc mặt Ngọc thị có chút lúng túng, người này thật đúng là rất cố chấp, lẽ nào muốn gặp được Hách Liên Thiến mới chịu rời đi sao.
Nàng yên lặng đưa mắt chuyển hướng về phía Hách Liên Khôn, thấy vẻ mặt u ám của Hách Liên Khôn, khuôn mặt hắn đều lộ ra vẻ tức giận.
Lý quản sự ngồi xuống, chính là hơn ba canh giờ, mắt thấy hoàng hôn buông xuống, còn chưa đợi được Vương phi liền mở miệng nói: "Tướng quân, tại sao Vương phi của chúng ta ra phủ lâu như vậy mà lại không mang theo thị vệ trong phủ?!"
"Cái này... Chỉ dẫn theo nha hoàn thiếp thân bên trong phủ!"
"A.... Chỉ dẫn theo nha hoàn, Vương phi chúng ta không biết là đã xảy ra chuyện, làm sao còn chưa trở về chứ?! Tướng quân hẳn là nên phái thị vệ trong phủ ra ngoài tìm kiếm một chút đi chứ, mấy người các ngươi hồi phủ báo cho Vương gia biết, Vương phi của chúng ta đã mất tích!"
"Vâng!"
Hai vị thị vệ bên cạnh ôm quyền lập tức muốn ra ngoài, Hách Liên Khôn vừa thấy tình hình không tốt, nếu như kinh động Cảnh vương thì chuyện Cảnh Vương phi mất tích sẽ lan truyền ra ngoài, chuyện này nhất định sẽ khiến cho toàn bộ thành Thịnh Kinh này long trời lỡ đất.
"Lý quản sự xin hãy khoan đã, có lẽ là Thiến nhi trực tiếp trở về chỗ của nó rồi, Lý quản sự chờ ta một chút, ta đây liền đi tìm hiểu xem sao!"
Tra hỏi mà Hách Liên Khôn còn phải tự mình đi sao, gọi thị vệ bên trong phủ ra hỏi sẽ biết thôi, thấy sắc mặt Hách Liên Khôn tái nhợt mà vội càng, trên trán xuất hiện nhiều mổ hôi như vậy, Lý quản sự cũng không vạch trần, thản nhiên nói: "Tướng quân cần phải nhanh một chút, nếu như Vương phi đến bây giờ vẫn chưa trở lại thì chúng ta nhất định phải bẩm báo Vương gia! ""
"Được, được..."
Hách Liên Khôn cùng Ngọc thị ra khỏi đại sảnh, Hách Liên Nhu cũng theo sát ở phía sau, Hách Liên Nhu cũng không biết chuyện Hách Liên Thiến bị phạt ở Phúc Lộc Viện, có chút nghi ngờ kéo tay Ngọc thị hỏi: "Mẫu thân, Hách Liên Thiến rốt cuộc đã đi đâu? Thật là ra phủ chơi sao? Nàng thật đúng là có thể chơi đùa sao, sắc trời đã ngã màu rồi mà còn chưa quay lại nữa, mẫu thân chờ nàng ta trở lại phải giáo huấn nàng ta thật tốt, cho nàng ta biết quy củ ở trong phủ mới được!"
"Hừ, đâu đâu có ra khỏi phủ, nàng ta lúc xế chiều mở miệng chống đối phụ thân ngươi, hiện tại đang bị phạt ở Phúc Lộc Viện!"
Ngọc thị nhỏ giọng nói với Hách Liên Nhu.
"Ha ha ha, thì ra có chuyện như vậy, tiểu tiện nhân chính là nên phạt, dám đẩy ta xuống nước, để cho nàng tiếp tục quỳ ở đó mới phải!"
Hách Liên Nhu nhắc tới Hách Liên Thiến, sắc mặt nhăn nhó, ánh mắt dữ tợn, hận không thể lóc da xẻo thịt Hách Liên Thiến.
"Ta cũng nghĩ như vậy, đáng tiếc... Vào lúc này người của Cảnh Vương phủ lại đến, còn nhất định phải thấy được nàng, hừ, con tiện nhân kia, làm sao mỗi một lần đều may mắn như vậy!"
...
Bên trong Phúc Lộc Viện.
Hách Liên Thiến tự nguyện bị phạt lúc này đang nằm nghiêng trên ghế, uống Tuyết Lí Túy thượng hạng, ăn điểm tâm ở Tụ Phúc Lâu.
Lam Tuyết sau lưng nhẹ nhàng bóp vai cho nàng, thoải mái khiến nàng suýt ngủ thiếp đi.
Đột nhiên Lam Tuyết phát hiện ra tiếng động, nhỏ giọng hô: "Chủ tử, có người đến!"
"A? Hừm... Mau chóng dọn dẹp lại!"
Hách Liên Thiến lập tức dùng khăn tay lau ngón tay, sau đó quỳ xuống lần nữa, hướng phía Lam Tuyết gật đầu, Lam Tuyết sau khi thu dọn sạch sẽ liền vèo một cái bay đến phòng khác ẩn nấp.
Hách Liên Khôn vào cửa, thấy Hách Liên Thiến dường như vẫn quỳ như cũ từ lúc hắn rời đi, có điều là lúc này quỳ lâu như vậy khiến thân thể nàng cong vẹo, dường như muốn ngất đi.
Hắn chau mày, có phần suy nghĩ, tính tình Hách Liên Thiến rất là quật cường, nhìn dáng vẻ nàng quật cường như vậy, chẳng lẽ chuyện này không liên quan đến nàng sao?
Hôm nay người của Cảnh Vương phủ ở bên ngoài chờ gặp nàng, cái bộ dáng này của nàng nếu như bị người nhìn thấy thì phải làm sao đây?
Đây làm sao giống bộ dạng tiểu thư thoả thích ra phủ chơi đùa được chứ!
Hách Liên Khôn nào biết rằng, lúc này Hách Liên Thiến cong vẹo sắp ngất đi không phải là bị phạt quỳ, sau khi hắn đi Hách Liên Thiến liền đứng dậy ngồi trên ghế vừa ăn vừa hát, còn có Lam Tuyết hầu hạ bên cạnh.
Cái bộ dạng mệt mỏi hiện tại là do nàng vừa mới hưởng thụ rất thư thái cho nên cơn buồn ngủ ập tới khiến nàng không tài nào mở mắt được.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện