[Dịch]Bạo Sủng Y Phi: Bệnh Vương Quá Phúc Hắc - Sưu tầm

Chương 55 : Đánh đòn phủ đầu.

Người đăng: 

.
Tướng quân phủ, lão phu nhân rơi vào hôn mê, việc trúng độc cũng không che giấu được nữa, Hách Liên Khôn đành phải dâng một phong thư xin Thánh Hoàng giúp đỡ. Thánh Hoàng phái bốn gã ngự y lập tức đến Tướng quân phủ chẩn bệnh, tuy rằng không thể lập tức ngăn chặn loại độc này nhưng có thể làm tan một ít độc trong cơ thể, nấu một chén thuốc để bảo vệ tâm mạch của lão phu nhân. Các phòng đều dùng chén thuốc giải độc này, tình hình cuối cùng cũng ổn định lại. Lúc này Hách Liên Thiến mang theo Lam Tuyết hồi phủ, nàng có thể tưởng tượng được lòng người bên trong phủ vô cùng bàng hoàng, dĩ nhiên là không người hỏi thăm. Đầu tiên là nàng trở về Bích Đường tiểu trúc, Thủy Tâm đang ở bên trong phòng quét dọn nghe được nghe được tiếng động nên chạy đến xem, người tới quả nhiên là tiểu thư mấy ngày không thấy mặt. "Tiểu thư, rốt cuộc người đã trở về. Người không sao chứ, cơ thể đã tốt hơn chưa? Thủy Tâm rất lo lắng cho người, tiểu thư..." Thủy Tâm đang muốn bổ nhào về phía Hách Liên Thiến lại bị Lam Tuyết đứng bên cạnh ngăn lại. "Ngươi là ai? Tiểu thư..." "Ngươi không nên bổ nhào về phía tiểu thư, ngươi mập như thế, nếu nhào tới không nghĩ sẽ phá hư tiểu thư sao?" Lam Tuyết cắt ngang lời nàng, chỉ chỉ Thủy Tâm, Thủy Tâm theo bản năng liền nhìn lại bản thân, ngay sau đó viền mắt ửng đỏ, ủy khuất nhìn về phía Hách Liên Thiến, cái miệng nhỏ nhắn chu lên: "Tiểu thư, nàng là ai? Tại sao nàng ta lại nói những lời như vậy, Thủy Tâm không mập a, người nói có đúng không tiểu thư?! Nàng mới mập!" Khóe miệng Hách Liên Thiến giật một cái, không muốn để ý tới hai thiếu nữ này, nàng vòng qua các nàng trực tiếp đi vào nhà. Phía sau thỉnh thoảng truyền đến tiềng ồn ào của hai người. Lam Tuyết : "Ngươi cái tiểu nha đầu này, ngươi nói ai mập chứ?" Thủy Tâm: "Chính là ngươi, ngươi rõ ràng là một nha đầu mập, hơn nữa người còn là ác nhân cáo trạng trước a, mỗi ngày ta nhớ tiểu thư đến nỗi cơm nước đều không ăn thì làm sao mà mập được, rõ ràng ta gầy như thế này cơ mà, thị lực của ngươi không tốt sao!" Lam Tuyết: "Ôi, thật khó khăn cho ngươi, đến cơm nước cũng không màng tới, làm sao vẫn mập như vậy?!" "Ngươi ngươi ngươi... Tiểu thư a..." ... Hách Liên Thiến trở về phòng thay đổi quần áo, nàng mang theo hai người Thủy Tâm và Lam Tuyết trước tiên đi đến chỗ của lão phu nhân thăm hỏi, lúc này lão phu nhân đang hôn mê nên không thể gặp được, có điều là nàng cũng chính là làm dáng một chút, dù sao cũng để cho người khác biết nàng sau khi hồi phủ liền lập tức đến thăm lão phu nhân. Sau đó nàng lại đi đến Phúc Lộc Viên thăm Hách Liên Khôn, bản thân Hách Liên Khôn ngược lại rất tỉnh táo, thế nhưng nghe được gã sai vặt gác cửa bẩm báo nói là Tam tiểu thư hồi phủ, nàng đang ở ngoài cửa chờ để tới thăm hắn, hắn không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt. "Tam tiểu thư, lão gia ngủ rồi, hay là ngày khác người hãy trở lại thăm đi!" Gã sai vặt ngại vì thân phận hiện tại của Hách Liên Thiến cho nên không dám sơ suất, Hách Liên Thiến vừa nghe liền hướng về phía hắn cười nhạt nói: "Cũng tốt, nếu phụ thân ngủ rồi ta cũng sẽ không làm phiền, ngày khác ta sẽ trở lại thăm người." "Vâng, Tam tiểu thư đi thong thả!" ... "Tiểu thư, người đừng thương tâm, nhất định lão gia không phải cố ý không gặp tiểu thư, gã sai vặt không phải là nói lão gia đã ngủ sao? Đúng không..." Thủy Tâm ở một bên trấn an. Lam Tuyết ở bên cạnh vừa nghe thấy thế liền cười lạnh: "Cũng chỉ có nha đầu ngu ngốc như ngươi mới tin là đang ngủ, tiểu thư mới sẽ không thương tâm!" "Ngươi ngươi ngươi, tại sao ngươi lại nói lời như vậy a, tiểu thư..." "Được rồi, Lam Tuyết ngươi đừng ngươi đừng khi dễ nàng, nếu lão phu nhân và phụ thân đều không thấy được, vậy chúng ta đi bái kiến Đại phu nhân một chút đi!" Nghe giọng của Hách Liên Thiến không giống là không muốn đi, mà là hưng phấn cùng khiêu khích mang theo hai người đi đến chỗ Đại phu nhân! Thời điểm Hách Liên Thiến tới, Đại phu nhân đang được phục vụ uống thuốc. "Phu nhân, ngoài cửa có Tam tiểu thư đến thăm người!" Tiểu tỳ ngoài cửa cung kính nói. Ngọc thị vừa nghe thế lập tức nhìn Nguyễn ma ma chau mày không vui hỏi: "Tại sao nàng ta lại trở lại? Chuyện gì khiến nàng ta trở về? Tại sao không ai báo lại?!" "Phu nhân, sợ là sắp xảy ra chuyện a. Lớn bé trong phủ đều nằm trên giường không dậy nổi, nàng sớm không trở lại muộn không về mà lại lựa ngay lúc này mà vội vàng lúc này, có thể là muốn đến cười nhạo người. Tâm cơ Tam tiểu thư thật là ác độc!" "Hừ, ta làm sao không biết được tâm tư nàng ta chứ, ra ngoài nói cho nàng biết không gặp, bảo là ta đã ngủ rồi, để cho nàng trở về chỗ của mình, lúc này ta cũng không muốn nhìn thấy nàng mà sinh thêm bệnh! Chờ ta khỏi bệnh rồi sẽ trị nàng ta!" Đôi mắt Ngọc thị hơi nheo lại, trong giọng nói lộ ra phẫn nộ và không cam lòng. "Vâng, phu nhân, lão nô liền đi nói nàng trở về!" "Ừ... " Hách Liên Thiến liên tiếp bái phỏng ba chỗ nhưng lại đều không được gặp, nhưng mà nàng cũng không giận, nàng đã cố gắng lễ phép lắm rồi, không gặp không phải là vấn đề của nàng. Hách Liên Thiến mang người quay về Bích Đường tiểu, người mới vừa vào vườn, bà mụ trong coi vườn liền bẩm báo nói rằng Đại tiểu thư trong vườn chờ nàng. "Tiểu thư, Đại tiểu thư tới làm cái gì?" Thủy Tâm có chút bận tâm nhìn về phía Hách Liên Thiến, Hách Liên Thiến cười cười nhưng không có mở miệng. Ba người mới vừa vào vườn liền chạm mặt Hách Liên Nhu đến gây chuyện. "Hách Liên Thiến! Ngươi còn dám trở về!" Thần sắc Hách Liên Nhu giống như có bệnh, sắc mặt trắng nhợt, có lẽ là nàng tức giận khi nghe được Hách Liên Thiến hồi phủ nên tự mình chạy Bích Đường tiểu trúc. Hách Liên Nhu vốn cho là khi Hách Liên Thiến ở từ đường thổ huyết nhất định là không sống nổi. Thế nhưng hôm nay lại nghe thấy nàng hồi phục rất tốt mà trở về phủ, hơn nữa còn đi đến chào lão thái thái, lễ phép chu toàn, hiếu tâm có đủ. Lại được Cảnh vương yêu quý bảo vệ, mặc dù là một tiểu thứ nữ, lại có tứ hôn của Thánh Hoàng, phong làm Cảnh vương phi, thân phận tôn quý. Thế nhưng nàng thì sao đây? Hiện nay nàng bị bệnh tật hành hạ như ma ốm, không chỉ có không được như ý nguyện mà gả cho Mặc Vương mà nàng còn phải cùng tỳ nữ của mình hưởng cùng một chồng. Trong thành ngoài thành, bên trong phủ bên ngoài phủ, nàng sớm đã trở thành trò cười của thiên hạ. Đây hết thảy đều là lỗi của cái tiểu tiện nhân Hách Liên Thiến này, cho nên sau khi Hách Liên Nhu nghe nói Hách Liên Thiến hồi phủ, nàng ta chỉ muốn vọt tới trước mặt Hách Liên Thiến, hung hăng cấu xé khuôn mặt dối trá của nàng ra, đem nàng dẫm nát dưới chân của mình. Nàng đã bị lửa giận xông lên não làm mê muội, chỉ muốn làm sao khiến cho Hách Liên Thiến bị giày vò. "Đại tỷ, ta rất tốt nha, Vương gia chiếu cố ta rất tốt, bệnh của ta cũng khỏi hẳn rồi cho nên Vương gia đưa ta trở về phủ. Đại tỷ là tới thăm ta sao, chúng ta đều là tỷ muội, tỷ tỷ thực sự là quá khách khí, nghe nói cơ thể Đại tỷ dạo này cũng không được khá lắm, muội muội còn muốn đến Lưu Cẩm Các thăm viếng nhưng không nghĩ tới Đại tỷ còn suốt ruột hơn cả muội muội, đến đây, Đại tỷ vào nhà ngồi một lát, tỷ xem thân thể tỷ hư nhược thế này, ôi... trên mí mắt làm sao đều là nếp nhăn thế kia!" Hách Liên Thiến vừa nói ra lời này, Lam Tuyết theo sau lưng liền nhịn không được xì cười một tiếng. Bị Hách Liên Thiến trào phúng không nói, còn bị tiểu tỳ nữ cười nhạo, sỉ nhục này Hách Liên Nhu làm sao có thể chịu được. Ánh mắt xinh đẹp của Hách Liên Nhu tức giận sắp phun ra lửa, hướng về phía Hách Liên Thiến quát: "Hách Liên Thiến, Ngươi ít làm bộ đi, người khác không biết ngươi thế nào nhưng ta chẳng lẽ không biết rõ sai, ngươi nói mau, chuyện trong phủ bị trúng độc có phải là ngươi làm hay không?!" "A? Đại tỷ, ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ là bệnh nặng ảnh hưởng tới đầu óc sao, người trúng độc rõ ràng là muội muội ta, chẳng lẽ ta muốn độc chết bản thân mình sao? Thật đúng là tỷ tỷ đang nói truyện cười mà!" Hách Liên Thiến biết rõ còn hỏi, tiếp tục khiêu khích nàng ta. Hách Liên Nhu nghe được lời nói khiêu khích của Hách Liên Thiến, lửa giận trong ánh mắt càng tăng lên: "Ngươi ít cưỡng từ đoạt lý đi, ta biết nhất định là do ngươi làm, nhất định là ngươi, nhiều người bên trong phủ trúng độc như vậy, còn chọn lúc ngươi không hề ở bên trong phủ, nhất định là ngươi làm, ngươi đừng hòng chối cãi. Ta nghĩ ngay cả bản thân ngươi trúng độc gần như đều là ngươi tự mình giở trò quỷ ngươi nói có đúng hay không?!" Hách Liên Thiến trừng mắt nhìn, có chút đơn thuần nghiêng đầu hỏi: "Đại tỷ, ngươi chẳng lẽ là điên rồi sao? Trên đời này có người nào tự hạ độc hại chính mình sao?" "Ngươi còn không thừa nhận, nhất định là ngươi! Ngươi chính là muốn độc chết chúng ta!" "Đại tỷ, ăn có thể ăn bậy, lời này cũng không thể nói lung tung a! Ngươi nói ta độc hại các ngươi, ngươi hoàn toàn không có chứng cứ, thế nhưng nếu như ta rơi vào trong hồ nước ngay bây giờ, ngươi nói ngươi có thể thoát khỏi liên quan hay không? Hử..." Hách Liên Nhu còn chưa hiểu ý tứ của nàng là gì thì đột nhiên thấy Hách Liên Thiến dang cánh tay ra, hướng về phía nàng nở một nụ cười lạnh lùng yêu dã, cả người nghiêng về phía sau. "Bùm...bùm...." Thân thể nặng nề rơi vào trong hồ nước lạnh như băng, đồng thời hai vị tỳ nữ trên cầu cùng lúc la lên. "Người đâu, cứu mạng a, Đại tiểu thư đẩy Tam tiểu thư xuống hồ rồi, người đâu mau tới đây!" "Mau tới cứu người a, cứu người, tiểu thư, tiểu thư... Người làm cái gì vậy Đại tiểu thư? Tiểu thư của chúng ta vẫn còn chưa khỏe lại, làm sao người có thể hạ thủ được a, tiểu thư..."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang