[Dịch]Bạo Sủng Y Phi: Bệnh Vương Quá Phúc Hắc - Sưu tầm
Chương 44 : Lam Y Lam Tuyết.
                                            .
                                    
             Cơ thể Bắc Đường Văn Cảnh gầy yếu, ăn xong đồ ăn sáng thì tinh thần liền bắt đầu không tốt.
Mấy ngày nay đợi sau khi Hách Liên Thiến dụ dỗ hắn ngủ, nàng liền ở bên  trong phòng kiểm tra lại những cây thuốc để bào chế thuốc cho hắn, chỉ  chốc lát sau mùi thơm nhàn nhạt từ cây thuốc lan tỏa khắp nơi, bao phủ  khắp toàn bộ căn phòng.
Dược liệu này là Huân Thảo có tác dụng an thần, giảm bớt mệt nhọc, đau đớn và có rất nhiều tác dụng khác.
Sau khi nàng thấy người đã ngủ say thì lập tức ra khỏi phủ làm chuyện của mình.
Mấy ngày trước nàng âm thầm tìm người tìm kiếm vùng khá phồn hoa gần khu  vực Thịnh Kinh, chuẩn bị mở một tiệm thuốc, đẳng cấp so với Đồng Nhân  Đường còn cao hơn một bậc, tên cũng đã chọn xong, gọi là Ngự An Đường!
Lần này nàng 'Trúng độc' một mặt là để đả kích Tướng quân phủ một phen,  về phương diện khác thì để đánh lừa ánh mắt của mọi người, sau đó thoải  mái xuất môn làm việc của nàng.
Ở tại Cảnh Vương phủ, nàng là người mà Bắc Đường Văn Cảnh coi trọng  nhất, mấy ngày nay thái độ của Bắc Đường Văn Cảnh đối với nàng đặc biệt  tốt, nàng muốn thoải mái xuất môn, người ở bên trong phủ đương nhiên  không dám ngăn cản.
Hơn nữa, Hách Liên Thiến xuất môn là bởi vì muốn bốc thuốc cho Vương gia của bọn hắn!
Lúc trước khi ra cửa, quản gia cảm động lấy ba nghìn lượng bạc từ phòng  thu chi cho nàng mang theo, rốt cục cũng có người toàn tâm toàn ý quan  tâm đến Vương gia của bọn họ, đây là chuyện khiến hắn vô cùng vui vẻ.
Hách Liên Thiến ra khỏi Cảnh Vương phủ, tản bộ một vòng sau đó lẩn vào một sân nhỏ ẩn núp.
Lạc viện này là do nàng mấy ngày trước đặt mua, chỗ này rất vắng vẻ cho nên sử dụng tương đối dễ dàng.
Sau khi nàng vào cửa, nhanh chóng dịch dung thay y phục, sau đó chuẩn bị đi Ngự An Đường kiểm tra tiến độ kế hoạch.
Nàng không có mấy người trợ thủ đắc lực, mà chỉ dựa vào bản thân nàng nên có phần lực bất.
Hách Liên Thiến nhớ tới vẻ mặt ngây thơ đờ đẫn của Thủy Tâm bên trong  phủ, bất đắc dĩ thở dài, tính cách Thủy Tâm không thể trông cậy nàng ta  có thể trợ giúp nàng làm chuyện bí mật.
Nàng cần phải xuất môn, đúng lúc này, bỗng nhiên từ ngoài phòng nhanh chóng xuất hiện hai thân ảnh.
Nàng còn tưởng rằng bị người phát hiện, sợ đến đứng ngẩn ngơ tại chỗ, không dám lộn xộn: "Các ngươi là ai?!"
"Thuộc hạ Lam Y, Lam Tuyết, bái kiến chủ tử! "
Đứng ở trước mặt nàng là hai nữ tử có tướng mạo giống nhau, hai người mặc y phục màu xanh lam.
Hách Liên Thiến có chút mờ mịt nhìn các nàng, thấy dáng vẻ cung kính của  hai người không giống như là làm bộ, đây là có chuyện gì?
Theo lý thuyết Hách Liên Thiến tiểu thư Tướng quân phủ, ngày thường danh  tiếng lại không thể chấp nhận được, ngoại trừ việc háo sắc đuổi theo  nam nhân ra thì bản thể của thân thể này quả thực hoàn toan rất giống  một phế vật.
Làm sao nàng lại tự dưng có được mấy người trợ thủ đắc lực xuất hiện ở  đây chứ? Hai người này chẳng nhẽ từ trên trời rơi xuống mà gọi nàng chủ  tử?
"Các ngươi... " Hách Liên Thiến không biết rõ hai người này cho nên  không biết tình hình bên trong, nàng không phải là Hách Liên Thiến trước  kia nên tự nhiên cũng không nhận biết hai người kia.
Hơn nữa nàng không dám xác định hai người này có phải là cái bẫy do  người khác đưa đến để tính kế với nàng không, vạn nhất là cố ý tiếp cận  nàng, như vậy nàng nên làm cái gì bây giờ?
"Chủ tử, ba ngày trước thuộc hạ đã từ Xích Nguyệt Quốc trở về đây, vào  Cảnh Vương phủ chờ chỉ thị tiếp theo của tiểu thư, không dám tự ý hành  động, hôm nay thấy chủ tử ra phủ liền theo người đến đây!"
Một nữ tử mở miệng nói.
"Xích Nguyệt Quốc à..." Vẻ mặt Hách Liên Thiến còn đang lờ mờ không  hiểu, nghĩ thầm chẳng lẽ hai người này đáng ám chỉ là bản thể thân thể  này là trinh thám từ nước khác phái đến?!
Hách Liên Thiến trước kia nếu như có cái năng lực này , làm sao sẽ bị những người đó khi dễ thành bộ dạng quỷ nhỏ chứ!
Chẳng lẽ là nàng ta giả ngây giả dại hay sao?!
Vẻ mặt Hách Liên Thiến ngưng trọng, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc và khó hiểu.
Vì không để cho hai người này nhìn ra nàng không phải là bản thể của của  thân thể này và cũng vì muốn hiểu rõ hơn về mối quan hệ của ba người  nên Hách Liên Thiến tiếp tục dò hỏi: "Chuyện bên Xích Nguyệt Quốc lo  liệu như thế nào rồi?"
Lam Y sơ lược sự việc lại nói: "Chủ tử, quốc sư nói nếu như chủ tử nhất  định phải...nhất định phải gả cho Mặc Vương, như vậy từ nay về sau quốc  sư sẽ cùng người phân rõ thân phận, không còn là sư phụ của chủ tử nữa!"
Quốc sư à?
Hách Liên Thiến nghĩ thầm, thì ra bản thể thân thể này lại có sư phụ, còn là một quốc sư của một nước!
Có điều là bản thể của cơ thể này trước đây thật sự là rất thích Bắc Đường Mặc Dạ, cho nên vị sư phụ kia tuyệt đối không đồng ý.
Thế nhưng tại sao nàng ta lại có thể có một sư phụ là quốc sư của một nước chứ? Hai người này nhận thức nhau như thế nào?
Hách Liên Thiến nghĩ mãi không ra, nhưng mà theo như trực giác làm sát  thủ nhiều năm qua của nàng, những lời của hai người kia nó không phải là  giả.
Vì vậy Hách Liên Thiến hướng về phía hai người cười cười: "Ngươi là Lam  Y, ngươi là Lam Tuyết. Việc kia.... Thực sự là ngượng ngùng, ta không  biết các ngươi, sau khi các ngươi đến Xích Nguyệt Quốc thì ta vô tình  rơi xuống hồ nên quên mất một vài thứ, các ngươi không ngại chứ?!"
Lam Y, Lam Tuyết nghe vậy đồng thời ngẩng đầu, mắt sáng như đuốc, chăm chú nhìn chằm chằm nàng.
Hai người lại liếc mắt nhìn nhau, tựa hồ trong ánh mắt hiện lên một loại hưng phấn.
Hách Liên Thiến sẽ không nhìn lầm, tuyệt đối là ánh mắt hưng phấn, nàng có chút nổi giận, hai người kia là đang nghĩ cái gì chứ?
Chủ tử mất trí nhớ, hai người kia lại còn cao hứng như vậy, là ảo giác của nàng sao?
Lam Tuyết so với Lam Y còn vui tươi hơn, nàng dường như cũng không e  ngại Hách Liên Thiến, khi nghe được Hách Liên Thiến nói như vậy, nàng  lập tức tiến lên tra xét nàng vài lần, sau đó nói: "Chủ tử, ngươi thực  sự đã quên Bắc Đường Mặc Dạ rồi sao?"
"Ta nghĩ là người hẳn sẽ hỏi ta tại sao lại rơi xuống hồ, thân thể ta có  khỏe mạnh hay không hay đại khái là cái gì đó, ngươi..."
"Thật tốt quá, chủ tử, thuộc hạ nói cho người nghe, Bắc Đường Mặc Dạ chỉ  là một tên ngu như heo, hắn không thích chủ tử đó là do hắn không có  phúc khí, chủ tử đối với hắn tốt như vậy, nhưng hắn vẫn tổn thương đến  người. Lam Tuyết đã sớm nhìn hắn không vừa mắt, hiện tại người nếu như  không còn hắn nữa thì đêm nay Lam Tuyết có thể đến Mặc Vương Phủ dùng  thuốc độc hại chết hắn hay không?"
Nàng hưng phấn nháy mắt với Hách Liên Thiến, vẻ mặt Lam Y trang nghiêm ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng: "Lam Tuyết!"
Hách Liên Thiến nghe được Lam Tuyết nói như vậy, lập tức cảm thấy thân  thiết, hai tay nắm lấy tay Lam Tuyết nói: "Lam Tuyết đúng không, ta nghĩ  ngươi nói rất hay, chẳng qua là nếu muốn như hạ thuốc hắn thì hẳn là  hiện tại Mặc Vương Phủ chưa có bố trí tốt. Ngươi có ý nghĩ này, không  bằng đêm nay đến ra tay với nước giếng của Tướng quân phủ đi, ngươi cảm  thấy thế nào?!" 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện