[Dịch]Bạo Sủng Y Phi: Bệnh Vương Quá Phúc Hắc - Sưu tầm
Chương 28 : Mắc phải bệnh điên.
                                            .
                                    
             Hách Liên  Thiến vừa nói ra những lời này, sắc mặt Ngọc thị trở nên u ám, quét mắt  nhìn mọi người xung quanh đang chỉ trỏ nàng, trong lòng âm thầm chửi rủa  tiểu tiện nhân Hách Liên Thiến đáng chết.
Hiện tại nàng vì muốn lấy lại công đạo cho Hách Liên Nhu nên hoàn toàn  không rảnh đi trừng trị Hách Liên Thiến, kết quả nàng ta lại chạy đến  phá hư chuyện của nàng.
Nàng căn bản không muốn đánh nàng ta, nàng ta làm vậy là có ý gì?
Đột nhiên quỳ xuống rồi khóc thét lên trước mặt nhiều người như vậy, không phải là nàng ta muốn làm mất mặt nàng hay sao?
Ngọc thị cho dù là tức giận, thế nhưng nàng làm chủ mẫu chưởng quản  Tướng quân phủ nhiều năm như vậy, cũng đã tu luyện thành tinh rồi.
Âm thầm áp chế tính khí của bản thân, ánh mắt căm hận trong nháy mắt thay đổi thành cưng chiều.
Vịn tay Hách Liên Thiến, ôn hòa nói: "Thiến nhi, ngươi làm sao vậy? Đều  do mẫu thân không tốt, ngươi ở tự viện đã bị người khác làm cho kinh  hãi, bây giờ còn đau không? Mơ mơ màng màng, có phải gặp ác mộng  nên  mới đến đây tìm mẫu thân hay không? Đừng sợ đừng sợ, mẫu thân ở chỗ này  đây. Ngươi, các ngươi chăm sóc Tam tiểu thư như thế sao, còn không mau  dìu tiểu thư trở về phòng rồi nhanh đi tìm đại phu đến xem cho nàng..."
Nguyễn ma ma dẫn người trực tiếp tiến lên đỡ Hách Liên Thiến, đưa nàng trở về bên trong phủ.
Thay vì nói là đở, không bằng nói là dùng thế lực bắt ép nàng, Nguyễn ma  ma sợ Hách Liên Thiến trong giờ phút quan trọng lại gây ra rắc rối nữa,  mụ bà mặt heo kia hung hăng nắm lấy hông của Hách Liên Thiến, phòng  ngừa nàng bỏ chạy.
"Các ngươi thả tiểu thư của ta ra... Tiểu thư của chúng ta không có bệnh, các ngươi buông tiểu thư của ta ra..."
Khuôn mặt của Thủy Tâm trong nháy mắt đỏ bừng, tiến lên kéo tay của  Nguyễn ma ma ra, lên tiếng giải thích: "Phu nhân, Tam tiểu thư không có  bệnh, tiểu thư của nô tỳ có lòng tốt muốn đi ra xem Đại tiểu thư như thế  nào, làm sao người có thể..."
"Tiện tỳ, còn không mau câm miệng, ở đây có phần của ngươi lên tiếng  sao, vả miệng cho ta! Không chăm sóc tốt cho Tam tiểu thư, còn ở chỗ này  thoái thác trách nhiệm! "
Ánh mắt Ngọc thị để lộ ra một tia lạnh lẽo, nhìn về hướng chủ tớ các nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nguyễn ma ma nhận được mệnh lệnh, đưa tay liền muốn tát Thủy Tâm, Hách  Liên Thiến thừa dịp một nàng ta chuẩn bị giơ lên, một cước đá vào bụng  của Nguyễn ma ma, Nguyễn ma ma gào khóc kêu thảm ngã trên mặt đất.
"Ngươi... Tam tiểu thư bị mắc bệnh điên, mau đưa Tam tiểu thư đuổi về trong phủ."
Ánh mắt Ngọc thị trở nên nóng nảy, không thể để cho Hách Liên Thiến ở  bên ngoài phủ gây hại đến danh dự của Tướng quân phủ, vì đề phòng nàng  ta làm lớn chuyện nên nàng lập tức mở miệng nói Hách Liên Thiến mắc bệnh  điên.
"Mẫu thân, ta cũng không phải là mắc bệnh điên nha, rõ ràng là đại tỷ tỷ a...."
Hách Liên Thiến che chở cho Thủy Tâm, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào Hách Liên Nhu đang mất hồn chật vật nằm trên mặt đất nói.
Hách Liên Nhu vốn là đã đủ nhục nhã rồi, hiện tại lại bị tiểu tiện nhân  Hách Liên Thiến điên khùng này làm hư danh dự, về sau nàng còn mặt mũi  gì gặp người nữa đây?!
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Hách Liên Thiến, từ dưới đất bò dậy, bộ  dạng không ra thể thống gì chỉ vào Hách Liên Thiến quát: "Hách Liên  Thiến, ngươi nói bậy bạ gì đó? Rõ ràng là ngươi mắc bệnh điên, làm sao  lại chỉ ta! Mau bắt nàng ta lại."
Lưu Tô nãy giờ không nói lời nào nghe được Hách Liên Nhu nói như vậy,  bỗng nhiên bật cười một tiếng: "Hách Liên trắc phi, ngươi lời nói này  thì không đúng rồi, nô tỳ có thể vì Tam tiểu thư làm chứng, rõ ràng là  ngươi mắc bệnh điên ở bên trong phủ Sâm Vương bên trong phủ loạn ngôn,  mạo phạm Vương phi chúng ta, thế nào lại trở mặt nói muội muội của mình  mắc bệnh điên chứ? Chẳng lẽ Hách Liên trắc phi đã điên đến nỗi ngay cả  bản thân mình điên cũng không biết sao? A, được rồi, nghe nói người điên  đúng là chưa bao giờ nói mình điên cả... Phu nhân, ngươi vẫn là nên mời  một đại phu thật tốt đến khám và chữa bệnh cho Hách Liên trắc phi đi,  nếu không Sâm Vương phủ của chúng ta cũng không dám chắc sẽ làm ra  chuyện gì đâu... Còn có, lần này Hách Liên trắc phi dẫn theo Đại nha  hoàn Nguyên Hương cùng đi, khi Hách Liên trắc phi nổi điên muốn đánh  Vương phi, nàng ta đã cứu Vương phi của chúng ta, Vương phi niệm tình  nàng ta có tấm lòng tốt nên đã lưu lại làm thiếp cho Vương gia chúng ta  rồi. Về phần Hách Liên trắc phi thì trước tiên nên để nàng ta ở lại  Tướng quân phủ chữa hết bệnh điên đi, nô tỳ đã truyền xong lời rồi, bên  trong phủ còn có chuyện gấp phải làm, chúng ta cáo từ trước."
Lưu Tô dùng khăn tay che miệng giễu cợt nói xong thì lên xe ngựa người  của Sâm Vương phủ nghênh ngang đi qua trước cửa phủ Tướng quân.
"Ai nói Sâm Vương phi là đố phụ hả? Đây không phải là chủ động cưới vợ bé cho Vương gia hay sao?"
"Đúng vậy, Sâm Vương phủ người ta chỉ cần trắc phi có lòng dạ thanh  khiết lương thiện, còn như vị tiểu thư Tướng quân phủ này thật sự là có  lòng dạ quá nham hiểm, bản thân mắc phải bệnh điên còn muốn đổ cho thứ  muội của mình, thật không biết xấu hổ."
"Vị Tam tiểu thư này thật đúng là đáng thương, ngày thường ở trong phủ  không chừng còn bị mẹ cả và tỷ tỷ thường xuyên khi dễ, nhìn là biết nàng  ta bị khi dễ đến khờ khạo như vậy, ngay cả một câu cũng không dám nói! "
"Thật đáng thương a... "
"Lòng dạ của mẹ con người này thật là xấu xa, thật ghê tởm, nữ nhi của  người khác không phải là người sao, làm sao có thể chà đạp như vậy  chứ..."
Bên trong con ngươi đen nhánh của Ngọc thị chứa đầy lửa giận cuồn cuộn, nhẫn nại đã đạt đến cực hạn.
"Nhìn cái gì vậy, còn không mau đỡ hai vị tiểu thư về phủ."
Nàng ra lệnh một tiếng, tỳ nữ tiến lên đỡ hai vị tiểu thư vào phủ, quân sĩ bên ngoài phủ Tướng quân lập tức phân tán mọi người.
Ngọc thị mang người trở lại Hải Đường Uyển, đầu tiên là phái người đưa  Hách Liên Nhu trở về Cẩm Các nghỉ ngơi, ngay sau đó liền đem lửa giận  bộc phát trên người Hách Liên Thiến và Thủy Tâm.
"Thiến nhi, ta biết ngươi đối với chuyện được tứ họn trở thành Cảnh  vương phi mà buồn bực trong lòng, ngươi thích Mặc Vương gia, muốn trở  thành Mặc Vương phi, thế nhưng không như mong muốn, bây giờ coi như là  ngươi làm ầm ĩ oán giận thì có ích lợi gì chứ?! Tâm tình của ngươi không  tốt, mẫu thân có thể hiểu được, thế nhưng ngươi cũng đừng gây ra chuyện  quá đáng, ngươi và Đại tỷ ngươi không thù không oán, làm sao ngươi  có  thể nói nàng bị bệnh điên chứ?!"
Khuôn mặt Ngọc thị giận dữ, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Liễu di nương và Hách Liên Xuyến ở bên cạnh cũng giúp đổ thêm dầu vào lửa.
"Tam tiểu thư, chuyện ngày hôm nay quả thật là do ngươi làm sai, làm sao  ngươi có thể ở bên ngoài nói Đại tỷ ngươi bại hoại, phá hư danh tiếng  của nàng chứ!" Ánh mắt xinh đẹp của Liễu di nương hiện lên một tia trêu  tức, kỳ thực xem chuyện hôm nay nàng nhìn thấy đích nữ Hách Liên Nhu bị  chỉnh đến thảm như vậy, đáy lòng cũng rất là vui vẻ.
Hách Liên Xuyến càng thêm phách lối chỉ trích Hách Liên Thiến: "Tam tỷ  a, ngày thường mẫu thân đối với ngươi tốt như vậy, Đại tỷ cũng xem ngươi  như là muội muội tốt, chính ngươi mắc bệnh điên mà lại vu khống cho Đại  tỷ, làm sao ngươi lại hư hỏng như vậy?!"
Nhìn lại một chút, nàng là người vô tội mà lại bị bọn họ biến thành đối tượng trút giận.
Đối mặt với việc bị ba người bọn họ chèn ép như vậy, Hách Liên Thiến  ngoảnh mặt làm ngơ, mí mắt trầm xuống hoàn toàn là một dáng vẻ lạnh  nhạt.
Thấy nàng không chịu nhận sai, mạnh miệng như vậy, Ngọc thị càng tức  giận, đến ngón tay cũng run lẩy bẩy: "Ngươi vẫn không chịu thừa nhận lỗi  lầm sao?"
"Mẫu thân, không biết ngươi muốn ta thừa nhận lỗi gì chứ? Ta làm sai chỗ  nào? Người của Sâm Vương phủ đều biết Đại tỷ mắc bệnh điên nên mới đưa  nàng trở về, ta nói không phải sao? Lẽ nào Đại tỷ không có mắc bệnh,  người nào sẽ tin lời các ngươi chứ, một người đích nữ đoan trang mỹ lệ  chưa từng mắc bệnh điên làm sao ngay cả đến quần áo cũng không chịu  mặc?!''
"Đồ hỗn láo."
Hách Liên Nhu cởi đồ lẳng lơ một đêm với Sâm Vương, chuyện này giống như  một cái gai trong lòng Ngọc thị, không thể chạm vào nay lại bị Hách  Liên Thiến dễ dàng nói ra miệng như vậy, làm sao nàng có thể không  hận,không sinh khí đây!.
"Người đâu, Tam tiểu thư ngỗ nghịch mạo phạm mẹ cả, dùng gia pháp hung hăng giáo huấn nàng! "
Nguyễn ma ma mang theo mấy người tỳ nữ muốn tiến lên đè Hách Liên Thiến  lại, Thủy Tâm vừa nhìn thấy tiểu thư nhà mình chịu khổ liền vội vàng  chậy tới bảo vệ Hách Liên Thiến: "Phu nhân.... phu nhân, người đánh nô  tỳ đi, nô tỳ thay tiểu thư chịu phạt!"
Thủy Tâm che ở trước người Hách Liên Thiến, Nguyễn ma ma giơ tay lên tát  một cái thật mạnh trên mặt cùa nàng: "Tiện nhân chết tiệt, lại dám  chống đối phu nhân, xem ta đánh chết ngươi như thế nào, để cho ngươi  ngậm mồm lại, quất chết tiểu tiện nhân này cho ta."
Nguyễn ma ma ở bên ngoài cửa phủ Tướng quân bị Hách Liên Thiến đá một  cước, bây giờ đối với chủ tớ hai người Hách Liên Thiến hận thấu xương,  hiện tại thật vất vả mới có cơ hội trừng trị hai người bọn họ, Nguyễn ma  ma làm sao có thể dễ dàng buông tha.
"A..."
Thủy Tâm bị tát một cái đau điếng, thân thể vẫn như cũ che chắn ở trước  mặt Hách Liên Thiến, Ngọc thị thấy thế giận dữ quát: "Cái đồ tiện tỳ  này, vậy mà lại dám ngăn chặn bổn phu nhân làm việc, một chút quy củ  cũng không có, nuôi ngươi có lợi ích gì? Tiểu thư tốt như vậy lại bị  ngươi dạy hư, người đâu, kéo xuống, đánh chết!"
Ngọc thị nổi giận đùng đùng ra lệnh, Nguyễn ma ma một tay nắm lấy Thủy Tâm lôi ra ngoài.
Hách Liên Thiến tiến lên một bước, bàn tay giống như lưỡi dao nhanh  chóng hất cánh tay của Nguyễn ma ma ra, đem Thủy Tâm bảo hộ phía sau  lưng mình.
"A, đau quá ...đau quá, phu nhân, đau quá a, cánh tay nô tỳ hình như muốn gãy rồi, a a a..."
Nguyễn ma ma phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện