[Dịch]Bạo Sủng Y Phi: Bệnh Vương Quá Phúc Hắc - Sưu tầm

Chương 24 : Lần thứ hai cường hôn.

Người đăng: 

.
Thủy Tâm quay đầu lại, con mắt chăm chú nhìn nàng, có chút không đành lòng nói: "Tiểu thư, ngươi cũng đừng quá thương tâm..." "Thật không hiểu nổi nha đầu ngươi đang bị cái gì! Dáng vẻ của bản tiểu thư không phải là đang rất cao hứng sao?" Nàng thành công đả kích Ngọc thị, hủy hoại danh dự của Hách Liên Nhu, lại khiến cho tên đầu heo Bắc Đường Mặc Dạ kia chịu oan uổng, còn được như ý nguyện thoát khỏi Tướng quân phủ, có thể gả cho tiểu Bắc Bắc khiến nàng tương đối hài lòng, có điều gì mà phải khó chịu thương tâm chứ?! Đêm nay khẳng định nàng hưng phấn đến không ngủ được, ánh mắt nha đầu kia chắc bị pha hư rồi, thật không ăn ý với nàng chút nào. Thủy Tâm nào biết nguyên do trong này vẫn khóc thút thít như trước nói rằng: "Lão gia thật sự là quá nhẫn tâm, ngài ấy biết rất rõ ràng là tiểu thư thích Mặc Vương gia, thế nhưng ở trước mặt hoàng thượng còn không chịu nói thay tiểu thư một câu, còn có Hoàng hậu nương nương làm sao có thể thuyết huỷ hôn thì lập tức hủy hôn như thế chứ, coi tiểu thư là cái gì chứ? Từ chính phi thành trắc phi, hiện tại thì tốt rồi, trực tiếp ném tiểu thư cho người kia... Thủy Tâm chỉ cần nghĩ tới cảnh tiểu thư chung sống với Cảnh vương thì nô tỷ liền..." "Thủy Tâm a, chẳng lẽ ngươi muốn nói ta gả cho Cảnh vương sẽ bị hắn khắc chết sao..." Hách Liên Thiến dùng ánh mắt mơ màng như sương quét mắt nhìn nàng, khóe môi cười yếu ớt nói: "Tiểu nha đầu, sinh mệnh tiểu thư nhà ngươi cứng rắn lắm, ngươi lo lắng cái gì?" "Thế nhưng tiểu thư rõ ràng là thích Mặc Vương gia nha, tâm tiểu thư không phải là rất đau đớn sao? Hơn nữa, bên trong thành Thịnh Kinh này người nào không biết Cảnh vương là một... Hắn cũng bệnh thành như vậy, nhưng lại.... Tiểu thư người gả cho hắn, cuộc sống sau này trải qua như thế nào a!" Hách Liên Thiến bóp gò má của Thủy Tâm một cái: "Loại chuyện đại nghịch bất đạo này ngươi cũng dám nói à!" "Người ta còn không phải là vì tiểu thư sao... Người bên ngoài đều nói trên người Cảnh vương có độc, hễ người nào gần gũi với hắn đều chết hết, không có một người nào sống cả!" " Nói bậy! Đó chỉ toàn là tin đồn nhảm thôi, ngươi xem tiểu thư nhà ngươi ngủ cùng với hắn trên một chiếc giường như thế mà tại sao vẫn chưa có dấu hiệu bị hắn độc chất chứ!" Thủy Tâm còn muốn tiếp tục nói, đột nhiên lại thấy bóng người xuất hiện ở cửa, nhất thời bị dọa sợ, run rẩy dập đầu nói: "Cảnh... Cảnh Vương gia... Tiểu thư... " Hách Liên Thiến xoay lưng lại nên vẫn chưa nhìn thấy bóng người ở cửa, thấy Thủy Tâm chật vật như vậy, trong lòng nàng biết đại khái là trong phủ Tướng quân chỉ có duy nhất một mình nàng là thật lòng đối tốt với mình. Ngay sau đó liền an ủi: "Thủy Tâm, ngươi yên tâm đi, kỳ thực cũng không giống như ngươi nghĩ đâu, Cảnh vương tàn phế cũng có chỗ tốt, hắn bệnh nặng như vậy, nói không chừng ngày nào đó liền xuống gặp Diêm vương, đến lúc đó tiểu thư nhà ngươi đang là Cảnh vương phi, toàn bộ người của Vương phủ đều nghe lời của ta, đến lúc đó chúng ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, không phải là chuyện vô cùng tốt sao?!" Thủy Tâm nghe được Hách Liên Thiến nói những lời như vậy, muốn miệng của nàng để nàng không nói nữa. Nàng sốt ruột nói: "Tiểu thư, người đừng nói nữa, tiểu thư... " "Ngươi đừng vội a, ta còn chưa nói hết đâu, ta cho ngươi biết, gả cho phế vật Cảnh vương kỳ thực có rất nhiều chỗ tốt. Không cần sinh tiểu bảo, không cần đau, không cần chịu khổ hắn không phải là hắn ngồi xe lăn sao? Cho nên cũng không thể mỗi ngày cấm chúng ta ra phủ chơi đùa được, hơn nữa hắn vẫn là một Vương gia không được sủng ái, không quyền không thế sẽ không ức hiếp được chúng ta!" Thủy Tâm run rẩy đứng không vững nữa, nếu như nàng không làm gì đó thì tiểu thư sẽ tiếp tục bôi nhọ Cảnh vương, vậy thì... Nàng lập tức quỳ rạp xuống đất: "Nô tỳ bái kiến Vương gia, Vương gia... Vương gia vạn phúc!" Hách Liên Thiến hoảng sợ, chân mày nhếch lên nhìn Thủy Tâm quỳ gối dưới đất, Thủy Tâm lúc này sợ đến cả người run rẩy kịch liệt. Nàng âm thầm hối hận bản thân không nên nói những lời trêu chọc đó với Thủy Tâm. Nàng cũng không dám xoay người đi, cặp mắt nhìn người nọ đau thương phẫn hận, nàng từ từ xoay người lại, không dám tin nhìn về phía cửa. Bắc Đường Văn Cảnh mặc bộ cẩm bào màu trắng ánh răng, ngồi ở trên xe lăn. Vạt áo lung lay theo gió, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt hắn một tầng hào quang nhìn giống như một bức tranh tự họa. Nét mặt không chút thay đổi, thần sắc vô cùng cô đơn. Giống như bộ dạng bị khi dễ, thời điểm hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hách Liên Thiến, lí trí cố gắng che giấu đi nét bi thương trong ánh mắt, hướng về phía Hách Liên Thiến dịu dàng kêu một tiếng: "Thiến Thiến..." Tâm Hách Liên Thiến chợt mềm nhũn ra, giống như một nước sông Trường Giang vào mùa xuân, khẽ nổi lên một làn sống khiến tâm rung động. Nàng không biết rốt cuộc hắn đứng ở sau lưng nàng nghe được bao nhiêu, chẳng qua thấy dáng vẻ này của Thủy Tâm, chắc là từ khi nàng bắt đầu nói, người này đã đứng ở sau lưng nàng rồi. "Tiểu thư... Nô tỳ đi chuẩn bị nước trà cho Vương gia và tiểu thư." Thủy Tâm khó khăn chạy ra ngoài. Trong lòng Hách Liên Thiến tự phỉ nhổ một cái, thật là không có nghĩa khí! Nếu không phải vì muốn lừa ngươi thì ta cũng đâu đến mức nói ra những lời trêu chọc này. "Tiểu Bắc Bắc, ha ha..." Trong tay Bắc Đường Văn Cảnh cầm một bình ngọc lưu ly màu xanh để một bên trên bàn, khẽ nói: "Thiến Thiến, ngươi bận rộn như thế, ta đi về trước. " Dứt lời, cũng không chờ Hách Liên Thiến phản ứng, hai tay chuyển động bánh xe lăn, thân thể nghiêng về phía trước, cố sức di chuyển. Hách Liên Thiến có phần không đành lòng tiến lên, chặn đường đi của hắn, ngồi xổm trước người hắn, cầm tay hắn. "Tức giận sao?!" Nàng ngẩng đầu hắn. Con ngươi của Bắc Đường Văn Cảnh lẳng lặng đối diện nhìn nàng, sắc mặt ôn nhu như nước, ánh mắt cũng đủ nhấn chìm nàng trong đó: "Không có! " "Ngươi gạt người, rõ ràng ngươi đang tức giận!" "Ta tại sao phải tức giận? " "Những lời ta vừa nói khi nãy không phải là thật lòng, ta không phải cố ý, chẳng qua là ta... Aizzz ta sai rồi, sau này ta không bao giờ nói đùa như vậy nữa, ngươi đừng giận ta, nếu như ta biết ngươi ở phía sau lưng ta, ta khẳng định có ta cũng không nói như thế, ta xin lỗi vì đã nói những lời vừa rồi." Hách Liên Thiến rất nghiêm túc nói xin lỗi hắn. Sóng mắt Bắc Đường Văn Cảnh lưu chuyển, cười yếu ớt nói: "Thiến Thiến nói không sai, ta chính là phế vật, những lời ngươi nói đều là sự thật cho nên ta không tức giận!" Vẫn còn tức giận... Hách Liên Thiến bị hắn nói mấy câu nghẹn họng, trong lòng thầm hận, đều do Thủy Tâm, vào phòng cũng không biết đóng cửa lại, bị người ta nghe được, hiện tại càng giải thích càng rối. Thấy nàng không nói lời nào, giọng nói của Bắc Đường Văn Cảnh có phần lắng xuống, trầm giọng hỏi: "Chờ ta hồi cung sẽ đi tìm phụ hoàng, ta chẳng qua là loại người ngồi không chờ chết, không nên liên lụy ngươi, chiếu thư tứ hôn còn chưa đưa xuống, mọi chuyện vẫn còn cứu vãn được!" Hách Liên Thiến ngẩn ra, giống như không có nghe hắn nói cái gì, hỏi: "Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn huỷ hôn?" "Không tính là huỷ hôn, phụ hoàng còn chưa tứ hôn, Thiến Thiến, là ta si tâm vọng tưởng, cơ thể của ta như vậy thật sự là không nên liên lụy tới ngươi!" Bắc Đường Văn Cảnh nhíu mày nhìn Hách Liên Thiến, trong nháy mắt xung quanh hắn bao phủ khí tức đau thương. Ban đầu Hách Liên Thiến muốn chửi hắn vô liêm sỉ, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của hắn cho nên nàng cũng không đành lòng. Tức giận, nàng bất chấp tất cả, thương lượng với hắn cũng như không, trực tiếp dùng hành động để biểu thị tấm lòng của nàng đối với hắn. "Bắc Đường Văn Cảnh, ta cho ngươi biết, ta căn bản cũng không sợ ngươi liên lụy, không sợ ngươi độc chết, bây giờ ta lập tức hôn ngươi, để cho ngươi bớt nói lung tung!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang