[Dịch]Bạo Sủng Y Phi: Bệnh Vương Quá Phúc Hắc - Sưu tầm
Chương 15 : Một hòn đá hạ ba con chim.
.
Chờ đến khi tới chính môn, nàng được Thủy Tâm đỡ xuống xe ngựa, nàng quay đầu lại nhìn về phía Bắc Đường Văn Cảnh.
Khí sắc của Bắc Đường Văn Cảnh đã khôi phục như cũ, mở rèm xe ra, người vẫn như cũ ngồi ở bên trong xe.
Dịu dàng nhìn nàng phất tay cười.
Hách Liên Thiến sửng sốt: "Tiểu Bắc Bắc, ngươi không xuống xe sao?"
"Thiến Thiến tự mình đi đi, cần phải nhớ kỹ lời đã ngươi đã hứa với ta. Ta còn có việc không đi được, tự ngươi vào trong nên cẩn thận một chút."
"Ngươi không đi?" Hách Liên Thiến nghĩ đến chuyện mấy ngày hôm trước đám người Bắc Đường Mặc Dạ ở trước mặt mọi người sỉ nhục tiểu Bắc Bắc như vậy liền biết hắn căn bản không muốn vào hoàng cung, có lẽ với thân phận của hắn mà nói thì Thái Hậu có phát thiệp mời cho hắn hay không cũng vậy thôi.
Đương nhiên nàng không thể để cho hắn bị sỉ nhục được: "Tiểu Bắc Bắc, ngươi nhớ chờ ta, ta nhất định nói giữ lời!"
Xe ngựa Bắc Đường Văn Cảnh vừa rời đi, Hách Liên Thiến dẫn theo Thủy Tâm tiến vào chính môn.
Mới vừa vào cửa liền đụng phải Hách Liên Nhu và đích nữ phủ Thừa tướng - Mộ Dung Uyển đang chuẩn bị tham gia yến tiệc!
Mộ Dung Uyển mặc bộ cung trang màu hồng nhạt, nhìn vào cảm thấy đặc biệt thanh lệ thoát tục.
So sánh với Hách Liên Nhu thì thông minh tài trí hơn vài phần.
"Tam muội? Ngươi làm sao..."
Hách Liên Nhu nhìn thấy Hách Liên Thiến trước mặt giống như là gặp phải quỷ, vẻ mặt trong nháy mắt cứng lại.
Thấy nàng ta có bộ dạng giật mình như thế, nàng liền biết xe ngựa không khống chế được nhất định là do hai mẹ con nàng và Đại phu nhân gây ra.
Không phải là muốn để cho mình gặp chuyện không may, không thể tới tham gia yến tiệc tuyển phi sao?
Hách Liên Thiến có chút nóng nảy tiến lên nắm tay của Hách Liên Nhu nói rằng: "Không xong rồi Đại tỷ, xe ngựa của ta và Tứ muội xảy ra vấn đề, xe ngựa đột nhiên mất khống chế, Tứ muội vẫn còn ở trên xe, có điều là gia đinh bên trong phủ đã đuổi theo, ta nghĩ thời gian không còn sớm cho nên mới tới đây trước...."
Mắt phượng Hách Liên Nhu hơi ngẩn ra, trong lòng cả giận nói: Tiểu tiện nhân Hách Liên Xuyến kia có chút chuyện như vậy cũng làm không xong!
Đã không thể ngăn cản được Hách Liên Thiến ngược lại còn cho nàng ta quá giang, thật là một đứa ngu xuẩn.
Thế nhưng mặt ngoài nàng lại giả làm vẻ mặt lo lắng: "Mong rằng Tứ muội sẽ không gặp phải chuyện không may. Tam muội, ngươi bị dọa đến sợ hãi như thế, vẫn không có sao chứ?!"
"Tạ ơn tỷ tỷ quan tâm, ta không sao! "
Yến tiệc tuyển phi được tổ chức tại Sướng Xuân Các ở hậu cung, phải đi qua chín hành lang dài, vòng qua một cái hồ lớn mới tới nơi.
Ba người cùng nhau đi, Hách Liên Nhu là người đi giữa, người đi sau phía bên trái là Hách Liên Thiến, phía sau bên phải là đích nữ Mộ Dung Uyển của phủ Thừa tướng.
Khi đi tới giữ hồ, xung quanh bao quanh bởi nước, nước hồ trong xanh, làn sóng gợn nhẹ.
Đột nhiên Hách Liên Nhu đang đi chính giữa đột nhiên nghiêng người qua phía bên trái, cánh tay đụng phải Hách Liên Thiến.
Sau đó một tiếng thét chói tai vang lên: "A....."
Hách Liên Thiến không kịp đề phòng bị đụng phải một cái, thân hình không ổn định, hơn nữa tay Hách Liên Nhu đúng lúc đẩy tới.
Phía dưới liếc mắt cũng có thể nhìn thấy hồ nước này sâu không thấy đáy, lúc này nếu như rơi xuống chắc chắn tính mạng khó giữ.
Đặc biệt là hiện tại chính là thời tiết cuối mùa thu, nếu rơi xuống nhất định sẽ mất nửa cái mạng.
"Ai nha, Nhu tỷ tỷ."
Bên cạnh Mộ Dung Uyển nóng nảy kêu, dùng tay đẩy phía sau lưng Hách Liên Nhu một cái, người ngoài nhìn vào sẽ thấy Mộ Dung Uyển là đang ra sức cùng Hách Liên Nhu kéo nàng lên.
Thế nhưng với thân thể nhanh nhẹn của Hách Liên Thiến, phút chốc đã đẩy ngã Hách Liên Nhu, nàng ngẩng đầu nhìn lại Mộ Dung Uyển chỉ thấy khóe môi nàng ta nở ra một nụ cười nhạt như có như không.
Người nữ nhân này, bề ngoài yếu đuối, bên trong thì độc ác xấu xa!
Thực sự là đáng sợ.
Muốn mượn tay của Hách Liên Nhu đẩy nàng xuống hồ, đến lúc đó nàng ta sẽ kiếm người tới cứu nàng, danh tiếng của nàng ta cũng tự nhiên vì chuyện này mà trở nên tốt hơn.
Ngược lại có thể trừ bỏ đích phi là Hách Liên Thiến nàngvả lại còn khiến Hách Liên Nhu trở thành kẻ chết thay.
Thực sự là kế hay, một hòn đá hạ ba con chim.
Nhưng Hách Liên Thiến sẽ không để cho nàng ta đắc ý, nếu muốn xuống hồ vui đùa một chút, làm sao có thể thiếu phần của nàng ta được?!
Nếu nàng nghĩ như vậy chơi rất vui thì bản thân nàng làm sao có thể để cho nàng ta thất vọng được!
Hách Liên Thiến hơi lui về phía sau, Hách Liên Nhu không bắt được nàng, thân thể 'bùm bùm' Một tiếng rơi vào giữa hồ nước.
Cung nữ bốn phía đều bị dọa sợ đến thét to: "Người đâu, người đâu mau tới đây, có người rơi xuống nước, mau tới cứu người a."
Mộ Dung Uyển tay vịn lan can thấy Hách Liên Thiến bên cạnh bình yên vô sự, vẻ mặt nàng ta có chút tái nhợt.
Trong lòng tức giận, làm sao người nữ nhân này lại không rơi xuống dưới đó?
Hách Liên Thiến hiển nhiên biết nàng ta đang nghĩ cái gì, nàng giống như điên nắm lấy tay Mộ Dung Uyển: "Mộ Dung tiểu thư, ngươi cẩn thận a."
Bịch....
Mộ Dung Uyển chỉ cảm thấy dưới chân không biết bị người nào vấp phải, ngay sau đó thân thể đột nhiên văng lên, cả người đều rơi xuống hồ.
Mà người sắp đặt chuyện này mục đích là muốn chỉnh bọn họ lúc này lại đang hô hào gọi người đến cứu: "Cứu người a, mau tới cứu người đi."
Sau đó, xuất hiện hơn mười tên thị vệ nhảy xuống cứu người.
"Ọe...!"
Lúc hai người Hách Liên Nhu và Mộ Dung Uyển được cứu lên bờ, toàn bộ hình tượng đều bị phá hủy.
Mái tóc Hách Liên Nhu tán loạn khắp nơi, đồ trang sức cũng nghiêng lệch tứ tung, son phấn trên gương mặt cũng bị nước làm lấm lem hết.
Mộ Dung Uyển cũng không khá hơn chút nào, có thể là bởi vì ở trong hồ vùng vẫy nhiều quá nên khi thị vệ kéo nàng ta lên bờ thì giầy thuê của nàng ta chỉ còn có một chiếc, đai ngọc phía ngoài áo cũng bị rớt ra, mái tóc ẩm ướt cũng dính trên mặt và cổ.
Nhếch nhác không chịu được.
"Khụ...khụ... Tam tiểu thư khụ...khụ... Tại sao ngươi muốn hại ta a!"
Hách Liên Thiến chưa có truy cứu nàng ta mà Mộ Dung Uyển vừa lên bờ không kịp thở thì đã muốn đổ lỗi cho nàng.
Nàng khổ sợ mở miệng nói, tất cả mọi người bên cạnh đưa mắt nhìn về phía Hách Liên Thiến.
Kể cả bị kinh hãi nhưng Hách Liên Nhu cũng dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm nàng, giống như là bỗng nhiên hiểu được cái gì đó, chỉ vào Hách Liên Thiến hô: "Tam muội, thì ra là ngươi. Tại sao ngươi có thể làm ra loại chuyện này, khụ...khụ..."
Hách Liên Thiến nhanh chóng liền trở thành nguyên do của mọi chuyện, rõ ràng là quỷ kế của Mộ Dung Uyển, lúc này lại đẩy dời trách nhiệm sang cho nàng.
Sau khi nghe xong, nàng cũng không hề buồn bực mà chạy đến bên người Mộ Dung Uyển lúc này lúc này Mộ Dung Uyển đang nằm trên mặt đất, đôi tay mảnh khảnh đang chống trên đất.
Hách Liên Thiến hung hăng đạp vào, dẫm mạnh vào mu bàn tay của Mộ Dung Uyển.
"A.... Đau quá, đau quá..."
Mộ Dung Uyển phát ra tiếng la hét gay gắt.
Giầy của Hách Liên Thiến dẫm thật mạnh trên mu bàn tay của nàng một cái, sau đó mới hoảng hốt lo sợ ngồi xổm xuống lo lắng hỏi: "Mộ Dung tiểu thư, ngươi không sao chứ? Thật xin lỗi, là do vừa rồi quá nóng nảy, ta không phải cố ý, ngươi có khỏe không?!"
Hách Liên Thiến đưa tay muốn kéo nàng ta lên, thế nhưng Mộ Dung Uyển lại sợ nàng ta như sợ rắn độc, thân thể lui về phía sau, run rẩy nói: "Hu hu... Ta không dám, ngươi đừng tới đây!"
"Chuyện gì đang xảy ra ở đây?"
Phía sau đột nhiên truyền tới âm thanh lạnh lùng của một nam nhân.
Ngay sau đó Mộ Dung Uyển khóc rống lên: "Mặc Dạ ca ca, hu hu hu..."
Thì ra là tên đầu heo Bắc Đường Mặc Dạ!
Thật đúng là càng ngày càng náo loạn a!
Hách Liên Thiến vốn đang nghĩ làm thế nào để có thể thoát khỏi cái cục diện tranh giành vị trí Mặc Dạ Vương Phi rối rắm này, thì nàng thấy Hách Liên Nhu và Mộ Dung Uyển đáng thương nằm trên mặt đất, tâm tư lập tức khẽ động.
Tốt, nếu đã như vậy thì hãy để cho tất cả mọi người chứng kiến nàng trở thành một 'Đố phụ' như thế nào!
*Đố: ghen tỵ ; phụ: đàn bà/phụ nữ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện