[Dịch]Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta - Sưu tầm
Chương 76 : Ngươi lấy ta cũng được, ta lấy ngươi cũng tốt
.
Edit: Naleo
Beta: Ốc Vui Vẻ
“A…” Phong Linh muốn điên rồi, bỗng nhiên nàng dừng lại, nhìn chằm chằm Nguyệt Nguyệt theo phía sau nàng: “Làm ơn, ngươi có thể không đi theo ta được không? Ngươi đi theo ta cũng vô dụng! Ta là nữ nhân, là nữ nhân thứ thiệt, ta không thể cưới ngươi!”
Nguyệt Nguyệt nghiêng đầu nhìn nàng, sau chiếc khăn che mặt là dung nhan tuyệt thế với nụ cười nhạt nhòa: “Nguyệt Nguyệt biết.”
“Trời ạ, ta tình nguyện để cho ngươi mắng to ta là tên lừa gạt, mắng ta là biến thái cũng được, chỉ cần không phải bộ dáng hiện tại là được!” Phong Linh thực sự rất muốn điên mất, đáng hận hơn chính là, có vẻ Dạ Vô Hàm rất tức giận, căn bản muốn bỏ mặc nàng, nói rõ nàng tự giải quyết.
Rốt cuộc nàng nên làm gì bây giờ?
“Nương!”
Một tiếng nói đột nhiên vang lên, tựa như thanh âm từ thiên đường, khiến Phong Linh trong nháy mắt thấy được hy vọng. Nàng vội vàng xoay người, tràn đầy mong đợi nhìn bóng dáng nho nhỏ đang chạy tới, kêu lên một tiếng tràn đầy thân thiết: “Con ~ trai ~”
Bảo Bảo rùng mình, đi tới trước mặt hai người, ngẩng đầu lên nhìn Nguyệt Nguyệt, khuôn mặt nhỏ bé kìm nén đến đỏ bừng: “Nương, đây chính là vợ của nương mới cưới vào cửa sao? Con phải gọi là cha hay là… nương…” Nói xong, nó không kiềm chế được, nằm cười lănở trên ghế bên cạnh.
“Tiểu tử thúi! Ngươi dám cười nương!” Phong Linh giận quá tiến lên vặn lỗ tai cậu bé, khiến Bảo Bảo đau đến kêu to: “Đau, đau quá…”
Lúc này, một đôi tay vươn gia, dễ dàng cứu Bảo Bảo thoát khỏi ma trảo của Phong Linh, sau đó ôm vào ngực: “Con trai của người?”
Phong Linh tức giận nói: “Thích thì mang đi đi, bán cho ngươi một trăm lượng.”
“Nương! Thật quá đáng!” Bảo Bảo giận dữ hét lớn một tiếng: “Ít nhất thì con cũng đáng giá một ngàn lượng chứ!”
Ai ngờ, Nguyệt Nguyệt sảng khoái móc ngân phiếu ra nhét vào tay Phong Linh: “Được, ta mua.”
Phong Linh cùng Bảo Bảo đều sợ ngây người, nhìn ngân phiếu trong ty, Phong Linh chớp chớp mắt: “Cái gì, đợi chút, ta đùa chút thôi mà.”
Nguyệt Nguyệt ngoái đầu nhìn lại: “Ta không đùa.” Nói xong, nàng cười thản nhiên: “Bắt đầu từ bây giờ, nó là con ta rồi.”
Phong Linh trừng mắt: “Trả con lại cho ta!”
Nguyệt Nguyệt ôm Bảo Bảo, nhướng mày khiêu khích: “Muốn lấy con trai lại, cũng được, vậy người lấy ta là được, không phải vậy… ta cưới ngươi là được.”
“Ta không muốn!”
“Được, ta mang con trai ngươi đi.”
“Trả nhi tử cho ta!”
“Ngươi gả cho ta.”
“Không!”
“Vậy thì thôi.”
“A… Ngươi trở lại!”
Bảo Bảo nhàm chán ngáp một cái, nương vốn đã phiềm toái rồi, giờ thì tốt rồi, lại thêm một nữ nhân không biết nên gọi là cha hay nương, đoán chừng rất khó yên ổn, thái bình.
Cách đó xa xa, một đôi mắt trong veo khẽ híp lại, mày rậm nhăn nhăn, một tay khẽ nâng.
“Vương gia.” Phi Ưng tiến lên.
“Đi điều tra nữ nhân kia.”
“Vâng.”
Đêm đó, Dạ Dập Tuyên cũng tới Hàm vương phủ. Vừa tiến vào cửa liền cười nói: “Vương huynh, nghe nói Phong Tam Nương sắp lấy vợ?”
Dạ Vô Hàm liếc hắn một cái: “Ngươi khá lắm? Các ngươi rảnh rỗi liền chạy đến kỹ viện, cho là ta không biết à? Hiện tại gặp phiền toái tới rồi, không phải ngươi nên cho ta câu trả lời thỏa đáng à?”
“Ha ha, không phải mang người bình an vô sự về cho huynh rồi sao?”
“Đúng vậy, chỉ là thêm một cái phiền phức thôi.”
“Vậy không phải quá đơn giản sao, đệ ra lệnh đuổi nàng đi là được.”
Dạ Vô Hàm cười khó lường: “Ngươi cảm thấy, một nữ nhân bình thường sẽ tìm tới Vương phủ sao? Còn có gan quấn lấy nữ nhân của ta…”
Hắn còn chưa nói hết câu, Dạ Dập Tuyên liền hét to một tiếng: “Á á á, huynh rốt cuộc thừa nhân rồi! Huynh thích Phong Tam Nương! Không, chính xác phải là mụ béo Nhiếp Tố Tố đó!”
Ánh mắt Dạ Vô Hàm thoáng qua sự lãnh khốc, Dạ Dập Tuyên vội vàng khoát tay: “Được được được, không phải là mụ béo, không phải mụ béo, là thiên tiên đi.”
“Ngươi khiến mọi người đều biết chuyện, người trong thiên hạ đều tưởng nàng là vương phi của ngươi.” Lúc Dạ Vô Hàm nói những lời này, không khó nhận ra mùi dấm chua.
Dạ Dập Tuyên không để tâm: “Cái này thì có gì đâu, Phong Tam Nương tái giá là được chứ sao.”
Dạ Vô Hàm khẽ nhếch môi, không trả lời.
Bỗng nhiên, Dạ Dập Tuyên sửng sốt, tay vỗ vỗ ngực, không biết vì sao tim lại mơ hồ đau đớn.
Nhìn ra sự hác thường của hắn, Dạ Vô Hàm hỏi: “Sao thế?”
Cố ý bỏ qua những cảm giác phức tạp này, hắn lắc đầu, cười một tiếng: “Không có gì.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện