[Dịch]Băng Tuyết Hoa - Sưu tầm
Chương 97 : Chương 97
                                            .
                                    
             Đêm sương càng thêm lạnh, nằm trong ổ chăn xa lạ không mấy ấm áp  khiến thân thể mềm mại bất an trở mình, vô thức lui vào luồng nhiệt ấm  áp duy nhất bên cạnh thả lỏng thân mình rồi vùi sâu vào giấc ngủ. Dù đã  nằm trong chăn đệm được một lúc lâu, nhưng đầu ngón tay của nàng hở ra  ngoài chăn đặt trên lồng ngực của nam nhân lại có phần thanh lạnh. Còn  nam nhân kia dường như vẫn còn chưa ngủ, hắn mở ra cặp mắt sáng tràn đầy  thanh tỉnh, bàn tay to lớn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng  bao vào trong chăn, lại kéo chăn đệm lên cao thêm một chút. Ánh nến dịu  dàng chiếu lên dung nhan xinh đẹp của người con gái xinh đẹp trong ngực,  Tần Viễn Kỳ im lặng ngắm nhìn hồi lâu rồi thở dài nhắm mắt lại.  Nhìn  nàng không chút phòng bị ở trong lòng hắn ngủ thật say, thập phần đều là  yên tâm và dựa dẫm, một thứ cảm xúc không rõ ràng chậm rãi lên men từng  chút một rồi đâm vào lồng ngực khiến hắn nôn nao, bờ môi mỏng mím chặt  ghé sát bên trán nàng, trong lòng lại chất đầy phiền muộn.
Đây không phải là điều hắn luôn muốn có được hay sao?
.
Cẩn  thận gém chăn cho nàng, Tần Viễn Kỳ không tiếng động ngồi dậy. Hắn vươn  tay lấy ngoại bào treo đầu giường khoác vào người rồi đứng dậy bước ra  ngoài. Gió đêm thối qua khiến tâm trí của hắn càng thêm thanh tỉnh, cành  trúc xào xạc trong gió đêm giống như tâm tư của hắn lúc này vì nàng mà  bị đè nén đến rối loạn.
Một ngày dài đằng đẵng, quá nhiều chuyện  xảy ra làm tâm trí của hắn lúc này không khỏi suy nghĩ càng nhiều thêm.  Bây giờ, nhớ đến sự dựa dẫm của nàng đối với hắn, tình cảm chân thành  toàn tâm toàn ý không hề giữ lại, hắn không khỏi nhớ đến bộ dáng hoang  mang bối rối của nàng khi lần đầu hắn đưa nàng tới nơi này.
Nghĩ đến, tim gan lại vì nàng mà quặn đau một trận.
Nàng  khi đó dường như luôn mang trên mình vẻ hờ hững, tưởng chừng như muốn  đem vẻ ngoài cứng rắn và lạnh lùng đó che giấu đi một tâm hồn chân  thành, thiện lương nhưng lại vô cùng mềm yếu ở bên trong. Ngươi tưởng  chừng như nàng đối với ngươi không hề để ý, nhưng nàng lại hết lần này  đến lần khác vì ngươi mà lo lắng bản thân chính mình sẽ khiến ngươi cảm  thấy tổn thương. Bề ngoài rõ ràng luôn tỏ ra rất mạnh mẽ, thật ra lại là  ngươi dễ dàng nhận lấy tổn thương hơn bất kỳ ai.
Hắn khi đó, đã sớm nhìn thấu nàng.
Vì  vậy khi ấy, khi nàng ở trong hoa viên rơi nước mắt nhìn hắn xin hắn  đừng lo lắng cho nàng nữa, hắn mới không kiềm chế được mà muốn đem toàn  bộ sự thật nói cho nàng biết, ép nàng phải đối mặt với tình cảm của hắn.
Nhưng nàng lại trốn.
Nàng  ở bên bờ suối đó, ép bản thân mình nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi tay yếu  ớt đó cố đẩy hắn ra thật xa, tâm tư cương quyết muốn đem sợi dây liên  kết vốn đã mong manh của hắn và nàng dứt khoát hủy bỏ.
“Viễn Kỳ, ngươi thả cho ta đi đi…”
Câu  nói ấy cho dù bây giờ chỉ là nhớ lại, tim hắn vẫn còn cảm nhận được rõ  ràng cảm giác đau đớn như bị búa tạ hung hăng đánh vào một trận.
Hắn nói hắn buông tha cho nàng…
Còn hắn thì sao? Tâm tư này sớm bị nàng dùng gông xiềng giam giữ, nàng muốn hắn phải lấy về thế nào?
Hắn làm không được, cũng không muốn làm…
Vậy  nên hắn ép nàng, cũng ép chính mình, biết rõ tình cảm của nàng khi ấy  đã quá đau khổ, tình cảm của bản thân đối với hắn vẫn còn mờ mịt không  hiểu, biết rõ nàng hỗn loạn hoang mang hắn vẫn cứng rắn bày tỏ, mặc kệ  hậu quả mà hôn nàng, mặc cho nàng ở giữa lý trí và tình cảm mà dãy dụa…
Bởi vì hắn biết, nếu hắn làm như vậy… Băng Nhi sẽ không thể rời đi…
Kết quả, hắn đoán không sai chút nào…
Từ đầu đến cuối, đều đúng theo những gì hắn mong muốn.
Hắn  trọn vẹn có được nàng, toàn bộ… dù là trái tim hay là thân thể. Mà hắn,  cũng vì nàng mà yêu, vì nàng mà bất an, cũng vì nàng mà đau lòng…
…
Đến cuối cùng thì hắn nên làm sao mới tốt đây?
Vột  vòng tay dịu dàng ôm lấy thắt lưng hắn, một luồng nhiệt ấm áp sáp vào  lưng hắn khiến luồng suy nghĩ nặng nề của hắn thoáng chốc trôi đi. Tần  Viễn Kỳ nhìn đôi tay đan vào nhau trước người mình, lồng ngực giống như  đượcc hảy qua một dòng suối ấm áp dịu dàng khiến hắn xúc động nắm lấy  bàn tay nhỏ bé mềm mại ấy.
– Sao lại dậy rồi?
Khuôn mặt nàng ở phía sau cọ lên lưng hắn, cảm xúc tốt đẹp đến mức hắn cảm giác như tim mình đang được nàng lấy lòng mà vuốt ve.
– Chàng đang nghĩ gì vậy?
Khóe môi hắn cong lên thật nhẹ, xoay người lại đối diện với nàng.
– Nghĩ đến nàng!
Cặp  mày liễu của nàng xoắn xuýt vào nhau, cực kỳ không tin tưởng đáp án của  hắn. Tần Viễn Kỳ khẽ cười. Ngón tay vuốt lên mi tâm của nàng, đôi mắt  nàng dưới ánh trăng càng trở nên xinh đẹp và tinh khiết, Tần Viễn Kỳ  ngắm nhìn hồi lâu, mở miệng nhưng lại không thể nói ra điều gì, cuối  cùng đành kéo nàng vào lòng thất bại thì thầm.
– Băng Nhi…
Cha… lời của người nói thật sự rất đúng.
Nữ  nhân chính là độc dược… Chỉ cần uống vào, sẽ lại không kiềm chế được mà  uống thêm, uống nữa. Bản thân rõ ràng hiểu được uống thứ độc dược đó  thì sẽ chết, sẽ không có con đường nào để quay trở lại, nhưng vẫn khiến  ta cố chấp mà chọn lấy…
Trước đây những lời cha từng nói con vẫn mơ hồ không rõ, nhưng bây giờ con đã hoàn toàn hiểu rồi…
Thứ  cảm xúc mãnh liệt ấy cuộn trào trong cơ thể, thật sự khiến con hận bản  thân sao không thể đem nàng hòa lẫn trong xương tủy, để mãi mãi không  thể tách ra được nữa…
“Băng Nhi! Sau này dù có xảy ra chuyện gì đi  nữa… ” – Bàn tay vuốt lên mái tóc dài của nàng ghì sát vào lồng ngực.  Tần Viễn Kỳ ôm chặt lấy nàng thốt lên trong lòng, ý nguyện thiết tha  chứa đứng biết bao sự kìm nén.– “Đừng bao giờ… đừng bao giờ  ở những nơi  mà ta không thể tìm thấy…”
Xin nàng…
Hắn không hiểu tại sao  bản thân lại sợ hãi đến vậy, trên đời này không có bất cứ điều gì khiến  hắn bất an đến thế. Rõ ràng đã ôm nàng rất chặt rồi, nhưng vẫn cảm thấy  không được an tâm, giống như chỉ cần một khắc sơ xuất nàng sẽ không  chút dấu hiệu mà biến mất.
Hàn Băng Băng mơ hồ không hiểu ôm lấy hắn, bàn tay vỗ vô trên lưng hắn hỏi han – Chàng sao vậy?
Tần  Viễn Kỳ lắc đầu buông nàng ra. Nét mặt quan tâm của nàng khiến sự nặng  nề trong lòng hắn từ từ tan biến, luồng suy nghĩ miên man kia cũng phút  chốc trở nên thông suốt.
” Nghĩ nhiều như vậy để làm gì chứ, bây giờ ngay lúc này… không phải nàng ấy đang đứng ngay trước mặt của ngươi hay sao?!”
Bầu  má của nàng bị hắn xoa đến ứng hồng, Hàn Băng Băng mím môi không chịu  vươn tay kéo ra hai má hắn. Lực tay của nàng căn bản là không có sức uy  hiếp, nhưng nhiệt độ của ngón tay nàng so với bàn tay ấm áp của hắn thì  hoàn toàn khác biệt, đầu ngón tay như bị phủ qua một tầng sương mỏng  lạnh giá khiến Tần Viễn Kỳ nhíu mày, không hài lòng mà trách mắng.
– Lạnh như thế này, sao nàng lại ra ngoài làm gì?
Lời  mắng ra miệng, tay lại không chần chừ giúp nàng kéo lại y phục trên  người càng trở nên chặt hơn. Hàn Băng Băng nhìn nét mặt nhíu mày nhăn  trán của hắn, không hiểu sao lại thấy buồn cười.
– Nàng còn cười được?
Tần  Viễn Kỳ cốc nhẹ lên trán nàng, lòng vừa giận lại vừa xót. Hàn Băng Băng  cười ngọt ngào ôm lấy eo hắn. Ngoại bào thật rộng của hắn giống như  đang bao trùm lấy nàng, đem hơi ấm của hắn vây quanh xua tan đi tầng  sương lạnh trên y phục của nàng. Hàn Băng Băng giống nhưu con mèo nhỏ  dụi dụi lên ngực hắn thỏa mãn thở dài một tiếng.
– A… Thật ấm…
– Nàng đang làm gì đấy?
Biết rõ rồi còn cố hỏi.
–  Sưởi ấm nha! – Hàn Băng Băng tinh nghịch lấy tay xoa xoa tấm lưng rộng,  không thèm e dè gì mà sáp bàn tay lạnh của mình lên người hắn – Người  chàng ấm như vậy, chia sẻ cho em một xíu nhiệt độ đi!
– Lạnh thì đi vào trong! – Trong nhà có bếp sưởi vẫn còn hồng đó!
– Không muốn! – Nàng cứng đầu không chịu – Em muốn ở ngoài này cơ!
Khuôn mặt tuấn tú của Tần Viễn Kỳ bất đắc dĩ nhíu lại. Nhéo nhéo hai má của nàng.
– Nha đầu này, lá gan của nàng cũng không nhỏ đâu hửm, dám đem ta trở thành lò sưởi đấy à?
Nói  gì thì nói hắn cũng là nam nhân có quyền lực bậc nhất ở Bắc Thành này,  vậy mà nha đầu này còn lớn mất đem hắn ra tự nhiên thưởng dụng như lẽ  đương nhiên như thế. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, uy nghiêm của hắn  để vào đâu?
Hàn Băng Băng bĩu môi dựa cằm lên ngực hắn, ngửng mặt lên nhìn hắn, đôi mắt long lanh cong cong hình trăng khuyết.
– Chàng không chịu à?
Tần  Viễn Kỳ im lặng cùng nàng mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng bật cười  thành tiếng, vòng tay quấn quanh lấy eo nàng rồi nhấc bổng lên, bạc môi  hôn lên má Hàn Băng Băng chọc nàng nhột cười khúc khích, không ngừng  trốn tránh.
– Chịu, ta đương nhiên là chịu. Lò sưởi này là của một mình nàng, nàng muốn sưởi bao lâu cũng được!
–  Thật không? – Nàng được lời nói của hắn chọc cho vui vẻ, khuôn mặt mê  người như bừng sáng khiến ai đó lại vì nàng mà si mê thêm một tầng.
– Thật!
Hắn  thật lòng đáp lại. Trong đêm, duới ánh trăng bạc bóng dáng hai người ôm  lại nhau lại hài hòa vô cùng. Tiếng cười của hắn và nàng hòa quyện vào  nhau tan trong tiếng gió thổi qua rừng trúc xào xạc, thật lâu không dứt.
.
…]]
Cơn  gió thoang thoảng thổi qua rung động tấm màn sa, làn gió mát mang theo  hơi thở của nắng mai len lỏi vào căn phòng trang nhã, lướt tới bên  giường. Ngón tay thuôn dài trên chăn đệm nhẹ nhàng cựa quậy, hàng mi  cong vút rung động rồi chậm chạp hé mở lộ ra cặp đồng tử sâu thẳm. Ánh  mắt của người bên giường nhìn màn giường xa lạ hồi lâu, một tiếng thở  dài thật khẽ thoát ra khỏi đôi môi mềm mại.
Phải mất thêm bao lâu, nàng mới có thể quên đi được hắn đây?
Trong khi chính bản thân nàng cũng không muốn quên đi…
Không  biết từ bao giờ, nhớ đến hắn đã trở thành niềm an ủi vỗ về mỗi khi đơn  độc của nàng. Chỉ có nhớ đến hắn, mới có thể giúp nàng vơi đi cơn đau  đớn luôn âm ỉ trong  tim, mới có thể khiến nàng trong những đêm dài mông  mị chập chờn giữ lấy chút ít cảm giác khi hắn vẫn còn bên cạnh.
Hàn  Băng Băng nghiêng người ngồi dậy, ngón tay ngọc di nhẹ lên mi tâm. Rõ  ràng đang nằm trong chăm đệm ấm áp nhưng ngón tay nàng lại tỏa ra khí  lạnh. Nhìn vào đôi tay trắng muốt lạnh lẽo, nàng bất giác siết chật nắm  tay co lại thân mình ở trên giường lớn, một nỗi cô đơn quen thuộc xâm  nhập vào lòng khiến nàng khẽ phát lạnh…
Cảm giác khổ sở này, nàng còn phải chịu đựng đến khi nào nữa…?
.
.
Cửa  phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa thật nhẹ. Phi Nhi đang nằm  trong chiếc ổ ấm áp bằng lụa tức khắc ngóc đầu dậy nhìn ra.
– Tiểu thư! Tiểu thư đã dậy chưa?
Tiếng  nói của Liễu Nhi nhẹ nhàng truyền vào từ bên ngoài, Hàn Băng Băng bình  tâm lại vươn tay vén màn giường lên chuẩn bị rời giường.
– Em vào đi!
Liễu  Nhi cười tươi đẩy cửa bước vào, trên tay bưng theo một chậu nước ấm đặt  lên bệ ghế ở cạnh giường, cẩn thận vắt chiếc khăn mềm ẩm ướt trong  chậu. Hàn Băng Băng nhận lấy khăn mặt, bỗng chợt nhớ ra 1 chuyện.
– Uyển Nhi đâu rồi?
–  Tỷ ấy sáng sớm nay đã sai người đến khách điếm lấy đồ đạc của tiểu thư  qua đây. Còn bây giờ thì đang tập trung các cô nương ở Xuân Hạnh Lầu ở  đại sảnh chờ tiểu thư tới phân phó.
– Ừm! – Hàn Băng Băng hài lòng gật đầu. Quả nhiên là tác phong của Uyển Nhi, giải quyết mọi việc luôn nhanh gọn chu toàn.
Nàng  sửa soạn xong rồi cầm theo túi gấm nhỏ trên bàn, mở ra lấy hạt khô đút  cho Phi Nhi ăn. Liễu Nhi nhìn thái độ thản nhiên của chủ tử, một búng  hiếu kỳ từ ngày hôm qua đến giờ không có giải đáp khiến nàng ngột ngạt  khó chịu, không nhịn được mà mở miệng thắc mắc.
– Tiểu thư, tại sao tiểu thư lại mua cả tòa xuân lâu này thế?
Nếu  tiểu thư chỉ muốn cứu Uyển Nhi tỷ tỷ, vậy không phải đơn giản chỉ cần  mua lại khế ước bán thân của tỷ ấy trong tay Quế ma ma là xong chuyện  rồi sao? Còn nếu là vì muốn tìm một nơi trú ẩn, thị trấn Minh Hà này có  bao nhiêu phủ duệ, trang viên như thế, đâu cần phải bỏ ra một số tiền  lớn mua lại Huyền Lâm Viện chứ?!
Hàn Băng Băng chậm rãi cho Phi  Nhi ăn, đối với thắc mắc của Liễu Nhi chỉ cười nhẹ – Chọn một nơi phong  trần để ẩn nấp cũng không phải là tệ…
Mục tiêu cuối cùng của nàng  là những kẻ có tiếng tăm cùng thế lực trên giang hồ, lại gian xảo quỷ  quyệt. Vậy nên trước khi hành động, nàng cũng cần phải có một nơi trú  thân kín đáo trước. Hơn nữa, nếu nói về việc thu thập thông tin, liệu có  nơi nào có thể dò la tin tức được nhanh nhạy bằng thanh lâu cơ chứ?
…. Dĩ nhiên là ngoại trừ cơ quan tình báo đệ nhất thiên hạ kia..
– Tiểu thư…? – Liễu Nhi vẫn không hiểu mà nghiêng đầu.
–  Nha đầu ngốc! – Hàn Băng Băng cười khẽ búng lên trán Liễu Nhi một cái,  để Phi Nhi đậu trên cánh tay của mình rồi đẩy cửa bước ra ngoài – Chúng  ta đi thôi.
– Sao? – Liễu Nhi ôm lấy trán ngẩn người rồi vội vàng  chạy theo – Tiểu thư! Đợi một chút đã, tiểu thư vẫn còn chưa nói rõ cho  Liễu Nhi biết mà!
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện