[Dịch] Bàn Sơn
Chương 7 : Ngọc thạch song sát (1+2)
.
'Bệnh công tử' chậm rãi lắc đầu, nói:
- Chuyện này là bí mật hoàng gia, tài liệu năm đó sớm đã bị tiêu hủy, tội danh là mưu phản song rốt cuộc đã phạm vào tội gì thì không một ai hay biết.
Khúc gia thế lực rộng lớn, đều đang âm thầm điều tra vụ án của Lương Nhất Nhị, trong triều ở đâu cũng có người nhà bọn họ, gia tộc đời đời làm quan, trước sau nhậm chức Đô Sát viện, Đại Lý tự, Hình Bộ, Cửu Long ty, Hàn Lâm sử quán, thậm chí còn có một vị Khúc thái lão gia sau khi bị bệnh rút đao tự cung, tiến cung làm thái giám. . . Nhưng căn bản là không tra được bất kỳ điều gì.
Khúc thiên hộ đang nói, Lương Tân bước lên trước một bước, nửa thân trên thẳng tắp ngay ngắn quỳ xuống trước mặt hắn, nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị đối phương xách đứng lên như xách một con gà, ha ha cười nói:
- Năm xưa tổ tiên hai nhà chúng ta lấy lòng thành đối đãi nhau, hôm nay đám hậu nhân chúng ta cũng không cần phải bày ra mấy cái lễ nghi này, ăn ngay nói thẳng, họ Khúc nhà ta mặc dù khổ cực song cũng không làm được chuyện gì to lớn cả.
Khúc thiên hộ đặt Lương Tân bên cạnh mình:
- Ta gọi là Khúc Thanh Thạch, sau này chúng ta cứ lấy huynh đệ mà gọi!
Do dự một chút rồi nhìn Liễu Diệc cười nói:
- Khi chỉ có người mình với nhau, ngươi cũng đừng đại nhân này đại nhân nọ làm gì.
Lương Tân và Liễu Diệc đưa mắt nhìn nhau, thần sắc mỗi người đều vô cùng mừng rỡ.
- Mặt khác, còn một chuyện nữa cần phải nói rõ với ngươi.
Khúc Thanh Thạch hình như có chút hối hận, không để hai người bọn họ hô ra tiếng 'Thanh Thạch đại ca' vội vàng đổi chủ đề:
- Mấy trăm năm nay, đời đời nhà ta đều đang tra án, nhưng lại không đi bảo hộ hậu nhân của Lương đại nhân, ngươi có biết vì sao không?
Lương Tân buồn bã thở dài:
- Bởi vì có quan tâm cũng vô dụng, Lương gia tội trạng quá nặng, có thể trở thành một cái tội hộ bình thường như hiện tại đã là kết quả tốt nhất rồi. Trừ khi làm rõ được vụ án nếu không chúng tôi vô pháp thoát tội, nếu như các vị quá quan tâm đến chúng tôi sẽ dẫn tới sự chú ý của triều đình, lúc đó chẳng những bản thân khó bảo toàn, mà còn liên lụy đến nhà chúng tôi.
Liễu Diệc ở bên cạnh gật đầu cười nói:
- Hậu nhân của Lương chỉ huy sứ, chung quy vẫn có vài phần cơ trí.
Khúc Thanh Thạch cũng cất tiếng cười to:
- Không sai! Chỉ có điều không quá quan tâm cũng không có nghĩa là không quan tâm. Ba trăm năm trước nhà ta đã sớm lưu lại một chi hậu duệ ở Trường Bình thành, mặc dù chuyện lớn không được nhưng chuyện nhỏ vẫn có điểm quan tâm. Ba trăm năm nay, giúp đỡ hậu nhân Lương gia tìm nữ tử tội hộ phối hôn, chuyên chọn những người sinh con khỏe mạnh, phúc hậu, rốt cuộc cũng bảo toàn được huyết mạch truyền thừa của Lương gia. . .
Lương Tân chớp con mắt không biết nên nói cái gì.
- Đương nhiên, có một số chuyện không thuộc phạm vi quản lý của ta, ta biết cũng không quá rõ ràng.
Khúc Thanh Thạch lại bổ sung thêm một câu:
- Thân phận của ngươi lúc đầu ta cũng không biết, sau này nhìn thấy Phong Tập Tập lại tra xét hộ tịch của ngươi, lúc này mọi chuyện mới trở nên rõ ràng.
- Đại nhân. . . Đại ca. . . Vẫn gọi là đại nhân đi, chuyện này có chút kỳ quặc!
Liễu Diệc ở bên cạnh vừa suy nghĩ vừa mở miệng nói:
- Điều luật về tội hộ mặc dù tàn khốc nhưng chỉ đối với những kẻ giết người, cướp bóc, cường đạo… những tội phạm bình thường. Thân phận, lý lịch và thế lực của Lương đại nhân đều rất rõ ràng, nếu muốn trị tội ông ta hẳn là phải 'nhổ cỏ nhổ tận gốc rễ' mới đúng, tại sao lại còn lưu lại huyết mạch của ông ta? Truyện "Bàn Sơn "
Khúc Thanh Thạch hừ một tiếng:
- Lương đại nhân trong triều cũng như ở ngoài nhân gian đều có danh vọng rất lớn, lại là người có công lớn trong việc lập nước, triều đình phải lưu lại một tia huyết mạch của ông ấy, một là để tỏ rõ sự khoan dung độ lượng; Hai là để làm an ổn lòng người.
Bầu không khí trong hầm nhất thời rơi vào trầm lặng, Khúc Thanh Thạch đưa tay vỗ vỗ bả vai Lương Tân
- Bây giờ ngươi suy nghĩ những điều này hãy còn quá sớm, trước tiên nghĩ biện pháp sống sót rời khỏi nơi này rồi mới tính tiếp.
Hắn còn chưa nói xong, những ngọn đèn vừa mới được đốt lên trong hầm, bùm một tiếng, đồng loạt tắt ngấm. Lương Tân và Liễu Diệc không hẹn mà cùng giậm chân, đồng thời nói:
- Lại tới nữa!
Tiếp đó hai người đều rất tự giác, không cần phân phó, một trái một phải nhảy ra phía sau Khúc Thanh Thạch.
Cũng giống như lần trước, một quầng ánh sáng nhạt từ trên người Khúc Thanh Thạch từ từ hiện lên, chỉ có điều lần này hắn không kéo cung, ánh sáng đến từ ngọn linh đăng (đèn) quai bạc hình người được giắt bên hông của hắn. Ngọn linh đăng này là vật mà Khúc Thanh Thạch đã mạo hiểm đi lấy từ đống hành trang của mình trong cuộc tấn công điên cuồng của Hạng Thiềm man lúc trước.
Đồng đăng cao khoảng một trượng, thoạt nhìn giống như một hình nộm người màu bạc vẻ mặt thống khổ, đỉnh đầu của hình nộm nhô lên một ngọn lửa đỏ đậm. Trong căn hầm tối tăm đột nhiên xuất hiện một ngọn đèn hình người không lửa mà tự sáng, một vòng ánh sáng xanh yếu ớt lặng yên không một tiếng động tỏa ra, đem ba người toàn bộ bao phủ ở bên trong.
Lương Tân vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới trong tay Khúc Thanh Thạch còn có một bảo bối như vậy.
Khuôn mặt Khúc Thanh Thạch lúc này cũng lộ ra vẻ vui sướng, quay đầu lại nhìn hai người phía sau khẽ cười, tuy rằng mang dáng dấp của người trung niên đã hơn bốn mươi tuổi song phần thiếu niên đắc ý ở giữa chân mày lại rất bắt mắt:
- Đây là bảo bối mà Thanh Mặc tặng ta, bình thường ta đều để trong hành trang không nỡ lấy ra. . . Các ngươi làm cái gì vậy?
Hai người Lương Tân và Liễu Diệc động tác hoàn toàn thống nhất, cũng không để ý đến tôn ti trật tự trên dưới, trong lúc khẩn cấp đưa tay bịt miệng hắn lại.
Khúc Thanh Thạch không những không ngậm miệng mà trái lại còn ha ha cười phá lên:
- Ngọn đèn nhỏ này là bảo bối của sư phụ Thanh Mặc, nó gọi là 'U minh bất kiến', trong vùng bao phủ của ánh sáng âm tang tà sát sẽ không phát hiện ra chúng ta, yên tâm cười nói không sao cả.
Lúc này hai người mới yên tâm thả lỏng tinh thần, Liễu Diệc quay sang Lương Tân cười hắc hắc:
- Thanh Mặc tiểu thư là em gái ruột của đại nhân, từ nhỏ thiên tư hơn người được tiên trưởng của Đông Hải Càn nhìn trúng, thu làm đệ tử.
Đông Hải Càn là chỉ Càn sơn nằm ở ven biển Đông Hải, Càn Sơn đạo là một tu chân môn tông rất nổi tiếng.
Nhắc tới muội muội của mình trên mặt Khúc Thanh Thạch tràn ngập thần sắc vui sướng và tự hào, đang muốn tiếp tục nói thêm vài câu đắc ý, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, song song ra hiệu cho Lương Tân và Liễu Diệc không được phát ra tiếng động.
Lương Tân ngậm miệng lại, nương theo ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn nhìn bốn phía xung quanh, vừa nhìn ra, chỉ cảm thấy trên dưới toàn thân ba vạn sáu ngàn cái lông tơ không ngừng run rẩy, cả người cứng ngắc đứng yên tại chỗ, có cho cũng không dám mảy may động đậy! Truyện "Bàn Sơn "
Cách cách, cách cách. . . Nhẹ nhàng vang lên, trong căn hầm đá vụn bị đẩy lên lăn lông lốc, những người bị chết trước đó trong hầm, bất kể là Cửu Long thanh y hay là Hạng Thiềm man nhân đều vụng về đứng dậy, có 'người' thiếu nửa bên đầu, có kẻ chỉ còn nửa bên vai, lại có kẻ lồng ngực sụt xuống một cái hố lớn .. .
Tư thế của bọn họ đều vô cùng quái dị, hai tay buông thỏng, cúi gập nửa người, đầu tóc tán loạn rủ xuống, đang chậm rãi đứng lên từ chỗ bọn họ đã chết, hướng về phía ngọc bích ở đầu kia hầm 'đi' tới. Sau lưng mỗi 'người' đều kéo theo một vệt máu đỏ sẫm đặc sệt.
Chương 7: Ngọc thạch song sát. (2)
Án chiếu theo tư thế của bọn họ thì bọn họ chỉ có thể nhìn thấy đầu gối của mình. Hai chân cũng không phải là bước tới mà mềm nhuyễn vô lực lết trượt trên mặt đất.
Lương Tân cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực mất rồi, lúc này Khúc Thanh Thạch đột nhiên cười lạnh một tiếng:
- Không cần sợ, không phải là xác chết vùng dậy, là được vác đi.
Suy nghĩ lời nói của Khúc Thanh Thạch, lại cẩn thận nhìn đám thi thể kia, Lương Tân giật mình tỉnh ngộ, dưới thân mỗi cụ thi thể đều có một tên tiểu quỷ lưng còng đỡ lấy. Chỉ có điều thân thể của đám tiểu quỷ này đều chỉ có một nửa. Dưới ánh đèn yếu ớt nếu không cẩn thận quan sát quả thật là không dễ dàng phát hiện ra. Truyện "Bàn Sơn "
Khúc Thanh Thạch sắc mặt lạnh băng, tay cầm linh đăng chậm rãi đi theo sau đám tiểu quỷ đang khuân vác thi thể, thấp giọng lẩm bẩm:
- Thi thể cũng ăn? Xem ra là rất đói đây.
Đi đến càng gần ngọc bích, nhìn thấy càng rõ ràng hơn. Ngoại trừ đám khuân vác thi thể, phía trước ngọc bích còn có một đám lớn tiểu quỷ, mặt vô biểu tình đang đi loạn khắp nơi.
Chỉ có điều đám tiểu quỷ này khi du đãng thì đều tránh xa hung sát mạch thạch đã lộ lên trên mặt đất.
Lương Tân rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay đầu sang hỏi Liễu Diệc ở bên cạnh:
- Lúc trước hai cái đại doanh đều là bị đám tiểu quỷ này kéo vào ngọc bích, sau đó bị ăn sạch ?
Liễu Diệc nhìn đám quỷ vật dầy đặc ở phía xa, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cười khổ đáp:
- Nếu không phải vậy thì còn có thể thế nào nữa đây?
Tiểu quỷ đi đầu tiên, vác theo một cụ thi thể của Hạng Thiềm man đến gần ngọc bích, bề mặt ngọc bích sáng loáng giống như biến thành một quả bong bóng xà phòng, sau một trận rung động khe khẽ, ngay lập tức thi thể bị hút vào trong, còn tên tiểu quỷ kia thì vẫn lưu lại ở bên ngoài, lại tiếp tục du đãng.
Lương Tân hít vào một hơi khí lạnh:
- Không phải là tiểu quỷ ăn người, là ngọc bích ăn thịt người... Ngọc bích thả ra tiểu quỷ giúp nó tìm, tìm thịt?
Khúc Thanh Thạch gật đầu không nói gì, lại dựa vào linh đăng bảo vệ lặng lẽ đến gần một đàn tiểu quỷ, Lương Tân trong lòng lo sợ bất an, không hiểu hắn muốn làm gì.
Một lát sau, Khúc Thanh Thạch đột nhiên vung chân dùng lực đá ra một cước, tiếng vỡ rầm rầm vang lên, đem hai ba tấm vát lót chân ở trước mặt đá bay, sau đó kéo theo hai đồng bạn tức tốc lùi về phía sau.
Tấm ván bị đá đi, hung sát thạch mạch lộ ra, mấy tên tiểu quỷ bất ngờ không kịp phòng bị, ngay lập tức tất cả đều ngã sấp xuống thạch mạch, ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra liền bị hút thành một bộ thây khô nhăm nhúm.
Những tiểu quỷ khác như không nghe không nhìn thấy, tiếp tục chạy loạn khắp nơi.
Lúc này Lương Tân mới minh bạch dụng ý của Khúc Thanh Thạch, thấp giọng nói:
- Ngọc bích và thạch mạch quả nhiên là hai sự việc khác nhau!
Tiểu quỷ là 'thủ hạ' của ngọc bích, cũng có thể chết trên thạch mạch. Khúc Thanh Thạch gật đầu, lại rón rén dẫn theo hai tên đồng bọn tiếp tục đi hại tiểu quỷ.
Lương Tân khẽ hỏi:
- Nếu như ngọc bích và thạch mạch đụng nhau, bên nào sẽ thắng?
Khúc Thanh Thạch trừng mắt nhìn nó, việc này quá mơ hồ, không kẻ nào có thể nói rõ ràng được.
Không lâu sau đám tiểu quỷ tìm không được 'thịt' nữa, lần lượt quay trở lại ngọc bích, đuốc trong hầm lại một lần nữa khôi phục lại, tất cả trở lại như bình thường.
Khúc Thanh Thạch tổng cộng hại chết bảy tám mươi đầu tiểu quỷ, đá tấm ván dưới chân thủng lỗ chỗ, dường như vẫn chưa trút hết cơn tức giận trong người. Đem linh đăng một lần nữa giắt lại bên hông, đi đến ngọc bích cẩn thận thăm dò.
Hai người Lương Tân và Liễu Diệc đưa mắt nhìn nhau vội vàng đi theo bên cạnh hắn.
Đúng như vị thanh y thống lĩnh lúc đầu phát hiện ra ngọc bích này đã nói, giữa ngọc bích và thạch mạch không hề tiếp nối với nhau.
Ngọc bích cực lớn, mặt ngọc rộng khoảng vài trăm bước trước mắt này chỉ là một bộ phận của nó. Phía trên, bên trái, bên phải ba mặt đều nhập vào lòng núi, duy độc phía dưới là treo lơ lửng giữa không trung, cách mặt đất nơi tội dân đào móc đến ước chừng khoảng một thước khoảng cách, nhìn qua tựa giống như một mặt của tấm gương bị tháo ra khỏi khung.
Hung sát thạch mạch lại một đường đâm xuống, đâm sâu vào lòng đất, hai kiện tuyệt thế tà vật này cách nhau khoảng một gang tay.
Khúc Thanh Thạch quan sát vô cùng cẩn thận, nhất là chỗ ngọc bích tiếp xúc với thân núi, xem ra hắn đang suy nghĩ xem, có thể khiến cho ngọc bích rơi xuống được hay không, để nó cùng hung sát thạch mạch va chạm vào nhau. Song cuối cùng đành lắc đầu buông tha, muốn ngọc bích rơi xuống trừ khi đánh sụp tất cả đá núi xung quanh.
Ngược lại, Lương Tân nhìn vào khoảng cách giữa ngọc bích và thạch mạch, cứ cảm thấy có ý tưởng nào đó đang nhởn nhơ bay qua bay lại trong đầu mình, nhưng hết lần này đến lần khác bắt không được điểm mấu chốt của vấn đề, suy nghĩ của bản thân bị đè nén đến chí cực. Song nhìn thấy Khúc Thanh Thạch và Liễu Diệc đều không nhìn đến thạch mạch, nó cũng lười suy nghĩ tiếp.
Tấm ngọc thạch tà vật to lớn này chỉ khi 'tắt đèn' mới có thể ăn đồ vật, hiện tại nhìn vào, sờ lên đều rất bình thường, ngoại trừ bên trong ngọc khảm một đám quần áo loang lổ, lộn xộn. . .
Hiện tại, Lương Tân đã từ một loạt các sự kiện liên tiếp gây rúng động, ngọc bích, man nhân và chuyện cũ về tổ tiên, bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía, buồn bã thở dài:
- Không có đường ra, chống đỡ chỉ được vài ngày.
Trong lòng nó bắt đầu vô cùng nhớ nhung Phong Tập Tập, còn cả đám đồ ăn ngon trong lòng ngực Phong Tập Tập nữa.
Khúc Thanh Thạch mỉm cười:
- Không nhất định sẽ bị nhốt chết ở nơi này. Khối quỷ ngọc bích này tà môn như vậy, ở mặt sau của nó có lẽ có vùng trời đất khác cũng không chừng.
Trong lúc nói chuyện, Khúc Thanh Thạch đột nhiên rút thanh bội đao ra, vận toàn bộ lực, hướng ngọc bích hung hăng chém xuống một đao!
Đinh, một tiếng bén nhọn vang lên, đốm lửa nhỏ văng tung tóe khắp nơi.
Thanh bảo đao được đúc từ tinh cương trong tay Khúc Thanh Thạch lưỡi đao bị nứt xoắn cả lại, nhìn lại ngọc bích, ngay cả một vết ngấn đao cũng không có.
Liễu Diệc tặc lưỡi than:
- Thật cứng rắn!
Bằng vào lực đạo của Khúc Thanh Thạch và độ sắc bén của bội đao cho dù là đỉnh đồng cũng có thể bị hắn bổ ra làm hai, nhưng ngọc bích lại không một chút xây xước.
Khúc Thanh Thạch cũng cười khổ lắc đầu:
- Dương Thọ cung cũng không chắc có thể bắn vỡ nó, chẳng qua. . .
Nói đến dây, hắn đưa mắt nhìn về phía Lương Tân ý bảo nó nói tiếp, trên mặt lộ thần sắc cổ vũ.
Lương Tân cố gắng suy nghĩ, thời gian đủ một chén trà nhỏ công phu mới từ từ ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt của Khúc Thanh Thạch:
- Chẳng qua cái gì?
Khúc Thanh Thạch lập tức nổi cáu, tức giận đáp:
- Chẳng qua ngọc bích cũng có lúc mềm ra!
Liễu Diệc cũng đã nghĩ tới điều này, đứng bên cạnh gật đầu:
- Không sai, tiểu quỷ bắt người, chỉ cần đi đến trước ngọc bích người lập tức đi vào, muốn đối phó với ngọc bích tốt nhất là lúc nó mềm nhất, lợi dụng nó tác quái . . .
Khúc Thanh Thạch uhm một tiếng:
- Lần tác quái sau của ngọc bích, lấy Dương Thọ cung công kích, hi vọng có thể bắn nát đầu quái vật này!
Lương Tân cúi đầu kinh hãi hô lên một tiếng, Liễu Diệc thần sắc phức tạp, Khúc Thanh Thạch phất mạnh tay:
- Ý ta đã quyết, nói nhiều vô ích! Sau Thanh Ti liệt, thêm một mũi Bạch Phát liệt ta còn có thể thừa nhận được, sẽ không chết được đâu!
Tiếp đó, Khúc Thanh Thạch đem Dương Thọ tà cung cung cung kính kính đặt ở trước mặt, khoanh chân ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, không nói năng thêm điều gì nữa. Liễu Diệc mang theo Lương Tân dạo một vòng trong hầm, ngoại trừ một ít nước ra thì không tìm thêm được vật gì hữu dụng nữa cả, hai người cũng ngồi xuống ở phía sau Khúc Thanh Thạch
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện