[Dịch] Bàn Sơn

Chương 29 : Cọc ngầm đồng xuyên

Người đăng: 

.
Bản lĩnh Tu sĩ, không chỉ đơn giản là luyện hóa chân nguyên, cường hóa thân thể, Nguyên Thần, còn phải phối hợp cách dùng, đem chân nguyên hóa thành các chủng đạo pháp, thần thông. . Lương Tân hiện tại có chân nguyên, lại còn không có thần thông, đã không thể cách không lấy vật, cũng không thể kiếm khí thương người. “Thổ hành tâm pháp” là 'Toàn bản”, nhưng chỉ có luyện khí chi thuật, không hề có đạo pháp thần thông. Lương Tân từ trong đó học không ra pháp thuật, chạy đi hỏi Hồ Lô, Hồ Lô lại rất hung dữ không lý đến hắn. . . Thanh Mặc cũng nhìn không ra huyền cơ trong đó, nhíu chặt đôi mày: “Theo ta thấy, người viết công pháp này, căn bản không muốn tu luyện thuật pháp”. Tiểu cô nương tâm tư trong sáng, vậy mà đoán đúng sự thật, phải biết rằng chủ nhân ci6ng pháp này thật là một người ẩn tu đúng tiêu chuẩn, một lòng chỉ tưởng lấy ngộ đạo phi tiên, trước nay không cùng người ngoài tiếp xúc, đã không có địch nhân, càng không tính toán cùng người khác động thủ, sở dĩ công pháp của hắn trong chỉ có tu thân chi pháp, lại không có ngự địch chi thuật. Lương Tân hiện tại thân thể cường tráng tinh thần kiện vượng, tới lui như gió, phát lực đánh vỡ đá sụp đất, chỉ riêng không có pháp thuật khả dùng, nhìn lại Khúc Thanh Mặc, nguyên lực thua xa Lương Tân, nhưng những pháp thuật trong “Thêu nước”nàng học được không ít. “Thêu nước” cũng tính là một môn kỳ học , trong đó pháp thuật theo đường lối khác lạ, không hề lấy thương địch làm chủ, mà là phát huy thuật điều khiển, khống chế nước đến lâm li tận trí, trong đó dịch dung, huyễn hình, mê hoặc ánh mắt, độn ảnh chi thuật… đều rất huyền diệu. Tối hôm nay, Lương Tân luyện xong tâm pháp cảm thấy bụng đói , đang do dự không biết đi tìm trứng chim hay hái quả đào ăn, trước mắt đột nhiên một đạo hàn quang chớp qua, dưới ánh trăng, chỉ thấy một cái người bịt mặt tay cầm lưỡi đao sắc bén, bay nhanh về phía hắn. Lương Tân trước là cả kinh, nghiêng người lắc tránh một kích ngoan lạt của đối phương, cười hắc hắc nói: "Đại ca, đừng nháo! Hầu Nhi cốc có sư phụ tọa trấn, người ngoài căn bản vào không được." 'Thích khách' dừng lại thân hình, cất đao, hạ khăn che mặt xuống, lộ ra diện mạo vốn có, chính là Liễu Diệc. Liễu Diệc còn có chút không cam tâm, hỏi Lương Tân: "Đã biết rằng là người mình, ngươi làm sao đoán định người tới không phải lão nhị?" Lương Tân ha ha cười lớn: "Nhị ca là người lớn, loại chuyện vô bổ này khẳng định giao cho ngươi làm!" Thoại âm vừa dứt, một trận tiếng cười quen thuộc từ nơi xa truyền tới, Khúc Thanh Thạch từ trên một gốc đại thụ nhảy xuống, đối với Lương Tân gật đầu cười nói: "Cơ linh !" Lương Tân đột nhiên đại hỉ, năm năm này trong hai vị huynh trưởng kết nghĩa lần đầu tiên cùng tới thăm hắn, một tay lôi kéo Liễu Diệc, một tay lôi kéo Khúc Thanh Thạch, cao hứng từ tận đáy lòng nói: "Hai người làm sao lại cùng tới . . . Có ăn gì không?" Lúc này Khúc Thanh Mặc cũng nghe tiếng chạy tới, kéo lại ca ca kỷ kỷ tra tra nói không ngừng, huynh muội bốn người một bên nói cười lên, một bên đi vào nhà nhỏ của Lương Tân. Vào đến trong nhà, không chờ Lương Tân mở miệng, Khúc Thanh Thạch từ trong lòng lấy ra một cái bọc, bành một tiếng ném lên trên bàn, cười nói: "Mở ra xem xem!" Trong cái bọc, sáng loang loáng mấy thỏi vàng, Lương Tân cầm trong tay, thấy nặng trình trịch, ngẩng đầu kinh hỉ nói: "Ngươi là. . . Ta, muốn ta xuất sơn ? !" Dưới thời Đại Hồng, Cửu Châu ba mươi mốt phủ. Ngân Châu ở Tây Bắc bộ, là vùng đất cằn cỗi, tại Trung Thổ Cửu Châu được xem là tối bần cùng. Ngân Châu Tây Bắc nổi danh có Khỗ Nãi Sơn, phía Bắc lả thảo nguyên rộng lớn gồm bốn tòa thành lớn: Trấn Ninh, Lâu An, Đồng Xuyên, Khổ Nhạn. Trong đó Trấn Ninh thành là Châu phủ, Khổ Nhạn cùng Đồng Xuyên vốn là hai tòa thành trọng yếu ngoài biên quan, tuy nhiên, Đại Hồng thiên uy hạo đãng, thảo nguyên Man Di đều tận thần phục, không có họa binh đao nên hai tòa thành cũng dần phát triển phồn vinh. Trong mấy năm này, Liễu Diệc cùng Khúc Thanh Thạch xem như thuận buồm xuôi gió, Khúc Thanh Thạch đề thăng một cấp, trở thành quan tứ phẩm, thống lĩnh một châu, thực sự được tính là quan lớn. Liễu Diệc cũng từ thống lĩnh thăng tới thiên hộ, lo việc biên phòng trọng địa Khổ Nhạn quan. Hai huynh đệ một cái là thanh y châu thống, một cái là Địa phủ thiên hộ, có điều làm quan ở xứ nghèo nàn nên sự vụ tính ra cũng nhẹ nhàng Khúc Thanh Thạch bị muội muội vướng víu không rãnh mở miệng, Liễu Diệc cười a a nói: "Ta cùng lão nhị thương lượng qua , tính toán cho ngươi xuất sơn!" Lương Tân chưa kịp hoan hô, hắn đã nghiêm mặt lại, thấp giọng nói: "Trước đừng cao hứng, cho ngươi đi ra, là có sự tình muốn ngươi làm!" Bàn Sơn viện, ngọc bích tinh quái, lưu ngôn khó hiểu, lung linh hộp ngọc cùng đầu người không rõ thân phận, Tống Hồng Bào. . . Năm năm trước, tam huynh đệ tại Khổ Nãi sơn tìm được rất nhiều manh mối liên quan đến Lương Nhất Nhị năm đó, có điều những...manh mối này tán loạn, mạn không đầu mối. Khúc, Liễu hai người điều tra nhiều năm, cuối cùng chỉ có một manh mối có thể truy theo. Nói đến đây, Liễu Diệc cố hạ thấp thanh âm: "Lão tam, còn nhớ được Thiên Sách môn không?" Lương Tân lập tức gật đầu, năm đó Lương Nhất Nhị bị Tống Hồng Bào thích sát, từng đề cập một câu: “Là Thiên Sách môn không được, không phải Tống Hồng Bào ngươi không được! Đáng tiếc a”. Liễu Diệc mãn ý đích gật gật đầu, tiếp tục nói: "Cái manh mối khất đều đã đứt đoạn, chỉ còn Thiên Sách môn là có khả năng truy tra." Khúc Thanh Thạch lại tiếp: “ Thiên Sách Môn chỉ là một bang phái giang hồ trong nhân giang, khác nhau là bang phái này không nắm giữ bất cứ sản nghiệp nào, kinh tế hoàn toàn dựa vào hội phí do đệ tử nộp lên, có thể xem nó như một cái võ quán”. Có lẽ vì cách thức hoạt động này, cùng ngoại giới không có bất kỳ xung đột nào nên Thiên Sách Môn tồn tại được lâu dài, đến nay đã hơn tám trăm năm. Thiên Sách môn chỉ có một cái tổng đàn, tọa lạc ở biên quan Đồng Xuyên, vừa vặn là một trong bốn phủ dưới sự quản hạt của Khúc Thanh Thạch. Còn về lịch sử của nó, cũng không có gì li kỳ, Đồng Xuyên vốn là biên quan trọng yếu, vì để cường thân càng lả tự bảo, những binh sĩ xuất ngũ, thương binh định cư ở đây liền truyền thụ cho người thân, đệ tử kỹ thuật chiến đấu, lâu dần hình thành nên tông môn, môn hạ đệ tử đa số đều là hậu nhân của quân lính biên quan. Khúc Thanh Thạch cùng Liễu Diệc mấy lần dịch dung tham dò Thiên Sách môn, nhưng cũng không thể tìm được điểm nào khả nghi. Khúc Thanh Thạch tiếp tục nói: "Minh xét, ám tra đều không thấy dị thường, vì thế chúng ta cần phải có một cái cọc ngầm, có thể trường kỳ bám sát Thiên Sách môn, chờ lấy nó lộ ra sơ hở”. Nói xong, Khúc Thanh Thạch lại trầm trầm than thở một hơi: "Minh xét ám tra, chúng ta hai người có thể làm, nhưng tiêu hao thời gian lâu dài làm cọc ngầm, chúng ta không làm được, việc liên quan đến án tử của Lương đại nhân năm đó, tất phải do người mình tới làm, nhưng những th3 hạ tâm phúc của ta đã hi sinh hết ở giếng mỏ rồi". Lương Tân đương nhiên liên tục gật gật đầu đáp ứng, Khúc Thanh Mặc hiện tại cũng không nói chuyện, đáng thương ba ba nhìn vào ca ca nàng. Khúc Thanh Thạch không thèm nhìn muội muội, tiếp tục hướng Lương Tân nói rằng: "Trước, là để ngươi tại phụ cận Đồng Xuyên Thiên Sách đặt một tiệm mua bán nhỏ, dùng làm cọc ngầm". Liễu Diệc tại bên cạnh nói: "Lão tam, ngươi muốn mua bán cái gì?" Lương Tân cười lớn, nghĩ cũng không nghĩ đích hồi đáp: "Quán cơm!" Khúc Thanh Thạch tiếp tục nhắc nhở nói: "Đồng Xuyên mặc dù là một trong bốn phủ do ta quản hạt nhưng thanh y vệ thiên hộ lại không phải là người của ta, hắn là thân tín của đại chưởng quỹ. Sự tình của chúng ta không thể cho hắn biết được, vì vậy cái cọc ngầm này đều do ngươi làm chủ, ngoài những lúc qua lại tin tức, những cái khác chúng ta đều không quản tới”. Lương Tân gật đầu đáp ứng, lúc này Liễu Diệc vỗ vỗ bả vai Khúc Thanh Thạch, nhè nhẹ chỉ tiểu nha đầu Thanh Mặc đã nửa ngày chưa từng mở miệng. Khúc Thanh Mặc nén đến vành mắt đều đỏ, nhìn qua sợ rằng tùy thời đều sẽ oa một tiếng khóc lớn đi ra. Khúc Thanh Thạch a a cười, vươn tay xoa xoa đầu muội muội, nói rằng: "Đại cô nương mười bảy tuổi, suốt ngày ở cùng một nơi với viên hầu, rốt cuộc không thỏa đán". Khúc Thanh Mặc nghe hắn nói, trên mặt nỡ nụ cười rực rỡ. Khúc Thanh Thạch gấp gáp vung tay ngăn trở không cho nàng hoan hô, chỉnh sắc hỏi rằng: "Ngươi muốn cùng Lương Tân xuất sơn, phải tu luyện huyễn hình chi thuật cho thật tốt đã. . . bây giờ thử biến thành một lão niên nam tử cho ta xem một chút." Khúc Thanh Mặc lặp túc đáp ứng, xoay người đi, khi chuyển trở lại liền biến thành một lão đầu ước chừng sáu mươi tuổi, mặt đầy hòa khí, cộ dáng mập lùn, không chỉ dung mạo, mà kiểu tóc, y phục cùng khí tức đều biến hóa, không nhìn ra một điểm sơ hở. Huyễn thuật của Khúc Thanh Mặc thật sự là giống như đúc, Lương Tân chính muốn lớn tiếng hoan hô, không ngờ Khúc Thanh Thạch khuôn mặt co rút, nhìn qua rất khó coi, cả người run lên, cuối cùng vươn tay vỗ mạnh lên bàn, lớn tiếng mắng: "Hồ nháo!" Liễu Diệc thì lại nhịn không nổi ha ha cười lớn, giơ ngòn tay cái lên, lớn tiếng tán dương: "Cực giống !" Lương Tân nhịn không nổi lại gần Liễu Diệc, nhỏ giọng hỏi: "Giống ai?" "Cha của huynh muội bọn họ!" --------------------------- Khúc Thanh Thạch, Liễu Diệc hai người tựa hồ còn có việc gấp trên người, sau một phen cẩn thận nhắc nhở, tảng sáng ngày thứ hai liền ly khai Hầu Nhi cốc. Trước đó, Lương Tân cố ý hướng Khúc Thanh Thạch hỏi qua mồ mã tổ tiên ở nơi nào, nhưng Khúc Thanh Thạch chỉ lắc đầu, chính là Khúc lão gia tử cũng không biết chuyện này. Lương Tân cùng Thanh Mặc ở lại thêm một ngày, cùng sửu nương, Yêu Vương đám hầu tử hầu tôn từ biệt, sửu nương không thiện ngôn từ, chỉ có “Coi chừng địch nhân, chú ý thân thể, đừng đánh nhau, thường trở về” thế này mấy câu, lật đi lật lại mà nhắc nhở lấy. Yêu Vương Hồ Lô lại gặp khó khăn, trong tay hắn bảo bối dùng cho nhân gian tu sĩ, bọn hắn là hầu tử tinh quái, ngẫu nhiên hái được tiên chi linh thảo gì đều nhất nhất ném vào mồm, không cần phân biệt, nay muốn tặng cho đồ đệ một ít đồ vật, do dự một hồi, dứt khoát xem như không có việc gì, lớn tiếng dạy bảo đệ tử không được để mất uy phong Hầu Nhi cốc. . .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang