[Dịch]Bán Sinh Thục - Sưu tầm
Chương 68 : Phiên Ngoại của Tiêu Dận: Sai lầm
.
Đối với Hạ Hi, tình yêu của anh không phải là nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu).
Lúc đầu là vì mẹ, nên anh mới có ý chăm sóc cô. Tiếp xúc lâu dần, Tiêu Dận mới phát hiện ra rằng nhìn bề ngoài cô có vẻ yên tĩnh nhưng trên người lại mang chút ưu thương như có như không, sự thương cảm nhàn nhạt ấy lại khiến lòng anh dâng lên một cảm xúc đau lòng.
Vì học lại một năm Hạ Hi đã ép bản thân mình rất vất vả, hoàn toàn có thể hình dung là cô đang giành giật từng giây. Mỗi đêm Tiêu Dận rời khỏi công ty đi về nhà, rồi đi qua dưới lầu của cô, đèn ở trong phòng cô lúc nào cũng sáng. Nhìn lên cửa sổ trông thấy cô đang ngồi trên cửa sổ ôm một quyển sách thật dày, ngực anh hình như lại có cảm xúc gì đó dâng trào.
Hình như bắt đầu từ lúc đó, Tiêu Dận không còn thích hẹn bạn gái đi chơi, mà cứ theo thói quen, ở trong màn đêm lạnh, cùng với ánh sao, nhìn một cô bé đang đọc sách.
Công việc ở công ty rất bận rộn, Tiêu Dận không có nhiều thời gian để quan tâm và chăm sóc cho cô, mà giữa bọn họ, hình như cũng dừng ở mức độ tình cảm gắn bó của mấy người lớn ở trong nhà. Nhưng loại kết giao bình yên như nước này, lại làm cho bọn họ gắn bó với nhau hơn.
Cứ vào chủ nhật, Tiêu Dận lại muốn đi thăm Hạ Hoành, rõ ràng không phải là chuyện quan trọng gì, nhưng vẫn như cũ bình thản ung dung ngồi ở đó cho đến hết buổi chiều. Thường thường Hạ Hi sẽ đi ra khỏi phòng, trông thấy anh đang ngồi đánh cờ với Hạ Hoành ở trong phòng khách. "Anh tới rồi à, sao không thấy gọi em." Thật ra lúc đó tình cảm của hai người cũng không sâu đậm gì, nhưng cô vẫn luôn cười lễ phép và chưa bao giờ có giọng điệu phải làm cho Tiêu Dận xấu hổ.
Vì thế anh cũng cười. "Không dám quấy rầy đại tiểu thư đang cố gắng học tập." Sau đó lại như thường ngày ở lại ăn cơm chiều với Hạ Hoành.
Khác với sự ghét bỏ của mẹ Lệ, mẹ Tiêu rất thương Hạ Hi. Làm như vô tình, bà thường tạo cơ hội cho con trai bà. Ví dụ như lúc Hạ Hoành đi công tác, bà thường bảo con trai mang canh mình nấu qua cho Hạ Hi, bà cũng thường gọi điện tán gẫu với cô. Nói tóm lại, sự quan tâm và chăm sóc của bà làm cho Hạ Hi không có cách nào chống cự lại.
Tâm ý của mẹ, Tiêu Dận cũng biết, nếu đổi lại là khi xưa chắc chắn anh sẽ cự tuyệt, nhưng đối mặt với Hạ Hi, anh cũng đã ngầm đồng ý.
Cho nên có rất nhiều buổi tối, có hai bóng dáng đi qua ngã tư, bước chậm rãi.
Đó chính là Tiêu Dận đang đưa Hạ Hi về nhà.
Thời gian cứ trôi qua như nước, mắt thấy kỳ thi cao đẳng ngày càng gần, để tránh thần kinh của Hạ Hi căng chặt, Hạ Hoành lấy cớ có việc tìm Hạ Hoằng Huân đưa con gái tới quân đoàn 532. Đó là lần đầu tiên Tiêu Dận thấy con gái cầm súng. Lên đạn, nhắm bia, bóp cò, từng động tác chuyện nghiệp được người phụ nữ nhỏ bé trước mắt này biểu diễn rất lưu loát và đẹp mắt.
Cho tới bây giờ cô vẫn chưa bước vào trường cảnh sát, nhưng kỹ thuật bắn súng của cô đã như thế, mà cô rất chuyên tâm, làm cho cô gái nhỏ ở dưới ánh mặt trời hiện ra vẻ đẹp yên tĩnh.
Dưới ánh chiều tà, ánh sáng này có phần ấm áp và nhẹ nhàng hơn, Tiêu Dận cảm giác tim mình đập thình thịch.
Đúng thời điểm thi vào trường cao đẳng, Hạ Hi đã thuận lợi hoàn thành kỳ thi. Khi ra khỏi trường thì cô vẫn như bình thường, sau khi về đến nhà lại ngủ mê mệt ba ngày ba đêm. Nếu không phải là người học y, Hạ Nhã Ngôn cũng không thể chắc chắn sức khoẻ của Hạ Hi rất tốt, người nhà họ Hạ chắc chắn sẽ loạn.
Vào lúc này công ty xảy ra chút chuyện nhỏ, vốn Tiêu Dận cũng chẳng để trong lòng, nhưng bạn học cũ Nhan Đại của anh lại lo lắng hơn, mà loại chuyện này tự nhiên cô ấy cũng truyền nó tới tai của Hạ Hi.
Khi Hạ Hi cầm một quyển sổ tiết kiệm tới gặp Tiêu Dận, anh vốn tưởng rằng cô tới để trêu chọc anh, nhưng bỗng nhiên lại làm cho anh cảm động đến không nói ra lời.
Mười sáu tuổi đã bước chân vào thương trường, người đầu tiên anh nhận được sự giúp đỡ lại là cô.
"Loại người làm ăn như anh thì vấn đề xoay vòng vốn chắc chắn dân thường không thể giúp đỡ, còn may ba em đã ứng trước tiền đồ cưới cho em." Hạ Hi lắc lắc sổ tiết kiệm ở trong tay, mỉm cười. "Anh phải giúp em tăng nó, đừng làm hại em tới lúc kết hôn lại trụi lủi chẳng có một đồng, vậy thì mất mặt lắm."
Cô cứng rắn nhét xổ tiết kiệm vào trong tay anh, Tiêu Dận liền cười. "À, vậy để xem tiền cưới của đại tiểu thư là bao nhiêu?"
Biết chắc người kiêu ngạo như anh sẽ cự tuyệt, Hạ Hi liền chân thành nói. "Đối với anh mà nói số tiền không là bao nhưng tấm lòng của em mong anh sẽ hiểu."
Cho anh năm mươi vạn quả thật là không thấm vào đâu. Nhưng rõ ràng Tiêu Dận có thể cảm nhận số tiền cô cho anh mượn này là một động lực chống trọi với trời. Vì thế anh cẩn thận cất kỹ sổ tiết kiệm, ngẩng đầu đối mặt với đôi mắt đen như mực của cô. "Được, anh nhận."
Sau đó anh liền gọi điện cho Hạ Hoành, Tiêu Dận nói: "Cảm ơn chú."
Tự nhiên Hạ Hoành cũng hiểu được anh đang nói tới chuyện gì, mỉm cười. "Con bé nó bướng quá, con đừng có để ở trong lòng."
"Dạ không đâu." Tiêu Dận vuốt ve quyển sổ màu đỏ. "Có cô ấy làm bạn là may mắn của con."
"Con bé nói với chú công ty của con gặp chút chuyện nhỏ, nên hi vọng chú có thể giúp nó vì nó không có nhiều bạn bè cho lắm. Tiêu Dận con nói đi, yêu cầu như vậy người làm ba này có thể từ chối sao?"
Vì không có bạn bè nhiều?
Trong một giây kia khi Tiêu Dận biết được tầm quan trọng của mình ở trong lòng cô, thì anh cũng chắc chắn về cảm giác của mình.
Sự quan tâm của Hạ Hi, trước giờ Tiêu Dận vẫn luôn hiểu. Cho nên khi nói ra những lời này với Hoà Lâm, anh cũng không nắm chắc.
Nhưng những thứ mà anh mơ tưởng chỉ có vậy thôi sao?
Ngày công bố điểm thi, anh đã đi theo cô.
Khi Tiêu Dận tìm thấy tên cô trên tấm giấy hồng, trong nháy mắt nước mắt Hạ Hi không khống chế được mà rơi xuống.
Không biết làm sao, Tiêu Dận cảm thấy những giọt nước mắt này đang đấm vào tim anh, thật sự rất đau.
Nắm tay cô, ôm cô vào lòng, lần đầu tiên Tiêu Dặn bế cô lên.
Đêm hôm đó cô uống rất nhiều rượu, khẽ cúi đầu ngồi ở trên đỉnh núi nhìn xuống thành phố đang sáng đèn.
Tiêu Dận cởi áo khoác xuống choàng lên người cô, Hạ Hi ngẩng đầu, cặp mắt kia sáng như ánh trăng thấp thoáng như ánh sao trên trời.
"Tiêu Dận anh có bao giờ tin vào tình yêu sẽ mãi vĩnh hằng không bao giờ thay đổi hay không?" Cô nhẹ nhàng hỏi, không đợi anh trả lời, cô đã tự trả lời bản thân mình. "Em tin."
Tiêu Dận sẽ vĩnh viễn không quên được tối hôm đó, không có đèn đuốc gì chỉ có ánh sáng từ bầu trời, vẻ mặt đau buồn của Hạ Hi hoà với ánh trăng. Anh im lặng nói ở trong lòng: Vì em, anh cũng tin. Sau đó anh dời ánh mắt đi, uống cạn một chai bia.
Sau đó Hạ Hi say, cô nhìn vào màn đêm ở nơi xa kia rồi im lặng rơi nước mắt.
Tiêu Dận không biết hướng phương xa kia chính là nơi Lệ Hành đóng quân ở tỉnh X. Nâng mặt cô lên, Tiêu Dận hỏi: "Tại sao lại khóc?"
Ánh mắt Hạ Hi mê mang, nắm chặt tay anh, nghẹn ngào thì thầm: "Đừng đi, đừng mà..."
Trong nháy mắt lòng của Tiêu Dận liền mềm xuống, nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng, anh hứa, "Không đi, mãi mãi sẽ không đi!"
Biết rõ là cô say, nhưng trong tiềm thức Tiêu Dận lại nguyện tin đó chính là cô đang xấu hổ bày tỏ tình cảm của mình.
Vì thế đêm hôm đó, anh đã ôm cô gái say rượu đó vào lòng, cúi xuống tai cô nói thầm: "Hạ Hi, đồ cưới, sính lễ, anh sẽ chuẩn bị cho em, chỉ cần em gật đầu, một cái gật đầu là đủ rồi."
Đột nhiên dứt khoát và quyết tâm như vậy, lời nói bật ra khỏi miệng cũng làm cho Tiêu Dận giật mình. Nhưng sau khi im lặng một lúc, anh cười rồi hôn nhẹ lên môi Hạ Hi.
Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng đại biểu cho sự hứa hẹn.
Thật ra sau đó có rất nhiều cơ hội để cho anh bày tỏ, nhưng cuối cùng vì thấy trong ánh mắt của Hạ Hi luôn xuất hiện một chút lạnh lùng và xa cách, Tiêu Dận liền lựa chọn chờ đợi.
Nghe nói cho dù là đau đớn bao sâu, chỉ cần bảy năm thì sẽ hoàn toàn khép lại. Bất kể trí nhớ khắc tên một người bao sâu, thì cũng sẽ quên. Bởi vậy mới nói trong vòng bảy năm mỗi tế bào trên thân thể một người sẽ thay đổi một lần, một chút tế bào cũ cũng không còn nữa.
Cho dù Hạ Hi chưa bao giờ đề cập tới, nhạy cảm như Tiêu Dận tự nhiên sẽ biết trong lòng cô đang chứa hình bóng một người. Cho nên anh liều lĩnh cam chịu chờ đợi bảy năm, không chỉ cho cô thời gian quên đi và trưởng thành, cũng để thời gian có thể chứng minh anh sẽ mang lại hạnh phúc cả đời cho cô.
Đối với Hạ Hi, Tiêu Dận đã thật sự động tâm, cho nên anh cũng đặc biệt tích cực hơn.
Vừa lấy quan hệ như bạn bè mà cũng như anh em ở bên cạnh cô cùng cô đi qua những năm đó, Tiêu Dận có thói quen dùng cách chế nhạo cô để che dấu đi tình cảm anh đối với Hạ Hi. Ví dụ như nhiều lúc anh không kiềm chế được mà ôm lấy cô, sau đó anh sẽ nói: "Đừng hiểu lầm nha, bạn bè trên quốc tế có thể bắt tay, anh chỉ là muốn bày tỏ sự chúc mừng của mình đối với em mà thôi." Ví dụ như sau khi bế cô lên anh sẽ nói: "Trừng mắt với anh làm gì, còn muốn tra tấn anh nữa à? Ôi giời, đừng có nhúc nhích, ở trong trường cảnh sát này anh không động thủ không có nghĩa là anh đánh không lại em. Anh nói cho em biết em đừng có ép anh, ôi chao, anh nói em thật đúng là đáng bị đánh mà..." Ví dụ như lặng lẽ dùng tên cô mua vài cái bất động sản, sau đó anh sẽ lấy chìa khoá ném cho cô. "Có rảnh thì tới quét dọn giúp anh, mời người tới thì anh sẽ lo lắng, em biết mà anh là loại người có tiền..."
Cứ như vậy, anh từng bước hãm sâu vào trong đó.
Khi tình cảm càng ngày càng sâu, bảy năm bỗng nhiên trở nên dài hơn, gian nan hơn. Trong lúc quen được Thẩm Minh Tất và Hoà Lâm, Tiêu Dận đã tự nói với bản thân mình, chờ vụ án này kết thúc, anh sẽ cầu hôn. Cho dù bị cô từ chối, ít nhất anh cũng không cần che giấu tình yêu của mình đối với cô.
Nhưng mà ông trời lại không theo ý nguyện của con người. Mãi đến khi Lệ Hành trở lại, anh vẫn chưa bày tỏ điều gì với Hạ Hi cả.
Không phải chưa từng chán nản, khi nhìn thấy khoé mắt đuôi mày của Hạ Hi vì gương vỡ lại lành với Lệ Hành mà trở nên ấm áp và dịu dàng, Tiêu Dận cũng đã chặt đứt hết tất cả đường lui cho mình, tự mình chịu đựng hết tất cả sai sót và đau đớn này.
Sáu năm chưa từng làm cho cô động tâm, chẳng lẽ giờ Lệ Hành quay trở về, thì anh sẽ lấy được câu trả lời của cô sao?
Trong lòng Tiêu Dận đã hiểu rõ.
Ngoại trừ thành toàn cho hạnh phúc của cô, anh biết rõ mình không có năng lực làm cho cô chuyện gì khác.
Có lẽ là chạy trốn, sau khi mọi chuyện đã được giải quyết và bình yên trở lại, anh quyết định rời khỏi nơi này.
Một màn đưa tiễn ở sân bay, cái ôm ngắn ngủi nhưng chân thật kia đã làm Tiêu Dận ấm lòng.
Thật ra cũng không phải bắt buộc mình phải đi. Nhưng anh không thể tận mắt chứng kiến người con gái mà anh đã ở bên cạnh bảo vệ trong sáu năm nay đi lấy chồng, Tiêu Dận đã tự trả lời cho mình: "Mình làm không được!" Nhưng không phải không tận mắt nhìn thấy thì tim không đau. Ôm lấy đau thương râm rỉ ở trong lòng, Tiêu Dận đã tự hỏi mình vô số lần, nhưng đáp án trả lời anh ngoại trừ sự vắng vẻ thì chẳng còn gì khác.
Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn, ánh sáng ánh lên sự đau thương.
Ký xong văn kiện cuối cùng, Tiêu Dận cầm lấy điện thoại.
Điện thoại mới vang lên một tiếng thì đã có người nhận, giọng nói trong troẻ của một người con gái vang lên. "Tổng giám đốc Tiêu."
Cần gì cố chấp như vậy, nên dừng lại ở đây thôi!
Tiêu Dận nhắm hai mắt lại, khi mở ra lần nữa thì đã bình tĩnh lên giọng dặn dò. "Đưa một bó tulip đi làm...quà tặng."
Rốt cuộc cũng tới ngày này. Không nói nhiều thêm một câu, giọng nói ở đầu bên kia bình tĩnh trả lời: "Dạ được."
Khi kết thúc cuộc gọi, Tiêu Dận cảm thấy lạnh từ đầu ngón tay tới tim.
Cuối cùng, một tình yêu chưa bao giờ nói ra miệng chỉ có thể một mình tưởng niệm nó trong nhiều đêm khuya yên tĩnh như thế này.
Lời cuối sách:
Đến lúc này thì đã tới lúc nên tạm biệt A Hành và Tiểu Thất rồi, cho dù chỉ là chuyện xưa của người ta, nhưng cuối cùng một năm như hình với bóng với bọn họ cũng không tránh khỏi không có cảm xúc gì.
Năm 2011 này đối với tôi là một năm có nhiều biến cố, từ bỏ và kiên trì nhưng tôi đã gặt hái được thành công ở sau nó. Nhưng bất kể quá trình có như thế nào, vào mùa đông rét lạnh này, ấm áp sẽ tràn đầy lòng người. Giờ phút này sau khi làm xong ngoại truyện cho Tiêu Dận, trong lòng ngoại trừ cảm xúc tràn đầy còn có lòng biết ơn.
Theo suy nghĩ ban đầu kỳ thật tôi chỉ muốn viết một câu chuyện ấm áp như 'thời gian' vậy, nhưng theo sự nhấp nhô của cuộc sống, số phận đã mang tôi rời khỏi Vân Nam mà tôi đã sống trong mười năm này, tâm tình của tôi thay đổi, trở nên trầm lặng hơn.
Câu chuyện này không chỉ là câu chuyện, mà còn là một người chúc phúc và cầu nguyện cho tình yêu, tôi nghĩ có lẽ mình đã tự làm cho mình quá xúc động.
Khi viết đến khúc Lệ Hành chạy như điên giữa trời gió mạnh đầy trời, khúc anh ấy năm tay Hạ Hi nói một câu xin lỗi, đến đoạn anh ấy viết một bước di thư đầy tuyệt vọng, lúc Phán Quan và Lợi Kiếm cùng vào sinh ra tử, cùng với đoạn kết hôn khi hai người nhìn vào mắt nhau, nước mắt của tôi đã không nhịn được mà rơi xuống.
Tình yêu sâu nặng như vậy cuối cùng cũng không bị thời gian vứt bỏ.
Một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa như vậy, chính là hoàng tử ở trong lòng của những bé gái.
Dĩ nhiên ngoại trừ Lệ Hành, trong quyển sách này chỉ có một người làm cho tôi đau lòng, đó chính là Tiêu Dận.
Nói thật, khi bản thảo thứ nhất hoàn thành, đối với anh ấy, tôi cũng không có quá nhiều tình cảm. Nhưng khi chỉnh sửa lại vụ án của Hoà Lâm, tôi không khống chế mà thêm rất nhiều chi tiết tỉ mỉ về tình cảm và độc thoại của anh ấy. Bởi vì tôi chợt phát hiện, tình yêu của Tiêu Dận không thua kém một phân nào so với Lệ Hành. Nhưng điều đáng tiếc là lần đầu anh ấy gặp Hạ Hi thì đã chậm một bước.
Cho nên tôi cho rằng tình yêu là hành trình của hai người và cũng là của một người.
Giống như Lệ Hành và Hạ Hi, anh yêu em và cũng biết em yêu anh.
Giống như bản thân Tiêu Dận, anh yêu em nhưng lại không có quan hệ gì với em.
Vì thế thông qua quyển sách này điều tôi muốn biểu đạt chính là: Những người may mắn có cơ hội ở cùng người mình yêu, thì nên trân trọng hạnh phúc này. Còn những người vô duyên với cơ hội dắt tay người mình yêu, thì cũng xin hãy quý trọng hạnh phúc của riêng mình.
Nói tóm lại, bất kể là nỗ lực hay là nhận được, đều là sự may mắn. Khi quyển sách này rốt cuộc đã hoàn thành, hồi tưởng lại mười năm lên lên xuống xuống, trong lòng tôi đã bình yên và vui vẻ. Tôi tin rằng những người nghĩ họ sẽ không bao giờ có thể xoa dịu nỗi đau, cuối cùng sẽ vượt qua được. Còn những người đang chờ đợi hạnh phúc, thì hi vọng nó sẽ tới nhanh.
Vì vậy cuối cùng tôi hi vọng, chờ đến khi đầu chúng ta trắng xoá thì đều có một phần hồi ức khắc cốt ghi tâm để nhớ về.
Cuối cùng:
Cảm ơn nhà biên tập Ma Thiết đã ủng hộ và tin tưởng tôi trong vòng ba tháng mát mẻ này.
Và thật sự cảm ơn những độc giả thân ái đã ủng hộ và cổ vũ tôi!
Cảm ơn mọi người, chúc mọi người hạnh phúc trọn đời!
Mộc Thanh Vũ
Năm 2011 tháng 12.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện