[Dịch] Bàn Long

Chương 8 : Ma thú Tấn mãnh long (thượng)

Người đăng: 

.
Đại vật khiến cho mặt đất phải rung động cuối cùng đã hiện thân. Mới thoáng trông thấy đại vật này, cả Lâm Lôi cũng như những đứa trẻ khác đều kinh ngạc đến ngây người. Hi Nhĩ Mạn, La Thụy, La Kiệt ba người phản ứng rất nhanh, trực tiếp lao tới đứng chắn trước những đứa trẻ, kinh hãi nhìn đại vật khổng lồ. “Thất cấp ma thú ‘Tấn Mãnh Long’!” Hi Nhĩ Mạn mặt biến sắc, trong khi La Thụy, La Kiệt đứng bên cạnh chân như muốn nhũn ra. “Hay, hay thật, đây chính là ma thú trong truyền thuyết sao?” Lâm Lôi thực sự bị chấn động. Từ nhỏ đến lớn, động vật lớn nhất mà nó từng thấy qua có lẽ chính là những chiến mã đi ngang qua tiểu trấn, nhưng những con chiến mã đó cao nhất cũng chỉ tầm 1 thước 8, không thể sánh được với đại vật khổng lồ đang ở trước mắt. Chiến mã đem so với nó cũng chẳng khác nào đứa trẻ con so với người khổng lồ, chênh lệch không phải chỉ là một điểm hay nửa điểm. Thân hình khổng lồ cao chừng hai tầng lầu, chiều dài ước chừng khoảng 30 thước. Đó chính là ma thú ‘Tấn mãnh long’. Tấn mãnh long toàn thân được bao phủ bởi một lớp hỏa hồng lân giáp vô cùng cứng rắn, mỗi khối lân giáp đều toát ra ánh kim chúc băng lãnh sáng loáng, đơn giản là khiến cho người ta nhìn thấy mà phát run. Đặc biệt, cả bốn chân của Tấn mãnh long đều được bao phủ bởi lớp lân giáp dài lại càng thô tráng đến kinh nhân, ước chừng phải đến 2 người ôm thì miễn cưỡng mới ôm xuể. Toàn thân Tấn mãnh long đều là một màu đỏ, chỉ có long trảo băng lãnh là toát ra sắc đen. Hỏa hồng lân giáp cơ hồ bao trùm tới tận nửa cái long vĩ (đuôi rồng) vừa to vừa dài, tựa như một cây roi tiên, cứ mỗi lần quét ngang mặt đất thì khoảng đất bị quét qua lập tức lún sâu thành một đường rãnh dài. “Hừ -“ Tấn mãnh long hừ nhẹ một tiếng, hai lỗ mũi phun ra hai luồng khói trắng tựa như lưu huỳnh, nhãn châu giống như hai chiếc đèn lồng treo trên một khối tinh thạch bằng đá trong suốt, phát ra sắc đỏ lại càng tăng thêm phần quỷ dị. Tấn mãnh long khổng đồ quay đầu hướng về phía đám Lâm Lôi, con ngươi toát ra ánh hồng lạnh lẽo khiến cho toàn bộ đám thiếu niên sự đến không dám động đậy. “Phụt, phụt”, Tấn mãnh long hai dòng nước dãi chảy ra, để lộ ra hai hàm so le có lẽ là răng, mỗi chiếc răng trắng ởn khiến cho người ta lạnh toát toàn thân, không một ai dám hoài nghi về độ sắc bén của chúng. Lâm Lôi cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập, chung quanh lúc này đến một tiếng động cũng không thể nghe thấy. “Thật là kinh khủng, liệu ai có thể ngăn trở được đại vật khổng lồ này đây?” Nó thực sự bị chấn động đến bàng hoàng. Nhìn ma thú cự đại ở một cự ly ngay gần phía trước như thế này, Lâm Lôi cảm thấy toàn thân mình dường như không còn đủ sức để phản kháng nữa, nó tin rằng cái đuôi Tấn mãnh long kia cũng giống như một chiếc roi tiên, chỉ cần quét ngang qua một cái thì đến cả những căn nhà làm bằng đá của Ô Sơn trấn có lẽ cũng phải nát vụn. “Đây có phải là Ô Sơn trấn không?” Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng từ phía trên Tấn mãnh long truyền tới. Toàn bộ đám thiếu niên bị dọa đến ngây ngốc đều hướng ánh nhìn về phía trên lưng của Tấn mãnh long, chỉ thấy phía sau lưng Tấn mãnh long có một vị thần bí nhân vận tử sắc trường bào đang khoanh chân ngồi. Tấn mãnh long này thể tích lớn như vậy, đương nhiên là lưng của nó cũng rất rộng, đủ cho người ở phía trên nằm xuống mà không sợ bị ngã. “Ma pháp sư đại nhân, nơi này quả thực là Ô Sơn trấn, không biết liệu ta có thể giúp được gì cho ngài không?” Tiếng Hi Nhĩ Mạn vang lên. Nghe thấy lời này của Hi Nhĩ Mạn, mọi người đều như vừa được hoàn hồn, cái cảm giác ‘kinh hãi chết khiếp’ vừa rồi cũng tạm thời lắng xuống. Mọi người, kể cả La Thụy, La Kiệt đều không dám la lên một tiếng, chỉ dám nấp sau lưng Hi Nhĩ Mạn, hoảng sợ nhìn Tấn mãnh long khổng lồ cùng ma pháp sư áo tím thần bí nọ. “Đến Ô Sơn trấn này thì cùng đường rồi.” Thần bí nhân áo tím trầm giọng nói. Sau đó ông ta không nói thêm một tiếng nào, Tấn mãnh long khổng lồ quét ánh mắt đỏ rực qua đám người Lâm Lôi một cái, rồi sau đó vừa phả ra hai làn sương trắng từ lỗ mũi, vừa mở cước bộ tiếp tục tiến về phía trong trấn. Hi Nhĩ Mạn khuôn mặt biến sắc. “Mọi người ở nguyên tại đây.” Ông ta nói xong thì lập tức trực tiếp đuổi theo Tấn mãnh long. “La Thụy thúc thúc, đó là ma thú có phải không?” Lâm Lôi là người đầu tiên mở miệng hỏi. La Thụy yết hầu cũng nuốt ực một tiếng, trong ánh mắt vẫn còn thoáng nét sợ hãi, gật đầu nói: “Đúng, là ma thú, hơn nữa lại còn là một loại ma thú vô cùng lợi hại, thất cấp ma thú ‘Tấn Mãnh Long’!” ‘Tấn mãnh long?” Lâm Lôi ghi khắc cái tên này vào thật sâu trong lòng. Tấn mãnh long thân thể vô cùng cao lớn, lân giáp thì cứng rắn, lại còn thêm cả long trảo sắc bén hết sức. (Hết chương 8)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang