[Dịch] Bàn Long
Chương 3 : Long huyết chiến sĩ gia tộc (hạ)
.
“Long huyết chiến sĩ gia tộc?” Lâm Lôi cảm thấy điều đó tựa như một tiếng sét đánh ngang tai.
Trong suy nghĩ của nó, gia tộc mình vốn cũng chỉ là một gia tộc tồn tại lâu đời, nay đã trở nên suy bại mà thôi. Làm thế nào mà lại có thể liên quan đến truyền thuyết về Tứ đại chung cực chiến sĩ cơ chứ.
“Con không tin ư?” Hoắc Cách trên mặt thoáng một nét kiêu ngạo. “Lâm Lôi, con có thể tiến lên nhìn cho kỹ những linh vị này. Con cũng đã được học chữ, mỗi một bài vị ở đây đều có khắc những sự tích của các bậc tiền bối, đặc biệt là 3 linh vị ở vị trí cao nhất trên kia.
Hoắc Cách kéo tay Lâm Lôi: “Đi theo ta.”
Ông ta dẫn Lâm Lôi đi đến vị trí phía sau cùng của nơi đặt bài vị, bế nó lên rồi nói: “Con hãy đọc kỹ những chữ viết ở phía sau.”
Lâm Lôi mở to hai mắt nhìn lại, trên mặt sau của mỗi tấm linh vị kia đều có những chữ viết được điêu khắc rất sâu. Rất rõ ràng, đó chính là những chữ viết cổ của năm ngàn năm trước. Những ký tự cổ đó ghi dấu những sự tích kinh thiên động địa từ năm ngàn năm đã qua.
“Ba Lỗ Khắc – Long huyết chiến sĩ đệ nhất của Ngọc Lan đại lục. Ngọc Lan lịch năm 4560, Ba Lỗ Khắc tại ‘Lâm Nam Thành’ nghênh chiến, sát tử băng sương cự long cùng hắc long, danh chấn thiên hạ. Ngọc Lan Lịch năm 4579, Ba Lỗ Khắc trên bờ biển Bắc Hải của đại lục nghênh chiến với cửu đầu xà hoàng, cùng ngày, biển không ngừng gào thét, thành trì gãy đổ, sau một ngày một đêm kịch chiến, Ba Lỗ Khắc cuối cùng cũng chém chết được cửu đầu xà hoàng… Cuối cùng thành lập Ba Lỗ Khắc gia tộc. Ba Lỗ Khắc tộc trưởng đời thứ nhất!”
“Thụy Ân Ba Lỗ Khắc – Long huyết chiến sĩ đệ nhị của Ngọc Lan đại lục. Ngọc Lan lịch năm 4690, tại ma thú sơn mạch đánh bại và thu phục được một Thánh vực hoàng kim long, trở thành Hoàng kim long thánh kỵ sĩ! Ngọc Lan Lịch năm 4697…”
“Cáp Trạch Ba Lỗ Khắc – Long huyết chiến sĩ đệ tam của Ngọc Lan đại lục. Ngọc Lan lịch năm 3560 xuất sanh. Trận đầu tại lạc nhật sơn mạch kịch chiến với Thánh vực ma thú ‘Huyết tình tông mao’…”
Mỗi cái tên vĩ đại, mỗi sự tích rung động lòng người đều khiến nhiệt huyết trong người Lâm Lôi bành phát sôi trào.
“Gia tộc ta lại chính là Long huyết chiến sĩ gia tộc sao?” Nó thực sự bị kích động đến rất lâu sau đó.
Bên cạnh, giọng nói trầm thấp của Hoắc Cách vang lên: “Ba Lỗ Khắc gia tộc chúng ta ba đời liên tiếp đều xuất ra 3 vị Long huyết chiến sĩ. Một khi đã trở thành Long huyết chiến sĩ thì thọ mệnh cũng sẽ rất dài. Đệ nhị đại tộc trưởng Thụy Ân Ba Lỗ Khắc mãi tới khi đã 700 tuổi mới lấy vợ sinh con.”
“Về sau thì sao?” Lâm Lôi nghi hoặc hỏi: “Phụ thân, tại sao gia tộc chúng ta hiện tại lại không còn Long huyết chiến sĩ nữa?”
Hoắc Cách gật đầu nói: “Để trở thành Long huyết chiến sĩ thì điều chủ yếu là mật độ huyết mạch của Long huyết chiến sĩ trong cơ thể. Mật độ càng cao thì càng tốt, được truyền lại qua mỗi đời của một đại đệ tử. Sau này Ba Lỗ Khắc gia tộc tử đệ của chúng ta, mật độ huyết mạch của Long huyết chiến sĩ trong cơ thể càng ngày càng trở nên suy yếu, bạc nhược… Bất quá…”
“Sau đời Cáp Trạch Đức Ba Lỗ Khắc, đại khái là khoảng 1000 năm, gia tộc Ba Lỗ Khắc của chúng ta đã xuất hiện vị Long huyết chiến sĩ đệ tứ. Sau đó trải qua khoảng 1500 năm tiếp theo, sau hơn 10 đời, gia tộc chúng ta mới lại xuất hiện tiếp vị Long huyết chiến sĩ đệ ngũ. Tuy nhiên, sau đó hơn 1000 năm cho đến tận bây giờ, thực sự là không xuất hiện thêm một vị Long huyết chiến sĩ nào nữa.”
Hoắc Cách lắc đầu thở dài: “Vị Huyết long chiến sĩ thứ 5 chỉ sống tại Ngọc Lan đại lục hơn 200 năm, sau đó đột nhiên biến mất, cho đến ngàn năm sau vẫn không tìm thấy tung tích.”
“Hơn 1000 năm đã trôi qua, một gia tộc dẫu cho có huy hoàng đến mấy, thì vẫn có khả năng trở nên suy bại.”
“Bất quá, gia tộc chúng ta vẫn còn có hy vọng. Nói không chừng đến một đời đệ tử nào đó, mật độ huyết mạch Long huyết chiến sĩ trong cơ thể đạt tới điều kiện đủ để có thể trở thành Long huyết chiến sĩ, chỉ cần khổ tu tập luyện là được.”
Lâm Lôi trong lòng chấn động: “Kiểm tra mật độ huyết mạch Long huyết chiến sĩ? Kiểm tra ta?” Lâm Lôi trong lòng hiểu rất rõ ý nghĩa của việc cha mình làm như vậy. Lần kiểm tra này sẽ cho ra đáp án rằng ta có thể đủ điều kiện để trở thành Long huyết chiến sĩ hay không.
“Lâm Lôi, con đợi một lát, để ta đi lấy ‘Long Huyết châm’. Hoắc Cách hơi thở có phần kích động nói, sau đó đi về phía mật thất nằm phía sau tông đường.
“Long huyết chiến sĩ? Ta sẽ trở thành Long huyết chiến sĩ ư?” Lâm Lôi trong lòng cảm thấy lúng túng.
Nét bối rối trong lòng nó được thể hiện rất rõ. Có một chút gì đó chờ mong, xen lẫn với một chút sợ hãi, sợ hãi rằng mật độ huyết mạch Long huyết chiến sĩ trong người mình không đạt điều kiện.
“Nếu thật bại, phụ thân hắn hẳn sẽ thất vọng lắm đây.” Lâm Lôi không khỏi nghĩ thầm. Sống cùng cha từ nhỏ, đệ đệ cũng cùng chung số phận. Lâm Lôi không muốn mình sẽ làm cha thất vọng. Chỉ là mật độ huyết mạch Long huyết chiến sĩ trong cơ thể không phải là thứ mà nó có khả năng quyết định được.
Thoáng chốc, Hoắc Cách đã cầm trong tay một cây thước mỏng trong suốt dài chừng 20 ly thước bước tới.
“Long huyết châm?” Lâm Lôi nhìn cây thước dài trong tay phụ thân, tự nhiên đoán ra tên gọi.
“Tốt lắm, Lâm Lôi, chiếc châm này chỉ là nhẹ nhàng đâm vào da tay mà thôi, không đau đâu, dang tay ra nào.” Hoắc Cách cười nói. Lâm Lôi gật đầu, hít một hơi thật sâu rồi giơ cánh tay phải của mình ra. Giờ phút này, cánh tay phải phản ứng có phần hơi run run, Lâm Lôi thực sự là đang rất khẩn trương.
Không chỉ mình Lâm Lôi, trên thực tế ngay cả Hoắc Cách bản thân cũng vô cùng khẩn trương.
“Nhẫn nại một chút.” Hoắc Cách tay cầm ‘Long huyết châm’ trong suốt, nhẹ nhàng chích vào đầu ngón trỏ của Lâm Lôi, dễ dàng xuyên qua lớp da tay. Lúc này, Long Lôi chỉ cảm thấy một cảm giác đau nhói trong lòng, Long huyết châm cũng từ trong suốt chuyển sang màu đỏ đậm.
Hoắc Cách toàn thân run rẩy, cầm Long huyết châm đưa ngang trước mắt, cẩn thận quan sát.
Lâm Lôi ngẩng đầu, mắt không hề chớp chăm chú nhìn phụ thân mình, trong lòng thấp thỏm: “Mật độ huyết mạch Long huyết chiến sĩ trong cơ thể ta đủ dày rồi chăng? Phụ thân ta vì sao lại nhìn Long huyết châm lâu như vậy chứ?” Bỗng trong lòng nó chợt dâng lên một thứ dự cảm bất an.
“Ài…” Một tiếng thở dài. Hoắc Cách cầm Long huyết châm đặt qua một bên.
Nghe tiếng thở dài của cha, từ sâu thẳm trong đáy lòng vốn đang khẩn trương của mình, Lâm Lôi đã biết rằng mật độ huyết mạch Long huyết chiến sĩ trong cơ thể mình dám chắc không đạt đủ điều kiện. Trong mắt lệ ‘hoa’ cứ thế mà trào ra.
“Không khóc, đúng, không được khóc.” Lâm Lôi nín tiếng nức nở, cố gắng kìm hãm nước mắt tuôn ra. “Phụ thân, xin lỗi, con đã khiến người phải thất vọng.”
Hoắc Cách nghe Lâm Lôi nói như vậy, trong lòng cảm thấy có chút ấm áp, liền ôm chặt lấy nó vào lòng: “Lâm Lôi, thật khổ, cha kỳ thực cũng không hy vọng quá nhiều. Đã hơn một nghìn năm trôi qua, đã hơn mười đời chưa từng có một Long huyết chiến sĩ. Con có không đạt được cũng không có gì, phụ thân không trách con.”
Cảm nhận được sự ấm áp trong lòng phụ thân, lòng Lâm Lôi cũng từ từ lắng xuống.
Trong khi đó, Ốc Đốn năm ấy mới có 2 tuổi đang ngủ say trong vòng tay của quản gia Hi Lý.
“Lâm Lôi à, hiện giờ Ba Lỗ Khắc chỉ còn lại có ta, con và đệ đệ của con. Ta cả đời này cũng không có mục tiêu quá lớn là trở thành Long huyết chiến sĩ, điều đó quá xa vời.”
Lâm Lôi cũng ngẩng đầu nhìn cha mình.
Nó rất hiếm khi thấy phụ thân nói chuyện với mình như vậy. Bình thường phụ thân vốn là một người rất kiên cường và nghiêm khắc.
Hoắc Cách nhìn qua dãy linh vị, trong mắt thoáng qua một tia u buồn sâu kín nói: “Mục tiêu chính của ta, kỳ thực là muốn tìm truyền thừa chi bảo của Ba Lỗ Khắc gia tộc chúng ta trở về.”
“Truyền thừa chi bảo, là cái gì a? Tại sao con lại chưa từng nghe nói nhỉ?” Lâm Lôi tò mò dò hỏi.
Hoắc Cách tự hào nói: “Truyền thừa chi bảo của gia tộc chúng ta – chính là chiến đao ‘Sát Lục’ – là vũ khí của đệ nhất đại tộc trưởng Ba Lỗ Khắc gia tộc chúng ta, Long huyết chiến sĩ đệ nhất của Ngọc Lan đại lục. Ài… tử tôn bất hiếu, hơn 600 năm trước, vì gia tộc suy bại, đại tộc trưởng khi đó để thỏa mãn thú vui hưởng thụ xa xỉ của mình, đã đem truyền thừa chi bảo bán đi.”
Nói đến đây, Hoắc Cách toàn thân phẫn nộ đến phát run, từ từ đứng dậy.
“Bán truyền thừa chi bảo?” Lâm Lôi chính mình cũng cảm thấy phẫn nộ, mặc dù nó mới có 6 tuổi, nhưng đã từng đọc không ít sách vở nên cũng có thể hiểu được đạo lý, dẫu có khó khăn đến mấy thì cũng không nên bán truyện thừa chi bảo chứ. Huống hồ theo như lời phụ thân nói, đại tộc trưởng khi đó lại chỉ để thỏa mãn thú ăn chơi xa xỉ của mình.
Vậy là truyện thừa chi bảo của Long huyết chiến sĩ gia tộc từ ngàn xưa đã bị đem bán.
Điều này quả là một sự sỉ nhục!
Một sự sỉ nhục đối với gia tộc Long huyết chiến sĩ lâu đời.
Mỗi một đời đại tộc nhân đều muốn đem chiến đao ‘Sát Lục’ trở về. Chỉ là đã hơn 600 năm cố gắng mà vẫn không thành công.
Hoắc Cách thân là tộc trưởng đương đại của gia tộc, đương nhiên là cũng có tâm lý tương tự. Chỉ có điều kinh tế của cả gia tộc cho đến ngày hôm nay đã suy kiệt lắm rồi, mười tám vạn kim tệ? Dẫu có đem tất cả phòng ốc bán đi sợ rằng vẫn chưa đủ được số tài sản khổng lồ như vậy.
Truyền thừa chi bảo ở bên ngoài, sự sỉ nhục này khiến Hoắc Cách vẫn thường xuyên cảm thấy đau lòng, xấu hổ, không còn mặt mũi nào để đối mặt với các bậc tiền bối.
Lâm Lôi nhìn vẻ mặt cha như vậy, bèn cất tiếng an ủi: “Phụ thân, người hãy yên tâm, có một ngày con nhất định sẽ đem bảo vật trở về.”
“Con?” Hoắc Cách mỉm cười đứng dậy, xoa đầu con trai.
Trong lòng ông thầm nghĩ: “Lâm này, ngươi có biết, những lời này… năm đó chính ta cũng từng nói với gia gia ngươi a…” Mỗi một đời đại đệ tử suốt 600 năm qua đều nỗ lực mà vẫn không thành công. Điều này có thể dễ dàng đạt được như vậy sao? Làm sao người ta chịu bán được cơ chứ?
Mà nếu có bán, thì cái giá trên trời đó, một gia tộc đã suy bại như gia tộc Ba Lỗ Khắc chúng ta có thể gánh nổi sao?
“Phụ thân không tin con sao?” Lâm Lôi ngẩng đầu nhìn phụ thân mình nghi hoặc.
“Tin, tin chứ!” Hoắc Cách cười xòa.
Phụ tử cùng ôm chầm lấy nhau. Gia tộc Long huyết chiến sĩ cổ xưa truyền thừa cho đến ngày nay chỉ còn lại mỗi 3 thành viên, chính là 3 thành viên cuối cùng của một gia tộc suy bại có lịch sử từ ngàn đời. Đến khi nào mới có thể tái hiện lại sự huy hoàng năm đó chứ? Nằm trong lòng cha lúc này, Lâm Lôi nắm tay đã siết lại thật chặt!
(Hết chương 3)
P/S: đọc đến giữa chương, có lẽ mọi độc giả đều nghĩ thử nghiệm sẽ thành công, nhưng kết quả thật bất ngờ, cộng điểm cho cách xử lý tình huống của bác Ngã Cật Tây Hồng Thị.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện