[Dịch] Bàn Long

Chương 23 : Xuân khứ thu lai (Hạ)

Người đăng: 

“Lâm Lôi, có cảm nhận được không?” Giọng Đức Lâm Kha Ốc Đặc nhẹ nhàng vang lên trong đầu Lâm Lôi. “Đức Lâm gia gia, ta có thể cảm thấy có rất nhiều thổ hoàng quang điểm, rất nhiều… nhiều lắm, vô cùng dày đặc. Dưới bàn tay ta hình như có tới hơn trăm điểm sáng màu vàng, nhiều lắm.” Lâm Lôi cảm nhận được xung quanh có rất nhiều thổ hoàng quang điểm bay lượn, trong lòng hết sức vui mừng. Đức Lâm Kha Ốc Đặc nghe thấy điều này, trong lòng vô cùng mừng rỡ. “Tốt lắm, bây giờ ngươi hãy từ từ làm theo như ta nói, đừng suy nghĩ gì cả, nhẹ nhàng thôi…” Đức Lâm Kha Ốc Đặc giống như đang thôi miên, trong chốc lát khiến cho Minh tường trạng thái của Lâm Lôi lại khôi phục trở lại, đồng thời ông ta cũng giải thoát sự trói buộc đối với các địa hệ nguyên tố, lập tức mật độ của các địa hệ nguyên tố ở xung quanh lại khôi phục lại trạng thái bình thường. Từ Minh tường trạng thái đã được khôi phục, Lâm Lôi chỉ cảm thấy toàn thân mình thần thanh khí sảng, hoàn toàn không giống như trước đây, thậm chí chìm vào trạng thái thanh tĩnh. Nó có thể cảm nhận được sự ba động của một số địa hệ nguyên tố ở xung quanh, mặc dù không có Minh tường trạng thái thì vẫn có thể cảm nhận được. “Đức Lâm gia gia, ta bây giờ có thể cảm nhận được sự ba động của những thổ hoàng quang điểm này. Thực sự, mặc dù không rõ ràng lắm nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm ứng được.” Lâm Lôi lúc này rất hưng phấn. Lần đầu tiên bước vào thế giới của ma pháp sư, Lâm Lôi trong lòng kích động phi thường. “Ngươi nói gì? Bây giờ cũng có thể cảm nhận được?” Đức Lâm Kha Ốc Đặc vô cùng kinh hãi, bởi mật độ của địa hệ nguyên tố đã trở lại trạng thái bình thường, mà Lâm Lôi lúc này cũng không có ở Minh tường trạng thái, vốn là đang thanh tĩnh mà lại cảm giác được, có thể thấy rằng lực hòa hợp của thân thể Lâm Lôi với các nguyên tố… “Đức Lâm gia gia, người tại sao lại không nói gì vậy?” Lực hòa hợp giữa thân thể với các nguyên tố (từ giờ sẽ gọi là Nguyên tố thân hòa lực) của ta thế nào?” Lâm Lôi lo lắng hỏi. Nó hiện tại hoàn toàn không hề biết biểu hiện của mình tốt hay xấu. “Tốt lắm, vô cùng tốt, Nguyên tố thân hòa lực của ngươi rất cao.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc trên mặt tràn ngập nụ cười. “Theo như ta được biết thì kể cả trong 1000 ma pháp sư cũng rất khó tìm ra người nào Nguyên tố thân hòa lực lại cao được như ngươi, thật sự.” Lâm Lôi chỉ cảm thấy trái tim mình như nhảy vọt ra ngoài, kích động đến chẳng biết nên nói gì cho phải. “Đương nhiên, Nguyên tố thân hòa lực chỉ là một phần, Tinh thần lực mới là quan trọng nhất. Dù sao thì chỉ cần có thời gian, Ma pháp lực vẫn có thể được nâng cao, riêng Tinh thần lực lại hạn chế, là trở ngại lớn nhất đối với việc nâng cao trình độ của ma pháp sư.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc nghiêm túc nói. Lâm Lôi hít một hơi thật sâu, gật gật đầu. “Bây giờ kiểm tra đến phần thứ 2, xem Tinh thần lực của ngươi cao hay thấp.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc nghiêm nghị nhìn Lâm Lôi. Lâm Lôi cũng biết, Tinh thần lực là vô cùng quan trọng. “Đức Lâm gia gia, ta phải làm gì?” nó nhìn Đức Lâm Kha Ốc Đặc, chuẩn bị sẵn sàng. “Không cần làm gì cả.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc mỉm cười. “Ách…” Lâm Lôi sửng sốt. “Ta là linh hồn, còn ngươi là chủ nhân của Bàn Long chi giới, ta hoàn toàn có thể cảm nhận được sự mạnh yếu trong Tinh thần lực của ngươi, căn bản là không cần kiểm tra… Ta bây giờ có thể nói cho ngươi!” Đức Lâm Kha Ốc Đặc mỉm cười nhìn Lâm Lôi. “Ta, Tinh thần lực của ta thế nào?” Lâm Lôi nín thở. Tinh thần lực mạnh hay yếu sẽ quyết định vận mệnh của chính mình. “Tinh thần lực của ngươi gấp 10 lần so với đám bạn cùng trang lứa xung quanh.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc mỉm cười nói. Lâm Lôi trong lòng không khỏi trào dâng một trận vui sướng, 10 lần a. Đây không phải là một con số nhỏ. Nhưng Đức Lâm Kha Ốc Đặc lại tiếp tục nói: “Ma pháp sư thường thì trong vạn người mới có 1, nguyên nhân chủ yếu là vì yêu cầu đối với Tinh thần lực tương đối cao. Ma pháp sư thông thường thì tối thiểu phải đạt đến mức gấp 5 lần so với những người đồng trang lứa. Còn đạt đến mức gấp 10 lần so với những người cùng độ tuổi thì cũng chỉ được xem như là ma pháp sư thuộc nhóm trung bình mà thôi.” Lâm Lôi vốn đang hưng phấn bỗng chợt ỉu xìu. “Nếu chỉ là một kẻ tầm thường dạy, ngươi sau này tối đa cũng chỉ có thể đạt đến ngũ cấp, lục cấp ma pháp sư mà thôi. Tuy nhiên, nếu người dạy ngươi là ta thì có thể khác.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc khẽ nhướng mày một chút, trong mắt ánh lên nét tự tin. Lâm Lôi đột nhiên giật nảy mình. Đúng a, Đức Lâm Kha Ốc Đặc chính là Thánh vực ma đạo sư. “Chỉ cần Lâm Lôi ngươi cố gắng đạt tới bát cấp ma pháp sư, ta tuyệt đối tự tin có thể đào tạo ngươi trở thành cửu cấp ma pháp sư. Còn về phần Thánh vực ma pháp sư thì sẽ phụ thuộc vào ngộ tính cùng với những kỳ ngộ của chính ngươi.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc nghiêm lệ nói: “Ngươi nếu tự mình không phấn đấu, sợ rằng đến lục cấp ma pháp sư cũng chẳng thể đạt được, đến lúc đó cũng chẳng trách được ai.” Có một đạo sư tốt, đó cũng chỉ là một phương diện. Quan trọng nhất chính là phải dựa vào chính mình. “Đức Lâm gia gia, người yên tâm, ta sẽ không để người phải thất vọng đâu, cũng sẽ không để cho cha ta, để cho gia tộc Ba Lỗ Khắc phải thất vọng.” Trong lòng Lâm Lôi lúc này lại hiện lên những linh vị trong tông đường, cùng với những sự tích vĩ đại vẫn còn khắc sau những tấm linh vị ấy. Trọng hiện vinh quang của gia tộc Ba Lỗ Khắc! Lâm Lôi trong lồng ngực trào dâng lòng nhiệt huyết. “Tốt lắm, ngày mai ta sẽ bắt đầu chính thức dạy ngươi.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc nhìn Lâm Lôi, ánh mắt chớp chớp. Giây phút này, trong ông ta lại tràn ngập sự tự tin của một Thánh vực ma đạo sư. Từ ngày thứ 2, Lâm Lôi bắt đầu cuộc sống khổ tu đầy gian khổ. Bởi không thể đem sự tồn tại của Đức Lâm Kha Ốc Đặc nói cho cha mình, Lâm Lôi sáng sớm và đêm tối vẫn tiếp tục tiến hành chiến sĩ huấn luyện. Buổi sáng thì vẫn y như trước, đến trước mặt cha ôn luyện chính trị, tông giáo, lễ nghi, binh pháp, địa lý, nghệ thuật… trên mọi phương diện học tập. Chỉ có buổi chiều vốn là khoảng thời gian được tự do, Lâm Lôi lại chạy lên phía đông bắc của tiểu trấn trên ‘Ô Sơn’, trốn ở một nơi yên tĩnh để học với Đức Lâm Kha Ốc Đặc. Dưới sự dìu dắt của Đức Lâm Kha Ốc Đặc, có thể lĩnh hội được tri thức về ma pháp, cố gắng học tập ma pháp đồng thời tăng cường luyện hóa Ma pháp lực. Chỉ còn có mỗi buổi tối, sau khi ăn xong bữa tối, Lâm Lôi lại tiếp tục bỏ ra phần lớn thời gian để tiến vào Minh tường. Mỗi ngày, thời gian ngủ của Lâm Lôi chỉ có 6 giờ. Thời gian khác của nó đều là ở chiến sĩ huấn luyện, học tập tri thức, huấn luyện ma pháp, Minh tường… mọi phương diện. Ngàn vạn lần cần phải biết rằng 6 giờ để ngủ là không đủ. Trên thực tế, mỗi ngày Minh tường rèn luyện Tinh thần lực đều rất mệt mỏi, so với người bình thường thì còn mệt mỏi hơn rất nhiều. Lâm Lôi mỗi ngày ngủ 6 giờ đều là ngủ rất sâu. Sung thật, sung đến cực độ. Với kiểu sống như thế này, thời gian từng ngày trôi qua, sự tiến bộ của Lâm Lôi là điều hiển nhiên, thậm chí có thể xem như là một loại biến đổi. Trong suốt quá trình khắc khổ phấn đấu này – có một lần thu nạp Địa hệ nguyên tố vào trong cơ thể, từ cơ thể luyện hóa xuất ra ma pháp lực thật kinh hỉ; cũng có lần Minh tường quá độ, tiêu hao Tinh thần lực quá nhiều dẫn đến trạng thái suýt hôn mê; còn có một lần khác chính thức thi triển ra Địa hệ ma pháp thật kích động, cho dù những ma pháp ban đầu chỉ là để mặt đất sinh trưởng ra một cái cây chỉ có 20 ly thước đột nhiên dài ra, trở thành một tiểu ‘Địa Đột Thứ’… Từng bước phấn đấu… Nghị lực cùng tốc độ của Lâm Lôi cũng khiến cho ‘Đức Lâm Kha Ốc Đặc’, Thánh vực ma đạo sư từ hơn 5000 năm trước của Phổ Ngang đế quốc trong lòng than thở không thôi. Bởi vì mỗi ngày không ngừng tiến hành chiến sĩ huấn luyện, Lâm Lôi thân thể cũng ngày càng rắn chắc, bởi hấp thụ Địa hệ nguyên tố luyện hóa ma pháp lực cùng việc thường xuyên Minh tường, khí chất của Lâm Lôi cũng trở nên trầm tĩnh, bình ổn hẳn lên. Những biến hóa của Lâm Lôi cũng khiến cho phụ thân Hoắc Cách cùng đám Hi Nhĩ Mạn cực kỳ kinh ngạc. Kinh hỉ. Xuân qua thu tới, chớp mắt đã bước qua mùa thu. Khoảng cách tới kỳ thi kiểm tra ma pháp chiêu sinh cũng chỉ còn có gần 1, 2 tháng. Trong tông đường ở hậu viện phủ đệ gia tộc Ba Lỗ Khắc. “Phù, lau chùi sửa sang lại cho sạch sẽ, giờ đi tu luyện ma pháp thôi. Hôm qua ta cũng đã thi triển được ‘Hám Địa Thuật’ thành công rồi, thật là tốt quá.” Lâm Lôi lúc này tâm tình vô cùng sảng khoái, cất bước ra khỏi tông đường rồi đóng đại môn của tông đường lại. Trên con đường đá phủ kín rêu phong, Lâm Lôi đi đứng thật nhẹ nhàng, tựa hồ không hề phát ra một tiếng động. Đây gần như là một loại thực lực của Địa hệ ma pháp sư, bởi đại địa đối với Địa hệ ma pháp sư mà nói cũng chính là suối nguồn, nên họ hoàn toàn có thể bước đi mà không tạo ra âm thanh. “Ủa?” Lâm Lôi nhướng mày. Lỗ tai giật giật, Lâm Lôi quay đầu về hướng khoảng sân của một cổ ốc phía xa xa nhìn lại: “Có tiếng động?” Lập tức rón rén tiến lại phía đó, Lâm Lôi bước tiến vô cùng nhẹ nhàng. Bình thường trong khi di chuyển đã có thể không phát ra tiếng động, lúc này lại có phần chủ động nên lại càng chẳng có chút tiếng vang nào. Từng bước, từng bước tới gần. Khi Lâm Lôi bước tới khoảng sân để nhìn vào sau khe cửa – “Đó là cái gì?” Đôi mắt nó lập tức mở to ra. Chỉ thấy một chú chuột màu đen dài chừng 20 ly thước đang gặm một tảng đá vỡ, thoáng chốc hắc sắc lão thử này thân ảnh vèo một cái đã phóng tới tảng đá xanh cách đó hơn mười thước để trốn. Chú chuột màu đen toàn thân mềm mại, đôi mắt đảo liên tục, cái đuôi nhung ngoe nguẩy, cực kỳ đáng yêu. Thậm chí hắc sắc lão thử này cũng chỉ dùng 2 chân sau để đứng lên, nhảy nhảy, “Thật là một chú chuột nhỏ đáng yêu, tốc độ nhanh đến kinh người.” Nấp đằng sau cửa, Lâm Lôi trong lòng thầm khiếp sợ. Chuột bình thường không thể nào mà to đến vậy, đồng thời cũng thường khiến cho người ta ghét, nhưng chú chuột này thì lại khiến cho người ta cảm thấy đáng yêu. Đặc biệt là đôi mắt có thần như biết nói, quan trọng nhất chính là… lão thử này tốc độ quá nhanh. “Tốc độ này e rằng ngay cả lục cấp chiến sĩ như Hi Nhĩ Mạn thúc thúc cũng không đuổi kịp nữa, sao lại nhanh vậy nhỉ?” Lâm Lôi đã thấy hắc sắc lão thử đáng yêu này thân ành vừa chớp động một cái là đã phóng xa tới hơn 10 thước, thật là kinh khủng. Đức Lâm Kha Ốc Đặc từ trong Bàn Long chi giới bay đến, đứng bên cạnh Lâm Lôi, có chút kinh ngạc nhìn hắc sắc lão thử: “Ảnh thử, đó là ma thú ‘Ảnh Thử’. Trông thế này hẳn mới chỉ là một ma thú ‘Ảnh Thử’ hãy còn nhỏ.” “Ảnh thử? Ma thú ‘Ảnh Thử’? To như vậy mà vẫn là hãy còn nhỏ sao?” Lâm Lôi kinh ngạc nhìn sang phía Đức Lâm Kha Ốc Đặc đang đứng bên cạnh. Ngoại trừ lúc trước đã từng thấy Huyết thiết ngưu, Sư thứu, Tấn mãnh long, Hắc long là ma thú, đây là lần đầu tiên Lâm Lôi thấy một ma thú khác là chú chuột đáng yêu này, cũng là một ma thú ư? Sẽ trở thành một ma thú có thể phóng ra ma pháp?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang