[Dịch] Bàn Long
Chương 18 : Học Tập Sinh Nhai( hạ )
.
Từ lúc Lâm Lôi đạt tới ma pháp sư nhị cấp, đã gần một tháng.
Trong lớp học Phong hệ năm thứ nhất.
Phòng giảng Địa hệ ma pháp thì mỗi tháng Lâm Lôi mới đến nghe giảng một lần, nhưng tại phòng giảng Phong hệ thì Lâm Lôi đều đặn dến nghe. Hắn hôm nay cũng vậy, đến ngồi vị trí quen thuộc.
“Lâm Lôi, ngươi đã đến.” Lâm Lôi vừa ngồi xuống thì có một thiếu nữ dáng vẻ đáng yêu phi thường đến ngồi kế bên.
Lâm Lôi liếc nhìn thiếu nữ, mỉm cười nói:” Địch Lỵ Á, nàng cũng tới sớm a, từ trú phòng tới đây chắc cũng gần.” Cùng một cô gái xinh đẹp ngồi cùng một chỗ, cảm giác hưởng thụ này Lâm Lôi không từ chối.
Nàng Địch Lỵ Á này, gốc gác không tầm thường. Anh nàng là Địch Khắc Tây, hiện giờ là đệ nhất ma pháp sư thiên tài trăm năm khó gặp của Ân Tư Học Viện, sở trường song hệ ma pháp; có nguyên tố thân hoà lực cấp siêu đẳng, thêm tinh thần lực hơn kẻ đồng niên đến 68 lần, thật là nhân vật siêu cấp. Nàng ta là em gái Địch Khắc Tây, chắc cũng không kém sút anh nàng bao nhiêu.
“Ta biết ngươi luôn tới sớm mà”. Địch Lỵ Á nheo mắt nhìn Lâm Lôi. Hai người trò chuyện, thời gian không biết trôi qua lúc nào bọn họ hai người không ai nhận thấy. Giờ học đã bắt đầu, phía trên Đặc Lôi sư phụ giảng giải, Lâm Lôi phiá dưói lắng nghe chăm chú, còn Địch Lỵ Á thì thỉnh thoảng nhìn lén Lâm Lôi hai ba lần.
“Hôm nay niên khoá kết thúc, tốt lắm. Bất quá, trước khi ta dời đi, có một chuyện quan trọng cần nói cho mọi người nghe”. Đặc Lôi nói.
Phía dưới học viên nhất thời xầm xì bàn tán.
“Cựu học viên hẳn đều biết, Ân Tư Học Viện chúng ta có quy củ là hai tháng cuối mỗi năm đều tổ chức cuộc tranh tài “Cấp Thứ”. Đây là thời gian mà học viện sôi nổi nhất. Những kẻ nổi bật trong các cuộc so tài cấp lớp sẽ rất dễ được Tứ Đại Đế Quốc thỉnh dụng về sau.” Đặc Lôi cười nói.
Bọn học viên bên dưới liền cảm thấy khích động!
Tại Ân Tư Học Viện, là nơi thiên tài tụ tập, mà thiên tài đều có bệnh chung là ...không phục ai cả!
Cho nên trong những cuộc tranh tài “Cấp Thứ” hàng năm, đó là cơ hội cho các thiên tài dương danh! Cơ hồ, chín phần mười học viên đệ tử đều chú ý đến chuyện này, ai có chút điểm thực lực đều tham gia.
“Phong Hệ chúng ta tự nhiên cũng xuất chiến, các ngươi ai muốn ghi danh thì nói cho ta biết.” Đặc Lôi môi mỉm cuời nói, nhưng ánh mắt thì lại hướng về Lâm Lôi.
“Sư phụ, con muốn”
“Sư phụ, con muốn”
....
Phía dưới không it học viên đệ tử hưng phấn bắt đầu báo danh.
“Tốt.” Đặc Lôi bắt đầu lấy giấy bút ra ghi chép, nhưng khi đã ghi danh vài đệ tử, thì thấy rằng Lâm Lôi và Địch Lỵ Á vẫn đang say mê trò chuyện, không chút nào tỏ ra có ý ghi danh.
Đặc Lôi đi xuống về phía họ.
Lâm Lôi không khỏi phải ngửng đầu lên cung kính chào:”Đặc Lôi sư phụ.” Bên cạnh hắn, Địch Lỵ Á cũng cung kính hành lễ.
Đặc Lôi mỉm cười gật đầu, nói:”Lâm Lôi, lần tranh cấp thứ này là một cơ hội rấi tốt để rèn luyện. Ta tin rằng cơ hổ tinh anh của cả lớp năm thứ nhất đều tham gia, tại sao ngươi không ghi danh? Cơ hội hiếm có mà.”
“Ta không có hứng thú.” Lâm Lôi trả lời thẳng.
Đặc Lội không khỏi phải ngẩn người ra.
“Lâm Lôi, ngươi không biết rằng, chiến thắng tranh tài cấp thứ hàng năm đều có thưởng.” Đặc Lôi dụ dẫn hắn.
“Phần thưởng?” Lâm Lôi chính là rất đang cần kim tệ. Xét gia tộc mình, tình trạng kinh tế không tốt đẹp chút nào. Nếu như mình thu hoạch được kim tiền, thì tham gia vào cuộc tranh “Cấp Thứ” này không phải là vấn đề lớn cần phải suy nghĩ
“Đúng vậy. Ngươi nên biết rằng, đệ tử nhập môn đều cư trú trong túc xá bình thường chật chội thiếu thốn tiện nghi; nhưng ba người nhất, nhì, ba trong cuộc tranh tài sẽ đưọc hưởng tư cách tạm trú một năm trong hai tầng tiểu lâu nơi trung tâm. Đó là vinh dự, mà nơi đó thì cũng là rất thoải mái a” Đặc Lôi nói tiếp.
Lâm Lôi trong lòng chấn kinh.
Cả khu tiểu lâu phòng ốc không nhiều, trong đó phần lớn là các ma pháp sư cấp bảy, cấp tám trở lên cư ngụ. Từ cấp sáu trở xuống, mỗi cấp ba người xuất sắc nhất chỉ được ân thưởng quyền tạm trú trong thời gian một năm.
Phần thưởng là nơi cư trú? Đối với Lâm Lôi, điểm này không có chút hấp dẫn!
“Ta không tham gia” Lâm lôi lặp lại lời đáp lúc nãy.
Đặc Lôi có chút nóng nảy. Hắn thân là học sinh đệ tử cấp sáu, nếu như học trò đệ tử hắn dạy dỗ có ba người đạt danh, thì thật là được thể diện phi thường, nở mày nở mặt, không phải bàn cãi.
Đặc Lôi tới gần Lâm Lôi, thấp giọng nói:”Lâm Lôi, ngươi lo lắng là thực lực bản thân sẽ bị tiết lộ à? Ta đã biết ngươi đã đạt tới ma pháp sư đệ nhị cấp.”
Lâm Lôi nghe như thế không khỏi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Đặc Lôi.
Làm sao ông ta biết? Dù sao đi nữa, nhìn từ bề ngoài thì rất khó đoán được thực lực của một người?
Đặc Lôi nhìn mặt Lâm Lôi đang cứng đơ, cười nói:” Lâm Lôi, thực lực không thể dấu, dù là ngươi cố tránh tranh tài để dấu đi, nhưng ta đã biết bí mật đó rồi, biết đâu nó sẽ lọt ra.”
“Ngài cứ tuỳ tiện, ta dù sao cũng không tham gia.”
Lâm Lôi không lộ bất mãn ra mặt, cung kính hành lễ:” Tái kiến sư phụ”
Rồi sau đó, không màng đến Đặc Lôi sư phụ gương mặt đang đờ ra vì ngạc nhiên, hắn bình tĩnh rời đi.
“Hà, tên tiểu tử này thực là..!” Đặc Lôi bật chợt nở nụ cười. Bên cạnh đó, Địch lỵ Á cũng đang che miệng cười lén.
* * *
Lớp học Phong Hệ chấm dứt thì đã đến sáu giờ, màn đêm đã buông xuống. Lâm Lôi chạy trở về ký túc xá. Bốn huynh đệ phòng 1987 tình cảm đối xử nhau tốt phi thường, buổi tối họ đều dùng cơm chung.
“Lâm Lôi, đã về rồi à” Một thiếu niên tóc quăn phòng 1986 nhiệt tình chào hỏi.
“Cáp Lợi, ngươì ăn cơm chiều chưa?” Lâm Lôi cũng cười đáp lại.
Lâm Lôi và mọi người trong đình viện xung quanh quan hệ rất hữu hảo. Cáp Lợi cười gật đầu đáp:”Đương nhiên ăn xong rồi, ba huynh đệ ngươi đang chờ ngươi đó.”
“Lâm Lôi trở về rồi, mọi người ăn cơm!” Da Lỗ kêu lớn.
Da Lỗ đã nghe thanh âm Lâm Lôi vang lên trong đình viện. Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì ba người đi ra đón Lâm Lôi. Bốn người cùng đi đến phòng ăn. Ân Tư Học Viện bên trong cũng có tửu điếm xa hoa, nhưng Da Lỗ bị bọn Lâm Lôi, Kiều Trì khuyên bảo nên cũng không sao lai vãng đại tửu điếm đó được.
Phòng ăn nho nhỏ, thức ăn tinh tế, chỗ ngồi thoải mái.
Sau khi chọn món ăn, bốn huynh đệ lại bắt đầu bàn luận.
Đối với chuyện trong học viện, Lâm Lôi phần lớn là biết qua lời từ miệng ba huynh đệ hắn. Gần như toàn bộ thời gian hắn giành để khổ tu sau núi, nếu không từ miệng họ nghe thấy, thì mọi chuyện lớn nhỏ gì xảy ra trong học viện hắn chưa chắc biết gì.
“Hà, còn tháng nữa thôi là năm học đầu kết thúc. Mỗi năm, cả học viện tổ chức tranh tài cấp thứ. mỗi cấp ba người xuất sắc nhất được ân thưởng quyền tạm trú trong Tiểu Lâu thời gian một năm.” Da Lỗ nói.
“Thường Niên Lôi Đài?” Lâm Lôi mỉm cười. Chính là hắn khi nãy vừa được thông tin trong lớp.
“Ha, ta nhất định phải tham dự.” Lôi Nặc tự tin nói.
Da Lỗ bĩu môi:” Tiểu tử nhà ngươi, từ Ảo Bố Lai Ân đế quốc đến Ân Tư Học Viện, trên đường đi đã thành tựu nhất cấp ma pháp sư, đến bây giờ đạt đến nhị cấp cũng không còn xa, thật là không công bình chút nào.”
Lôi Nặc từ quê nhà đi đến học viện đã mất cả một năm. Ngồi xe ngựa đi đường, hắn dưới sự chỉ dẫn của quản gia dạy dỗ, trong một năm đó hắn đã đạt trình độ ma pháp sư nhất cấp.
Kiều Trì cười nhìn Lâm Lôi:” Các ngươi chớ quên là Lâm Lôi khi nhập học hắn cũng là nhất cấp ma pháp sư. Hơn nữa, hắn tu luyện điên cuồng như vậy, lại là song hệ ma pháp, ta nghĩ trong ký túc xá chúng ta hắn là người mạnh nhất.”
Lâm Lôi nhếch miệng cười: “Kiều trì, nhà ngươi chớ kéo ta vào.”
“Lâm Lôi, nhả ngươi bây giờ đã đạt nhị cấp ma pháp sư chưa?” Kiều Trì chăm chú nhìn Lâm Lôi.
“Làm sao lại có thể như vậy chứ? Sơ học giả tư chất như chúng ta, trong một năm có thể đạt nhất cấp, nhưng từ nhất cấp lên nhị cấp tối thiểu phải là hai năm a.” Lôi Nặc nhíu một bên mũi nói.
“Không nhất định là như thế. ta thấy Lâm Lôi thần bí quái dị.” Da Lỗ cũng nhìn Lâm Lôi. “Lâm Lôi, ngươi đã đạt nhị cấp ma pháp sư chưa?”
Lâm Lôi tùy ý gật đầu.
Đạt tới nhị cấp ma pháp sư có gì kỳ quái chứ? Khi ta thi kiểm tra ma pháp thì đã đạt nhất cấp rồi. Đã một năm đi qua, nếu bây giờ không đạt tới cấp hai thì sự khổ tu của mình coi như không đáng giá.
“Tham gia tranh cấp thứ đi Lâm Lôi, phải tham gia mới được, đè bẹp bọn họ, đem thắng lợi về cho phòng 1987 chúng ta.” Da Lỗ lập tức nói.
Vừ lúc này thì người phục vụ cũng mang thức ăn ra.
“Ăn cơm, ăn cơm đi. Trận đấu kỳ này, ta không có chút hứng thú.” Đối với Lâm Lôi, việc tranh hơn thua mạnh yếu trên lôi đài học viện không có ý nghĩa gì.
Bọn Da Lỗ ba người nhìn nhau.
Bọn họ đều biết là Lâm Lôi tu luyện rất khắc khổ. Dù rằng trong năm thứ nhất có người sở hữu nguyên tố thân hoà lực và tinh thần lục siêu đẳng, nhưng nói về tu luyện khắc khổ thì không ai bằng Lâm lôi. Thêm nữa Lâm Lôi lại là song hệ ma pháp, cho nên trong đáy lòng bọn họ đều cho rằng Lâm Lôi mới thật là người mạnh nhất trong đám học viên năm thứ nhất.
“Ngươi không tham gia thật à, lần này tranh tài ngươi lại muốn cho người khác dương danh hay sao?” Da Lỗ nói. “Ta biết ta thực lực không đủ, nếu ta có thực lực như ngươi thì sẽ thật là sáng chói, câu dẫn bao mỹ nữ.”
Lâm Lôi cười:”Tốt lắm, thôi ăn cơm đi, đừng suy nghĩ loạn lên nữa.”
Đối với việc tranh cấp thứ hàng năm này, Lâm Lôi cơ bản không quan tâm. Nhưng hầu hết mọi người ai nấy đều rất nhiệt tâm, không những là bọn học viên, mà còn có một số ma pháp sư của Ân Tư Học Viện cũng chú ý phi thường.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện