[Dịch] Bán Kiếp Tiểu Tiên - Sưu tầm
Chương 63 : Mạng nhỏ khó giữ
.
Nếu như nơi này bình thường, Tề Hoan dám đem đầu Hoa Kiền Tử vặn xuống làm cầu đá lắm, cho dù nàng không phải thiên sư bắt quỷ, cũng có thể nhìn ra gian phòng khách điếm này âm khí nặng nề.
Không đợi Tề Hoan kịp phòng bị, toàn thân nàng đã mơ hồ tỏa ra từng đạo ngân quang, Tề Hoan vội vàng ngăn cản những lôi võng đang trải rộng quanh người.
Đều nói cương lôi có thể phá hết tất cả tà túy (1) trong thiên địa, hiện tại quả nhiên danh bất hư truyền, chúng không cần nàng động thủ đã chủ động công kích, đáng tiếc nàng không phải động cơ vĩnh cửu, ở núi Thanh Vân nàng đã dùng hơn nửa năm nghiên cứu mới hiểu rõ, trong cơ thể nàng tổng cộng có ba loại lôi (sét), loại màu bạc là ít nhất, chính là cương lôi, vô cùng hiếm có, không nên dùng nhiều. . . . . .
(1) tà túy: tai họa, những thứ âm tà quỷ quái, ….
Màu tím bạc và màu tím đen là kiếp lôi (2), có điều căn cứ vào ghi chép của vị trưởng lão nhàm chán nào đó lưu lại, thì hai loại lôi này cũng cực kỳ hiếm, chỉ có một số kẻ xui xẻo mới gặp phải, căn bản không có khả năng độ kiếp thành công. Dĩ nhiên, của hiếm luôn là thứ tốt, đây là đạo lý mãi mãi không thay đổi.
(2) kiếp lôi: loại sét xuất hiện khi lôi kiếp tới
Hai loại lôi kia có thể xuất ra từ trong Thái Cực đồ, đến nay trong đan điền của Tề Hoan còn có hai mảnh vân kiếp (3), nàng đoán, nếu như mình kết xuất được Nguyên Anh, căn bản không cần mạo hiểm tính mạng trước sấm sét tự nhiên nữa, hoàn toàn có thể tự cung tự cấp.
(1) vân kiếp: mây dẫn sét thường xuất hiện khi độ kiếp
“Khụ khụ khụ, các ngươi lại đây.” Lão thái thái ngay cả một câu chào khách cũng không có, trực tiếp đem Tề Hoan và Hoa Kiền Tử dẫn đến một gian phòng đầy bụi bặm, cũng không để ý hai người có bằng lòng hay không, đã bưng nến rời đi.
Hoa Kiền Tử cùng sư muội liếc nhau một cái, bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, một gian thì một gian, chỗ nguy hiểm như vậy, lại có sư huynh hộ vệ thì có thể ngủ an ổn một chút, huống chi nữ tử giang hồ cũng không câu nệ tiểu tiết. Trên thực tế, coi như là nửa đêm có sói, thì tuyệt đối chính là Tề Hoan, đáng tiếc nàng đối với loại đồ cổ hơn một nghìn năm này không có hứng thú.
Gian phòng không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa có người ở, Tề Hoan nói gì thì nói cũng chưa từng chịu khổ cực gì, bất đắc dĩ Hoa Kiền Tử đành phải đứng mũi chịu sào.
May mắn học tiên thuật nhiều năm như vậy cũng không có uổng phí, chỉ khác với Tề Hoan học chuyên nhất lôi hệ, còn Ngũ hành thuật pháp Hoa Kiền Tử đều nắm vững, vung tay lên hóa ra một làn hơi nước, trong nháy mắt tẩy sạch cả căn phòng. Sau đó lại dùng gió thổi, làm cho căn phòng ngay lập tức biến thành phòng cho người ở.
Tề Hoan đứng ở cửa do dự hồi lâu, rồi đem đá Trấn Lôi ném ra ngoài, trên mặt đất trong nháy mắt bị điện quang màu bạc chiếm hết. Vì thân thể có khả năng cung cấp lôi điện, nên Tề Hoan lựa chọn đem cương lôi dẫn vào đá Trấn Lôi, như vậy có thể tạo thành vũ khí có tính sát thương lớn, hiện tại nàng chỉ cần an ổn ngủ một giấc.
Lần nữa nhìn thấy Địa Võng, Hoa Kiền Tử thiếu chút nữa thì nhảy lên, may có Tề Hoan năm lần bảy lượt đảm bảo nàng sẽ không làm thương tổn người một nhà, hắn mới chịu thôi, thân làm sư huynh, tinh thần nhường nhịn nhất định phải có, cho nên một cái giường vỏn vẹn trong phòng chắc chắn dành cho Tề Hoan rồi, Hoa Kiền Tử đánh giá xung quanh một phen, lấy ra từ trong tay áo một sợi dây thừng, treo trên hai đầu xà nhà.
Thì ra không chỉ mình mình phải tiếp nhận sự giáo dục đau khổ của sư phụ, tất cả đều là đồng môn sư huynh muội, năm đó đều bị khổ sở như nhau. Đối với sợi dây kia, trong ký ức của Tề Hoan vẫn còn nhớ rõ, không nghĩ tới Hoa Kiền Tử vẫn giữ làm kỷ niệm.
Đêm khuya tĩnh lặng, Tề Hoan ôm tiểu hồ ly ngủ, Hoa Kiền Tử cũng ngáy rung trời, hai người không hổ là sư huynh muội, tướng ngủ đều làm cho người ta khó tiếp nhận, Tề Hoan thì gác ngược chân lên thành giường nhỏ hẹp, mà Hoa Kiền Tử thì giống như cá khô treo ngược trên sợi dây, nếu có người xông vào tuyệt đối cho rằng đó là quỷ treo cổ.
Về phần ngoài cửa, lão thái bà vốn khô quắt như thịt phơi nắng vẫn run run rẩy rẩy cầm giá cắm nến như cũ, có điều đứng trước mặt bà là hàng loạt cương thi không chút biểu tình. Lão thái bà giơ nến lên để sát vào một cương thi, nhìn hồi lâu không chớp mắt, lúc này mới hài lòng gật đầu, “Bên trong kia có hai thứ tốt a.” Nói xong, còn quay đầu liếc nhìn cửa phòng đóng chặt, vừa nhìn liền có thể phát hiện ánh mắt bà ta vậy mà lại có màu xanh biếc.
“Đi, đi vào đem hai thứ thượng hạng kia ra đây.” Lão thái thái chỉ hai con cương thi trước mặt, hai con cương thi kia vậy mà giống như người gật gật đầu, sau đó đi về phía cánh cửa.
Cũng may Tề Hoan đã bố trí bẫy, hai con cương thi mới vừa bước vào một bước, cả người đã bị lôi quang màu bạc bao vây, trong chốc lát vô thanh vô tức biến thành tro bụi.
Lão thái thái nhìn cương thi mình khổ tâm luyện chế hơn trăm năm cứ như vậy biến mất, nhất thời lục quang trong mắt bắn ra thật xa, “Quả là đã xem thường các ngươi, nếu vào địa bàn của ta, thì tất sẽ không thể đi ra ngoài được.” Cánh tay phải giống như cành củi khô của bà ta khẽ dùng sức, ngọn lửa trên nến vốn đang màu vàng nhạt liền biến thành màu xanh biếc, hơn nữa cao hơn nửa thước, đem bóng của đám cương thi kia phóng to lên, trong đêm khuya nhìn thấy rất có hiệu quả.
Tề Hoan vẫn chìm trong giấc ngủ, còn tiểu hồ ly ngay khi hai cương thi bước vào cửa thì đã lặng lẽ mở mắt, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi dùng móng vuốt khẽ đụng đụng Đằng xà trên cổ tay Tề Hoan.
Đằng xà buông lỏng thân thể, mềm nhũn rơi xuống giường, bò vòng quanh mép giường một vòng, lại quay về chỗ cũ tiếp tục ngủ. Dường như cảm thấy an ổn rồi, tiểu hồ ly chậm rãi nhắm mắt lại như cũ.
Ba người một nhà Tề Hoan ngủ như chết, nhưng Hoa Kiền Tử lại không có mệnh tốt như vậy, nói thế nào hắn cũng là người tu đạo, mặc dù chưa từng nhìn thấy Quỷ tu, nhưng chưa ăn thịt heo chả nhẽ lại chưa thấy heo chạy bao giờ? Từ sau khi hai con cương thi tiến vào hắn đồng thời cảm nhận được hơi thở quỷ dị bên ngoài cửa, hiện tại dường như hơi thở này càng thêm nồng đậm.
Hoa Kiền Tử thở dài, chỉ hy vọng tu vi đối phương không cao, nếu không hắn không biết làm cách nào đối phó với Quỷ tu. Ngiêng đầu nhìn về phía sư muội mình, ai, người không biết gì mới là hạnh phúc a.
Chờ tới lúc Tề Hoan mở mắt, trời vẫn tối như cũ, nàng còn chưa kịp nhìn xem sư huynh có mạnh khỏe không, thì đã bị cảnh trước mắt làm cho sợ đến ngây người.
Vừa rời giường đã nhìn thấy một loạt thi thể đối với ngươi tựa tiếu phi tiếu, ngươi sẽ có cảm giác gì, đây tuyệt đối là một loại khiêu chiến trái tim. Cuối cùng đời này Tề Hoan đã được nếm trải chuyện còn kích thích hơn cả nhảy cầu, nếu như cho nàng thêm một cơ hội nữa, nàng tình nguyện đeo bao thuốc từ trên 5000m nhảy xuống, còn hơn vừa mở mắt đã nhìn thấy nhiều cương thi lông lá đủ màu sắc đang tươi cười đứng đợi nàng như vậy.
“Sư huynh của ta đâu?” Không cần nghĩ, cứ nói đã, coi như là nghé con mới đẻ không sợ cọp đi, biết rõ trên núi có hổ, đáng tiếc sư huynh đã bị hổ bắt, còn không biết đã bị gặm sạch sẽ hay chưa, về phần mình tại sao không bị bắt, Tề Hoan cho rằng là nhờ có lôi điện trong cơ thể mình, trên thực tế Địa Võng của nàng đã bị phá, mặc dù phá hỏng Địa Võng làm cho lão thái bà kia bị thương không nhẹ.
“Hắc hắc, tiểu nha đầu chết đến nơi rồi còn nhớ tới sư huynh, thật làm cho lão thái bà ta cảm động.” Cương thi rất có quy củ lui sang hai bên, nhường đường cho lão thái bà kia.
Sau một lúc, Tề Hoan cuối cùng cũng thấy rõ tướng mạo của lão thái bà này, dựa theo kinh nghiệm hơn hai mươi năm cuộc đời của nàng, lão thái bà này lúc còn trẻ cũng là mỹ nhân đấy, đáng tiếc khi về già rồi còn không phải biến thành quả đào khô sao. Tố chất bên trong quả nhiên rất trọng yếu, Tề Hoan gật đầu, lần đầu tiên vô cùng hài lòng với vẻ ngoài của mình.
“Ngươi sẽ không đem sư huynh của ta biến thành thứ này chứ?” Liếc nhìn cương thi đầy lông đen sì, Tề Hoan rất khó tiếp nhận việc sư huynh mình biến thành cái thứ kia.
“Yên tâm, vẫn chưa tới lúc, có điều. . . . . . Hắc hắc hắc hắc, ngươi cho rằng trì hoãn thời gian sẽ có tác dụng sao?” Lão thái bà đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng, trong miệng đen ngòm toàn răng vàng khè, làm cho Tề Hoan âm thầm nôn mửa.
“Ai, sư huynh, sư muội thật xin lỗi huynh.” Tề Hoan đem tất cả lôi điện trong cơ thể tập trung vào đan điền, nhất thời bên trong sấm sét vang dội, ngay cả Tề Hoan cũng có thể nghe thấy âm thanh ầm ầm, lão thái bà cũng nhìn chằm chằm Tề Hoan, vẻ mặt kinh ngạc.
Sư huynh thất thủ bị bắt, nàng khẳng định cũng không có chỗ tốt gì, bất quá trước mắt nếu không liều mạng sẽ bị biến thành cương thi đầy lông, nếu chọn một, nàng thà tình nguyện tự sát chứ tuyệt đối không muốn bị biến thành như vậy.
Tề Hoan mở rộng thất khiếu, điên cuồng hấp thu linh khí thiên địa, cửa sổ vốn đóng chặt bị cuồng phong mở ra, bụng Tề Hoan càng lúc càng lớn. Lão thái bà kia còn chưa kịp phòng bị, thì trong lúc bất ngờ miệng Tề Hoan phun ra một quả cầu sét, hướng thẳng mặt bà ta.
Lão thái bà thân thủ thoăn thoắt tránh được, ai ngờ mới thoát được quả đầu tiên, thì quả thứ hai đã bay tới. Lão thái bà trầm mặt xuống, tay cầm lấy giá nến. Vốn tưởng rằng có thể đẩy ra dễ như trở bàn tay, ai ngờ quả cầu kia lướt qua giá nến trực tiếp đập thẳng về phía mặt bà.
Bị Cửu phẩm tử điện tiên lôi (4) tạo thành cầu sét đánh trúng tư vị như thế nào, Hư Không Tử biết rõ sự lợi hại trong đó, nhưng lão thái bà kia lại không biết. Thấy thi trượng mình luyện cũng không ngăn cản được cầu sét, trong lòng bà ta nổi lên hỏa khí, liền giơ tay ra đón.
(4) chính là lôi kiếp cửu phẩm mà Hư Không Tử từng chịu khi độ kiếp.
Kết quả, tất nhiên là tất cả cùng vui. Hơn hai mươi quả cầu sét không ngừng oanh tạc, cả khách điếm trong nháy mắt không còn tí gì, mặc dù uy lực của cầu sét kém lôi kiếp không ít, nhưng cũng là thiên lôi chính tông a, bị đánh trúng cho dù không chết cũng mất nửa cái mạng.
Lão thái bà kia chết hay chưa Tề Hoan không rõ, nhưng nàng biết nếu như bây giờ có kẻ tới nữa, nàng nhất định sẽ chết. Lần đầu tiên khống chế lôi điện trong cơ thể, không cẩn thận đã dùng hết rồi, mặc dù hai loại lôi trong đó có thể tái tạo lại, nhưng trước mắt không có lôi võng chống đỡ thân thể mình, kinh mạch có thể sẽ bị nứt vỡ.
Nàng hiện tại hết sức hối hận, mới vừa rồi tại sao lại hút nhiều linh khí như vậy, có phải ngại mạng quá dài hay không. Sau khi tự kiểm điểm không lâu, hai mắt Tề Hoan trợn ngược, đau đến ngất đi.
Hơn nửa ngày sau, Hoa Kiền Tử toàn thân cao thấp giống như không có cảm giác bị Đằng xà to bằng cổ tay, dài hơn 2m lôi ra ngoài. Sư huynh muội hai người đều được sắp xếp tốt, còn Đằng xà cuộn tròn ngủ ngon lành bên cạnh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện