[Dịch]Bần Hàn Tức Phụ - Sưu tầm

Chương 23 : Chương 23

Người đăng: 

.
La Tố nghe hắn nói xong, nhất thời cảm khái. Quả nhiên người có học thức đúng là có năng lực lĩnh ngộ cao a. Nàng mới nói sơ qua vài ý đơn giản như vậy, Triệu Từ lại có thể hiểu được chỗ tốt của Hán ngữ ghép vần, còn muốn truyền bá rộng rãi tiếng phổ thông đi khắp thiên hạ. Nếu không phải biết Triệu Từ là dân bản địa chính gốc, nàng còn thật hoài nghi Triệu Từ cũng là đồng nghiệp xuyên việt đâu. Khuôn mặt Triệu Từ lộ vẻ vui sướng: "Đại tẩu, ngươi mau đem phương pháp này viết ra, trình lên Huyện lệnh đại nhân, nếu Huyện lệnh đại nhân có thể tấu lên hoàng thượng, chính là tạo phúc cho thiên hạ sau này." La Tố nghe vậy, giật mình, kiên quyết lắc đầu: “Bẩm báo cho hoàng thượng biết thì cũng được, bất quá bây giờ còn chưa phải lúc, không nên nóng vội. Đợi sau này đệ trúng cử, vào triều làm quan rồi hãy nói." Nếu phương pháp này quả thật tốt như vậy, đó chính là một công lao lớn. Đưa nó cho tên Huyện lệnh kia, vạn nhất người ta muốn chiếm trọn công lao, chẳng phải thành công dã tràng. Còn không bằng giữ lại cho tiểu thúc nàng, giúp hắn sau này lập một đại công, tẩu tử như nàng cũng được thơm lây. Hơn nữa còn có một điểm rất quan trọng. "Ta là một phụ nhân, sao có thể có kiến thức như vậy. Nếu ta viết nó ra, người khác không tin thì hoàn hảo, còn nếu tin, chỉ sợ sẽ hoài nghi thân phận của ta." Nghe La Tố nói lời này, Triệu Từ từ trong kích động tỉnh táo lại, thầm nói vừa rồi quá mức sốt ruột, đã quên nghĩ đến vấn đề này, thiếu chút nữa đã đem đại tẩu đẩy vào hố lửa: "Là ta suy nghĩ thiếu sót." La Tố khẽ mỉm cười: "Đấy cũng là do đệ một lòng vì dân chúng." Thấy La Tố cười, vành tai Triệu Từ đỏ bừng, thậm chí hắn có thể cảm giác được hơi nóng hầm hập không ngừng truyền lên trên mặt. Trong lòng hắn cảm thấy loại cảm giác này rất kỳ quái, không bình thường, còn có chút xấu hổ khó mở miệng, cho nên hắn chào tạm biệt qua loa rồi vội vội vàng vàng rời đi. Nhìn theo dáng vẻ vội vã của Triệu Từ, ánh mắt La Tố tối hơn, mấy ngày gần đây tiểu thúc này đi đường cứ như lướt gió mà đi vậy. Khó trách cố nhân lại có thể nói ra câu thời gian là vàng là bạc a, hóa ra bọn họ thực sự quý trọng thời gian như vậy. Vì tiết tiết kiệm thời gian, đi đường đều là chạy như bay. Trải qua mấy ngày được La Tố dạy bảo, hai hài tử đã thích ứng với cách học ghép vần. Bởi vì chỉ học có một môn, thời gian lại đầy đủ, cho nên tiếp thu rất nhanh. Hơn nữa hai đứa còn nhỏ, dễ dạy, hiệu quả rất rõ rệt. Bên cạnh đó La Tố chỉ yêu cầu bọn họ nhận được mặt chữ là được, không yêu cầu biết viết, cho nên mới qua bốn năm ngày, hai hài tử đã đọc rành rọt được các chữ ghép vần đơn giản. Nhân lúc bọn nhỏ đang đọc sách, La Tố dùng lông gà nhúng chút mực nước đánh dấu cách ghép vần trên sách thiên tự văn Triệu Từ đã đưa. Trước kia nàng thường sử dụng phương pháp ghép vần để viết chữ, nên học thuộc lòng các chữ rất nhanh. Đánh dấu xong một quyển sách đã là ba ngày sau. Có quyển sách đánh dấu, La Tố bắt đầu dạy bọn nhỏ biết chữ. Triệu Từ tìm một cơ hội kiểm tra bọn nhỏ một phen. Phát hiện ra bọn nhỏ chỉ cần nhìn mặt chữ được đánh dấu ghép vần, mà có thể đọc hết nửa quyển sách. Chỉ còn có một vài chữ đánh đấu phức tạp không đọc được, phải nhờ La Tố chỉ điểm. Nhìn bọn nhỏ tiến bộ lớn như vậy, Triệu Từ càng cảm thấy phương pháp học tập bằng cách ghép vần quan trọng. "Đáng tiếc tẩu tử là thân nữ nhân, nếu là nam nhân, nhất định có thể tạo dựng một phen sự nghiệp." Triệu Từ không khỏi cảm khái nói. La Tố cười nói: "Ta thì thấy là làm nữ tử hảo, việc nhà ta còn không giúp được gì nhiều, chớ nói chi đến chuyện bên ngoài." Triệu Từ khẽ thở dài, trong lòng lại cảm thấy may mắn, tâm tình nói chung hết sức phức tạp. Hắn phát hiện ra bản thân gần đây hết sức không bình thường, đặc biệt là thời điểm đối mặt với đại tẩu, sẽ có cảm giác rất kỳ quái, tim đập ‘thình thịch’, cần cổ còn có thể nóng lên, trong lòng lại cực kỳ hoảng hốt. Mặc dù không hiểu rõ nguyên nhân, nhưng hắn lại mơ hồ cảm thấy chuyện này là không đúng. Xem ra, phải sớm đi vào trong huyện thôi. ****************** Lại qua vài ngày, Triệu Đại Mộc từ trong huyện mang về tin tức tốt, nói là trong huyện có dán bố cáo. Thái hậu bệnh nặng mới khỏi, hoàng đế cảm thụ thiên ân, đặc biệt hạ chỉ mở thêm ân khoa. Phàm là học sinh năm ngoái chưa tham gia khoa khảo, năm nay đều có cơ hội. Huyện học trên kia cũng thúc giục nhóm học sinh mau chóng ôn bài. Triệu mẫu vừa nghe, vui vô cùng. Cả đêm xếp đặt hương án, hướng về phía Bắc Đô Thành cảm tạ ân đức của Hoàng thượng. Lão tộc trưởng cũng nghe được tin tức, vội vàng mở từ đường, dẫn Triệu Từ đi dập đầu cảm tạ tổ tông phù hộ. Cũng không còn mấy tháng là đến kỳ thi, Triệu Từ cũng không thể cứ ở trong nhà tự học mãi, nên nói muốn đi vào huyện học sớm hơn dự định mấy ngày. Cả đêm Triệu mẫu thay nhi tử chuẩn bị xiêm y và đồ dùng thường ngày, lại từ trong số bạc tiết kiệm, lấy ra năm lượng, đưa cho nhi tử làm phí sinh hoạt trong thị trấn. "Ta nghe nói những người đọc sách kia đều thích đi đến tửu quán ăn uống một phen, nói có thể gia tăng tài văn chương cái gì, ngươi cũng chớ để bị bỏ lại phía sau. Hiện tại trong nhà kiếm được tiền, ngày qua hết sức đầy đủ, ngươi không cần tiết kiệm." Triệu Từ vội từ chối: "Nương, không cần phải đưa tiền cho ta. Tự nhi tử cũng tiết kiệm được không ít, hoàn toàn đủ chi phí chi tiêu." Mấy ngày này hắn chép sách cho thư quán kia, cũng được một lượng bạc nhỏ, trong nhà lại không cần đến số tiền này của hắn, cho nên đều còn ở trên người. Tuyệt đối đủ tiền chi tiêu ở học viện."Vả lại, ta là đi thư viện học bài, đâu có thời gian rảnh rỗi đi đến tửu quán hồ nháo." Nhi tử đi xa ngàn dặm mẫu thân lo lắng, Triệu mẫu cũng không ngoại lệ. Mặc dù nhi tử đã nói như vậy, bà vẫn lấy ra ba lượng bạc nhét vào trong tay nải của hắn: "Ra cửa không chê có nhiều bạc. Ngươi cứ ở đó mà bày đặt. Chịu khó học bài, không cần phải lo chuyện ở nhà. Trái phải còn có ta cùng tẩu tử ngươi ở đây. Với lại trong thôn đều là thân thích, có thể chiếu ứng lẫn nhau, ngươi không cần lo lắng gì cả. Đợi thời điểm lần sau ta và ngươi tẩu tử đi vào trong thành giao hàng, sẽ đi thăm ngươi." Triệu Từ thấy không thuyết phục được nương mình, đành nhận lấy, hắn nghĩ trước mắt hắn giữ số bạc này, sau này nếu trong nhà cần dùng, lại lấy ra cũng không muộn. Bây giờ hắn đi vào trong huyện học bài, việc chép sách thuê càng thêm thuận tiện, xác thực không cần dùng đến số tiền này. Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu mẫu cùng La Tố đưa Triệu Từ ra xe bò lên thị trấn. Hành lý của Triệu Từ không nhiều lắm, một chút giấy và bút mực, cộng thêm một chồng sách dùng túi vải cột chắc, y phục cũng chỉ có vài bộ mà thôi. La Tố thấy y phục hắn mặc trên người có đánh miếng vá, nghĩ tới đây là đi đến thư viện, nếu gặp phải loại người phủng cao giẫm thấp, chỉ sợ sẽ bị người ta xem thường. Trong lòng âm thầm ảo não, thời gian này bận chuyện dạy bọn nhỏ đọc sách, nên không nghĩ đến việc làm hai bộ quần áo mới cho tiểu thúc. Nghĩ vậy, nàng dứt khoát nói với Triệu mẫu: "Nương, vừa lúc ta muốn đi trấn trên mua đồ, nhân tiện đi cùng Nhị đệ một chuyến." Triệu mẫu đang không nỡ xa nhi tử, nghe đại tức phụ nói lời này, vội vàng đồng ý: "Như vậy cũng tốt, dọc theo đường đi cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, chỉ là ngươi nhớ về sớm, trong nhà cũng không thể thiếu ngươi." La Tố gật gật đầu, thoải mái trèo lên xe bò. Trên xe bò không phải chỉ có Triệu Từ và La Tố, mà còn có vài thẩm tử trong thôn, trong đó còn có một người La Tố không muốn gặp nhất - - Hoa Nhị cô. Hoa Nhị cô liếc nàng một cái rồi nhìn ra chỗ khác. La Tố không thèm để ý đến bà ta, ngồi nói chuyện với mấy vị thẩm tử bên khác. Những người ngồi cùng La Tố ánh mắt lóe lóe, dọc theo đường đi cùng nàng nói chuyện phiếm, hỏi cá trong ruộng lúa nhà nàng lớn lên thế nào. Khoan hãy nói, lúc trước thôn dân đều nghĩ đám cá sống trong ruộng lúa này, xem chừng sống không được vài ngày, ruộng lúa kia cũng sẽ bị hủy hoại. Không nghĩ tới đã sắp một tháng, những cây lúa kia trông càng ngày càng tốt, đám cá kia vẫn tung tăng bơi lội ở bên trong. Thỉnh thoảng có thôn dân ra thăm đồng, đi ngang qua ruộng nhà nàng còn thấy cá bơi thành đàn ở trong nước, càng nhìn bọn họ càng thấy nóng nảy. Cho nên bắt đầu hoài nghi, không chừng Triệu Thành tức phụ lần này không phải làm chuyện ngu ngốc, giống như loại nấm mèo vậy, ở trong ruộng lúa thật sự là có thể nuôi cá. Một lão thẩm tử cười nói: " Lúc nào nhà các ngươi bắt cá, nhớ nói cùng chúng ta một tiếng, tuy đó không phải việc nặng nhọc gì, nhưng có chúng ta giúp đỡ cũng bắt nhanh hơn." Những người khác cũng rối rít phụ họa. La Tố cười nói: "Ta còn phải trông cậy vào các vị thẩm tử giúp đỡ đâu. Đến lúc đó cũng mời mọi người nếm chút cá tươi." Một béo điểm thẩm tử cười tủm: "Đến lúc đó nếu cá to khỏe, ta đây những là mặt dày mày dạn học theo cách làm này của ngươi." Lời này cũng là tiếng lòng của những người ngồi trên xe, bọn họ đồng loạt ngước mắt nhìn La Tố. La Tố hào phóng cười nói: "Còn phải xem tình hình trong ruộng nhà ta thế nào đã. Đến lúc đó nếu các người muốn học, chúng ta cũng không keo kiệt." Những người khác vui vẻ nở nụ cười, trong lòng thầm nói Triệu Thành tức phụ đúng là người hào phóng, rất đáng để giao hảo. Triệu Từ một bên ngồi tán gẫu với phu xe, một bên vểnh tai nge ngóng chuyện bên phía La Tố. Nghe nàng cùng các thẩm tử lớn tuổi ngươi tới ta đi nói chuyện xã giao với nhau trong lòng càng cảm thấy tò mò. Nữ tử trước mắt này, cử chỉ đại khí, lại thập phần hiền lành, còn biết chữ hiểu lý lẽ, so với những nữ tử của các đại gia đình mà hắn biết chỉ có hơn chứ không có kém. Nhưng nữ nhân này hết lần này tới lần khác lại có thể cùng phụ nhân nông thôn chung đụng hết sức hòa hợp. Chắng khác gì một tức phụ nông thôn chân chính. Một con người sao lại có thể có nhiều ưu điểm như vậy, đúng là khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu. Đến thị trấn, vài phụ nhân đã xuống xe bò, phu xe chỉ chở một mình Triệu Từ tiến về phía thư viện. La Tố vốn định dặn dò vài câu, nhưng thấy có người ngoài ở đây, lo lắng bị người ta nói ra nói vào, nên một lời cũng không nói. Hoa Nhị cô cùng nàng bất hòa, mau chóng kéo theo phụ nhân quen biết bỏ đi trước, những phụ nhân khác tiến tới kéo tay La Tố rủ đi cùng, La Tố cảm kích cười nói: "Ta là lung tung đi dạo một chút, không nên làm chậm trễ chính sự của các ngươi, lát nữa chúng ta tập chung ở chỗ này nha." Đoàn người vừa nghe, đành đi trước. Đợi mấy người đó đi khỏi, La Tố vội vàng đi tìm cửa hàng bán y phục. Nói đến nói đi, kể từ khi đến nơi này, La Tố còn chưa mua được bộ quần áo mới nào. Đời trước nàng cũng không để ý lắm đến phương diện ăn mặc, cảm thấy chỉ cần mặc đơn giản hào phóng, gọn gàng sạch sẽ là được. Lại nói tới thời điểm vừa mới tới nơi này, ăn đều ăn không đủ no, càng không có tâm tư chú ý y phục mặc trên người, về sau cũng không nghĩ tới chuyện này. Hiện tại đi vào trong tiệm vải, mới phát hiện ra y phục của mình có bao nhiêu sờn vá bạc màu. Nữ chưởng quỹ trong tiệm khồng buồn đánh mắt nhìn nàng. Thấy nàng ở trong tiệm đi một vòng, không kiên nhẫn, thúc giục: "Tiểu nương tử muốn mua cái gì, vải vóc tiện nghi trong cửa hàng chúng ta có đủ cả." La Tố nhìn vào một điểm không xác định, không biết người đọc sách ở đây thường mặc đồ gì, đành phải hỏi: "Học sinh ở thư viện bên kia hay mặc y phục gì, chất liệu như thế nào?" Vừa nghe là mua cho học sinh trong thư viện, sắc mặt nữ chưởng quỹ này tốt hơn một chút. Trong nhà có người đọc sách, điều kiện tự nhiên sẽ không quá kém. Bà ta mang trên mặt ba phần cười, nhanh chóng đi lấy mấy quận vải màu xám nhạt và màu lam nhạt: "Đây đều là loại vải nhóm học sinh ưa thích, ngươi xem một chút đi. Còn có loại màu trắng này, một số hảo học sinh đều thích xuyên đâu. Ngày thường đến mua không ít đấy." La Tố nghĩ đến khuôn mặt thanh tú của Triệu Từ, lại nhìn một lúc vào mấy quận vải trước mắt, cảm thấy chọn màu lam nhạt hay màu xám nhạt đều hảo. Màu trắng quá tao bao, nàng có chút không tiếp thụ được. Hơn nữa hằng ngày Triệu Từ thường xuyên mài mực viết văn, mặc màu trắng vạn nhất bị dính mực nước thì trông thấy ngay, không thích hợp. La Tố bảo nữ chưởng quỹ cắt ra số vải đủ làm hai bộ y phục. Lại mua thêm vải vóc cấp Triệu mẫu cùng hai hài tử ở nhà, bản thân nàng thì chọn loại vải có màu sắc hơi tối. Không còn cách nào, làm một quả phụ, màu sắc có thể lựa chọn đích xác có hạn. Mua vải vóc xong, nàng nghĩ sắp tới còn muốn đi La gia thôn một chuyến đón La Tiểu Hổ đến học bài, cho nên dứt khoát mua thêm vải cấp La gia bên kia may y phục. Như vậy một phen tính xuống, ước chừng tiêu hết gần ba trăm đồng tiền. Làm cho gương mặt nữ chưởng quỹ tươi rói như hoa. Cứ tưởng người đến là một nông phụ nghèo kiết hủ lậu, không ngờ lại là một chân nhân bất lộ tướng. *************** Ra tiệm vải, La Tố thuận đường đi đến thư quán bên cạnh mua văn phòng tứ bảo. Nàng đã xem qua văn phòng tứ bảo của Triệu Từ, ngòi bút kia đều mòn rớt mất chút lông, nghiên mực cũng hết sức giản dị, trước kia ở trong nhà cũng liền thôi, nhưng là hiện giờ đến học viện học bài, không thể thiếu được việc kết giao với một vài bằng hữu. Những người đó mặc kệ là lúc nào, chắc chắn sẽ luôn trông mặt mà bắt hình dong. Triệu Từ bị người khác nhìn như vậy, khẳng định trong lòng sẽ có chút khó chịu. Cho nên nàng dứt khoát mua luôn cho hắn mua một bộ văn phòng tứ bảo. Sau khi tiến vào tiệm sách, La Tố rốt cuộc biết, vì sao lúc này người đọc sách lại tinh quý như vậy. Mẹ nó, sách vở nghiên mực đều đắt đỏ như vậy, chỉ có gia đình giàu có thể dùng được thường xuyên. Không tinh quý mới là lạ! La Tố trái chọn phải chọn, cuối cùng lựa ra một nghiên mực quy củ, còn mua thêm một cây bút lông tốt và rất nhiều giấy viết, chất lượng tốt hay kém đều mua. Lúc ra khỏi tiệm sách, một lượng bạc trong tay đã không còn. Nhìn đồ đạc trong tay, La Tố nhớ tới lúc trước nàng luôn ngửa cổ mắng lão thiên ~ hướng về giáo dục phí tổn quá cao, làm cho bao nhiêu người không đọc được sách, gánh nặng đường xa như thế nào. Hiện tại nghiêm túc xét lại mình, so với xã hội phong kiến này, lão thiên ~ hướng về giáo dục quả thực là vật đẹp giá thấp. Bao lớn bao nhỏ mua không thiếu này nọ, La Tố cũng không muốn tiếp tục đi dạo, thấy phía trước có một tửu lâu nhỏ, vừa vặn nhớ tới cá nhà mình qua hai tháng nữa có thể bắt ra từ trong ruộng. Ít nhất cũng phải vào mấy ngàn cân, nhà mình ăn không hết, chắc chắn phải đi tìm người mua, cho nên dứt khoát hướng tửu lâu kia tìm người hỏi một chút. Tửu lâu này ở đông phố, có chút khí khái. Người đến người đi, ăn mặc so với tây phố bên kia tốt hơn rất nhiều. La Tố đi đến cửa sau phòng bếp, gõ cửa, thật lâu mới thấy một nam nhân trung niên dáng vẻ bỉ ổi ra mở cửa. Bên trong còn loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện, tựa hồ có chút quen tai. Sau khi nam nhân trung niên bỉ ổi kia mở cửa, vốn có chút không kiên nhẫn, thấy đứng ngoài cửa là một tiểu nương tử dáng vẻ thủy linh, ánh mắt lập tức sáng lên: "Tiểu nương tử đây có chuyện gì sao?" Hắn vừa nói vừa liếc mắt đưa tình với La Tố. La Tố bị hắn nhìn toàn thân nổi da gà, trong lòng cảm thấy chán ghét. Nghĩ tới mục đích đến đây, nàng chịu đựng cảm giác ghê tởm nói: "Chủ nhân nơi này là ai vậy, nhà ta có chút cá tươi, qua tháng có thể thu, xin hỏi quý tiệm có muốn mua hay không, giá tiền tiện nghi hơn so với giá thị trường." Nam nhân trung niên kia không biết có nghe vào tai hay không, hắn ta sờ sờ cái cằm, mắt nhìn chằm chằm vào váy La Tố, cười nói: "Chuyện này từ từ nói, trước tiên ngươi cứ tiến vào trong đi." "Không cần đâu, nói ở cửa cũng như nhau mà, phòng bếp là nơi quan trọng, ta là một ngoại nhân đi vào không tốt." Nhìn dáng vẻ người nam nhân này như vậy, nàng cảm thấy vẫn không nên đi vào thì tốt hơn. Nam nhân kia lập tức nổi giận: "Cho ngươi đi vào là nể mặt ngươi, ngươi còn lo lắng cái gì, chẳng lẽ sợ bên trong có người ăn ngươi?" La Tố đang muốn nói chuyện, thì thấy một bóng dáng quen thuộc từ bên trong đi ra, đúng là Hoa Nhị cô. Chỉ thấy Hoa Nhị cô đang cùng một người đầu bếp mập mạp nói cười, mơ hồ nghe thấy là ngày mai bắt đầu làm việc gì gì đó. Lúc bà ta đi ra, nhìn La Tố một cái, hai mắt trợn lên, lỗ mũi hếch lên trời rồi lắc eo đi lướt qua. "Ngươi nhìn cái gì vậy, mau nói chuyện đi!" Nam nhân trung niên kia thấy La Tố nãy giờ không nói gì, thì không kiên nhẫn, giọng nói cũng thập phần không tốt. La Tố thấy thế, cắn răng một cái, nghĩ tới làm ăn không thành coi như xong, không nên đưa dê vào miệng cọp. Liền cười nói: "Tính, ta thấy ngài cũng rất bận, vậy ta liền không trì hoãn, người nhà ta còn ở bên ngoài chờ ta đâu." Nói xong chuẩn bị bỏ đi. Không nghĩ mới đi một bước, cánh tay đã bị người kéo lại. Nam nhân kia nói: "Ngươi đây là đang đùa giỡn gia hả?" "Ngươi làm gì vậy hả, mau buông tay." La Tố không nhịn được kêu lên. Thật tốt đến nói chuyện làm ăn, có thể nói thì nói, không thể nói coi như xong. Đằng này lại kiếm cớ bắt nạt người, tưởng nàng dễ bị khi dễ sao. Hoa Nhị cô đi trước một đoạn, nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn lại, thấy cánh tay La Tố bị nam nhân bắt được, mặt bà ta liền biến sắc, do dự một chút, rồi đi tới. Trực tiếp kéo cánh tay La Tố: "Ngươi còn ở lại chỗ này nề mề cái gì hả, bà bà ngươi còn đang ở nhà chờ ngươi đi về làm việc đâu. Đừng có ở chỗ này pha trò lười biếng." La Tố chưa bao giờ cảm thấy Hoa Nhị cô xinh đẹp như lúc này, vội vàng nương theo lời bà ta nói: "Ta cũng muốn trở về, chỉ là vị này không cho đi." Hoa Nhị cô nhìn nam nhân kia nói: "Vị đại huynh đệ này, ngươi đừng làm khó dễ tiểu nương tử này, trong nhà nàng ta có người làm tú tài, còn có quân nhân đấy. Nếu nàng ta đã làm ra chuyện gì đắc tội, còn thỉnh ngươi đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, bỏ qua cho nàng." Nam nhân kia vốn cho rằng La Tố là một tiểu nương tử dễ khi dễ, muốn nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi, không nghĩ tới lại là cái xương khó gặm, lập tức nghẹn một ngụm khí, chỉ Hoa Nhị cô nói: "Là nàng ta quyến rũ ta trước, ngươi chớ xen vào việc của người khác, sớm cút đi, bằng không việc làm ban nãy cũng đừng nghĩ nữa." La Tố nghe vậy thầm nói không xong. Xem dáng vẻ vừa rồi của Hoa Nhị cô ắt hẳn là muốn làm việc ở nơi này. Nếu Hoa Nhị cô thực sự mặc kệ nàng, nàng một thân một mình rơi vào trong tay nam nhân này, không tránh khỏi có chút phiền toái. Mặc dù nàng cũng có chút công phu quyền cước, bất quá gặp phải loại nam nhân có khí lực này, chỉ sợ cũng chiếm không được chỗ tốt. Hơn nữa chuyện này mà nháo lớn, nàng có trăm cái miệng cũng không thể nói rõ ràng. La Tố bên này đang lo lắng, âm thầm tính kế, thì nghe thấy Hoa Nhị cô hét to một tiếng: "Nương ngươi cút đi, ngươi nghĩ lão nương thèm muốn công việc chó má này của các ngươi, ngươi bắt nạt một tiểu nương tử, còn dám dương oai. Con bà ngươi, bắt nạt Triệu gia thôn chúng ta không có người à, nói cho ngươi biết, ta Triệu gia thôn đều chung một vị tổ tông, nếu ai bắt nạt người Triệu gia thôn, thì phải hỏi tất cả thôn dân Triệu gia thôn chúng ta một tiếng. Ngươi còn không mau buông tay, nếu không thì không xong với lão nương!" Nói xong bà ta đi nhặt một cây côn gỗ lao tới. Thân hình bà ta mập mạp, trên mặt đầy nét dữ tợn, quyết liều đến cùng khiến người người hết sức kinh sợ. Nam nhân trung niên kia không nghĩ tới Hoa Nhị cô đột nhiên bộc phát, kinh hãi một phen, theo bản năng buông lỏng tay. La Tố nhanh chóng giật lại tay chạy ra một đoạn xa, nhặt một cục gạch từ trên mặt đất lên: "Nương ngươi cút đi, lão nương liều mạng với ngươi." Ban đầu cứ tưởng nàng là một tiểu nương tử nhu nhược, không ngờ tới lại là phụ một nhân lỗ mãng, nam nhân trung niên kia lo lắng xảy ra chuyện lớn, chỉ trừng hai người một cái, liền đem cửa sau đóng lại. Thấy tình hình như vậy, trong lòng La Tố thả lỏng, ném gạch trong tay xuống đất, cười ha hả nhìn Hoa Nhị cô nói: "Nhị cô, đa tạ ngươi vừa rồi giúp đỡ ta. Ân tình này của ngươi, ta nhớ kỹ. Về sau nhất định trả lại ngươi." "Hừ." Hoa Nhị cô chửi thề một tiếng, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ nói: "Lão nương không nghĩ làm mất mặt Triệu gia thôn ta. Một quả phụ như ngươi, đi ra câu tam đáp tứ làm gì, nếu không phải lúc nãy ngươi nháo ra như vậy, công việc kiếm cơm của lão nương sẽ không mất. Đây chính là hảo tiểu nhị a, một tháng kiếm được mấy chục văn tiền đấy, còn bao một bữa cơm, vậy mà đã không cánh mà bay" Càng nói càng tức, bà ta dứt khoát xoay người bỏ đi, không thèm để ý tới La Tố. Dáng vẻ Hoa Nhị cô mắng chửi người không nói đạo lý như vậy, trước kia La Tố là thập phần chán ghét, nhưng từ lần trước nghe được chuyện cũ của Hoa Nhị cô, trong lòng nàng cũng vơi dần hiểu lầm và chán ghét. Hôm nay xảy ra chuyện này, nàng cảm kích vô cùng, ngược lại cảm thấy bà ta nói năng chua ngoa tâm đậu phụ như vậy hết sức đáng yêu, nhanh chóng nhấc theo đồ đuổi theo. "Ai nha nhị cô, chờ ta một chút a." Việc làm ăn không có nói thành, lại gặp loại chuyện như vậy, La Tố cũng mất tâm tư đi tìm mối làm ăn, nghĩ bụng thời điểm vào thành giao hàng lần sau, sẽ tìm tiếp. Bất quá lần sau, nàng sẽ không đi một mình, vẫn là rủ bà bà đi cùng mới tốt. Nếu không được thì gọi lão cha đi cùng. Lúc này đây, nàng thật sự đã được thể nghiệm vai diễn nữ tử cổ đại yếu thế, cũng không dám ôm tâm lý may mắn nữa. Tâm tình Hoa Nhị cô không tốt, sau khi ngồi trên xe bò, một mực không để ý tới người khác. Ngược lại La Tố lấy ra rất nhiều đồ, khiến đoàn người tò mò. Thấy La Tố mua y phục của nam nhân cùng giấy và bút mực, thì biết là mua cho Triệu Từ. La Tố vội vàng giải thích, nói là Triệu mẫu bảo nàng vào thành mua. Hiện nay Nhị đệ nhập học, sợ hắn bị người khác coi thường. Mọi người trầm trồ khen nàng là người hiểu chuyện hiếu thuận. La Tố cười ứng phó vài câu, mãi cho đến khi xe vào trong thôn, đoàn người ai nấy tự đi về nhà mình, nàng mới tìm được cơ hội đi cùng Hoa Nhị cô. "Nhị cô, ngươi không cần lo lắng, đợi lúa trong ruộng nhà ta mọc ra lần này, ngươi cũng biết biện pháp nhà ta làm tốt thế nào rồi đấy. Về sau nhà ai cũng có thể loại lúa, nuôi cá, sẽ không còn buồn ăn buồn xuyên a. Hơn nữa ngươi đây không phải là có nấm mèo sao, trong nhà còn chưa đủ tiền tiêu?" Nàng biết, sau khi từ trong thôn loại nấm mèo, mỗi nhà mỗi hộ ngày qua tốt lên rất nhiều. Dù sao hiện tại nàng biết không còn ai đói bụng. Sắc mặt bọn nhỏ tươi tắn sáng sủa hơn lúc trước rất nhiều. Một tháng cũng có thể ăn được một bữa thịt. Hoa Nhị cô không muốn để ý tới nàng, lại không chịu nổi nàng líu ríu bên tai, đành phải nói: "Đừng tưởng rằng lão nương giúp ngươi chính là thích ngươi, ta đây là thấy ngươi là người Triệu gia thôn ta. Bằng không ai thèm để ý tới ngươi a. Hơn nữa, ai hiềm khích bạc nhiều a, vào tuổi này của ta, phàm là còn có thể làm việc, sẽ không ngồi ở nhà mà đi làm kiếm tiền. Được rồi được rồi, ngươi mau chóng về nhà đi, đỡ phải để bà bà ngươi thấy được. Ta rất không muốn nhìn thấy bà ta." Nhiều năm đã trôi qua, mà trong lòng vẫn còn ghi hận chuyện hoành đao đoạt ái. Quả nhiên là tính tình sảng khoái. La Tố bán manh cười hì hì, nhấc theo đồ hướng phía nhà nàng mà đi. Hoa Nhị cô nhìn theo bóng lưng nàng, nghẹn họng, trong lòng thầm hận, sao số mạng bà lại thua kém cái người họ Tống kia. Người đàn bà đó chẳng những sinh được nhi tử, còn có được một người con dâu tốt như vậy. Lại nghĩ tới hai con rể không chịu thua kém nhà mình, một khẩu răng trong miệng vô tình bị bà cắn nát. *********** La Tố về đến nhà, liền đem vải vóc nhất nhất lấy ra. Triệu mẫu thấy nàng mua nhiều đồ cho nhi tử, lập tức kinh hỉ. Lại nói, người làm nương này, so ra còn không bằng đại tức phụ biết chiếu cố người đâu. Bà chỉ lo lắng nhi tử có bạc tiêu hay không, ăn có đủ no hay không, mà không để ý đến những thứ râu ria bên ngoài. Ai nghĩ tới đi thư viện đọc sách, mà còn bị người ta nâng cao đạp thấp a. "Nương, may vá thuêu thùa ta cũng biết, chẳng qua hiện nay còn phải chú ý điền lý, lại muốn chiếu cố hai hài tử đọc sách, nên không thể giúp được. Vả lại ta còn là một chị dâu góa, giúp Nhị đệ làm y phục cho, đến cùng cũng không tiện làm." La Tố đã sớm nghĩ ra một lý do đường hoàng. Tay nghề may vá của nàng cũng được xem là khá ổn, bất quá chưa từng làm qua y phục cổ đại bao giờ. La Đại Nha để lại ký ức cũng chỉ là may may vá vá, không có việc cắt may y phục, nên chỉ có thể kiếm cớ đem việc này đẩy lên người Triệu mẫu. Triệu mẫu nghe vậy cảm thấy thập phần có lý: "Hai mắt ta cũng không còn tốt. Chẳng bằng chúng ta tìm người may giúp. Làm sớm xong sớm, chuyến hàng sau cũng tiện đường mang đến cho Nhị đệ ngươi." La Tố lại đem khúc vải màu xanh thẫm mới mua về ướm lên người Triệu mẫu: "Nương, màu vải này đẹp mắt, còn tinh xảo nữa. Để người ta thêu lên một vài hoạ tiết gì đó, khẳng định đẹp mắt." "Ai nha, còn mua vải cho ta." Triệu mẫu vui vô cùng, yêu thích không buông tay vuốt ve khúc vải. Lúc thành thân bà cũng từng mua một khúc vải tốt may một bộ y phục. Về sau đều là mặc lại đồ cũ, vá lại vá. "Ta đã từng này tuổi rồi, không cần phải phí tiền mua cho ta a." La Tố biết lão nhân đều là khẩu thị tâm phi. Ngoài miệng nói là vậy, trong lòng thì lại rất vui vẻ đâu. Biết là biết vậy nhưng nàng vẫn mở miệng dỗ dành nói: "Nương người còn trẻ đâu, xuyên bộ y phục này vào, lại còn trẻ ra mấy tuổi, rồi đi ra ngoài, chắc chắn người ta không đoán được tuổi thật của người đâu. Nhà ta hiện tại điều kiện tốt, cũng là lúc nên hiếu thuận người, người liền thanh thản an ổn hưởng phúc đi. Sau này Nhị đệ có tiền đồ, nương chính là quan gia lão phu nhân." Một buổi nói chuyện xuống, đem Triệu mẫu vốn đang cao hứng biến thành run rẩy, chảy nước mắt. Bà cầm La Tố tay nói: “ Là ta mệnh tốt, mới tìm được hảo tức phụ như ngươi. Thật sự là một con dâu tri kỷ ngoan hiền." La Tố một phen thẹn thùng cười. Hai hài tử chơi đùa ở bên ngoài trở về, biết đại tẩu muốn làm quần áo mới cho mình, vội quấn quít lấy La Tố làm nũng cười đùa một trận. Nhìn bầu không khí vui vẻ trong nhà La Tố nghĩ, nơi này mặc dù nghèo khó lạc hậu, nhưng con người chất phác tột cùng a. Chỉ cần được ăn no mặc ấm, mọi người liền thỏa mãn, liền cao hứng. Không có ai dễ dàng thỏa mãn hơn họ, không có ước mong nào xót xa cảm động hơn. Để lưu lại những khoảnh khắc đẹp đẽ này, nàng nguyện ý dốc hết sở học, giúp bọn họ được sống những ngày giàu có. Thừa dịp bầu không khí trong nhà tốt đẹp, trong lúc ăn cơm trưa, La Tố nói với Triệu mẫu chuyện đón đệ đệ La Tiểu Hổ nhà nàng tới đây học bài. Nàng muốn quang minh chính đại giúp đỡ người nhà mẹ đẻ, bất quá ở phương diện này, nàng cũng nguyện ý tôn trọng ý kiến người trong nhà, hy vọng có thể thuyết phục người nhà chồng đồng ý. Như vậy cũng sẽ không làm tổn thương tình cảm hai nhà, tiểu Hổ đến đây cũng có thể tự tại thoải mái hơn. Triệu mẫu còn chưa nói lời nào, Triệu Lâm đã vui vẻ ra mặt. Hắn cùng La Tiểu Hổ có quan hệ tốt nhất, cả ngày học bài cùng muội muội Triệu Mộc Miên, cảm thấy thập phần không có ý nghĩa. Nếu tiểu Hổ đến đây, vậy liền có thêm một người bạn để chơi đùa. Triệu mẫu nói: "Chỉ sợ cha mẹ ngươi không bỏ được." Nói thật, trong lòng bà có chút không thoải mái. Dù sao này mười dặm bát thôn, chưa từng có nhà chồng nào đón người nhà mẹ đẻ đến ở. Cũng không phải là không bỏ được vài ngụm lương thực kia, chẳng qua là cảm thấy làm như vậy khó coi, không hợp quy củ. La Tố biết bà bà đây là đang viện cớ, nhưng nàng làm bộ như không biết, cười nói: "Không bỏ được cũng phải cam lòng cho đi. Hiện giờ tiểu Lâm và tiểu Miên đều đã biết chữ, tuổi tác của tiểu Hổ cùng tiểu Lâm cũng không sai biệt lắm, còn chưa biết chữ đâu. Ta nghĩ mang một người là mang, mang hai người cũng là mang, dứt khoát đều dẫn theo dạy chữ. Nếu như nương đồng ý, ta liền trở về đón tiểu Hổ sang đây. Hàng ngày lúc không học bài, hắn cũng có thể làm chút việc phụ giúp trong nhà. " "Ngươi nói cái gì vậy, đến cửa chính là khách, sao có thể để huynh đệ nhà mẹ đẻ ngươi làm việc chứ." Triệu mẫu liên tục khoát tay. La Tố cười nói: "Hắn cũng chỉ đến đây ở một tháng, quay đầu lại bận việc bên trong đồng ruộng, ta cũng chẳng có thời gian dạy dỗ cái gì, còn phải bận việc của mình. Đến lúc đó cũng phải đưa hắn về nhà." Nghe được chỉ là ở một tháng, Triệu mẫu lúc này mới dãn mi. Dù sao đến lúc đó liền nói là đến thăm người thân, ở lại đây chơi nhiều chút ngày giờ mà thôi, ngoại nhân hỏi tới cũng không nói được cái gì. Bà cười nói: "Như vậy ngươi an bài là tốt rồi, ta cũng không biết chữ hiểu mấy chuyện học bài này, đều để ngươi làm chủ." Trong lòng La Tố mừng thầm, cười gắp thức ăn cho Triệu mẫu: "Ta thay mặt tiểu Hổ cảm tạ nương, ngày mai ta đi về nhà mẹ đẻ đón người đến." "Chao ôi, hành." Triệu mẫu cười ha hả đáp ứng. Lần trở về này đúng lúc không thuê được xe bò, La Tố đành phải cùng Triệu Lâm xuất phát sớm hơn một chút. Cầm theo bánh rán ăn ở trên đường. Triệu Lâm tỏ ra hết sức hưng phấn, trên đường đi còn đọc cho La Tố nghe một đoạn trong thiên tự văn mà La Tố cải biên. Lại đem quyển sách vỡ lòng đọc thuộc lòng một lần. Nghĩ tới không lâu trước đây đứa nhỏ này còn là một hùng hài tử cái gì cũng không hiểu, hiện giờ vậy mà biết đọc sách viết chữ, trong lòng La Tố hết sức thỏa mãn, rất có cảm giác thành tựu. Nàng chẹp miệng, nếu ở thời đại trước kia công tác trong ngành giáo dục, không chừng nàng có thể trở thành một ngôi sao sáng chói, nổi danh khắp thiên hạ. Thời gian đi đường dài, nàng đem cách cộng nhẩm và bảng cửu chương chuẩn bị cho chương trình học về sau dạy trước cho hắn một lần. Có lẽ là do gấp rút lên đường, bốn bề yên tĩnh, lại là đang dã ngoại, Triệu Lâm học thập phần vào đầu, tiếp thu còn nhanh hơn khi ở trong nhà. Sau khi nghe La Tố đọc một lần, hắn đi theo đọc thuộc mấy lần, lúc gần đến La gia thôn, đã thuộc nằm lòng. Nhìn xem đến đứa nhỏ này đúng là được ông trời ưu ái. Bình thường chỉ là không chịu hảo hảo học hành mà thôi, bây giờ nghiêm túc, thật sự rất có thiên phú. La Tố thầm nghĩ, đợi nàng đem kiến thức nền tảng đều dạy hết, lúc đó sẽ có tiếng cũng có miếng cấp Triệu Lâm tìm vị tiên sinh. Không chừng về sau Triệu gia có thể xuất hiện hai tú tài đâu. ************ "Sao hôm nay ngươi lại về đây?" La mẫu ở đồng ruộng nghe thấy tiếng thét to, cùng La Lão Căn khiêng nông cụ trở về nhà, quả nhiên thấy khuê nữ nhà mình ngồi ở cửa tiểu viện, kinh ngạc hỏi. Triệu Lâm đang cùng La Tiểu Hổ chơi đùa ở bên cạnh, thấy có người đến, ngoan ngoãn lên tiếng chào. La mẫu nhìn Triệu Lâm, cảm thấy hắn có chút không giống với lần gặp mặt trước, lại không thể nói rõ khác nhau ở chỗ nào. Bà cũng không để ý, vội vàng mở cửa cổng, dẫn khuê nữ vào trong nhà. La Lão Căn cũng hết sức cao hứng, đưa cho La Tiểu Hổ vài văn tiền dặn hắn vào trong thôn đi một vòng, xem có nhà ai bán thịt cá, thì mua một chút mang về. La Tiểu Hổ vội vàng kéo Triệu Lâm cười hì hì chạy ra ngoài. "Đứa nhỏ này, chính là dã đâu." La mẫu cười nói một câu. La Tố vào trong nhà, trực tiếp lấy ra vải vóc, cấp hai người khoa tay múa chân. La mẫu kinh hãi vô cùng: "Này phải hoa bao nhiêu bạc a, thật sự là không biết sống qua ngày. Ta lại xuyên không được." Quay đầu thấy La Lão Căn đang cao hứng cầm vải ướm ướm trên người, cơn tức xông lên não. La Tố cao hứng nói: "Đều đã mua đâu, chắc chắn các ngài mặc sẽ không ngắn. Chỉ là thường ngày ta cũng không có thời gian rảnh rỗi thiêu thùa may vá, nên chỉ có thể mang tới để nương tự mình làm." La mẫu điểm điểm cái trán nàng: "Ngươi cũng đừng nói lời dễ nghe, ta là nương ngươi, nắm rõ tính tình ngươi trong lòng bàn tay. Ngươi có bao giờ chịu ngồi một chỗ thêu thùa." Bà nói một cách cây ngay không sợ chết đứng, cũng không phải là bà không muốn dạy, mà là khuê nữ không chịu học. Bà ngược lại đã quên lúc trước nhìn thấy tay khuê nữ bị kim đâm đau lòng mới không cho nàng học. La Lão Căn ngược lại vui vẻ sung sướng, cảm thấy ông thật là có phúc khí, có một người nữ nhi ngoan ngoãn hiếu thuận như vậy. Hiện tại còn được hưởng phúc khí của nữ nhi, có thể mặc một bộ quần áo mới. Nhịn không được đưa tay sờ soạng khúc vải thêm vài cái, liền bị La mẫu dùng một bàn tay gạt ra."Tay ngươi thô, chớ đem khúc vải cấp sờ hư. Quay đầu lại ta làm cho ngươi một chiếc áo lạ mắt, để tới lễ mừng năm thì xuyên." La Lão Căn lập tức vui vẻ gật đầu liên tục, hận không thể biến hôm nay thành lễ mừng năm mới, mặc quần áo mới tản bộ ở bên ngoài một vòng. Nếu gặp người nào hỏi, liền ưỡn ngực nói với người ta, đây là khuê nữ mua. Khuê nữ nhà ai có cái hiếu tâm này? Khuê nữ La Lão Căn ta chính là hiếu thuận với ta như vậy. Thừa dịp hai lão cao hứng, La Tố cũng không giấu diếm, trực tiếp nói ra mục đích khác của chuyến đi này. "Cha nương, ta muốn đón tiểu Hổ đến Triệu gia thôn trụ một vài ngày, đi theo hai tử bên đó học bài." Hai vợ chồng vừa nghe lời này, lập tức đều ngây ngẩn cả người. La Lão Căn không cười được, nghiêm mặt nói: "Nói bậy! Huynh đệ nhà ai lại theo tỷ tỷ đến ở nhà chồng, nhà ta không thể làm chuyện mất mặt này a." La mẫu cũng vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, bà bà ngươi bên kia cũng sẽ không cao hứng." Đã mua vải cho nhà mẹ đẻ làm y phục, còn mang đệ đệ về nhà chồng ở, nhà ai cũng sẽ mất hứng. "Bà bà ta bên kia chính là hết sức vui vẻ. Bà ấy cũng không phải là người hẹp hòi. Mà tiểu Hổ cũng chẳng phải ở lâu, chỉ ở một vài ngày mà thôi. Đợi qua mấy ngày điền lý hết bận, ta sẽ đưa tiểu Hổ trở về. Cha nương, các ngài cũng đừng cố chấp, hãy nghe ta nói hết. Các ngài cũng biết, nhà chúng ta bên kia có tiểu thúc là tú tài, kia học vấn so với phu tử dạy trong tư thục còn tốt hơn nhiều. Ta ở Triệu gia mấy ngày này, cũng được tiểu thúc chỉ điểm cho một thời gian, cho nên ta cũng nhận được mấy chữ. Ta nghĩ so với việc hoa tiền bạc cho tiểu Hổ đi tư thục đọc sách, không bằng để tiểu Hổ đi theo ta học chữ trước, chờ học giỏi lại tìm tiên sinh, đến lúc đó tiên sinh cũng yêu quý hắn hơn." Dù sao có Triệu Từ làm bia chắn, nàng không lo lắng lời nói dối này bị vạch trần. La mẫu cau mày nói: "Ngươi thân là một tẩu tử góa, sao lại có thể cùng tiểu thúc học chữ." "Ai da, nương, người đây đang nghĩ cái gì vậy." La Tố nóng nảy: "Không phải là có đợt tiểu thúc ta bệnh nặng nằm ở trên giường sao, ta giúp đỡ bà bà chiếu cố hắn, này thừa dịp có cơ hội, cũng học được một thời gian. Hơn nữa ta còn phát hiện ra mình rất thông minh, vừa học liền biết. Tiểu thúc nhà ta cũng nói ta nếu là một người nam tử, học vấn chỉ sợ không thấp đâu." "Hồi nhỏ ngươi đúng là một hài tử thông minh." La mẫu mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo nói. Ngược lại đem cố kỵ lúc trước để qua một bên. La Lão Căn cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Vẫn là không tốt, nếu là đi, sẽ bị người ta buông lời dèm pha." "Có chuyện gì mà nói cơ chứ. Hiện nay mọi người trong thôn đều đi theo chúng ta loại nấm mèo đâu. Ai dám nói xấu? Nếu bọn họ nói chúng ta không nghe là được rồi. Là tiền đồ của tiểu Hổ quan trọng, hay là mặt mũi các ngài quan trọng hơn? Bà bà ta đều đã lên tiếng đồng ý, các ngài ngược lại sợ nọ sợ kia, so ra còn không quan tâm tiểu Hổ bằng bà bà ta đâu." La Tố dùng phép khích tướng. La Lão Căn lập tức thay đổi sắc mặt: "Nói linh tinh gì vậy, ta đây không phải là lo lắng cho ngươi sao?" Trên mặt La mẫu cũng là tràn đầy do dự. La Tố nói: "Nếu ngài thực sự lo lắng bị người ta nói xấu, thì lát nữa ta mang theo tiểu Hổ trở về, liền cấp ta thêm chút lương thực mang về, xem như khẩu phần lương thực của tiểu Hổ. Người ta thấy mang theo lương thực đến, còn có thể nói nhàn thoại cái gì a? Triệu gia mặc dù nghèo, cấp một gian phòng cho tiểu Hổ trụ tổng sẽ không tính toán chi ly." Nghe khuê nữ nhà mình nói ra biện pháp này, lo lắng trong lòng La Lão Căn cùng La mẫu cũng mất. La mẫu chần chừ nói: "Đây cũng là chuyện tốt, đợi tí nữa hỏi tiểu Hổ một chút liền được rồi. Đây là tấm da trâu lợi hại, chỉ sợ mang đến cho ngươi phiền toái." La Tố cười híp mắt nói: "Đó là thân huynh đệ có tiếng cũng có miếng của ta đâu, ta còn so đo những thứ này." Đợi La Tiểu Hổ mua thịt cá trở về, La Tố liền đem việc này nói cho La Tiểu Hổ biết. La Tiểu Hổ cười ha hả nói: "Đệ đã sớm biết, tiểu Lâm đã nói với đệ từ ban sáng, đệ cũng đã đồng ý, bọn đệ là hảo huynh đệ. Hảo huynh đệ có khổ cùng nhau chịu." La mẫu thấy thế dở khóc dở cười: "Đứa nhỏ này ngược lại tự làm chủ cho mình đâu, còn coi chuyện đoc sách là chịu khổ, ta nhưng không trông cậy vào hắn có thể học giỏi." Tuy nói ngày thường hắn hay khiến bà tức giận hận không thể hung hăng đánh cho hắn một trận nên thân, ngày nào cũng mắng hắn, ghét bỏ cùng cứt chó thối giống nhau. Nhưng đến khi nhi tử phải rời xa nhà hơn một tháng, trong lòng lại là vô vàn không nỡ. La mẫu cơ hồ đỏ hồng mắt thu thập hành lý cho La Tiểu Hổ. Nhìn theo dáng vẻ nhi tử không tim không phổi cõng tiểu tay nải vui vẻ tươi cười, bà giận đến mức không nói ra lời. Chắc đời trước tạo nghiệt quá nhiều, nên mới sinh ra một tiểu súc sinh đến chọc bà tức chết như vậy. Kéo tay La Tiểu Hổ dặn dò một phen, bảo hắn chịu khó học hành, còn dặn hắn ngoan ngoãn nghe lời, hảo hảo học bài, đừng mang phiền toái đến cho tỷ tỷ. La Tiểu Hổ nóng lòng muốn đi ngay lập tức, mặc kệ nương mình lảm nhảm cái gì, nhất nhất đều đáp ứng. Chờ La mẫu buông lỏng tay, liền vội vàng kéo Triệu Lâm trèo lên xe bò. La Lão Căn đã sớm đem lương thực cùng nấm mèo chuẩn bị tốt phóng lên xe bò, bản thân ông cũng trèo lên xe, đánh xe bò đưa bọn nhỏ về Triệu gia thôn. Thấy La mẫu đứng ở cửa thôn vẫy vẫy tay, La Tố không khỏi mủi lòng. Trước kia nàng đi vào trong thành phố học bài, mỗi lần ra thôn, nãi nãi đều đứng dưới gốc cây đại thụ vẫy tay tiễn nàng, đến lúc đi thật xa, nàng vẫn còn mơ hồ nhìn thấy một người đứng ở nơi đó. Nàng nghĩ, về sau nếu có cơ hội, nàng muốn sống ở nhà mẹ đẻ. Dù sao nàng ở Triệu gia cũng không được vài năm nữa. Sớm muộn gì cũng phải quay về nhà mẹ đẻ. Đến lúc đó nhất định phải càng thêm hiếu thuận cha mẹ. Mỗi một vị trưởng bối, đều đáng giá thật lòng kính yêu. *************** Sau khi La Lão Căn đến Triệu gia, không tránh được lại là một phen khách sáo. Triệu mẫu tự nhiên cũng theo đà trò chuyện khách khí một hồi, đẩy tới đẩy đi. Đẩy xong rồi, hai bên đều hoan hoan hỉ hỉ. La Lão Căn trèo lên xe bò rời đi. Lúc sắp đi ông cầm lấy roi hướng La Tiểu Hổ vung vài cái: "Nếu không nghe lời, cẩn thận lão tử quất ngươi." La Tiểu Hổ là một đứa nhỏ nghịch ngợm, nhiều lần bị La Lão Căn dùng roi dạy dỗ, tuyệt không thấy sợ. Lại biết lúc này đang ở Triệu gia, lão cha có tức cũng sẽ không thật sự động thủ, nên không chỉ không sợ hãi, còn trốn ra sau lưng La Tố làm mặt quỷ, chọc La Lão Căn tức giận lại không dám phát ra, chỉ nói nếu hắn không chịu nghe lời thì sẽ đến đón về ngay. Những lời này ngược lại hữu dụng hơn việc vung roi đe dọa nhiều. La Tiểu Hổ vội vàng đứng thẳng lưng, trưng ra bộ dáng thành thật. La Tố thích thú nhìn dáng vẻ cơ trí này của hắn. Hài tử thành thật mặc dù nhu thuận nghe lời, nhưng về sau chắc chắn sẽ bị chịu thiệt thòi. Tiểu Hổ thông minh như vậy, nếu được đọc sách biết chữ, thấu hiểu đạo lý, biết thu phóng tính tình, về sau làm người thương nhân thì không còn gì tốt hơn. Trong sĩ nông công thương thương nhân đứng ở vị trí cuối cùng, nhưng bọn họ lại sống giàu có, có thực mới vực được đạo. Đám người bị rơi vào đói cảnh khốn cùng chẳng phải đều là những anh nông dân đứng hàng thứ hai sao. Có cốt khí đương nhiên tốt, nhưng ở trước mặt bánh mì, hết thảy đều là giả tạo. Triệu gia có thêm La Tiểu Hổ, bỗng chốc náo nhiệt lên rất nhiều. Triệu mẫu vốn đã thích nam hài, miệng tiểu Hổ lại ngọt, hay nói lời xu nịnh khiến bà càng thêm yêu thích. Ngày thường làm đồ ăn vặt cho bọn nhỏ đỡ thèm. Chưa từng thiếu tiểu Hổ một phần nào. Không thể không nói, những ngày ở Triệu gia, La Tiểu Hổ cảm thấy thật sự sống rất tốt. Chỉ có một điều không tốt, chính là ngày ngày đêm đêm phải học bài. Hắn học chữ muộn hơn Triệu Lâm, muốn theo kịp tiến độ là điều không dễ dàng. La Tố nghĩ đến tháng sau còn phải bận việc đồng áng, nên chỉ có thể đưa tiểu Hổ đi vào khuôn khổ, bắt hắn học ngày học đêm. Tục ngữ nói, chăn heo phải nuôi một đôi, lời này đặt ở trong mặt học tập mà nói cũng là hết sức thích hợp. Hàng ngày nàng cho Triệu Lâm cùng La Tiểu Hổ thi thố với nhau, khơi dậy ý chí chiến đấu của hai hài tử. Đến cuối cùng, Triệu Mộc Miên là người học chậm nhất. Nàng mặc dù nghiêm túc học hành, năng lực học tập lại kém hơn một chút. Bất quá chữ viết viết ra ngược lại tinh tế hơn hẳn hai nam hài. La Tố cuối cùng điều chỉnh lại cách dạy học, để hai nam hài tử học cùng một khóa, sau đó lại dành ra thời gian riêng dạy Triệu Mộc Miên. Dù sao nữ tử không cần thiết phải học nhiều văn chương, chỉ cần biết chữ biết viết, biết lựa lời mà nói, đã là đủ. Nàng cũng không muốn gây áp lực cho Triệu Mộc Miên. Trong lúc đó hảo hai kiện áo choàng làm cho Triệu Từ cũng đã xong, La Tố quan sát một chút, phát hiện từng mũi kim đường chỉ thẳng đều tăm tắp, chẳng khác gì dùng máy may may ra. Triệu mẫu hết sức cao hứng, gấp lại gọn gàng, lại đem giấy và bút mực La Tố mua lúc trước gói gọn cực kỳ cẩn thận, đặt ở trong giỏ xách, chuẩn bị đưa đến thư viện trong thị trấn. La Tố nghe Triệu mẫu nhắc tới thức ăn ở thư viện kia không tốt, lại làm thêm một chén cá muối mang theo, để ngày thường hắn cũng nếm được chút đồ ăn mặn. ***************** Triệu Từ ở trong thư viện đã hơn nửa tháng, mặc dù là nửa đường mà đến, nhưng tính cách hắn hết sức hảo, thái độ làm người cũng rất tốt, cho nên có không ít hảo đồng học. Bất quá cũng có vài người thấy hắn hay chép sách thuê, không có sách để đọc, ăn mặc nghèo kiết hủ lậu, trong bụng không thích, cho nên không muốn cùng hắn lui tới. Triệu Từ cũng không có hứng thú đi lấy lòng người ta. Trong suy nghĩ của hắn bằng hữu quý ở tinh, không tại nhiều. Dù là hời hợt kết giao, cũng cần phải có chí hướng và hứng thú hợp nhau. Nếu người khác ghét bỏ mình, dù có kết giao, cũng giúp không được cái gì, không khéo sau này còn làm mình xấu mặt. "Văn Độ, kỳ thi Hương năm nay huynh đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?" Một tú tài trẻ tuổi mặc trường bào màu trắng ngà ngồi ở bên cửa sổ hỏi Triệu Từ đang ôn thư. Triệu Từ ngẩng đầu, ôn hòa cười nói: "Lương Bình huynh quá coi trọng ta rồi, một ngày chưa vào trường thi, một ngày không dám nói thỏa đáng. Nghe nói kỳ thi Hương năm ngoái, đã cho ra rất nhiều tài tử. Hiện giờ đây là khai thêm ân khoa, chỉ sợ so với lần trước còn khó hơn." Tiết Lương Bình cảm khái nói: "Ngươi ngược lại có vận khí tốt, năm ngoái ngã bệnh bỏ lỡ khoa cử, lần này ngược lại bắt kịp ân khoa." "Đấy không phải là vận may của ta, mà là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, thương yêu sĩ tử chúng ta." Tiết Lương Bình phát giác lỡ lời, vội vàng chuyển đề tài: "Nói đến đây, hiện nay trong triều đúng là cần văn nhân chúng ta kiến công lập nghiệp tạo ra một mảnh tân khí tượng. Nghe thúc phụ ta nói, kỳ thi cử nhân mùa xuân lần trước, số người thi đỗ cực kỳ ít. Cũng không biết ân khoa lần này sẽ có an bài như thế nào." Lại nhìn Triệu Từ thở dài: "Lấy tài hoa của Văn Độ huynh, nếu lúc trước không bỏ lỡ kỳ thi, thì đã có thể trở thành cử nhân khóa đầu tiên của triều đình, không phải giống như lúc này." Triệu Từ ngược lại cảm thấy có cũng được mà không có cũng chẳng sao cười cười. Do thời do mệnh. Hắn cho tới bây giờ không vì chuyện đã qua mà làm ảnh hưởng tới tâm tình. Chỉ cười nói: "Chi bằng nói là ta cùng với các vị có duyên, nên mới cùng nhau tham dự một ân khoa." Tiết Lương Bình nghe vậy nở nụ cười. Hai người đang nói chuyện, thì thấy người gác cổng bên ngoài thư viện tiến vào thông báo, nói là có người nhà Triệu Từ tới. Triệu Từ vừa nghe, đoán chắc là mẫu thân cùng tẩu tử đến đây, trong lòng nhất thời vui sướng. Hắn vội chắp tay cáo biệt, rồi đi nhanh ra cửa chính thư viện. Đi được nửa đường, nghĩ tới nhà mình tẩu tử, cỗ cảm giác kỳ quái đã đè xuống đáy lòng kia lại xông lên, cả người có chút không được tự nhiên. Hắn sửa sang lại xiêm y trên người, chỉnh chỉnh lại khăn quấn trên đầu, rồi mới dùng vẻ mặt trấn tĩnh tự nhiên đi ra khỏi cửa. Triệu mẫu đứng cửa ở thư viện, xa xa nhìn thấy bóng dáng nhi tử nhà mình, vui vẻ cực kỳ. Đang muốn hô to, lại thấy nhóm học sinh tới tới lui lui bên cạnh, nuốt tiếng hô vào trong bụng. Chỉ đành lắc lắc tay áo chờ nhi tử mình đi đến. "Nương, tẩu tử." Gương mặt Triệu Từ hiện lên vẻ tôn kính gọi hai người một tiếng Triệu mẫu nói: "Những ngày này ngươi không ở nhà, ta luôn lo lắng đâu, vừa vặn đến thị trấn giao hàng, liền dẫn tẩu tử ngươi đến thăm ngươi một lát. Đúng rồi, còn mang đồ đến cho ngươi nữa." Triệu mẫu nhanh tay lật tấm vải xám che phủ trên giỏ ra, lộ ra đồ vật bên trong. Rõ ràng là quần áo cùng văn phòng tứ bảo. Triệu Từ kinh ngạc nói: "Sao lại mua những thứ này?" Cái này sợ rằng phải tiêu tốn không ít bạc. Trong lòng hắn xấu hổ. Nam nhi thân cao bảy thước, chưa từng làm gì vì người nhà. Ngược lại khiến cho mẫu thân tẩu tử và đệ muội phải tiêu phí tiền bạc vì mình. Triệu mẫu cười nói: "Vẫn là tẩu tử ngươi thông minh, biết ngươi tới thư viện đọc sách, không tránh được phải kết hữu giao bằng, làm thêm hai bộ hảo xiêm y cho ngươi. Còn có xấp giấy viết văn chương này, đều là tẩu tử ngươi tự mình đi mua. Ta ở đâu nghĩ ra mấy thứ này. Ngươi sau này có tiền đồ, không thể quên ân tình của tẩu tử ngươi." Ngay trước mặt La Tố, Triệu mẫu cũng nói ra mấy lời êm tai. La Tố vội vàng khoát tay, chỉ nói đấy đều là việc một tẩu tử cần phải làm. Triệu Từ nghe vậy trong lòng lại là một trận vui sướng, chỉ cảm thấy cả lồng ngực ấm áp dễ chịu. Nhưng lại càng thêm xấu hổ. Trong lúc nhất thời tâm tình càng thêm phức tạp. Cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ, chỉ có thể nói ra mấy chữ: "Triệu Từ đa tạ tẩu tử ." Nói xong gập người cảm ơn La Tố. "Không cần làm vậy." La Tố vội vàng ngăn hắn. "Ngươi chỉ cần để ý đọc sách thật giỏi là tốt rồi. Sau này ngươi có tiền đồ, cũng là phúc phận của cả nhà chúng ta." Nàng lại đem hộp gỗ trong tay đưa cho hắn, "Đây là cá muối đã làm tốt, hiện tại thời tiết mặc dù ấm áp, chỉ sợ cũng không để được mấy ngày, ngươi đừng không nỡ ăn, nhớ mau chóng ăn hết. Nếu gặp bạn cùng trường, cũng đưa cho người ta nếm một chút đồ ăn mới mẻ. Trái phải qua một tháng nữa nhà chúng ta sẽ có rất nhiều cá tươi để ăn, đây cũng chẳng phải món lạ gì." Triệu mẫu liên tục phụ họa: "Tẩu tử ngươi nói đúng, ở bên ngoài không cần nhớ tới trong nhà, lúc cần tiêu tiền thì phải tiêu, đừng tiết kiệm trong việc ăn uống." Triệu Từ cảm khái trong lòng, một lúc lâu mới nói: "Ta nhớ kỹ. Nương cùng tẩu tử cũng đừng lo lắng cho ta. Trong thư viện hết thảy đều tốt, bình thường chỉ ngồi đọc sách mà thôi, không quá mức vất vả. Ngược lại nương cùng tẩu tử ở nhà có rất nhiều chuyện phải làm, thập phần vất vả. Mong nương cùng tẩu tử bảo trọng thân thể." Triệu mẫu tự nhiên đáp ứng. Bà ngơ ngác nhìn nhi tử, cảm thấy dù nhìn thê nào cũng thấy không đủ. Nuôi gần hai mươi năm, hiện tại nhi tử đã trưởng thành rồi. ************** Bận rộn, một tháng đã trôi qua rất nhanh. Tháng năm rốt cuộc đã tới. Tám mẫu ruộng lúa nhà họ Triệu, đã sớm hấp dẫn ánh mắt của tất cả thôn nhân. Kể từ sau khi lúa trổ đòng, từng ngọn lúa trĩu hạt cong cong, lão tộc trưởng thường xuyên mang theo vài lão nhân đi qua xem xét, còn nhờ người trong thôn giúp đỡ trông nom, không được để cho trâu bò hay ai khác đem lúa này làm hỏng. Đợi đến khi lúa chín vàng óng một mảnh, tròng mắt của tất cả người dân trong thôn đều trừng lớn. Dải ruộng kia, lấp lánh một màu vàng cam chẳng khác gì chiếc chiếu vàng, càng nhìn càng khiến lòng người sinh yêu thích. Này lúa Triệu Thành tức phụ loại, có sức sống thật là mãnh liệt. Quan trọng nhất là, đám cá bột trong điền lý kia, vẫn còn sống nhăn. Nhìn sang thì thấy, bọn chúng đã dài bằng chiếc đũa. Bất quá lão tộc trưởng đã hạ lệnh, ngay cả hài tử nghịch ngợm nhất trong thôn, cũng không dám đi bắt những con cá này. Lão tộc trưởng cảm thấy đây là chuyện lớn của cả thôn, cho nên ở một ngày trước khi La Tố đi thu lúa, ông ta đặc biệt đến tìm Triệu mẫu và thương lượng với La Tố, muốn chính thức mở từ đường tổ tông, để người trong thôn cẩn trọng tế bái, báo báo tin mừng, sau đó lại chọn vài người làm sống lão luyện, giúp đỡ Triệu gia thu hoạch lúa. Nghe lão tộc trưởng an bài, Triệu mẫu run run.kích động Không nghĩ tới lúa này nhà mình, thế nhưng được người trong tộc coi trọng như vậy, còn muốn đặc biệt muốn mở từ đường, bảo người trong tộc đến giúp đỡ làm việc. Trong lúc nhất thời ngay cả lời nói khách khí đều không nói ra lời. La Tố mặc dù kích động, rất nhanh thanh tỉnh. Chuyện mở từ đường nàng thấy sao cũng được, bất quá chuyện nhờ người trong tộc đến làm giúp còn phải cân nhắc một phen. Nàng không muốn nợ nhân tình người khác quá nhiều. Ngược lại lão tộc trưởng vô cùng kiên trì. Còn nói người trong thôn đều muốn giúp làm cho nhanh, dính chút phúc khí, để đất đai nhà bọn họ cũng có thể có một mùa thu hoạch như vậy. "Ta thấy ngày mai còn phải để Triệu Thành tức phụ đi dâng hương cho tổ tông, nàng là người có đại phúc đại phận, về sau chắc chắn sẽ mang đến phúc khí cho Triệu thị bộ tộc ta." La Tố không nghĩ tới lão tộc trưởng lại nhiệt tình như vậy, lập tức cảm thấy có chút ngượng ngùng. Nên biết, bình thường từ đường thờ tổ tông chỉ có nam nhân mới được đi vào, nữ nhân đều là quỳ ở bên ngoài. Lần này không chỉ cho nàng vào từ đường, còn cho phép nàng thay thế tất cả thôn nhân dâng hương đâu. Ở Triệu gia thôn mà nói, đây chính thể diện lớn nhất. Hơi chút khách khí một cái, nàng liền tiếp nhận. Để đứng vững gót chân ở trong thôn chắc hơn, nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như này. Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời vừa mới nhú lên, toàn bộ Triệu gia thôn bắt đầu khua chiêng gõ trống. Đoàn người chưa vội hạ điền làm việc, không quan tâm già trẻ lớn bé, tất cả đều hướng từ đường trong tộc đi đến. Tầng tầng lớp lớp, thập phần náo nhiệt. Ở dưới sự chủ trì của lão tộc trưởng
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang