[Dịch] Ngã Đích Nữ Hữu Thị Zombie
Chương 8 : Biến đổi
Người đăng: sovanthien
.
Địa điểm dừng chân tạm thời mà Lăng Mặc lựa chọn là một quán trọ gia đình nhỏ, căn phòng coi như khá sạch sẽ, mùi máu tươi cũng không quá nồng, quan trọng nhất đó là vị trí không tệ. Hắn cố ý tìm mấy bình dung dịch khử trùng đổ ra trước cửa, xem chừng sẽ không có tên zombie nào để ý tới chỗ này.
Nhưng mà loại thủ đoạn này ở nơi mà zombie không dày đặc thì còn có thể tạo được một chút hiệu quả, nhưng nếu là trong nội thành nơi zombie đầy đất, e rằng sẽ lại càng khiến nhiều zombie chú ý đến...
Ăn xong một ít thực phẩm, rồi lại kiểm tra cẩn thận cửa sổ một lần nữa, lúc này Lăng Mặc mới ngồi xuống trước mặt Diệp Luyến, từ trong người lấy ra cái khối đông kia.
Không biết có phải do để trong không khí quá lâu hay không, cái mùi vị vốn dĩ rất nhạt kia lại trở nên càng thêm đậm, vừa mới lấy ra đã kích thích Diệp Luyến đến nỗi con mắt cũng phát đỏ lên. Nếu như không phải là liên hệ tinh thần giữa Lăng Mặc cùng nàng đã cực kỳ vững chắc, e rằng nàng sẽ phản kháng cũng không chừng.
Nhưng cái mùi vị này đối với Lăng Mặc mà nói quả thực đúng là một loại dằn vặt, sở dĩ không có lập tức nhét vào luôn trong miệng Diệp Luyến là bởi vì Lăng Mặc phát hiện cái khối đông này màu sắc quả thực quá là kỳ dị, nhìn giống y như một khối máu, hơn nữa nhìn qua lại cực kỳ tươi sống. Không nghĩ tới vi-rút dĩ nhiên lại còn có tác dụng giữ tươi...
Lúc này nhu cầu đến từ bản năng của Diệp Luyến đã cực kỳ mãnh liệt, Lăng Mặc cũng không tiếp tục kích thích nàng mà nhấc tay đưa khối đông này tới miệng nàng.
Môi của Diệp Luyến rất lạnh, khi nàng đang há miệng nuốt khối đông này, đầu lưỡi ấm áp kia nhẹ nhàng đảo qua đầu ngón tay Lăng Mặc, làm cho Lăng Mặc nhất thời trong lòng rung động. Nhìn ánh mắt đang dần bình tĩnh trở lại của Diệp Luyến, Lăng Mặc thậm chí có một xúc động muốn trực tiếp hôn một cái...
Nhưng mà ngay khi Lăng Mặc đang chậm rãi nâng lên khuôn mặt của nàng, khuôn mặt vốn đang "không cảm xúc" thì Diệp Luyến đột nhiên mắt nhắm lại, đầu lông mày hơi nhíu.
Điều này làm cho Lăng Mặc thất kinh, đây là lần đầu tiên hắn thấy được vẻ mặt khác của Diệp Luyến sau khi biến đổi. Mặc dù Diệp Luyến nhắm chặt hai mắt, nhưng khí tức nguy hiểm tỏa ra từ trên người nàng lại khiến cho Lăng Mặc cảm thấy nhiệt độ xung quanh đang giảm xuống.
Cùng lúc đó, một luồng lạnh lẽo cũng đột nhiên lan khắp toàn thân Lăng Mặc, cả người hắn phát run lên, sau đó liền cảm thấy từng lỗ chân lông khắp toàn thân đều truyền đến từng đợt cảm giác đau nhức, đầu càng giống như muốn nứt ra.
"A..."
Lăng Mặc nhịn không được rên lên một tiếng rồi cuộn mình nằm vật xuống, mà Diệp Luyến sau khi hắn buông ra liền ngửa về phía sau, ngã phịch xuống nệm.
Đau nhức khó có thể hình dung được từ mỗi tế bào trong cơ thể Lăng Mặc truyền ra, hắn cảm giác thân thể của mình giống như bị xé rách ra từng chút một, lại giống như từng chút một ghép lại với nhau. Này chỉ là ảnh hưởng của liên hệ tinh thần đã có thể làm cho mình đau khổ như vậy, càng đừng nói tới Diệp Luyến phải trực tiếp chịu đựng.
Lăng Mặc hai mắt sung huyết ngồi chồm hỗm trên giường, cả người không tự chủ được mà run rẩy, nhưng hai mắt hắn vẫn nhìm chằm chằm Diệp Luyến.
Diệp Luyến cũng có thể chịu đựng, chính mình là một đại nam nhân có gì mà không chịu nổi chứ...
Quá nửa giờ sau, loại đau nhức này cuối cùng mới từ từ giảm bớt, nhưng trong cảm tưởng của Lăng Mặc dường như đã trải qua ba ngày ba đêm rồi.
Cũng may sau đó truyền đến cảm giác sảng khoái, nhanh chóng giảm bớt hậu quả mà cơn đau nhức mang tới. Hắn có thể cảm giác được mình cho tới nay đã tích lũy những biến hóa rất nhỏ, lúc này trong cơn đau nhức đã hợp thành một sự thăng hoa, cả người giống như thoát thai hoán cốt. Sức mạnh ẩn dấu trong cơ thể, cùng với đầu óc trở nên thanh minh chưa từng có, đều làm cho Lăng Mặc hưng phấn không dứt.
Cũng giống như zombie biến dị, hắn cũng thu được một sự tiến hóa nào đó... Mặc dù từ bề ngoài nhìn không thấy, nhưng Lăng Mặc lại có thể rõ ràng cảm nhận được. Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, Lăng Mặc cảm thấy, nguyên nhân chính là vì mình chịu đựng cơn đau nhức này mà vẫn duy trì tỉnh táo, bởi vậy hắn mới đạt được sự tiến hóa về mặt tinh thần lực, thậm chí so với sức mạnh đạt được còn nhiều hơn.
Đến cho cùng có phải như vật hay không, chỉ có thể ở trong thực tiễn mà đánh giá.
Mà Diệp Luyến thì một đêm chưa tỉnh, trong hôn mê nàng vẫn luôn khẽ cau mày, thỉnh thoảng lại run một chút. Mà Lăng Mặc vẫn canh giữ ở bên người nàng, trong lòng vừa thương tiếc lại vừa tràn ngập chờ mong. Hấp thu khối đông trong não zombie biến dị, không biết Diệp Luyến sẽ phát triển tới trình độ nào đây...
"Ta ngất, vậy mà lại không cẩn thận ngủ quên mất..."
Thân thể cực độ mệt mỏi khiến cho Lăng Mặc sau khi trông một đêm rốt cục tiến vào mộng đẹp. Nhưng mà tại trong mạt thế rèn luyện được bản lĩnh đặc thù, khiến cho Lăng Mặc chỉ sau vài phút liền tỉnh lại.
Loại phương thức ngủ đặc thù này, phỏng chừng mỗi người sinh tồn trong mạt thế đều sẽ nắm giữ được. Gần như có thể coi là một loại bản năng đề phòng mãnh liệt, mặc dù đang ngủ cũng sẽ luôn luôn nhắc nhở chính mình duy trì, mà ngủ say vài phút ngắn ngủi đủ để xoa dịu bớt thần kinh đang căng thẳng.
Nhưng mà Lăng Mặc là người khống chế zompet, lại vì muốn duy trì liên hệ tinh thần với zompet nên rất ít tiến vào giấc ngủ say. Đây chính là lần đầu tiên...
Sau khi hắn khẩn trương mở mắt, lại phát hiện ra một sự thực kinh hãi: Diệp Luyến thấy đâu!
Lẽ nào ngay trong thời gian vài phút kia, Diệp Luyến đã thoát ly khống chế của hắn? ! Nhưng sau khi tỉnh táo lại, Lăng Mặc lại đột nhiên phát hiện sự tình cũng không phải như vậy. Sau khi trải qua tiến hóa, năng lực tinh thần của Lăng Mặc đã trở nên rất mạnh, từ cố sức khống chế, đến tùy tâm sở dục khống chế, quả thực chính là một cái biến hóa về chất.
Lúc này tuy rằng Diệp Luyến không ở trước mắt, nhưng Lăng Mặc lại có thể cảm giác được rõ ràng liên hệ tinh thần giữa mình và nàng vẫn còn tồn tại.
Nhưng từ sau khi bị hắn khống chế, ngoại trừ thời điểm chiến đấu cùng ra ngoài, Diệp Luyến ít khi tự mình hành động, thế nào hôm nay lại đột nhiên...
Nghĩ tới đây, Lăng Mặc nghi hoặc vội vàng đưa tầm nhìn chuyển sang góc độ của Diệp Luyến...
Vẫn tốt, Diệp Luyến vẫn còn ở trong quán trọ, nhưng biểu hiện của nàng có chút kỳ quái. Nếu như là bình thường, ngoại trừ công kích cùng ăn uống, Diệp Luyến cơ bản sẽ không thực hiện bất cứ cử động có ý thức nào, nhưng hiện tại nàng lại đi dạo khắp nơi trong quán trọ.
Hơn nữa thỉnh thoảng nàng còn dừng lại ở một số nơi, lẳng lặng nhìn ngó một hồi.
Đây là có chuyện gì? Lăng Mặc vội vàng đẩy cửa xông ra, rất nhanh liền tìm thấy Diệp Luyến tại hành lang tầng dưới.
Trông thấy ánh mắt đầu tiên của Diệp Luyến, Lăng Mặc suýt nữa kêu to lên. Sáng sớm ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, mà Diệp Luyến đang đứng dưới ánh mặt trời quay đầu nhìn về phía hắn, trên mặt mang theo một vẻ mờ mịt. Biểu lộ ra một chút ưu tư, khiến cho Lăng Mặc nhất thời cảm giác cả người run rẩy, kích động không thôi.
"Diệp Luyến!" Lăng Mặc vội vàng vọt tới trước mặt Diệp Luyến, hai tay nắm hai vai nàng, vô cùng kinh hỉ hô lên.
Không nghĩ tới nhanh như vậy, nàng đã có thể khôi phục lại ý thức...
Không đúng... Sau khi lắc lắc Diệp Luyến vài cái, Lăng Mặc bỗng nhiên cảm giác một gáo nước lạnh đổ xuống đầu. Trong ánh mắt Diệp Luyến, hắn chỉ nhìn thấy vẻ mờ mịt đôi khi thoáng hiện, cùng với vẻ lạnh lùng bình thường mọi khi.
Hay là virus tiến hóa, khiến cho lý trí bị giam cầm của Diệp Luyến xuất hiện buông lỏng, nhưng còn xa mới đạt đến tiêu chuẩn khôi phục. Cũng có khả năng là, virus tiến hóa khiến cho Diệp Luyến vốn vô hồn sản sinh ra ý thức mới...
"Diệp Luyến?" Không từ bỏ ý định hô vài tiếng, rốt cục Lăng Mặc mới tiếp nhận thực tế rằng Diệp Luyến cũng không hoàn toàn khôi phục.
Nhưng mà chí ít Diệp Luyến có một chút biểu đạt cảm xúc, cũng đã bắt đầu tự mình hành động. Cho dù đó là biểu hiện rằng nàng đang khôi phục, hay là bước tiến hóa hoàn toàn mới của virus, thì ít nhất cũng chứng minh rằng mong chờ của Lăng Mặc vẫn có hy vọng thành hiện thực.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện