[Dịch]Bại Hoại- Sưu tầm

Chương 12 : Chương 12

Người đăng: 

.
Nhân vật rất lợi hại? Tạ Văn Đông không đoán ra người nọ là ai, bèn nói: - Vậy có cơ hội ta cũng nên gặp mặt hắn! Ha ha! Cao Tuệ Ngọc thấy vẻ mặt của hắn, cố ý nói: - Hắn sẽ không gặp tiểu nhân vật như ngươi đâu! nói xong “khanh khách” cười rộ lên. Trông thấy vẻ tươi cười ngây thơ tinh nghịch của Cao Tuệ Ngọc, Tạ Văn Đông bất giác ngẩn ngơ. Thấy Tạ Văn Đông ngây ngốc nhìn mình, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, Cao Tuệ Ngọc lắc lắc tay trước mặt hắn: - Này! Chưa thấy qua đại mỹ nữ bao giờ à? Tạ Văn Đông lấy lại tinh thần, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang liên tục lay động trước mặt nói: - Đúng vậy đúng vậy! Chưa từng thấy qua học tỷ nào xinh đẹp như vậy. Không biết vị học tỷ mỹ lệ có thể nể mặt cùng tại hạ ăn cơm trưa hay không? Cao Tuệ Ngọc bàn tay nhỏ bé bị Tạ Văn Đông nắm lấy, rút vài lần không rút về được, mặt giống như dải lụa đỏ, cúi đầu nũng nụi nói: - Được rồi! Nhìn Cao Tuệ Ngọc cúi khuôn mặt xinh đẹp xuống, Tạ Văn Đông trong lòng nhộn nhạo nổi lên tầng tầng sóng gợn. Hai người lẳng lặng đứng, không ai nói lời nào, thời gian dường như dừng lại. Mặt trời tháng chín gay gắt ở trên cao, thân ảnh hai người đắm chìm dưới ánh mặt trời. Phảng phất như trải qua một thế kỉ, Tạ Văn Đông tỉnh lại, thấy bản thân vẫn còn cầm bàn tay nhỏ bé của Cao Tuệ Ngọc, sắc mặc đỏ bừng buông tay ra, bộ dạng giống như vừa làm việc xấu, nhỏ giọng nói: - Xin lỗi, học tỷ! ta vừa rồi… Cao Tuệ Ngọc đưa tay đặt trên miệng Tạ Văn Đông, ngăn không cho hắn giải thích, cười nói: - Sau này đừng gọi ta là học tỷ nữa! Người ta so với ngươi lớn hơn có một tuổi! Người thân đều gọi ta là Tiểu Ngọc, ngươi cũng gọi Tiểu Ngọc đi! Tạ Văn Đông gật đầu, nhỏ giọng kêu lên: - Tiểu Ngọc! Cao Tuệ Ngọc trong lòng ngọt ngào, kéo áo Tạ Văn Đông nói: - Ngươi không phải kêu đói sao? Ta cũng có chút đói bụng, chúng ta cùng đi ăn cơm đi! Ta sẽ dẫn ngươi đi đến chỗ ăn ngon. Nói xong kéo Tạ Văn Đông đi về phía trước. Xa xa truyền đến tiếng thở dài bất đắc dĩ của Ta Văn Đông: - Vừa rồi tỷ còn nói không đói mà! Còn có tiếng cười bướng bỉnh của Cao Tuệ Ngọc: - Tiểu đệ, tỷ tỷ lừa ngươi đấy! hình bóng hai người dần dần biến mất ở cuối con phố. Buổi chiều không nói chuyện, buổi tối Tạ Văn Đông về đến nhà, vừa mới ăn cơm xong, đã nhận được điện thoại của Cao Tuệ Ngọc. Tạ Văn Đông hỏi: - Ngọc tỷ, có chuyện gì không? Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khanh khách: - Không có chuyện, chỉ là nhớ ngươi thôi, muốn nghe âm thanh của ngươi một chút! Này, không có việc thì không thể gọi điện cho ngươi à? - Có thể có thể, ta lúc nào cũng hoan nghênh a! Ngọc tỷ ăn cơm chưa? - Vừa ăn xong, ăn được một chút cũng không thoải mái! - Vì sao vậy? - Còn nói hả, đều tại ngươi! Từ sau khi ngươi cùng tỷ tỷ đánh nhau xong, tỷ tỷ suốt ngày phụng phịu, đối với mọi người cũng khó gần, sắp tức chết ta mất rồi! Dù sao cũng chính là lỗi của ngươi! - Này! Tiểu thư, không thể nói như vậy chứ, ta sẽ rất ủy khuất đó! - Hứ! Không để ý tới ngươi nữa, ta phải đi cùng tỷ tỷ đây, bai bai. “cạch” điện thoại bên kia gác máy, Tạ Văn Đông lắc đầu không hiểu, không có minh bạch Cao Tuệ Ngọc gọi điện là có ý gì, Ài! Tâm tư nữ hài thật là khó lý giải! Tạ Văn Đông đặt điện thoại xuống rồi đi về phòng mình đọc sách. Tại đại sảnh, ba Tạ Văn Đông nhìn con trai đi vào nhà, nhỏ giọng nói với vợ: - Con trai chúng ta không phải là có đối tượng rồi chứ? Ha ha! Ngày thứ hai, Tạ Văn Đông vẫn chạy bộ tới trường. Vào đến trong lớp, thấy Lý Sảng, đi ngang qua nhẹ giọng nói: - Tiểu Sảng, ngươi đi tìm Cao Cường cùng Trương Nghiên Giang, ta ở rừng cây nhỏ chờ các ngươi! Lý Sảng trả lời một tiếng, không có hỏi vì sao, dù sao hắn biết Đông ca làm cái gì đều cũng có đạo lý. Sau khi nhìn Lý Sảng rời đi, đem cặp sách đặt ở trên ghế của mình sau đó rời phòng học. Tạ Văn Đông vừa vào rừng cây không lâu sau, Lý Sảng ba người đã đi ra. Tạ Văn Đông cúi đầu suy nghĩ một chút nói: - Chúng ta thương lượng một chút biện pháp đối phó Lưu Cảnh Long ra sao! Ta cùng Cao lão đại có đánh cược, nửa tháng sau nếu không đem Hắc Long huynh đệ hội đập tan, chúng ta sẽ phải giải tán! Lý Sảng nói: - Đông ca, em xem tìm Tam Nhãn đến, chúng ta một hơi đem chúng xóa sổ luôn! Tạ Văn Đông lắc đầu nói: - Ta còn chưa có gặp qua Lưu Cảnh Long, không biết hắn là cái dạng người gì, đối với thực lực của hắn cũng không rõ, tùy tiện xuất thủ chỉ sợ là có hại, Cao lão đại không thể là người bình thường như vậy, nàng có thể đáp ứng lần đánh cược này chứng tỏ Hắc Long huynh đệ hội có lẽ là có thực lực! Trương Nghiên Giang tiếp lời nói: - Đông ca nói rất đúng. Thủ hạ Lưu Cảnh Long có thể không dưới một trăm người, hơn nữa hắn còn thu phục một số người bên ngoài trường học, thế lực tuyệt đối không nhỏ. Lý Sảng lớn tiếng nói: - Nghiên Giang, vậy ngươi nói làm sao bây giờ? Một bên Cao Cường nói: - Em xem không bằng tìm vài người, chờ khi hắn về nhà thì ở phía sau cho hắn một côn, vậy không phải là xong chuyện sao! Trương Nghiên Giang cắn cắn môi nói: - Vậy chỉ sợ cũng không được. Lưu Cảnh Long đánh nhau là số một, người đi ít chưa hẳn có thể đánh được hắn, nếu đi nhiều sợ rằng hắn xem tình hình sẽ bỏ trốn, như thế lại càng không hay! Cứ coi như có thể đem hắn đánh vô bệnh viện. Nhưng vẫn còn huynh đệ của hắn, trong đó có mấy người đầu óc không dưới Lưu Cảnh Long, sở dĩ làm tiểu đệ hắn bởi vì hắn coi trọng nghĩa khí, hơn nữa bọn chúng còn thiếu nhân tình của Lưu Cảnh Long. Có bọn chúng tồn tại, Hắc Long huynh đệ hội sẽ không thể sụp đổ, chúng ta còn có thể đánh rắn động cỏ! Lý Sảng nói: - Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, chúng ta không phải thua chắc rồi sao? Tạ Văn Đông khoát tay chặn lại, hỏi Trương Nghiêm Giang: - Vậy ngươi xem bây giờ nên làm thế nào? Trương Nghiên Giang lo lắng một chút nói: - Tốt nhất là, nếu có thể đem Lưu Cảnh Long cùng nòng cốt phía dưới hắn tiến đến một nơi kín đáo mà không có chút phòng bị, hơn nữa chúng ta lại mai phục trước đó thật tốt, như vậy mới có thể có cơ hội đem bọn chúng xóa sạch! Bọn chúng bị tiêu diệt, Hắc Long hội cũng sẽ sụp đổ. Lý Sảng nghe xong trở mình mắt trợn trắng nói: - Ngươi nói dễ thật, chúng ta làm gì có tài cán đem bọn chúng lừa đến nơi nào kín đáo, lại còn không hề đề phòng, chúng nó cũng không phải là lũ ngu si! Tạ Văn Đông đột nhiên hỏi: - Huynh đệ mà Lưu Cảnh Long tin tưởng có mấy người? Trương Nghiên Giang suy nghĩ một chút nói: - Có thể có bảy tám gì đó, những người này đều cùng hắn từng có quá mệnh giao tình! Đại não Tạ Văn Đông nhanh chóng chuyển động, cân nhắc suốt năm phút đồng hồ, hướng về mọi người nói: - Các ngươi giúp ta loại bỏ sạch sẽ…. sau đó… Mọi người một bên nghe Tạ Văn Đông nói, một bên gật đầu, cuối cùng, Lý Sảng nói: - Đông ca, làm như vậy có phải quá… Tạ Văn Đông còn chưa nói, Trương Nghiên Giang đã tiếp lời: - Sảng ca, có đôi khi làm việc phải không từ thủ đoạn. Chúng ta đều xuất lai hỗn tạp, nên càng không thể câu nệ nhiều như vậy! Lý Sảng mặt lộ vẻ khó khăn nói: - Cái này ta biết, chỉ là cảm thấy... Tạ Văn Đông nhìn Lý Sảng lớn tiếng nói: - Nghĩ cái gì? Ta chưa từng có nói qua bản thân là người tốt, về sau chúng ta có thể cần phải làm những việc tệ hơn nữa! Ngươi còn có gì khó nghĩ thì nhất loạt nói ra đi! Lý Sảng chưa từng thấy qua Tạ Văn Đông như vậy, cúi đầu nói: - Đông ca, em sai rồi! Sau này em sẽ không nhắc lại nữa. Tạ Văn Đông sắc mặc bình tĩnh nói: - Tiểu Sảng, ta không có trách ý tứ của ngươi. Thế giới này nếu như ngươi còn nghĩ tiếp tục sinh tồn, mặc kệ là hắc đạo hay là bạch đạo, chỉ cần ngươi còn muốn sinh tồn, còn muốn phát triển,thì ngươi cần phải có một trái tim băng lãnh! Lý Sảng gật đầu nói: - Đông ca, em hiểu rồi. Dù sao bất kể thế nào, tất cả em đều nghe theo anh! Tạ Văn Đông gật đầu, nhìn ba người hỏi: - Các ngươi còn có điều gì cứ nói ra đi. Nếu như không có thì đến đây thôi, mọi người về lớp học đi! Ta còn có một số việc phải cân nhắc một chút! Ba người đồng thanh nói: -Không có ạ! Tạ Văn Đông gật đầu ra hiệu bọn họ có thể đi, sau đó ba người hướng phòng học đi đến. Trông bóng lưng ba người đi xa, Tạ Văn Đông một mình trong rừng cây bước chậm, nghĩ lại tâm sự của mình: bản thân cho dù tiêu diệt Lưu Cảnh Long, ở Nhất Trung xưng bá có thể làm được gì? Thu chút phí bảo vệ nhỏ nhặt không đáng kể? Tam Nhãn nói rất đúng, chỉ dựa vào trường học vĩnh viễn cũng không đạt được đại thành tựu, chỉ có thể kiếm chút tiền vặt. Thế nhưng muốn kiếm tiền nhanh chóng, liền phải kể tới hoàng, đổ, độc (kinh doanh mại dâm, đánh bạc và buôn bán ma túy). Nhưng ba thứ này cũng không phải dễ đụng vào, một chút không cẩn thận, bản thân sẽ không ngừng gặp họa, ngay cả các huynh đệ cũng bị kéo vào theo. Còn có thể dựa vào địa bàn để kiếm tiền, nhưng hiện tại sinh ý tốt đều bị hắc đạo tam đại bang hội cướp đi, ngay cả sinh ý không tốt cũng có tiểu bang hội chiếm lĩnh. Xem ra thực sự phải làm theo kế hoạch đã bàn bạc cùng Tam Nhãn rồi!. Nghĩ tới đây, Tạ Văn Đông thở dài ra một hơi, nếu đã hạ quyết tâm, sẽ không thay đổi dự định. Nhanh chân hướng phòng học đi đến. Ba ngày qua, Nhất Trung đặc biệt yên ổn. Ba băng nhóm có thực lực cũng không phát sinh một lần tranh đấu nào. Chỉ là ở dưới mặt nước yên ả đó, một hồi sóng to gió lớn đã sắp tới, bão tố cần tẩy rửa nơi đây, một bố cục mới đang theo đó nổi lên. ****** Ba ngày sau, ban đêm, Hà Hạo Nhiên trên đường đi về nhà, nghĩ tới vừa rồi cùng Long ca và các huynh đệ hội họp, trong lòng có chút lo lắng. Nhất Trung vốn có Cao lão đại đã đủ không yên ổn rồi, hiện tại lại thêm Tạ Văn Đông một thế lực mới xuất hiện, tình thế càng thêm phức tạp. Hoàn hảo là Tạ Văn Đông cùng Cao lão đại chống lại nhau, không có cơ hội kiếm phía mình gây phiền phức. Đang lúc hắn nghĩ lại tâm sự, phía trước xuất hiện năm người ngăn cản lối đi. Người dẫn đầu, vóc người không cao, thể hình mập mạp, trên mặt vắt ngang một vết sẹo, cặp mắt nhìn hắn chằm chằm. Hà Hạo Nhiên ngẩn người, hỏi: - Huynh đệ vì sao chặn đường đi của ta? Tên béo kia ha hả cười: - Ngươi là Hà Hạo Nhiên? Lão đại của ta muốn gặp ngươi, không biết ngươi có nể mặt đồng ý cho không? Hà Hạo Nhiên trong lòng hơi kinh ngạc, nhìn những người phía sau tên béo, chính là mặc đồng phục Nhất Trung, đã hiểu đại khái, nói: - Lão đại các ngươi có phải là Tạ Văn Đông không? Bất quá ta không có hứng thú gặp hắn, nếu như hắn muốn gặp ta để hắn tự mình đến đi! Tên béo kia chính là Lý Sảng, nói rằng: - Hắc hắc, Hạo Nhiên huynh có phải là có chút ngông cuồng quá không? Bất quá không quan hệ, Đông ca có nói, ngươi nếu như không muốn bản thân tự đi, những huynh đệ của ta có thể giúp ngươi việc này! Hà Hạo Nhiên híp mắt nói: -Ngươi cho rằng chỉ bằng vài người các ngươi đã có thể bắt nổi ta? Nực cười! Lý Sảng sắc mặt trầm xuống, nói: - Sớm nghe nói Hắc Long huynh đệ có người như ngươi, ngày hôm nay ta muốn lãnh giáo một chút, không biết huynh đệ có dám cùng ta độc đấu hay không? Hà Hạo Nhiên đang muốn nói, phía truyền đến thanh âm làm hắn đem lời nuốt trở vào: -Lão Phì, ngươi xúc động quá, đã quên Đông ca nói với ngươi thế nào rồi à. Xong việc nhanh một chút, Đông ca chờ một hồi nên sốt ruột rồi! Nói chuyện không phải ai khác, chính là Cao Cường. Hà Hạo Nhiên quay đầu lại nhìn người vừa nói, thấy phía sau không biết lúc nào đã đi ra bảy tám người, dẫn đầu chính là một thiếu niên thân cao khoảng một thước bảy, mới vừa nói cũng chính là hắn. Hà Hạo Nhiên cười ha ha: -Lão đại các ngươi quá coi trọng tại hạ rồi, hơn mười người đến mời một mình ta, nếu không đi dường như là rất không nể mặt rồi! Lời còn chưa dứt, thân thể giống như mũi tên bắn về phía Lý Sảng, nắm tay hướng mặt hắn đấm tới. Thế nhưng hắn đã xem nhẹ Lý sảng, thân thể tuy có chút mập mạp, thế nhưng nhanh nhẹn né tránh, lách qua một kích của Hà Hạo Nhiên, tranh thủ hướng bụng hắn đánh ra một quyền. Hà Hạo Nhiên biết là khó lòng giải quyết, không thể làm gì khác hơn là lui về. Hơn mười người đem hắn vây ở chính giữa. Lý Sảng khuôn mặt mang nụ cười ám muội nhìn hắn: - Hắc hắc, lễ gặp mặt một quyền này của huynh đệ ta đã nhớ kỹ! Hà Hạo Nhiên trong lòng thầm than, biết hôm nay bản thân muốn chạy là không được. Tạ Văn Đông có thể ở Nhất Trung nhanh chóng quật khởi trong vài ngày ngắn ngủi không phải xuất phát từ ngẫu nhiên. Gật đầu, Hà Hạo Nhiên ưỡn ngực nói: - Dẫn ta đi gặp lão đại các ngươi, ta cũng muốn gặp mặt nhân vật này! Lý Sảng đối với Hà Hạo Nhiên cũng có chút bội phục, đối phương đối mặt với hơn mười người không hề sợ hãi, giơ ngón tay cái nói: - Được! Huynh đệ đủ thức thời, đúng là một hán tử! Các huynh đệ, đi! Bọn người Lý Sảng Cao Cường mang theo Hà Hạo Nhiên đi tới một tiệm cơm, cánh cửa có treo bảng ngừng kinh doanh. Lý Sảng đẩy cửa, nói: - Mời vào, Hạo Nhiên huynh! Hà Hạo Nhiên nhìn Lý Sảng, do dự một chút rồi bước nhanh vào. Lý Sảng chờ tiến vào theo, trở tay khóa cửa lại. Hà Hạo Nhiên thân thể khựng lại, quay đầu nhìn thoáng qua, nghĩ bụng: cùng lắm là liều mạng đánh, sợ gì? Nghĩ vậy, khuôn mặt mỉm cười, theo chỉ dẫn của Lý Sảng tiến tới buồng trong. Gian nhà không lớn, nhưng đứng không ít người, ở giữa một thiếu niên ngồi trên chiếc ghế da, tuổi khoảng mười sáu, mười bảy, một tay chống đầu, giống như đang nghỉ ngơi. Hà Hạo Nhiên đem e ngại quẳng qua một bên, lớn tiếng hỏi: - Ngươi chính là Tạ Văn Đông? Vừa mới dứt lời, bên cạnh tiến lên một người, tát một cái vào mặt Hà Hạo Nhiên: - Con mẹ mày đồ rác rưởi, nói với Đông ca như thế hả! Hà Hạo Nhiên lau máu dưới khóe miệng, không để ý tên đó, nhìn chằm chằm Tạ Văn Đông nói: - Không ngờ đạo đãi khách của Đông ca hóa ra là như vậy! - Con mẹ ngươi, tiểu tử ngươi gọi đòn à! Người bên cạnh giơ tay lên, đang muốn đánh tiếp. Tạ Văn Đông mở mắt ra, phất tay, người nọ vừa thấy, bèn lui xuống. Nhìn Hà Hạo Nhiên một chút, Tạ Văn Đông mỉm cười nói: -Được! Đúng là một hán tử. Lưu Cảnh Long vận khí thật tốt, có được người huynh đệ như ngươi. Tiểu Sảng, mang ghế đến, chúng ta không thể mời khách đứng được! Lý Sảng vâng một tiếng, chỉ chốc lát cầm một cái ghế đặt phía sau Hà Hạo Nhiên, nói: - Hạo Nhiên huynh, mời ngồi! Hà Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, ngồi ở trước mặt, đi thẳng vào vấn đề nói: - Đông ca mời ta tới không phải chỉ để ta ngồi không chứ? Có lời gì cứ nói đi! Tạ Văn Đông lấy tay gõ nhẹ lên tay vịn cái ghế, nói: - Ta nghĩ sẽ xóa tên Hắc Long huynh đệ hội ở Nhất Trung!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang