[Dịch]Bách Thảo Chiết - Sưu tầm
Chương 10 : Chương 10
.
‘Ngươi gọi phụ hoàng cho ta nghe.’
Huyền Kì Dịch vươn tay nâng cằm Lạc Ngọc lên, lộ ra một nụ cười.(ác ma)
Lạc Ngọc ngây ngốc nhìn Huyền Kì Dịch, bị hành vi ngoài dự đoán của hắn dọa. Người này là phụ hoàng của hắn sao? Vài ngày không thấy dường như thay đổi quá nhanh!
Hơn nữa khi cười làm cho tim hắn nhảy loạn. Một kẻ chưa bao giờ cười đột nhiên cười, thật đáng sợ!
‘Sao vậy, choáng váng? Kêu, phụ hoàng.’
Lâu rồi Huyền Kì Dịch chưa có tâm tình tốt như thế. Sau vài ngày tự vấn, hắn quyết định buông tha Lạc Ngọc. Mang hắn theo bên mình, tự mình nuôi lớn,nhân sinh làm cho hắn chán nản thì thất hoàng tử sẽ khiến hắn hảo đi.
Bất chấp. Uy hiếp cũng được, hắn tin chính mình có thể khống chế cục diện. Nắm giữ trong tay món đồ chơi mà không chơi chẳng phải đáng tiếc sao?
‘Phụ hoàng…’
Lạc Ngọc nhẹ nhàng kêu, tuy rằng là giọng mũi nhưng lại đọc nhấn từng chữ phi thường rõ ràng. Tiếng nói mềm mại từ miệng Lạc Ngọc thoát ra làm cho hắn trong lòng chấn động. Không nghĩ tới tiếng kêu ấy có thể làm cho hắn tâm thần dao động, xem ra Lạc Ngọc thật có ý nghĩa đối với hắn.
‘Sau này Lạc Ngọc liền theo ta đi.’
Huyền Kì Dịch không nặng không nhẹ nói lại làm cho sắc mặt Nhu phi cùng Nhã phi biến đổi. Quả thực chẳng khác nào đem Lạc Ngọc vào hang hổ!
Cho dù được hoàng đế sủng ái, nhưng một đứa nhỏ làm sao có năng lực tự bảo hộ chính mình? Ân sủng chỉ làm hắn biến thành mục tiêu ám toán!
‘Nếu trẫm quyết định như thế, tự nhiên sẽ bảo hộ hắn an toàn.’ Huyền Kì Dịch hiếm khi cùng người khác cam đoan
‘Tịch Thiên’
Huyền Kì Dịch ra lệnh một tiếng, một gã hắc y nhân xuất hiện trước mặt mọi người.
‘Từ hôm nay, ngươi chính là ảnh vệ của thất hoàng tử, lấy an toàn của hắn làm điều kiện tiên quyết!’
‘Vâng!’
‘Tịch thiên!? Ảnh vệ!? Hắn là…’
Nhã phi tựa hồ nhớ ra, hướng hoàng đế chứng thực.
‘Đúng, hắn chính là tứ đại ảnh vêh thiên địa hoàng, phụ trách phòng vệ, Tịch Thiên.’
Huyền Kì Dịch khẳng định làm cho Nhã phi an tâm không ít.
Là thế lực phía sau hoàng đế, thiên địa hoàng năng lực tuyệt đối không thể xem thường. Trong hoàng cung khắp nơi đều có bọn họ, có Tich Thiên ở cạnh an nguy của Lạc nhi không cần phải lo lắng.
‘Nếu hoàng thượng lo lắng chu toàn, thần thiếp cũng vô pháp phản đối, chỉ mong hoàng thượng hảo hảo chiếu cố Lạc nhi, hắn cái gì cũng đều không hiểu….’
Nhã phi đáp ứng yêu cầu cuả hoàng đế, trên thực tế vô luận nàng có trả lời cái gì đều không lay chuyển được ý của hắn. Hiểu được điểm này, nàng cũng không ngăn cản, ngược lại nhờ hắn chú ý đến cuộc sống hằng ngày của Lạc Ngọc.
‘Trẫm đương nhiên không cùng đứa nhỏ so đo. Từ hôm nay trở đi, Lạc Ngọc liền đến ở cùng ta.’
Nói xong, Huyền Kì Dịch ôm Lạc Ngọc rời đi. Lưu lại đám người hỉ có ưu có. Mà lúc này Lạc Ngọc, như bị người khác đánh mạnh vào người, đầu óc rối loạn, ngoan ngoãn nằm trong lòng Huyền Kì Dịch, giả vờ ngủ.
Thẳng đến đêm xuống, bị Huyền Kì Dịch ôm ngủ ở long sàng hắn mới ý thức được hoàng cảnh hiện tại.
Này chẳng lẽ là một khởi đầu mới sao? Sắp gặp nguy hiểm lại có khả năng hưởng thụ chỗ tốt, Lạc Ngọc dứt khoát chọn – tiến vào ngực Huyền Kì Dịch hạnh phúc hưởng thụ cuộc sống.
Nếu phụ hoàng hắn nhiệt tình như thế, chẳng lẽ hắn lại khách khí sao …..
Hoàn
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện