[Dịch] Bạch Dạ Hành (Byakuyakō)

Chương 9 : Chương IX

Người đăng: 

Ngày đăng: 18:22 29-05-2018

.
1 Các phòng ban thuộc trụ sở chính Tokyo của công ty Cổ phần Thiết bị điện Tozai thường họp vào sáng ngày thứ Hai. Tại cuộc họp, trưởng các phòng ban sẽ thông báo về các vấn đề đã được quyết định cũng như đưa ra các chỉ dẫn công việc. Những người phụ trách nếu có chuyện gì muốn thông báo, cũng sẽ tranh thủ lúc này. Một ngày thứ Hai trung tuần tháng Tư, trưởng phòng Bản quyền sáng chế Nagasaka nhắc đến việc cầu Seto mới thông xe mấy hôm trước. Anh ta nói, tính cả đường hầm Seikan mới thông xe tháng trước, từ nay Nhật Bản sẽ tiến thêm một bước phát triển tới xã hội xe hơi, rút ngắn khoảng cách giữa các vùng. Và câu chuyện dừng lại ở việc nhắc nhở mọi người luôn sẵn sàng đối phó với đối thủ vì cạnh tranh sẽ càng lúc càng gay gắt. Chắc hẳn lại rập khuôn theo những lời một ai đó đã phát biểu trong cuộc họp tuần trước. Sau khi buổi họp kết thúc, các nhân viên trở về chỗ ngồi, bắt đầu làm việc. Có người gọi điện thoại, có người đi lấy công văn, có người vội vội vàng vàng ra ngoài. Có thể nói đó là quang cảnh một ngày thứ Hai bình thường của phòng này. Takamiya Makoto cũng lao vào công việc như thường lệ, bắt tay hoàn thành nốt mấy thủ tục đăng ký bản quyền mà thứ Sáu tuần trước vẫn chưa làm xong. Anh ta có thói quen giữ lại một vài việc không gấp lắm để tuần sau xử lý, coi như làm động tác khởi động đầu óc. Nhưng công việc còn chưa xong, đã nghe tiếng “Nhóm E tập hợp”. Người lên tiếng là Narita vừa được thăng chức làm nhóm trưởng hồi cuối năm ngoái. Nhóm E là nhóm phụ trách vấn đề bản quyền sáng chế liên quan đến các lĩnh vực điện khí, điện tử, máy tính. E lấy từ chữ cái đầu tiên của từ Electronics trong tiếng Anh, tính cả nhóm trưởng tổng cộng có năm thành viên. Mấy người bọn Makoto ngồi xuống quanh bàn làm việc của Narita. “Chuyện này rất quan trọng.” Nét mặt Narita có vẻ nghiêm trọng. “Liên quan đến hệ thống chuyên gia kỹ thuật sản xuất. Sự việc là gì, chắc mọi người đều biết cả rồi chứ?” Tính cả Makoto, có ba người gật đầu. Chỉ có Yamano mới vào công ty năm ngoái là ngại ngùng nói, “Em không rõ cho lắm.” “Cậu biết về hệ thống chuyên gia chứ?” Narita hỏi. “Không biết... chỉ nghe nhắc đến tên thôi.” “Thế còn ai?” “À, trí tuệ nhân tạo phải không ạ?” Yamano trả lời với vẻ không chắc chắn lắm. Trong ngành công nghiệp máy tính phát triển chóng mặt gần đây, việc nghiên cứu để làm cho máy tính ngày một tiếp cận với bộ não con người đã thành một làn sóng. Chẳng hạn khi một người đi lướt qua một người khác, người ấy không hề cố ý tính toán khoảng cách giữa mình và đối phương để quyết định tốc độ di chuyển, mà dựa vào kinh nghiệm hoặc trực giác để quyết định “linh hoạt” tốc độ và phương hướng. Thứ khiến cho máy tính sở hữu năng lực phán đoán và suy nghĩ có tính linh hoạt như vậy, được gọi là “trí tuệ nhân tạo”. “Hệ thống chuyên gia là một trong những ứng dụng của trí tuệ nhân tạo, chính là hệ thống sử dụng máy tính thay thế cho các chuyên gia.” Narita nói, “Thông thường, những người được gọi là chuyên gia, không chỉ có kiến thức phong phú, mà còn nắm nhiều bí quyết trong lĩnh vực chuyên môn của mình nữa, đúng vậy không? Đem những thứ ấy ra tạo thành một hệ thống chặt chẽ, để những người ngoài ngành chỉ dựa vào hệ thống này cũng có thể đưa ra các phán đoán của chuyên gia, chính là hệ thống chuyên gia. Giờ đã có hệ thống chuyên gia trị liệu và hệ thống chuyên gia cố vấn kinh doanh rồi.” Nói tới đây, Narita lại hỏi Yamano đã hiểu hay chưa. “Đại khái là hiểu rồi.” Yamano trả lời. “Công ty chúng ta đã bắt đầu chú ý đến hệ thống này từ hai ba năm trước, một phần nguyên nhân là do công ty phát triển nhanh chóng, dẫn đến chênh lệch tuổi tác giữa nhân viên nhiều kinh nghiệm và nhân viên trẻ rất lớn. Đến khi những nhân viên nhiều kinh nghiệm tới tuổi về hưu, công ty sẽ lâm vào tình trạng thiếu chuyên gia thực thụ. Đặc biệt là trong lĩnh vực kỹ thuật sản xuất, như các kỹ thuật xử lý nhiệt, xử lý hóa học trong gia công kim loại cần rất nhiều bí quyết và tri thức chuyên môn, nếu thiếu người giàu kinh nghiệm sẽ rất khó khăn. Vì vậy, cần tranh thủ lúc này xây dựng hệ thống chuyên gia, để có thể đối phó với tình trạng chỉ còn các nhân viên kỹ thuật trẻ.” “Đây chính là hệ thống chuyên gia kỹ thuật sản xuất?” “Đúng thế. Đây là do phòng Kỹ thuật sản xuất và phòng Phát triển hệ thống cùng hợp tác phát triển, giờ đã lắp đặt hệ thống máy workstation, chắc có thể dùng được rồi nhỉ?” Narita nhìn ba người còn lại hỏi. “Có thể dùng được.” Makoto trả lời, “Nhưng điều kiện là phải có mật mã tìm kiếm thông tin kỹ thuật.” Thông tin kỹ thuật chứa rất nhiều bí mật nội bộ của công ty, vì vậy dù là nhân viên trong công ty, cũng phải tiến hành xin phép mới lấy được mật mã. Các nhân viên thuộc phòng Bản quyền sáng chế như Makoto vì yêu cầu công việc cần phải tìm kiếm các thông tin về bản quyền sáng chế, nên đều có mật mã. “Thôi, giải thích đến đây thôi.” Narita điều chỉnh lại tư thế ngồi, hạ giọng nói, “Nếu câu chuyện như vừa nói thì sẽ không liên quan gì đến chúng ta vì tiền đề của hệ thống này là chỉ sử dụng trong công ty.” “Xảy ra chuyện gì rồi ạ?” Một đồng nghiệp hỏi. Narita khẽ gật đầu. “Vừa nãy người ở phòng Phát triển hệ thống có qua đây. Bọn họ nói hiện giờ có một phần mềm máy tính đang xuất hiện ở một số công ty chế tạo loại vừa. Phần mềm ấy có thể gọi là phiên bản của hệ thống chuyên gia gia công kim loại vậy.” Lời anh ta nói làm đám nhân viên dưới quyền ngơ ngác nhìn nhau. “Phần mềm ấy có vấn đề gì?” Makoto hỏi. Narita hơi chồm người lên phía trước. “Do tình cờ có được phần mềm ấy nên phòng Phát triển hệ thống và phòng Kỹ thuật sản xuất đã nghiên cứu nội dung phần mềm, phát hiện ra số liệu trong đó rất giống với số liệu của phần gia công kim loại trong hệ thống chuyên gia kỹ thuật sản xuất của chúng ta.” “Nói như vậy, là chương trình hệ thống của chúng ta bị lộ ra ngoài rồi?” Một nhân viên lớn hơn Makoto một tuổi hỏi. “Vẫn chưa thể hoàn toàn khẳng định, nhưng không loại trừ khả năng này.” “Không biết xuất xứ của phần mềm kia ạ?” Makoto hỏi. “Không, biết chứ. Đó là một công ty phát triển phần mềm ở Tokyo. Hình như họ dùng phần mềm đó để quảng cáo.” “Quảng cáo?” “Phần mềm ấy là bản dùng thử, bên trong chỉ có một ít số liệu. Ý là cho người ta dùng trước, nếu hài lòng thì hãy mua hệ thống chuyên gia gia công kim loại thật sự của bọn họ.” “Ra là vậy.” Makoto hiểu ra, giống như gói mỹ phẩm dùng thử vậy. “Vấn đề là,” Narita tiếp tục nói. “Nếu đúng là nội dung hệ thống gia công kim loại của chúng ta bị tiết lộ ra bên ngoài, và họ dựa vào đó để làm ra phần mềm giống vậy thì chúng ta làm thế nào chứng minh được điều đó? Còn nữa, nếu chứng minh được, thì có thể dùng luật pháp để ngăn bọn họ sản xuất, tiêu thụ hay không?” “Vì vậy mới yêu cầu chúng ta điều tra?” Makoto hỏi. Narita gật đầu trước câu hỏi đó. “Việc chương trình máy tính trở thành đối tượng được luật bản quyền bảo vệ đã có án lệ. Có điều, muốn chứng minh nội dung là ăn cắp không hề đơn giản. Cũng giống như việc sao chép tiểu thuyết vậy. Rất khó xác định giống đến mức độ nào mới coi là phạm pháp. Có điều, chúng ta cứ thử xem.” “Nhưng mà,” Yamano nói, “nội dụng hệ thống chuyên gia của chúng ta sao có thể lộ ra ngoài được chứ? Thông tin kỹ thuật đều được quản lý rất chặt cơ mà.” Narita cười gằn. “Kể cho cậu nghe một câu chuyện rất thú vị. Có công ty nọ bí mật nghiên cứu phát triển thiết bị tăng áp cho tuốc bin kiểu mới, linh kiện được làm từng cái một, sản phẩm mẫu số 1 rốt cuộc cũng hoàn thành xong xuôi. Nhưng hai tiếng đồng hồ sau đó,” Narita dịch người lại gần Yamano, “trên bàn làm việc của trưởng phòng Nghiên cứu phát triển động cơ tuốc bin thuộc công ty cạnh tranh, đã có một thiết bị tăng áp giống hệt như thế rồi.” “Hả!” Yamano kinh ngạc kêu lên một tiếng, ngẩn người ra. Narita bật cười đắc ý. “Đây gọi là cạnh tranh phát triển.” “Thật không ạ?” Nhìn vẻ mặt đầy bức xúc của Yamano, Makoto cười thiểu não, vì anh ta cũng từng nghe câu chuyện hệt như thế. 2 Hôm ấy, hơn tám giờ tối Makoto mới trở về căn hộ ở Seijo, vì việc điều tra hệ thống chuyên gia kia, anh ta buộc phải làm thêm giờ. Nhưng lúc mở cửa nhà mình, Makoto lại hối hận ngay, sớm biết vậy thì đã ở lại công ty thêm một lúc nữa, bởi trong nhà vẫn tối om như mực. Anh lần lượt bật đèn theo thứ tự tiền sảnh, hành lang, phòng khách. Dù đã vào tháng Tư, nhưng anh ta vẫn cảm nhận được cái lạnh của sàn nhà cả ngày không có hơi người, dù đã đi dép. Makoto cởi áo, ngồi trên xô pha, nới lỏng cà vạt, cầm điều khiển từ xa trên bàn bật ti vi lên. Mấy giây sau đó, trên màn hình 22 inch xuất hiện những toa tàu hỏa bị đụng cháy. Cảnh tượng này anh đã xem rất nhiều lần, đó là sự cố tàu hỏa đâm nhau xảy ra ở ngoại ô Thượng Hải, Trung Quốc từ tháng trước. Ti vi đang phát chương trình về việc xử lý hậu quả sau tai nạn. Đoàn tham quan của học sinh trường cấp III dân lập Kochi gồm một trăm chín mươi ba giáo viên và học sinh đã có mặt trên chuyến tàu gặp nạn. Một giáo viên và hai mươi sáu học sinh tử nạn. Phát thanh viên nói đại ý Nhật Bản và Trung Quốc đang tiếp tục tiến hành đàm phán về vấn đề bồi thường cho người bị nạn, nhưng vẫn chưa đi tới thống nhất. Makoto chuyển kênh vì muốn xem truyền hình trực tiếp bóng chày, nhưng ngay sau đó lại nhớ ra hôm nay là thứ Hai, bèn tắt ti vi đi. Anh ta lập tức cảm nhận được căn nhà càng tĩnh lặng hơn so với trước khi bật ti vi. Makoto nhìn đồng hồ trên tường. Chiếc đồng hồ có mặt hình hoa, món quà bọn họ nhận được trong hôn lễ, chỉ tám giờ hai mươi phút. Makoto đứng dậy, vừa cởi cúc áo sơ mi, vừa ngó vào bếp. Căn bếp được dọn dẹp sạch sẽ. Trong bồn rửa bát không có bát đũa bẩn, các dụng cụ nấu ăn được sắp xếp để tiện lấy ra, sáng bóng như mới. Thế nhưng, lúc này điều anh ta muốn biết, không phải là căn bếp được dọn sạch sẽ hay không, mà là vợ mình có dự định gì cho bữa tối nay. Anh ta muốn biết, trước khi ra ngoài cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho bữa tối hay định sau khi về mới bắt tay xử lý. Nhìn tình hình căn bếp, có lẽ là khả năng thứ hai. Anh ta lại nhìn đồng hồ lần nữa, kim dài đã nhích thêm hai nấc nhỏ. Makoto lấy bút bi trong ngăn kéo tủ phòng khách ra, vẽ một dấu X lớn vào ô của ngày hôm nay trên tờ lịch treo tường. Đây là ký hiệu đánh dấu anh ta về nhà trước. Anh ta bắt đầu đánh dấu ghi nhớ từ tháng này, nhưng không hề nói cho vợ biết ý nghĩa của ký hiệu đó. Makoto định sẽ tìm cơ hội nói với cô. Mặc dù tự biết hành vi này cũng không hay ho gì lắm, nhưng anh ta cho rằng, cần phải ghi lại tình trạng trước mắt một cách khách quan theo hình thức nào đó. Tháng này mới được một nửa, mà đã có hơn mười dấu X rồi. Quả nhiên không nên đồng ý cho cô ấy đi làm, đây không biết là lần thứ bao nhiêu Makoto hối hận vì điều này. Đồng thời, anh ta cũng thấy căm ghét chính mình vì có ý nghĩ ấy, cho rằng mình là một gã đàn ông bụng dạ hẹp hòi. Anh ta đã kết hôn với Yukiho được hai năm rưỡi. Đúng như anh ta nghĩ, cô là một người vợ hoàn hảo, làm gì cũng sạch sẽ gọn gàng, hoàn toàn không thể chê trách. Đặc biệt tài nấu nướng tuyệt vời của cô làm anh ta cảm động ngất ngây, dù là món Pháp, món Ý hay món Nhật, món nào của cô ấy cũng có thể sánh với đầu bếp chuyên nghiệp. “Tôi rất không muốn thừa nhận, nhưng cậu quả thực là người đàn ông may mắn nhất thế kỷ này đấy. Cưới được một cô vợ xinh đẹp như vậy đã phải rất hài lòng rồi, không ngờ cô nàng lại còn nấu ăn ngon như thế chứ! Cứ nghĩ đến việc tôi với cậu cùng sống trong một thế giới, thực sự rất khó để không ghét bỏ chính bản thân mình đấy.” Người nói những lời này là một trong đám bạn bè đến ăn uống sau khi họ kết hôn. Những người khác cũng đồng tình, hùa thêm một đống những lời ghen tị. Dĩ nhiên, Makoto cũng khen ngợi tài nấu nướng của cô. Hồi mới cưới, hầu như ngày nào anh ta cũng khen cô. “Hồi trước mẹ thường dẫn em đi các nhà hàng hạng nhất mà người ta khen ngợi, bà nói, thời trẻ không được thưởng thức món ngon thì không thể bồi dưỡng nên vị giác thực sự được. Bà còn bảo, một số người đến những nhà hàng đắt đỏ mà chẳng ngon chút nào, chính là minh chứng cho việc hồi nhỏ không được nếm qua món ngon. Nhờ vậy, nên em cũng khá tự tin với khẩu vị của mình. Có điều, có thể khiến anh ăn vui vẻ như thế, em thật sự rất sung sướng.” Trước lời khen ngợi của Makoto, Yukiho vui vẻ trả lời như vậy. Bộ dạng hơi thẹn thùng ấy của cô làm anh ta dấy lên cảm giác muốn vĩnh viễn ôm chặt lấy cô không rời. Thế nhưng, cuộc sống bữa nào cũng được thưởng thức món ăn do cô làm chỉ kéo dài trong hai tháng. Nguyên nhân là câu nói này của cô, “Anh à, em có thể mua cổ phiếu không?” “Hả?” Lúc đó, trong đầu Makoto không hiện lên hai chữ “cổ phiếu” vì thứ này cách quá xa cuộc sống thường nhật của Yukiho. Sau khi hiểu ra, anh ta nghi hoặc nhiều hơn kinh ngạc, “Em cũng biết chơi cổ phiếu à?” “Biết, em đã học mà.” “Học?” Yukiho lấy trên giá sách xuống mấy quyển sách. Đều là sách nhập môn mua bán cổ phiếu hoặc sách hướng dẫn. Makoto bình thường không hay xem sách, hoàn toàn không để ý đến trên chiếc giá sách giả cổ trong phòng khách nhà mình lại đặt những thứ sách này. “Sao em lại nghĩ đến việc mua cổ phiếu?” Makoto chuyển hướng đặt câu hỏi. “Vì chỉ ở nhà làm việc nhà, có nhiều thời gian rảnh lắm. Vả lại, giờ giá cổ phiếu rất tốt, sau này còn tốt hơn nữa, so với để trong ngân hàng lấy lãi thì tốt hơn nhiều.” “Nhưng mà, cũng có thể thua lỗ đấy.” “Chẳng có cách nào, đây là một kiểu đánh bạc mà.” Yukiho bật cười thoải mái. Câu “đây là một kiểu đánh bạc mà” làm Makoto lần đầu tiên cảm thấy không thoải mái với Yukiho, cảm giác như mình bị phản bội. Câu tiếp theo của cô lại càng làm cảm giác này mạnh mẽ thêm. “Anh yên tâm, em tự tin, chắc chắn không bị lỗ đâu. Với lại, em chỉ dùng tiền của em thôi.” “Tiền của em?” “Em cũng có một ít tiền để dành.” “Có thì có...” Anh dị ứng với cách nghĩ “tiền của em”. Đã là vợ chồng với nhau, còn phải phân biệt ra tiền của ai nữa sao? “Vẫn không được ạ?” Yukiho ngước mắt lên nhìn chồng, thấy Makoto không nói năng gì, cô khẽ thở dài một tiếng, “Cũng phải, đúng là không được rồi. Em thậm chí còn chưa thành thạo trong việc làm vợ, đâu phải lúc lo đến việc khác. Xin lỗi anh, em sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.” Cô chùng vai xuống, bắt đầu thu dọn mấy quyển sách liên quan đến cổ phiếu. Nhìn bóng dáng mảnh mai của Yukiho, Makoto không nén nổi suy nghĩ rằng mình thật là một kẻ hẹp hòi, bao lâu nay cô không hề đưa ra một đề nghị vô lý nào. “Anh có điều kiện,” anh ta nhìn bóng lưng Yukiho, nói. “Không được quá tập trung vào đó, tuyệt đối không được vay tiền. Những điều này em có thể hứa chứ?” Yukiho ngoảnh đầu lại, mắt sáng bừng lên lấp lánh. “Có thể được ạ?” “Những điều kiện anh nói em làm được không?” “Chắc chắn là được, em cảm ơn anh!” Yukiho ôm lấy cổ anh ta. Hai tay Makoto ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, nhưng trong lòng lại dâng lên một linh cảm chẳng lành. Xét về kết quả, Yukiho đúng là đã tuân thủ điều kiện anh ta đặt ra. Cô đều đặn tăng tài sản của mình bằng cổ phiếu. Makoto hoàn toàn không biết lúc đầu cô đầu tư bao nhiêu tiền, tiến hành mua bán ở mức độ nào. Nhưng nghe cô và người phụ trách ở công ty chứng khoán nói chuyện điện thoại, có thể thấy số tiền cô điều động đã hơn con số mười triệu yên. Cuộc sống của cô từ đó bắt đầu xoay quanh cổ phiếu. Vì cần thường xuyên nắm bắt tình hình cụ thể, một ngày cô đến công ty cổ phiếu hai lần. Vì sợ để lỡ điện thoại của người môi giới chứng khoán, nên cô rất ít ra ngoài, kể cả khi bất đắc dĩ phải ra ngoài, cũng cách một tiếng cô lại gọi điện một lần. Báo thì đọc ít nhất sáu tờ, trong đó có hai tờ là báo Kinh tế và báo Công nghiệp. “Em nên tiết chế chút đi!” Một hôm, khi Yukiho vừa kết thúc cuộc điện thoại của công ty chứng khoán gọi đến, Makoto không thể nhịn được nữa. Từ sáng điện thoại đã đổ chuông không ngừng nghỉ, bình thường Makoto ở công ty cũng không buồn để tâm, nhưng hôm đó là ngày kỷ niệm thành lập công ty, anh ta được nghỉ ở nhà. “Được ngày nghỉ hiếm hoi mà hỏng hết cả. Vì buôn bán cổ phiếu mà hai vợ chồng muốn ra ngoài một chút cũng không được! Vì cổ phiếu, cuộc sống chẳng yên lành tử tế được, thôi thì đừng chơi nữa cho xong!” Tính cả thời kỳ yêu đương, đây là lần đầu tiên Makoto lớn giọng gắt gỏng với Yukiho. Khi ấy, họ đã kết hôn được tám tháng. Không rõ vì bất ngờ hay sốc, Yukiho hoang mang đứng ngây người ra. Nhìn gương mặt tái nhợt của cô, Makoto lại thấy tội nghiệp. Thế nhưng, anh ta còn chưa kịp mở miệng xin lỗi, cô đã hạ giọng nói, “Em xin lỗi.” “Em không hề có ý bỏ mặc anh. Xin anh hãy tin em. Nhưng mà, vì buôn bán cổ phiếu có chút thuận lợi nên em đâm mải mê. Em xin lỗi, em đã không làm tròn bổn phận của một người vợ.” “Anh không có ý đó.” “Em hiểu mà.” Dứt lời, Yukiho cầm điện thoại lên, gọi tới công ty cổ phiếu vừa nãy, lập tức dặn họ bán hết cổ phiếu có trong tay đi. Sau khi gác máy, cô quay lại đối mặt với Makoto. “Chỉ có ủy thác đầu tư là không thể hủy hợp đồng ngay lập tức. Nhưng thế, đã có thể tha thứ cho em chưa...” “Em không tiếc sao?” “Không đâu, làm như thế mới cắt đứt triệt để được. Hễ nghĩ đến chuyện đã mang đến cho anh bao nhiêu điều không vui, em lại thấy thật khó chịu trong lòng...” Yukiho ngồi sụp xuống tấm thảm trải sàn, cúi gằm mặt, hai vai khe khẽ run lên, nước mắt nhỏ lã chã từng giọt xuống mu bàn tay. “Đừng nhắc đến chuyện này nữa.” Makoto đặt tay lên vai cô. Kể từ hôm đó, tất cả các tài liệu liên quan đến cổ phiếu đều biến mất khỏi nhà họ, Yukiho cũng tuyệt đối không nhắc đến chuyện cổ phiếu nữa. Thế nhưng, rõ ràng cô đã mất đi sức sống, lại nhàn rỗi đến ngẩn ngơ. Những lúc không ra ngoài cô cũng lười chẳng buồn trang điểm, càng rất ít khi đến hiệu làm tóc. “Hình như em biến thành kẻ xấu xí rồi.” Có lúc cô soi mình trong gương, nở một nụ cười mệt mỏi, nói. Makoto đề nghị cô đi học thứ gì đó, nhưng cô dường như không có hứng thú. Makoto thầm đoán, có lẽ hồi nhỏ cô đã học trà đạo, cắm hoa và giao tiếp tiếng Anh nên có phản ứng ngược như thế. Anh ta cũng hiểu, sinh con chính là cách giải quyết tốt nhất. Vì việc nuôi dạy con cái nhất định sẽ chiếm hết tất cả thời gian nhàn rỗi của Yukiho. Nhưng họ lại không có con. Hai người chỉ dùng biện pháp tránh thai trong khoảng nửa năm đầu tiên sau khi kết hôn, nhưng Yukiho hoàn toàn không có dấu hiệu gì chứng tỏ mang thai. Mẹ của Makoto cũng cho rằng nên sinh con lúc còn trẻ nên bà có vẻ không hài lòng khi họ cứ là đôi vợ chồng son mãi. Hễ có cơ hội, bà lại bóng gió nói với Makoto, nếu không dùng biện pháp tránh thai mà vẫn không có con, tốt nhất hãy đến bệnh viện kiểm tra xem sao? Kỳ thực anh ta cũng muốn đến bệnh viện kiểm tra, thậm chí từng đề nghị với Yukiho. Thế nhưng, hiếm khi nào cô phản đối một cách kiên quyết như thế. Hỏi nguyên nhân, mắt cô hơi đỏ lên. “Có thể cuộc phẫu thuật lần đó khiến em không thể có thai được nữa, nếu là vậy, chắc chắn em sẽ đau lòng đến không sống nổi mất.” Cuộc phẫu thuật mà cô nói đến, là chỉ lần phá thai trước đó. “Thế nên kiểm tra để làm rõ không phải là tốt hơn sao? Có lẽ sau khi điều trị sẽ khỏi.” Dù Makoto nói như thế, cô vẫn cứ lắc đầu. “Bệnh vô sinh khó chữa lắm, em không muốn kiểm tra nguyên nhân không thể mang thai đâu. Huống hồ, không có con cũng có sao? Hay là anh không muốn sống chung với một người phụ nữ không thể sinh con?” “Không, làm gì có chuyện đó. Có con hay không chẳng liên quan gì cả. Được rồi, anh sẽ không nhắc đến chuyện này nữa.” Makoto biết, trách móc một người phụ nữ không thể mang thai là điều nhẫn tâm đến nhường nào. Trên thực tế, sau cuộc nói chuyện ấy của họ, anh ta hầu như không nhắc lại chuyện con cái nữa. Với mẹ, anh ta cũng nói dối rằng họ đã đến bệnh viện kiểm tra rồi, cả hai đều không có vấn đề gì. Chỉ là, có lúc Yukiho lại lẩm bẩm như thể tự nói với chính mình, tại sao chúng ta lại không có con nhỉ. Liền ngay sau đó, chắc chắn cô sẽ lại nói, “Lúc ấy phải chăng không nên phá nó đi...” Makoto chỉ còn biết lẳng lặng lắng nghe. 3 Ngoài tiền sảnh vẳng lại tiếng mở khóa, Makoto nằm bần thần trên ghế xô pha nhổm dậy. Kim đồng hồ treo tường chỉ đúng chín giờ. Ngoài hành lang có tiếng bước chân, rồi cửa bật mở. “Xin lỗi, em về muộn quá.” Yukiho mặc áo khoác xanh rêu bước vào, hai tay đều xách đồ. Tay phải cầm hai túi giấy, tay trái xách hai túi mua hàng ở siêu thị, trên vai còn đeo một chiếc túi chéo màu đen nữa. “Anh đói chưa ạ? Em chuẩn bị ngay đây.” Cô đặt túi của siêu thị xuống sàn bếp, đi vào phòng ngủ. Những nơi cô đi qua để lại một mùi hương ngòn ngọt. Mấy phút sau, cô đã thay đồ ở nhà từ trong phòng đi ra, trên tay cầm chiếc tạp dề. Cô vừa buộc quanh người vừa đi vào bếp. “Em đã mua đồ chế biến sẵn về, không cần đợi lâu lắm đâu, lại có cả canh đóng hộp nữa.” Giọng nói mang theo tiếng thở hổn hển từ trong bếp vẳng ra. Makoto vốn đang xem báo, nghe thấy những lời này, không khỏi khó chịu. Chính bản thân anh cũng không hiểu được mình bực bội vì chuyện gì. Nếu buộc phải nói ra, thì có lẽ chính là giọng nói tràn trề sức sống ấy của cô. Makoto bỏ tờ báo xuống, đứng dậy, đi về phía căn bếp đang phát ra tiếng chuẩn bị. “Em bắt anh ăn đồ ăn sẵn à?” “Anh nói gì cơ ạ?” Yukiho lớn tiếng hỏi lại. Có vẻ âm thanh của máy hút mùi làm cô nghe không rõ, điều này khiến anh ta càng thêm cáu. Cô đang chuẩn bị đun nước trên bếp gas, nghiêng đầu nhìn chồng đứng ngoài cửa bếp với ánh mắt khó hiểu. “Anh bảo em để anh đợi lâu như vậy, rốt cuộc vẫn bắt anh ăn uống qua loa thế này à!” Miệng cô há hốc thành hình chữ “O”, kế đó, cô tắt máy hút mùi đi. Không khí lập tức ngừng lưu thông, cả căn nhà lặng phắc. “Em xin lỗi, anh không vui ạ?” “Nếu chỉ là thỉnh thoảng, anh cũng không có gì để nói.” Makoto nói. “Nhưng mà dạo này ngày nào cũng như ngày nào, tối tối em đều về muộn, bày thức ăn làm sẵn ra, lần nào cũng thế!” “Em xin lỗi, nhưng mà, em sợ để anh đợi lâu quá...” “Anh đã đợi. Đợi đến phát chán rồi. Anh còn định ăn luôn mì ăn liền cho xong, đợi lâu để rồi ăn đồ mua bên ngoài về thì khác gì ăn mì đâu?” “Xin lỗi. Em... tuy không thể thành lý do, nhưng gần đây thật sự rất bận... làm anh khó chịu, em thật sự rất xin lỗi.” “Việc làm ăn phát triển, thật đáng chúc mừng đấy.” Makoto biết khóe miệng mình đang nhệch sang một bên rất khó coi. “Anh đừng nói vậy. Xin lỗi, từ giờ em sẽ chú ý.” Hai tay Yukiho đặt trên tạp dề, đầu cúi xuống. “Câu này anh nghe nhiều lần lắm rồi.” Makoto đút tay vào túi quần, buông lại một câu như thế. Yukiho chỉ cúi đầu, không lên tiếng, chắc bởi không thể nói lại được. Nhưng gần đây những lúc như thế này, Makoto bất giác lại nghĩ: liệu có phải cô cho rằng chỉ cần cúi đầu như thế, đợi khi nào cơn sấm sét qua đi là xong hay không. “Sao em không nghỉ đi?” Makoto nói. “Anh thấy, không thể nào làm tốt cả hai việc được. Mà em cũng rất vất vả.” Yukiho không nói năng gì. Cô đang tránh tranh luận về chuyện này. Thoáng sau, bờ vai cô bắt đầu khe khẽ run rẩy, hai tay túm vạt dưới của chiếc tạp dề lên che mắt, tiếng nghẹn ngào vang lên sau bàn tay. “Em xin lỗi.” Cô nhắc lại lần nữa, “Em thật chẳng ra gì. Thật sự rất vô dụng, chỉ gây thêm phiền phức cho anh... anh để em làm điều mình thích, em lại không thể nào báo đáp được anh. Em thật chẳng ra gì. Makoto, có lẽ anh không nên kết hôn với em.” Nước mắt làm giọng cô thổn thức, câu được câu chăng, chốc chốc lại kèm theo tiếng thút thít. Nghe thấy một tràng những lời hối lỗi này của Yukiho, Makoto không thể trách móc được cô nữa, ngược lại còn cảm thấy mình thật hẹp hòi khi nổi giận đùng đùng vì một chuyện cỏn con. “Thôi được rồi.” Anh ta đành xoa dịu. Yukiho không cãi lại câu nào nên có muốn cãi nhau cũng chẳng cãi được. Makoto trở lại ghế xô pha, giở tờ báo ra. Yukiho lại đến hỏi, “Vậy...” “Gì?” Anh ta quay đầu hỏi. “Bữa tối... tính sao ạ? Muốn nấu gì đó cũng không có nguyên liệu.” “À...” Makoto cảm thấy người mệt rã rời. “Tối nay ăn thứ em mua về là được.” “Được không ạ?” “Không thì cũng chẳng còn cách nào.” “Xin lỗi, em lập tức đi chuẩn bị ngay đây.” Yukiho biến mất vào trong bếp. Nghe thấy tiếng máy hút mùi hoạt động trở lại, Makoto vẫn có cảm giác không thể thoải mái được. “Em có thể đi làm không?” Khi còn một tháng nữa là kỷ niệm một năm ngày cưới, Yukiho đưa ra câu hỏi này. Vì không hề có sự chuẩn bị, Makoto ngẩn người ra. Yukiho giải thích rằng cô có người bạn trong giới thời trang muốn mở cửa hàng riêng, hỏi cô có muốn làm cùng không. Người đó định mở cửa hàng thời trang nhập khẩu. Makoto hỏi cô có muốn làm hay không, cô bảo muốn thử một lần xem sao. Lần đầu tiên từ khi thôi dính dáng vào cổ phiếu, đôi mắt ảm đạm không chút thần thái của cô sáng bừng lên lấp lánh. Thấy cô như vậy, Makoto không thể nói ra lời phản đối. Anh ta chỉ nhắc cô chớ nên quá sức, rồi đồng ý. Mười ngón tay Yukiho đan vào nhau trước ngực, dùng thinh lặng để biểu lộ niềm vui của mình. Cửa hàng bọn cô ở Nam Aoyama, Makoto đã đến đó mấy lần. Bên trong toàn bộ là cửa kính kéo màn, cảm giác rất sang trọng. Đi ngang qua trước cửa tiệm có thể nhìn thấy các loại trang phục nữ nhập khẩu và các mặt hàng tạp hóa. Sau này anh ta mới biết, tất cả tiền trang hoàng trong cửa tiệm đều do Yukiho bỏ ra. Người hợp tác với Yukiho tên là Tamura Noriko, cả gương mặt lẫn thân hình đều tròn lẳn, có vẻ gì đó bình dân. Đúng như ấn tượng bề ngoài, Noriko là một người chịu khó. Theo như Makoto quan sát, công việc của họ dường như được phân công thế này: Yukiho phụ trách tiếp khách hàng, còn Tamura Noriko lấy quần áo, tính tiền. Cửa hàng này hoàn toàn kinh doanh theo hình thức hẹn trước, có nghĩa là khách sẽ hẹn sẵn ngày đến cửa hàng. Như vậy, bọn họ có thể dựa theo kích cỡ và sở thích của khách để chuẩn bị hàng. Cách làm này có thể nói hiệu quả, tiết kiệm được không gian trưng bày hàng. Sự thành bại của phương thức kinh doanh này hoàn toàn dựa vào các mối quan hệ của bọn họ, nhưng từ lúc khai trương đến giờ, dường như chưa bao giờ hết khách. Makoto ít nhiều cũng lo rằng Yukiho liệu có quá mải mê với việc kinh doanh cửa hàng thời trang mà chểnh mảng việc nhà không, nhưng khi ấy vẫn chưa có hiện tượng thế này. Có lẽ Yukiho cũng sợ Makoto nghĩ như thế nên sau khi mở tiệm, cô còn dốc nhiều tâm sức vào việc nhà hơn cả trước. Không những không nấu nướng qua quýt, mà cũng không bao giờ về muộn hơn Makoto cả. Hai tháng sau khi mở cửa hàng, Yukiho lại một lần nữa gây bất ngờ, cô hỏi Makoto có muốn làm chủ cửa hàng không. “Chủ cửa hàng? Anh? Tại sao?” “Hình như chủ nhà phải nộp thuế thừa kế tài sản nên cần tiền gấp, hỏi bọn em có ý mua lại cửa hàng hay không.” “Em muốn mua à?” “Đúng ra là em nghĩ nếu mua chắc chắn có lợi. Giá nhà đất ở khu vực ấy sau này nhất định chỉ có tăng chứ không giảm. Giá mà chủ nhà đưa ra lúc này, có thể nói là phá giá rồi đấy!” “Nếu anh không mua thì sao?” “Vậy thì đành chịu thôi,” Yukiho thở dài, “em đành phải mua vậy.” “Em?” “Em nghĩ, xét địa thế khu vực ấy, ngân hàng chắc sẽ chấp thuận cho vay.” “Em sẽ đi vay tiền?” “Vâng ạ.” “Em muốn mua thế à?” “Cũng một phần, vả lại em cảm giác nếu không mua sợ là sẽ không ổn. Nếu mình không mua, chủ nhà nhất định sẽ tìm người khác, như vậy nếu không may, có thể phải trả nhà mất.” “Trả nhà?” “Bảo bọn em trả nhà, để tiện bán cửa hàng đi với giá cao hơn.” Makoto thoạt tiên không tỏ thái độ gì, nhưng sau đó bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc. Không phải là anh ta không mua được. Nhà Takamiya có mấy mảnh đất ở Seijo, sau này toàn bộ đều do Makoto kế thừa, chỉ cần bán đi một ít là được. Nếu thuyết phục đúng cách, hẳn mẹ anh ta cũng không phản đối, vì bất động sản của nhà bọn họ trên thực tế gần như đều ở tình trạng bỏ không. Anh ta không tán thành việc Yukiho vay tiền ngân hàng vì như thế, rất có khả năng cô sẽ lại dồn hết tâm tư vào công việc. Hơn nữa, anh ta cũng cảm thấy không thoải mái khi cô đứng tên sở hữu cửa hàng. “Để anh suy nghĩ mấy ngày đã.” Makoto nói với Yukiho, thực ra, khi ấy anh ta đã quyết tâm rồi. Đầu năm 1987, cửa hàng ở Nam Aoyama đã thuộc sở hữu của Makoto. Và khoản tiền thuê trích ra từ doanh thu của Yukiho và bạn được chuyển vào tài khoản của anh ta. Không lâu sau, Makoto đã hiểu được tầm nhìn xa của Yukiho là thế nào. Do nhu cầu tòa nhà văn phòng ở trung tâm Tokyo tăng cao, giá đất cũng tăng ngoài mức pháp luật cho phép, kết quả là trong một thời gian ngắn đã xảy ra hiện tượng sốt đất bất thường khiến giá đất tăng gấp hai, ba lần. Liên tục có người tìm đến Makoto, hỏi anh ta có dự định bán cửa tiệm và mảnh đất ở Nam Aoyama hay không. Mỗi lần nghe đối phương ra giá, anh ta đều nghĩ chẳng rõ đây có phải thực hay không. Lúc này, anh ta cũng bắt đầu thoáng nảy sinh cảm giác tự ti trước Yukiho. Makoto dần dần cho rằng, xét về năng lực sinh tồn, năng lực quản lý kinh doanh và cả sự táo bạo, có lẽ anh ta đều không so được với người phụ nữ này. Anh ta không biết chính xác kết quả công việc của cô thế nào, nhưng có thể khẳng định cửa hàng thời trang của bọn họ đang làm ăn ngày một phát đạt. Trước mắt, cô đang có kế hoạch mở cửa hàng thứ hai ở Daikanyama. So với cô, bản thân anh ta thì sao? Mỗi lần nghĩ tới đây, Makoto lại thấy buồn rầu. Bản thân anh ta chẳng có can đảm để bắt đầu một việc gì. Lấy lý do rằng cá tính mình thích hợp làm công cho người khác, chỉ bám riết lấy công ty. Không sử dụng hiệu quả những bất động sản may mắn được thừa kế và đang sống trong căn hộ cha mẹ cho. Vẫn còn một chuyện nữa khiến anh ta càng cảm thấy không cất đầu lên nổi. Đó chính là cơn sốt cổ phiếu. Năm ngoái, cổ phiếu NTT vừa lên sàn đã lập tức tăng cao bất thường, thị trường cổ phiếu tựa hồ cũng theo đà đó được kéo lên, bắt đầu phát triển mạnh mẽ. Thiên hạ bảo nhau nếu có tiền không thể không chơi cổ phiếu. Thế nhưng, nhà Takamiya lại hoàn toàn không có duyên với cổ phiếu, lý do đương nhiên là bởi anh ta từng trách móc Yukiho về chuyện này. Sau bận đó, cô cũng không bao giờ nhắc gì đến cổ phiếu nữa. Nhưng cứ tưởng tượng đến việc cô nhìn cơn sốt cổ phiếu vô tiền khoáng hậu này như thế nào, anh ta lại cảm thấy ngứa ngáy khắp cả người. 4 Tối hôm ấy trước khi đi ngủ, Yukiho nhắc đến một chuyện khiến Makoto bất ngờ. “Lớp dạy đánh golf?” Makoto nằm trên chiếc giường đôi nhìn gương mặt vợ phản chiếu trong tấm gương trang điểm, hỏi. Từ hồi mới cưới, bọn họ đã ngủ riêng giường, Yukiho ngủ giường đơn. “Đúng vậy, em nghĩ, nếu là chập tối thứ Bảy, chúng ta có thể cùng đi với nhau.” Yukiho đặt trước mặt Makoto một tờ rơi quảng cáo. “Hừm, trường học được hiệp hội golf Mỹ công nhận, em muốn học đánh golf từ lâu rồi à?” “Một chút chút, hiện giờ càng lúc càng nhiều phụ nữ chơi môn này mà. Nếu chơi golf thì cả lúc về già hai vợ chồng cũng có thể cùng chơi được.” “Lúc về già... nhỉ. Anh lại chưa nghĩ xa đến thế.” “Vậy, bắt đầu học nhé. Cùng đi chung nhất định sẽ rất vui đấy.” “Em nói phải.” Makoto vẫn nhớ bố mình hồi còn sống rất thích đánh golf, cứ đến ngày nghỉ là ông lại vác túi đựng đồ đánh golf to tướng bỏ vào cốp xe lái đi. Những lúc ấy, vẻ mặt bố anh ta tràn trề sức sống hơn hẳn bình thường. Có lẽ vì thân phận ở rể nên ông cảm thấy bị gò bó khi ở nhà cũng không chừng. “Nghe nói thứ Bảy tuần sau có buổi giới thiệu đấy, mình thử đến nghe xem thế nào nhé?” Sau khi hoàn thành màn chăm sóc da, Yukiho vừa leo lên giường vừa nói. “Được, đi xem thế nào.” “Hay quá!” “Chuyện này quyết định vậy nhé, em sang đây không?” “Dạ vâng.” Yukiho nhổm dậy, nhẹ nhàng trượt vào giường Makoto. Makoto vặn nút vặn ở cạnh gối, chỉnh cho đèn tối bớt, kế đó áp thân thể vào cô, thò tay vào vạt trước bộ đồ ngủ của Yukiho. Ngực cô mềm mại, đầy đặn hơn bề ngoài. Hôm nay chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ? Anh ta thầm nhủ, gần đây vì một nguyên nhân nào đó, thường xuyên xảy ra tình trạng sinh hoạt vợ chồng không được hài hòa. Sau khi vuốt ve, mút đầu ngực cô, anh ta chầm chậm vén bộ đồ ngủ của cô lên, kéo qua đầu, sau đó cởi áo ngủ của mình. Makoto đã cương lên. Sau khi khỏa thân hoàn toàn, anh ta lại ôm lấy Yukiho. Cơ thể cô thật mềm mại. Anh ta vuốt ve quanh sống lưng làm cô hơi buồn. Vẫn ôm cô, Makoto hôn lên cổ, cắn vào đầu ngực. Makoto đưa tay xuống quần lót của cô, kéo xuống đầu gối rồi dùng chân cởi ra. Trình tự vẫn như mọi khi. Sau đó, với niềm mong mỏi, anh ta chạm đến nơi rậm rạp của cô, rồi chầm chậm đưa ngón giữa vào. Đôi chút thất vọng lan dần trong lồng ngực anh ta. Phần cơ thể lẽ ra phải tiếp nhận anh hoàn toàn khô ráo. Makoto dịu dàng vuốt ve cửa mình cô, nhưng dù ngón tay có cử động nhẹ nhàng đến mấy, chỗ đó vẫn không ẩm ướt mảy may. Makoto không cho rằng cách làm của mình có vấn đề, vì không lâu trước đây, như vậy đã đủ tạo ra độ trơn rồi. Anh ta đành thử đưa ngón giữa vào sâu bên trong. Nhưng chỗ đó đóng chặt. Khi anh ta vẫn cố đưa vào, Yukiho liền kêu “Đau!” Mặc dù trong bóng tối nhập nhèm, cũng có thể thấy cô đang chau mày. “Anh xin lỗi, đau lắm à?” “Không sao cả, đừng để ý, anh cứ cho vào đi.” “Nhưng ngón tay mà còn đau thế thì...” “Không sao. Em sẽ chịu. Cho vào từ từ còn đau hơn nên anh cứ cho nhanh vào đi.” Yukiho động viên. Makoto ưỡn lưng ra trước, đưa cái của mình tới chỗ kín của cô. “Ái,” Yukiho kêu lên, hai hàm răng cắn chặt. Makoto không định làm cô đau nên khựng lại. Cứ vậy lặp đi lặp lại mấy lần, Yukiho bắt đầu phát ra những tiếng kêu không rõ nguyên nhân. “Sao thế?” Makoto hỏi. “Bụng em... đau.” “Bụng?” “Ở chỗ tử cung ấy...” “Lại thế rồi à.” Makoto thở dài. “Em xin lỗi. Nhưng không sao đâu, hết ngay thôi mà.” “Tối nay thôi vậy.” Makoto nhặt quần lót rơi dưới giường lên mặc vào, kế đó khoác lại đồ ngủ, thầm nhủ không phải là “tối nay thôi vậy”, mà là “tối nay cũng thôi vậy” mới đúng. Dạo này lần nào cũng thế cả. Yukiho cũng mặc quần lót, nhấc bộ đồ ngủ lên, trở về giường của cô. “Em xin lỗi.” Cô nói, “Không biết em bị sao nữa...” “Hay đi khám bác sĩ xem sao.” “Ừm, em sẽ đi. Chỉ là...” “Chỉ là gì?” “Em nghe nói người nào từng phá thai, có lúc sẽ bị như thế.” “Em nói là không ẩm ướt tử cung bị đau ấy hả?” “Ừm.” “Anh chưa từng nghe ai nói thế.” “Anh là đàn ông mà...” “Cũng phải.” Thấy câu chuyện có vẻ sẽ xoay sang chiều hướng không hay, Makoto nghiêng người quay lưng lại phía cô, đắp chăn bông lên. Ham muốn không hề bớt đi chút nào. Cho dù không thể làm tình, anh ta cũng hy vọng Yukiho ít nhất có thể dùng miệng hay tay để thể hiện tình yêu, nhưng Yukiho là người phụ nữ tuyệt đối không bao giờ làm như vậy. Makoto cũng rất khó mở miệng yêu cầu. Không lâu sau, tiếng thổn thức lọt vào tai anh ta. Makoto chán chẳng buồn an ủi cô, bèn vùi mặt vào trong chăn, giả bộ như không nghe thấy. 5 Sân tập golf Eagles nằm ở giữa khu nhà ở được quy hoạch thành hình bàn cờ, trên tấm biển quảng cáo có đề, “Toàn sân hai trăm chỗ tập, được trang bị máy phát bóng thế hệ mới nhất.” Bên trong tấm lưới màu xanh lục, những quả bóng nhỏ màu trắng không ngừng đan xen nhau bay vèo vèo. Chỗ này cách căn hộ của Makoto chừng hai mươi phút đi xe. Hai người ra khỏi nhà lúc hơn bốn giờ một chút, nên đến nơi lúc bốn rưỡi. Trên tờ rơi ghi rõ, buổi giới thiệu bắt đầu lúc năm giờ. “Quả nhiên là sớm quá. Anh đã bảo muộn một chút hẵng đi cũng được mà.” Makoto vừa điều khiển vô lăng chiếc BMW vừa nói. “Em sợ tắc đường. Nhưng xem người khác đánh bóng cũng được mà. Biết đâu cũng tham khảo được gì.” Yukiho ngồi trên ghế lái phụ trả lời. “Người chưa biết gì xem tập lâu thế nào cũng vô ích.” Giờ đang có cơn sốt đánh golf, lại là thứ Bảy, nên sân tập khá đông khách. Tình trạng gần như kín chỗ của bãi đỗ xe cũng chứng minh điểm này. Rốt cuộc cũng tìm được chỗ đỗ, hai người xuống xe, đi vào cửa. Lúc đi qua một bốt điện thoại, Yukiho dừng chân đứng lại. “Xin lỗi, em gọi một cuộc điện thoại được không?” Nói đoạn, cô lấy quyển sổ ghi chép trong túi ra. “Vậy anh vào trong xem trước.” “Vâng ạ.” Trong lúc nói vậy, cô đã cầm ống nghe lên. Lối vào của sân tập đánh golf rộng rãi sáng sủa như nhà hàng gia đình. Đi qua cánh cửa kính tự động, Makoto tiến vào bên trong. Trong gian đại sảnh trải thảm màu xám, có mấy người khách đang ngồi vẻ nhàn rỗi. Bên trái là quầy tiếp tân, hai nhân viên nữ mặc đồng phục màu sắc tươi sáng đang tiếp khách. “Xin lỗi, có thể phiền ông điền tên vào đây được không ạ? Khi nào có chỗ trống, chúng tôi sẽ gọi theo thứ tự.” Một nhân viên nói. Người đang nói chuyện với cô ta là một ông trung niên to béo, thoạt nhìn chẳng có duyên gì với hoạt động thể thao cả. Bên cạnh ông ta đặt một chiếc túi đựng đồ đánh golf màu đen. “Ồ, đông lắm hả?” Người đàn ông trung niên không vui ra mặt. “Vâng ạ, có thể phải phiền ông đợi hai, ba mươi phút.” “Hừm, thôi đành.” Người đàn ông miễn cưỡng viết tên. Xem ra đám người uể oải ngồi trong đại sảnh kia đều đang xếp hàng. Makoto thêm một lần nữa ý thức được, cơn sốt đánh golf là thật. Có lẽ vì không cần phải tiếp đãi khách hàng, nên đồng nghiệp của anh ta cũng hiếm người chơi môn thể thao này. Anh ta lại gần quầy tiếp tân, nói với nhân viên phục vụ rằng họ muốn tham gia buổi giới thiệu về khóa học đánh golf. Một người cười tươi trả lời, “Chúng tôi sẽ báo trên hệ thống phát thanh, xin ông đợi ở đây một chút ạ.” Lúc này Yukiho đi vào, vừa thấy Makoto cô tức khắc chạy đến, nhưng nét mặt đã thay đổi so với lúc nãy. “Em xin lỗi, xảy ra chuyện rồi.” “Sao hả?” “Có sự cố ở cửa hàng. Em buộc phải về xử lý.” Yukiho bặm môi. Cửa hàng của cô nghỉ Chủ nhật, thứ Bảy do Taruma Noriko và một cô nhân viên làm thêm phụ trách. “Phải đi bây giờ à?” Makoto hỏi. Giọng anh rõ ràng không bằng lòng. “Vâng.” Yukiho gật đầu. “Thế khóa học đánh golf thì sao? Em không nghe giới thiệu nữa à?” “Em xin lỗi, anh đi nghe một mình được không ạ? Giờ em sẽ bắt xe về cửa hàng.” “Ừm!” Makoto thở dài nói, “Cũng đành vậy thôi.” “Em xin lỗi.” Yukiho chắp tay trước ngực, “Anh đi nghe thử xem sao, nếu mà chán quá thì về luôn cũng được.” “Tất nhiên rồi.” “Em xin lỗi. Vậy em đi trước đây.” Yukiho rảo chân bước nhanh ra cửa. Nhìn theo bóng lưng cô đi xa dần, Makoto lại khẽ thở dài lần nữa. Anh ta tìm cách nén cơn giận trong lòng xuống. Vì anh ta biết, nếu để cơn giận đó bốc lên, sẽ chỉ khiến mình thêm mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần mà thôi. Kinh nghiệm này anh ta đã trải qua không biết bao nhiêu lần rồi. Makoto quyết định vào cửa hàng dụng cụ đánh golf đặt ở một góc đại sảnh ngó nghiêng. Trong cửa hàng ngoài gậy đánh golf, đồ dùng, còn bày một số đồ phụ kiện nhỏ. Chỉ xem những thứ này thôi không làm anh ta thêm hứng thú chút nào. Trên thực tế, anh ta hầu như không biết gì về đánh golf, nhiều lắm cũng chỉ nắm được một ít quy tắc cơ bản, cùng với mục tiêu của những người chơi thông thường là dưới 100. Nhưng dưới 100 rốt cuộc là điểm số kiểu gì, thì anh ta hoàn toàn không hiểu. Đang xem xét mấy cây gậy kim loại, chợt anh ta cảm thấy có người đang nhìn mình. Một đôi chân phụ nữ mặc quần lửng xuất hiện ngay bên cạnh. Người phụ nữ ấy gần như đứng trước mặt anh ta. Makoto hơi ngước mắt nhìn lên, gặp ngay ánh mắt cô. Một khoảng lặng chừng một hai giây trước khi anh ta kinh ngạc thốt lên thành tiếng. Trong khoảnh khắc nhận ra người phụ nữ ấy, trong đầu anh ta lập tức nghĩ, cô không thể ở nơi này, nhưng lại thầm khẳng định: đúng là cô ấy rồi. Người đứng đó là Misawa Chizuru! Cô đã cắt tóc, trông hơi khác một chút, nhưng đúng là cô. “Cô Misawa... sao cô lại ở đây?” “Đến tập đánh golf...” Chizuru giơ cây gậy trên tay lên. “À, ra thế.” Makoto lại đưa tay lên gãi gãi má dù không hề bị ngứa. “Anh Takamiya cũng thế ạ” “À, ừ, đúng thế.” Makoto thầm vui vì cô vẫn nhớ tên mình. “Cô đến một mình sao?” “Vâng, còn anh Takamiya?” “Tôi cũng thế. Nào, kiếm chỗ nào ngồi xuống đi” Các khách chờ gần như đã chiếm hết ghế trong đại sảnh, cũng may ở sát tường vừa khéo còn hai ghế trống. Bọn họ ngồi xuống chỗ đó. “Ngạc nhiên quá! Không ngờ lại gặp được cô ở đây.” “Vâng, tôi cũng vậy, mới đầu còn tưởng mình nhận lầm người nữa kia.” “Giờ cô đang ở đâu?” “Tôi ở Shimokitazawa, làm việc trong một công ty kiến trúc ở Shinjuku.” “Vẫn làm nhân viên thời vụ à?” “Vâng.” “Tôi nhớ cô có nói, sau khi hết hợp đồng với chúng tôi, cô sẽ về quê ở Sapporo mà.” “Trí nhớ anh tốt thật.” Chizuru mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng khỏe mạnh. Nụ cười khiến Makoto nghĩ rằng cô quả thực hợp với kiểu tóc ngắn này hơn. “Cô không về Sapporo à?” “Tôi có về một thời gian, nhưng sau đó lại quay lại đây luôn.” “Ra là vậy.” Vừa nói, Makoto vừa nhìn đồng hồ, đã bốn giờ năm mươi phút rồi. Buổi giới thiệu sẽ bắt đầu lúc năm giờ, anh ta hơi bồn chồn. Cái ngày đó của hơn hai năm trước lại hiện lên trong tâm trí anh ta. Chính là buổi tối trước ngày kết hôn với Yukiho, Makoto ngồi đợi ở đại sảnh một khách sạn, vì lẽ ra Chizuru phải xuất hiện ở đó. Anh ta đã yêu Chizuru, quyết tâm dù hy sinh tất cả, cũng muốn bày tỏ tình cảm của mình với cô. Khoảnh khắc ấy, anh ta tin chắc rằng cô mới là một nửa mà số phận đã sắp đặt sẵn cho mình. Thế nhưng, cô lại không xuất hiện. Anh ta không rõ nguyên nhân, chỉ biết rằng số phận của mình là không được gắn bó với cô. Khi gặp lại, Makoto tự biết rằng ngọn lửa tình yêu vẫn chưa hoàn toàn chết hẳn. Chỉ cần ở bên cạnh Chizuru đã đủ khiến anh ta thấy lâng lâng, đó là một thứ cảm giác hưng phấn ngọt ngào mà lâu lắm rồi anh ta chưa được cảm nhận. “Anh Takamiya giờ đang ở đâu ạ?” Chizuru hỏi. “Tôi ở Seijo.” “Seijo... Hình như anh có nhắc đến rồi.” Với ánh mắt như thể đang lục tìm trong ký ức, cô nói, “Từ đó đến nay đã hai năm rưỡi rồi nhỉ... Anh đã có con chưa ạ?” “Vẫn chưa.” “Không định có ạ?” “Không phải là không, mà là không có được...” Makoto cười thiểu não. “Ồ, thế ạ.” Chizuru có vẻ lúng túng ra mặt. Chắc cô băn khoăn không biết có cần thông cảm hay không. “Cô Misawa lập gia đình chưa nhỉ?” “Chưa ạ, vẫn một mình thôi.” “Hừm, có dự định... chẳng hạn?” Makoto vừa quan sát nét mặt cô vừa hỏi. Chizuru cười cười lắc đầu, “Đã có đối tượng đâu ạ.” “Ồ, vậy sao.” Makoto cảm thấy như trút được gánh nặng. Nhưng đồng thời anh ta lại tự hỏi bản thân: dù vậy mày có thể làm gì được chứ? “Cô thường đến đây không?” Anh ta hỏi. “Một tuần một lần, tôi học đánh golf ở đây.” “Ơ, học đánh golf à?” “Vâng ạ.” Chizuru gật đầu. Cô kể rằng mình bắt đầu tham gia khóa học từ hai tháng trước. Khóa học cho người mới bắt đầu vào năm giờ chiều thứ Bảy hàng tuần, cũng chính là khóa mà hai vợ chồng Makoto chuẩn bị tham gia. Makoto nói, anh ta đến là để tham gia buổi giới thiệu về khóa học đấy. “Thế ạ. Ở đây cứ hai tháng lại chiêu sinh một lần. Vậy là sau này tuần nào chúng ta cũng gặp mặt nhau rồi.” “Đúng vậy.” Anh ta trả lời. Nhưng Makoto đón nhận cuộc gặp gỡ tình cờ này với một tâm trạng phức tạp. Vì Yukiho cũng sẽ cùng đi với anh ta. Anh ta không muốn để Chizuru thấy vợ mình, đồng thời, cũng không dám nói rõ với cô rằng vợ mình sẽ đi học chung lớp đánh golf. Lúc này, tiếng loa vang lên trong đại sảnh, “Các vị khách đến tham gia buổi giới thiệu về khóa học đánh golf, xin mời đến tập hợp trước quầy lễ tân.” “Tôi vào lớp học đây.” Chizuru cầm cây gậy đánh golf lên. “Lát nữa tôi sẽ qua tham quan.” “Đừng đến, ngại lắm.” Cô chun chun mũi nhoẻn cười. 6 Lúc Makoto trở về căn hộ, giày của Yukiho đã đặt ở tiền sảnh, trong nhà vang lên tiếng xào nấu. Anh ta đi vào phòng khách, thấy Yukiho mặc tạp dề đang nấu ăn trong bếp. “Anh về rồi ạ, muộn thế.” Cô vừa lắc chảo, vừa lớn tiếng nói. Đã tám giờ rưỡi. “Em về lúc nào thế?” Makoto đứng ở cửa bếp hỏi. “Khoảng một tiếng trước. Em nghĩ phải chuẩn bị bữa tối, nên vội về.” “Ừm.” “Sắp xong rồi ạ, anh đợi một lát.” “Anh bảo này,” anh ta ngước nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Yukiho đang nhanh nhẹn làm món salad. “Hôm nay anh gặp một người bạn cũ ở sân tập đấy.” “Ồ, thế ạ? Em không quen phải không ạ?” “Ừ.” “Rồi sao ạ?” “Vì lâu lắm rồi không gặp, nên bảo là cùng đi ăn bữa cơm, sau đó ăn qua loa ở nhà hàng gần đấy rồi.” Bàn tay Yukiho dừng lại, đưa lên gần cổ. “À...” “Anh tưởng hôm nay em cũng sẽ về rất muộn, vì cửa hàng của em hình như có chuyện gì đó phiền phức.” “Chuyện ấy giải quyết một lúc là xong rồi ạ.” Yukiho xoa xoa cổ, kế đó nở một nụ cười yếu ớt, “Cũng phải, tại giờ giấc của em thất thường.” “Anh xin lỗi, lẽ ra anh phải tìm cách liên lạc với em.” “Anh không phải bận tâm đâu. Vậy em vẫn cứ làm nốt thức ăn nhé, nếu anh đói thì ăn cùng với em.” “Ừ.” “Lớp đánh golf thế nào ạ?” “À,” Makoto ậm ừ gật gật đầu, “cũng không có gì, chỉ nói là họ đã sắp xếp thời khóa biểu, sẽ dựa theo thời khóa biểu ấy mà dạy từng bước một.” “Anh thích chứ?” “Ừm... chuyện này thì...” Nên giải thích thế nào đây? Makoto thầm tính toán, Misawa Chizuru cũng học ở đó, anh ta không muốn cùng đi với Yukiho, đành quyết định bỏ khóa học ấy, vấn đề là phải làm thế nào để thuyết phục Yukiho. “Anh này,” anh ta đang lựa lời thì Yukiho đã nói trước, “em là người rủ anh, giờ lại nói ra điều này, thật ngại quá đi mất, nhưng tình hình thực sự hơi khó khăn anh ạ.” “Hả?” Makoto nhìn cô, “Có khó khăn à? Sao vậy?” “Sắp khai trương chi nhánh còn gì ạ? Bọn em đang tuyển nhân viên, nhưng mãi vẫn chưa tìm được người nào thích hợp. Anh cũng biết đấy, gần đây người ta chuộng làm việc tại doanh nghiệp nên người mới chẳng bao giờ chịu đến những cửa tiệm nhỏ như của bọn em cả.” “Thế nên là...?” “Hôm nay em đã trao đổi với Noriko. Có vẻ như từ giờ chỉ có cách là em đi làm vào thứ Bảy thôi. Em nghĩ chắc không đến nỗi thứ Bảy nào cũng phải đi...” “Nói vậy là, ngày nghỉ cố định của em chỉ còn mỗi Chủ nhật thôi sao?” “Vâng ạ.” Yukiho so vai lại, ngước mắt lên nhìn Makoto. Rõ ràng cô sợ anh ta nổi giận. Nhưng anh ta lại không nổi giận. Một chuyện hoàn toàn khác đã xâm chiếm tâm trí anh ta. “Thế thì, em không thể đi học đánh golf được rồi.” “Vâng ạ, vậy nên em mới xin lỗi anh. Chính em nêu ra, mà lại không đi được. Em xin lỗi.” Hai tay Yukiho chắp lại trước ngực, cúi thấp đầu xuống. “Nghĩa là em không thể đi à?” “Dạ.” Cô khẽ gật đầu. “Vậy sao.” Makoto khoanh hai tay trước ngực, đi về phía xô pha, “Thôi đành.” Nói đoạn, anh ta ngồi xuống ghế, “Anh đi một mình vậy, đằng nào cũng tham gia buổi giới thiệu rồi.” “Anh không giận ạ?” Yukiho dường như có vẻ bất ngờ trước phản ứng của chồng. “Không giận. Anh đã quyết định không giận vì những chuyện như thế này nữa rồi.” “Tốt quá. Em cứ thấp thỏm sợ anh giận. Nhưng thiếu người thì thật sự không có cách nào...” “Bỏ đi, đừng nhắc chuyện này nữa. Chỉ là, sau này dù em có đổi ý, vẫn muốn học nữa thì cũng không theo kịp lớp của anh rồi.” “Vâng, em biết ạ.” “Thế thì tốt.” Makoto cầm điều khiển từ xa trên bàn lên, bật ti vi, chuyển sang kênh có tường thuật trực tiếp trận đấu bóng chày. Đội Giants do huấn luyện viên Vương Trinh Trị dẫn dắt đang vất vả đấu với đội Chunichi Dragons ở sân vận động Tokyo Dome vừa mới hoàn thành năm nay. Thế nhưng, tuy mắt anh ta nhìn màn hình ti vi, trong đầu lại không nghĩ xem ai sẽ lấp vào chỗ trống của tay ném Egawa nghỉ thi đấu năm ngoái, cũng không nghĩ xem tuyển thủ Hara mùa này có thể giành được ngôi vua home run hay không. Anh ta đang nghĩ lúc nào mới có thể gọi điện thoại sau lưng Yukiho. Tối hôm ấy, Makoto trằn trọc mãi không ngủ được, hễ nghĩ đến việc gặp lại Misawa Chizuru, thân thể anh ta lại vô cớ nóng bừng lên. Nụ cười của cô thấp thoáng hiện lên trong tâm trí, giọng nói của cô văng vẳng bên tai anh ta. Buổi giới thiệu có chương trình đi tham quan lớp học thực tế. Anh ta đứng phía sau ngắm nhìn Chizuru và các học viên khác đánh bóng dưới sự chỉ dẫn của huấn luyện viên. Chizuru để ý thấy anh ta, có lẽ vì căng thẳng, nên sai động tác mấy lần. Mỗi lần sai sót, cô đều ngoảnh đầu về phía anh ta lè lưỡi. Sau buổi giới thiệu, Makoto lấy hết can đảm mời cô đi ăn cơm. “Về nhà cũng không có gì ăn nên tôi định ăn ở ngoài xong rồi về. Nhưng ăn cơm một mình thật chán chết đi được.” Anh ta bịa ra một cái cớ như vậy. Cô dường như thoáng chút do dự, nhưng ngay lập tức lại cười trả lời. “Vậy tôi sẽ đi cùng anh.” Makoto không hề thấy cô miễn cưỡng đồng ý vì nể mình. Chizuru bắt tàu điện rồi đi bộ đến sân tập đánh golf. Vì vậy Makoto bảo cô ngồi lên xe, lái đến một nhà hàng Ý anh ta đã ăn mấy lần. Anh ta chưa từng đưa Yukiho đến đây lần nào. Trong ánh sáng mờ mờ của nhà hàng, Makoto và Chizuru ngồi đối diện nhau dùng bữa. Nhớ lại, hồi họ cùng làm việc trong một công ty, thậm chí còn chưa từng đi riêng với nhau vào quán cà phê bao giờ. Tâm trạng anh ta hết sức thoải mái. Anh ta nghĩ, ở bên cạnh cô thật dễ chịu. Có cô, chủ đề nói chuyện cứ thế tuôn trào. Thậm chí Makoto còn cảm thấy mình trở thành người khéo ăn khéo nói nữa. Thi thoảng cô cười tươi tắn, hoặc xen vào một hai câu. Trong số những trải nghiệm làm việc ở nhiều công ty, có những trải nghiệm rất kích thích làm anh ta hết sức ngạc nhiên. “Sao cô lại muốn học đánh golf? Để làm đẹp à?” Giữa chừng, anh ta hỏi. “Cũng không có lý do gì đặc biệt. Nếu nhất định phải nói ra một nguyên nhân, thì có lẽ là để thay đổi bản thân.” “Cần thiết phải thay đổi à?” “Tôi từng nghĩ, nên thay đổi, không thể sống như cánh bèo trôi dập dềnh theo dòng nước thế này nữa.” “Hừm.” “Thế sao anh Takamiya lại muốn học ạ?” “Ơ, tôi ấy à?” Makoto không biết trả lời cô thế nào. Anh ta không thể nói đó là đề nghị của vợ, “Ưm, để tránh việc thiếu vận động ấy mà.” Cô dường như đã chấp nhận câu trả lời này. Sau khi rời nhà hàng, anh ta quyết định đưa cô về nhà. Tất nhiên cô từ chối, nhưng xem ra không phải vì không thích nên Makoto đề nghị lần nữa. Thế là cô vui vẻ nhận lời. Không biết có phải do cố ý hay không mà trong suốt bữa ăn, cô không hề hỏi đến cuộc sống gia đình của anh ta. Makoto đương nhiên cũng không nói ra những chủ đề khiến cô ý thức được sự tồn tại của Yukiho. Nhưng sau khi xe chạy một lúc, cô hỏi, “Vợ anh hôm nay không có nhà ạ?” Không biết có phải do Makot
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang