[Dịch]Bách Biến Dạ Hành- Sưu tầm
Chương 67 : Vô Diện? Người Quen?
.
-☉----------☉----------☉-
Tử Phong nghe tên đội mũ vành đó thuyết giáo mà loạn hết cả óc, hắn chán nản ngước đầu lên nhìn bầu trời. Đúng lúc đó, chạm vào tầm mắt của Tử Phong là một vật gì đó ở đằng xa trông như một đốm đen tí xíu đang hướng tới Lô Khâu thành. Vật thể bay kỳ lạ đó mang một tốc độ không tưởng, chỉ trong nháy mắt đã hiện ngay trên bầy trời Lô Khâu thành, mà còn bay lơ lửng ngay ở khu vực quảng trường trung tâm này nữa.
Trong Lô Khâu thành tất nhiên có cường giả Kim Tiên trấn thủ, nhưng cường giả đó lại không ra mặt. Như vậy vật thể bay kia đến đây không hề có ác ý, hoặc là cường giả kia đã biết bên trong đó là ai.
Tử Phong nheo mắt nhìn kỹ đồ hình in trên vật thể trông giống một chiếc phi thuyền khổng lồ ấy. Đồ hình in trên phi thuyền có vẻ là đầu của một Yêu Thú nào đó có tai rất to. Tử Phong còn đang nhìn chăm chú thì từ trong Phi Thuyền bỗng có một bóng đen rơi xuống dưới.
“Ầm” Bóng đen rơi từ phi thuyền ở một khoảng cách rất cao, sau khi chạm đất chỉ vang lên một tiếng chứ không gây chấn động hay phá hoại đến sân quảng trường. Còn thân ảnh ấy lại tiếp đất trông rất nhẹ nhàng, đúng là khả năng kiểm soát lực lượng thật nhuần nhuyễn.
Tử Phong nhìn kỹ thân ảnh vừa nhảy xuống thì đó là một người cao lớn với đôi tai to dày, khuôn mặt dữ tợn, cặp mắt cuồng dã và một cặp răng nhô cao từ hàm dưới. Tên cuồng dã này còn vác trên vai một bao tải đang cục cựa tựa như bên trong có nhốt một ai đó.
- Là Trư tộc - Vân Phi đứng bên cạnh Tử Phong nói - Sao tên này không có mũi tròn với hai cái lỗ to nhỉ?
Tử Phong nghe vậy liền hiểu ra biểu tượng trên phi thuyền kia hẳn là hình một cái đầu heo. Tử Phong vừa đưa mắt nhìn lên thì phi thuyền bỗng dưng lóe lên một cái rồi biến mất tăm, tốc độ đúng là kinh khủng. Như vậy hẳn là tên Trư tộc này được đưa đến đây chính là muốn đi vào chiến trường viễn cổ.
Tử Phong đang lúc nghĩ phi thuyền đi rồi thì sẽ không có gì xảy ra nữa, nhưng từ trên không trung ngay nơi phi thuyền vừa biến mất ấy, một thân ảnh đang nhẹ nhàng bay là là xuống dưới.
Nhìn thân ảnh đó bay xuống thì biết người này có thể mang cảnh giới Tiên Nhân trở lên, hoặc là một trường hợp đặc biệt như Thần Long của Long tộc.
Thân ảnh ấy là một cô gái mặc áo bào sẫm màu, thân hình uyển chuyển nữ tính, mái tóc đan xen hai màu đen trắng, nhưng đặc biệt nhất là một khuôn mặt trắng dã vô hồn không có mắt mũi miệng.
Nhìn vào khuôn mặt ấy, toàn bộ đám người ở đây đều kinh ngạc, sao trên đời lại có người kỳ lạ như vậy? Tuy nhiên giọng nói của cô ta còn khiến mọi người ở đây rùng mình hơn nữa.
Vô Diện vừa nhẹ nhàng đặt chân xuống mặt đất bên cạnh Dã Trư, nàng khẽ nghiêng đầu qua một bên, giọng nói vang rợn cất lên:
“Dã Trư… ngươi đâu cần phải nôn nóng như vậy chứ?… nhảy xuống như thế, ngươi gây cho mọi người phải sợ hãi rồi kìa khà khà khà khà…”
Dã Trư liền cúi người trước Vô Diễn như thể xin lỗi.
Vân Phi đang chăm chú nhìn cô gái kỳ lạ này thì nghe giọng của Vô Diện cất lên liền khiến tóc tai hắn muốn dựng hết cả lên. Tuy nhiên Vân Phi không nói gì vì đang ngạc nhiên nhìn vào mái tóc hai màu của Vô Diện.
Đám người xung quanh thì không dám nhìn Vô Diện nữa, sự khiếp sợ đang diễn ra là vì cô ta chứ có phải từ việc tên Dã Trư kia nhảy xuống đâu. Tuy nhiên nghĩ thế nhưng lại không ai lên tiếng nói gì.
Riêng Minh Nguyệt lại nhìn chằm chằm vào Vô Diện, nàng cảm thấy thứ gì đó quen thuộc từ Vô Diện phát ra nhưng nàng lại không hiểu nó là gì. Chẳng lẽ nó liên quan tới mái tóc nửa đen nửa trắng của Vô Diện.
Vô Diện như thể biết được gì đó, ngay lập tức khuôn mặt trắng dã liền quay qua nhìn về nhóm Vô Cực. Tuy không biết Vô Diện nhìn ai vì trên khuôn mặt không có mắt, nhưng dường như Vô Diện đang tập trung sự chú ý vào Minh Nguyệt, và một người nữa đằng sau Minh Nguyệt.
Nhìn thấy Vô Diện nhìn về hướng này, cả nhóm liền cảm thấy dường như có sự việc nào đó kinh khủng sắp xảy ra nên tất cả đều căng thẳng như chuẩn bị tử chiến. Tuy nhiên Vô Diện chỉ khẽ nghiêng đầu qua một bên như kiểu tò mò điều gì đó rồi quay mặt đi. Vô Diện cùng Dã Trư bỏ qua nhóm của Minh Nguyệt, từ từ đi về hướng của người giám sát.
Đi tới trước mặt người giám sát, Vô Diện khẽ cúi người, giọng vang vang rợn người cất lên:
“Đô đại nhân, mục đích tiểu nữ lần này tới đây hẳn ngài cũng đã biết?”
Người giám sát tên gọi là Đô khẽ rùng người rồi gật đầu nói:
- Như vậy Trư tộc cử ba người làm…
“Ấy... không phải như Đô đại nhân nghĩ đâu, chúng ta không phải đám thiên tài vào đó để lãnh đạo hay chiến đấu gì cả. Ba chúng ta chỉ muốn vào chiến trường viễn cổ để học tập ít kinh nghiệm sống mà thôi khà khà… việc này không làm phiền Đô đại nhân chứ?”
Đô đại nhân không cần suy nghĩ liền gật đầu, chỉ có ngu mới cản người của Thập Nhị tộc được đưa tới bằng loại phi thuyền cao cấp như thế kia. Không cần đoán cũng biết ba người này rất được Trư tộc trọng dụng. Nhất là vị Kim Tiên không ra mặt thì hẳn là chuyện này đã được thông qua từ trước. Về thực lực của ba người này thì chỉ cần nhìn một Bán Tiên sơ cấp như tên Dã Trư đang vác bao tải chứa người kia là biết, một sức mạnh đãng gờm, còn thực lực của Vô Diện lại khiến không ai nhìn thấy, nhưng có vẻ chứa một sự nguy hiểm tột cùng.
Nhắc đến bao tải, Đô đại nhân bỗng nhìn cái bao đang cục cựa trên vai Dã Trư kia, định hỏi gì đó thì Vô Diện đã trả lời như đọc được suy nghĩ của ông ta:
“Đây là Bạch công tử, chỉ vì Bạch công tử nôn nóng muốn vào chiến trường nên sinh ra hơi hiếu động một tí. Vậy nên ta mới phải dùng cách này để đưa công tử vào trong, như vậy không khiến Đô đại nhân khó chịu chứ?”
Đô đại nhân nhìn Vô Diện đang nghiêng đầu, gương mặt trắng dã trông ghê ghê đang nhìn nên hắn vội lắc đầu ra ý không sao cả.
- Vậy mời ba người vào cổng không gian trước, bây giờ cũng tới lúc mở nó ra rồi.
Đô đại nhân khẽ vung tay liền hiện ra một tấm ngọc bài, ngọc bài sáng lên tạo ra một tia sáng bắn về trước. Tức thì một màn chắn trong suốt được lập ra để ngăn chặn người khác đi vào cổng không gian được mở ra.
Vô Diện và Dã Trư vẫn chưa đi vào mà ra hiệu cho đám người khác đi vào trước. Đám đó thấy vậy liền nhanh chóng chạy vô cổng không gian rồi biến mất, nếu ở lại thêm mà nhìn Vô Diện chắc bị giọng nói của cô ta khiến sợ hãi đến ác mộng mất.
Minh Nguyệt và mọi người đi cuối cùng, khi sắp vào đi vào cổng không gian đằng sau thì Vô Diện và Dã Trư bỗng nhiên đứng ra cản đường mọi người lại.
Minh Nguyệt không phản ứng gì, nàng cùng mọi người cũng đứng yên để xem cô gái kỳ lạ này muốn làm gì. Đô đại nhân đứng gần đó nhưng lại không lên tiếng hay có hành động gì can ngăn, có vẻ như ông ta cũng ngại động vào việc của Vô Diện. Mặc dù không biết Vô Diện là ai hay cảnh giới như thế nào, nhưng lúc đứng gần Vô Diên luôn khiến ông ta sợ hãi dù là một Tiên Nhân.
Vô Diện vẫn là người hành động trước, nàng khẽ nghiêng đầu qua một bên, giọng nói rợn người vang vọng quanh quẩn bên nhóm của Minh Nguyệt:
“Nguyệt tỷ… ta vẫn thích mái tóc trắng của tỷ hơn là so với bây giờ đó khà khà”
Vô Diện chỉ nói một câu rồi quay người lại đi vào cổng không gian, Dã Trư với ánh mắt cuồng dã liếc nhìn qua nhóm Vô Cực một lượt rồi đi theo Vô Diện.
Minh Nguyệt lẫn mọi người đều chấn động trong lòng trước câu nói vừa rồi của Vô Diện. Điều này chứng tỏ Vô Diện biết về Minh Nguyệt, mà còn có thể biết rất rõ khi nhắc đến chuyện Minh Nguyệt cùng mái tóc trắng. Việc này quả thật vô cùng kỳ quái lẫn bí ẩn.
Khi Vô Diện đi tới gần cổng không gian, từ bên trong không gian ấy bỗng tạo ra một lực lượng chèn ép đẩy tới Vô Diện như muốn đuổi Vô Diện ra ngoài. Việc này có thể được nhìn thấy bằng mắt thường với một lực lượng thiên địa vặn vẹo cả không gian đang đè ép tới Vô Diện.
Đô đại nhân nhìn thấy thế thì thất kinh, chẳng lẽ Vô Diện thật sự vượt qua cảnh giới Tiên Nhân mà còn muốn đi vào chiến trường viễn cổ nên mới bị không gian đuổi ra như vậy. Tuy nhiên điều diễn tiếp theo đã khiến Đô đại nhân và nhóm Vô Cực phải kinh hoàng khi chứng kiến. Lực lượng mạnh mẽ ấy vườn tràn tới trước Vô Diện thì nàng chỉ phẩy tay một cái, tức thì lực lượng kia giống như bị quét sạch toàn bộ, mọi thứ bỗng dưng lại trở lại bình thường như cũ tựa như chưa từng xảy ra việc như vừa rồi.
Vô Diện và Dã Trư dần dần đi vào cánh cổng đã ổn định trở lại. Trước khi biết mất hoàn toàn bên trong, mọi người bên ngoài còn nhìn thấy Vô Diện đưa một tay lên cao. Vô Diện không quay người, tay vẫy chào như từ biệt, giọng nói rợn của Vô Diện vẫn còn văng vẳng bên tai mọi người ở đây:
“Được gặp hai người… thật khiến ta cảm thấy thoải mái khà khà khà… hy vọng, chúng ta sẽ còn gặp lại”
-☉-
Khi Vô Diện và Dã Trư biến mất đằng sau cánh cổng, cả nhóm vẫn trầm mặc, không ai lên tiếng nói một câu nào trước tình cảnh này. Ngay cả Vân Phi thường ngày sẽ nháo nhào nhưng hắn cũng im lặng, bởi Minh Nguyệt đang tỏ ra kinh ngạc trước việc này.
Minh Nguyệt cũng không hề biết đến sự tồn tại của Vô Diện, nhưng tại sao Vô Diện lại trông như có vẻ quen biết với Minh Nguyệt mà nói những lời như thế? Đặc biệt là vừa rồi Vô Diện còn nói đến việc gặp lại hai người, như vậy ngoài Minh Nguyệt thì còn ai nữa sao? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Muốn biết được điều ấy, mọi người chỉ có thể đi vào trong chiến trường viễn cổ để tìm hiểu. Minh Nguyệt liền bước tới trước cổng không gian, Tử Phong và mọi người cùng đi theo. Nhưng khi bước tới cánh cổng không gian, bỗng dưng mọi thứ xung quanh bắt đầu rung động mãnh liệt. Đô đại nhân chứng kiến cảnh ấy thì kinh hãi, chẳng lẽ sự việc như vừa rồi lại tiếp tục xảy ra?
Nhưng may mắn là nó không giống với chuyện của Vô Diện, mà nó còn kinh động hơn nhiều. Minh Nguyệt còn đang bất ngờ với việc phải ứng của cổng không gian thì bỗng nhiên xung quanh vang lên từng tiếng động cực lớn. Một lực hút khổng lồ cuốn lấy cả nhóm bay vào bên trong.
Vừa bị hút bay vào trong, lực lượng mạnh bạo đó còn khiến mọi người hỗn loạn tới mức bị tách rời ra. Song Khả đang ôm sừng của Đại Tượng liền bị một hố đen hút mất khiến cả Đại Tượng cùng Song Khả rơi vào hố đen đó. Tiểu Thanh và Vân Phi đứng gần nhau nên bị một hố đen khác hút lấy rồi biến mất theo.
Tử Phong nhìn ra thấy mọi chuyện xung quanh thì kinh ngạc đến mức không biết phải phản ứng thế nào. Nhưng hắn chợt nhìn thấy bên cạnh mình bỗng xuất hiện một hố đen hình thành sắp hút mình vào trong thì Minh Nguyệt đã vội chộp lấy tay hắn để kéo ra.
Tuy nhiên cả hai không khống lại được lực hút mạnh liệt của hố đen kia, cả Tử Phong lẫn Minh Nguyệt liền bị hút vào trong rồi biến mất. Nhóm Vô Cực trong tích tắc đã bị chia rời, lại còn bị đưa đến một địa phương nào đó mà không ai biết được.
Bên ngoài quảng trường, sự việc kinh động khiến Đô đại nhân như không dám tin vào mắt mình nữa. Cánh cổng không gian dẫn vào chiến trường viễn cổ đã hoàn toàn... biến mất. Sự việc trọng đại này e có thể sẽ gây ra một chấn động lớn đến cả lục địa không khác gì lúc nó xuất hiện cả.
Tuy nhiên không chỉ một cánh cổng ấy biến mất, mà toàn bộ những cánh cổng dẫn vào chiến trường viễn cổ nằm rải rác trên các lục địa khác cũng biến mất theo. Việc này báo hiệu cho một điều nào đó quan trọng đang diễn ra ở Rigel. Có thể… chiến trường viễn cổ bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện