[Dịch]Bách Biến Dạ Hành- Sưu tầm
Chương 66 : Chiến Trường Viễn Cổ
.
-☉-
Ngày hôm sau quả đúng như Tử Phong đoán, Minh Nguyệt đã tìm hắn và nhắc đến chuyện tạo ra bản mệnh Pháp Bảo cho hắn.
Tử Phong tất nhiên cũng nói ra chuyện hắn đang gặp phải đối với vấn đề này, nhất là hắn lo đến khúc cuối trong quá trình thực hiện lại phá hủy Pháp Bảo mất. Minh Nguyệt nghe xong cũng hơi bất ngờ, chuyện như thế này đúng là chưa bao giờ nghe tới. Nhưng Đại Tượng chính là nhân chứng cho việc đó nên đã đứng ra giải thích cho Minh Nguyệt. Lý do Đại Tượng đưa ra vô cùng ngắn gọn: thằng Kỳ Nhông này có thù với mấy món đó.
Tử Phong nghe lý do củ chuối này của Đại Tượng cũng chỉ biết lắc đầu cười trừ, nhưng vì không còn cách nào giải thích hợp lý hơn nên cả Minh Nguyệt lẫn Tử Phong đều đành chấp nhận. Tạm thời Tử Phong vẫn dùng Thanh Thiên Đao do Minh Nguyệt tặng, còn chuyện bản mệnh Pháp Bảo thì để sau vậy.
Minh Nguyệt trở về đã mang tới một làn gió mới cho mọi người trong những ngày ở Vạn Yêu Cốc. Đặc biệt nhất là Tử Phong, bởi hắn cuối cùng cũng được Minh Nguyệt đích thân chỉ dạy. Có thể nói Minh Nguyệt am hiểu rất nhiều thứ, thực lực lẫn khả năng chiến đấu vô cùng cao. Tử Phong được cùng Minh Nguyệt đối luyện quả là điều hắn mong đợi nhất.
Hôm nay, tại khoảng đất trống nơi Tử Phong thường hay luyện tập sắp diễn ra một trận đấu thử, và người đấu với Tử Phong chính là Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt đã trở lại bộ dạng tóc đen thường ngày, nhưng khi nàng ở với mọi người thì vẻ lạnh lùng ấy dường như không hiện diện, có đâu chỉ là trông Minh Nguyệt có phần trầm tư hơn thôi.
Tử Phong tay cầm Thanh Thiên Đao đứng đối diện với Minh Nguyệt, hiện tại hắn đang muốn được tung ra hết thực lực để xem thực sự khoảng cách giữa hắn và Minh Nguyệt là bao xa.
Minh Nguyệt hai tay cầm hắc bạch song đao, nàng khẽ cười rồi nói với Tử Phong:
- Cậu hãy dùng toàn bộ khả năng của mình mà tấn công, không cần phải giữ lại điều gì cả, tôi muốn biết giới hạn của cậu là đến đâu.
Tử Phong nghe vậy thì tỏ vẻ hơi ngạc nhiên. Minh Nguyệt nói vậy tức là muốn ám chỉ đến cả Huyền Thuật thời gian luôn sao? Tử Phong nhìn vào mắt Minh Nguyệt, có vẻ nàng thật sự muốn vậy.
Tử Phong gật đầu, tay nắm chặt Thanh Thiên Đao, cả người lập tức biến thân thành Long Nhân với vảy tím bao bọc. Một luồng Chân Khí màu tím mờ ảo vờn quanh người Tử Phong, đã lâu rồi hắn không toàn lực sử dụng Huyền Thuật như bây giờ.
Bên kia Minh Nguyệt cũng hóa thành Long Nhân với vảy nửa đen nửa trắng bao bọc. Tất nhiên Minh Nguyệt không thể xem thường Huyền Thuật của Tử Huyền Long được.
Gần đó là đám khán giả quen thuộc đang cổ vũ cho Minh Nguyệt cùng Tử Phong. Đám khán giả cuồng nhiệt này tất nhiên là Đại Tượng, Vân Phi, Tiểu Thanh, và hai đứa nhóc Song Khả. Cả đám hò hét giữa Vạn Yêu Cốc như chốn không người, mặc cho đám Yêu Thú cũng gần đó cũng len lén đến nhìn.
Tử Phong hít một hơi dài chuẩn bị, tay đưa Thanh Thiên Đao tới trước:
- Nguyệt tỷ… tôi tới đây.
Tử Phong vừa nói xong, toàn bộ luồng Chân Khí màu tím xung quanh xoáy ngược vào trong người hắn. Ba sừng trên đầu Tử Phong lóe lên, ánh mắt lóe lên sự mong chờ. Tử Phong trong tích tắc liền như một tia sáng màu tím bắn thẳng tới hướng Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt không chần chừ, hai tay cầm song đao huy động lực lượng bao bọc lấy thân đao. Thân người nàng cũng mang một tốc độ kinh hồn lướt về trước.
Hắc bạch song đao của Minh Nguyệt tạo ra những tàn ảnh như vây kín cả khu vực này lại. Tử Phong tay cầm Thanh Thiên Đao màu xanh lục cũng tạo ra những tàn ảnh nửa tím nửa xanh không ngớt. Đao ảnh và tiếng va chạm nghe êm tai chứ không hề chát chúa, khắp nơi tràn ngập bóng ảnh của hai người trông vô cùng đẹp mắt. Đám khán giả cổ vũ dù ít nhưng hò hét đến vang dội, nhất là tiếng cười ồ ồ của Đại Tượng càng khiến đám Yêu Thú gần đó sợ đến mức chạy tán loạn.
Và sau một lúc giao thủ, kết quả của trận đấu tất nhiên là… Tử Phong thua.
-☉----------☉----------☉-
Một năm sau kể từ ngày chiến trường viễn cổ mở ra, cũng là tròn một năm nhóm Vô Cực rời khỏi Hữu Phần.
Tại Lô Khâu thành, nơi được dựng lên để bao quanh cánh cổng không gian dẫn vào chiến trường viễn cổ. Không khí nơi đây rất ồn ào náo nhiệt, mặc dù hiện tại đã có sự giám sát chặt chẽ đến việc đi vào chiến trường viễn cổ, nhưng sức hút của nó vẫn còn rất lớn. Cho dù không được vào chiến trường viễn cổ thì Lô Khâu thành đã dần dần trở thành một nơi sinh hoạt của rất nhiều người từ tứ xứ đến đây, và dần dần nơi này đã trở thành một ngôi thành trung lập không thuộc ai quản lý, chỉ chịu quản chế của tầng lớp cai trị toàn lục địa.
Lô Khâu thành tương đối rộng lớn, người đến người đi tấp nập, lâu lâu còn có một vài nhóm người thuộc thế lực nào đó xuất hiện để chuẩn bị đi vào chiến trường viễn cổ.
Nhưng vì đó chỉ là những thế lực nhỏ, cho nên chỉ khi tập hợp đủ một số lượng nhất định thì người giám sát mới cho phép các thế lực ấy đi vào cùng một lúc. Và hôm nay chính là ngày như vậy, một tập hợp vừa đủ số lượng người được cấp phép để đi vào chiến trường viễn cổ đang tập trung ở Lô Khâu thành.
Tại một nơi nào đó ở Lô Khâu thành, một nhóm người vừa xuất hiện ở khu vực lối ra của cổng dịch chuyển không gian. Để đi tới Lô Khâu thành thì dùng cổng dịch chuyển tất nhiên là nhanh nhất, tiện lợi hơn so với cái truyền thống đi bộ nào đó rất nhiều.
Nhóm người vừa đặt chân tới Lô Khâu thành chính là nhóm Vô Cực. Tử Phong sau sáu tháng đông cứng nằm ngủ, và sáu tháng sống trong rừng rú, cuối cùng cũng đã đặt chân tới một nơi đông nghịt người như khung cảnh đang đập vào mắt hắn ở Lô Khâu thành.
Vừa ra khỏi cổng dịch chuyển, Minh Nguyệt cùng Tiểu Thanh liền hướng về trung tâm của Lô Khâu thành mà nhanh chóng đi tới, đó là nơi có cánh cổng đưa người vào chiến trường viễn cổ. Đại Tượng thân hình to lớn cũng lừng lững đi theo, trên vai Đại Tượng là hai nhóc Song Khả đang hết nhìn bên này lại ngó bên kia, bởi cảnh tượng ở một nơi náo nhiệt luôn cuốn hút ánh mắt trẻ con. Tuy nhiên vẫn có một “đứa trẻ to xác” khác cũng nhìn ngó xung quanh như Song Khả, đó là Tử Phong.
- Mẹ thằng kỳ nhông này, đi nhanh lên chứ còn nhìn nhìn cái gì, trễ giờ con mẹ nó rồi kia - Vân Phi đi qua vỗ đầu Tử Phong một cái rồi chạy theo Đại Tượng đằng trước.
Tử Phong hơi bực mình vì hắn vừa mới ngước mặt nhìn xung quanh một cái đã bị Vân Phi dở trò đánh lén, nhưng hắn cũng nhanh chóng đi theo Vân Phi và mọi người. Tử Phong biết hôm nay là ngày cả nhóm đi vào chiến trường viễn cổ với một thân phận giả do Bích Huyết Môn tạo ra. Minh Nguyệt thời gian trước cũng đã liên lạc với Bích Huyết Môn và nhận được khi nào thì mọi người sẽ đi vào chiến trường viễn cổ, và đó chính là hôm nay.
Tuy nhiên trên đường đi vì gặp một số trở ngại nên cả nhóm mới tới Lô Khâu thanh trễ thời hạn một chút.
-☉-
Tại khu vực quảng trường, nơi có cánh cổng đưa người vào chiến trường viễn cổ. Nơi này hiện tại đang tập hợp hơn một trăm người, đây là những người thuộc các thế lực nhỏ đang sắp được đi vào chiến trường viễn cổ. Tuy nhiên đáng lẽ họ đã đi vào từ sớm, nhưng vì vẫn còn vài người đi trễ nên tất cả đều phải theo thủ tục, đó là đợi đám đi trễ đó thêm một thời gian ngắn, nếu đám đó không xuất hiện thì sẽ bị cắt mất tên trong danh sách.
Trên một bục cao, một người trung niên đội một chiếc mũ rộng vành, tay cầm một màn hình kỳ lạ. Người trung niên này là người nhận nhiệm vụ giám sát và đưa người vào cánh cổng đằng sau. Tuy chỉ là giám sát nhưng cảnh giới đã là Tiên Nhân.
Dường như thời gian cho phép đã gần hết, người trung niên chuẩn bị gạch tên những kẽ đi trễ thì từ xa có một nhóm người nhanh chóng chạy tới. Trong nhóm người ấy, một kẻ mình trần mặc quần dài hét to:
- Tới rồi ha ha ha ha… người của Tiêu Dao phái tới rồi đây - Vân Phi cười to mà tru như sói - Là Tiêu Dao phái đấy nhá… á há há há há.
Người giám sát nhìn vào thông tin trên màn hình hắn đang cầm, đúng là bảy gương mặt và tin xác nhận từ Tiêu Dao phái rằng đây là những người họ cử đi. Người giám sát không quan tâm lắm đến chuyện liệu thông tin có thật hay không, vì nhìn qua thì đám vừa xuất hiện không có một ai đạt tới Bán Tiên cả, đi vào chiến trường viễn cổ chỉ làm tốt thí mà thôi.
Người đứng xung quanh nhìn qua đám đi trễ. Họ trông thấy chỉ là một bọn Yêu tộc hổ lốn với tu vi còn chưa đạt tới Bán Tiên, vả lại còn có hai đứa trẻ con trông hết sức bình thường kia nữa chứ. Chẳng lẽ Tiêu Dao phái gì đó hết người để đưa đi rồi hay sao mà đưa đến một đám như thế này.
Nhóm Vô Cực chẳng bận tâm người giám sát hay đám xung quanh nhìn mình ra sao, mọi người chỉ yên lặng đi lại xếp hàng sau đám người đằng trước.
Người giám sát sau khi đã xác nhận đủ người tham gia, ông ta liền nhìn hơn một trăm gương mặt bên dưới rồi cất giọng nghiêm trang:
- Các ngươi trước khi vào chiến trường viễn cổ cần phải biết điều này, mặc dù các ngươi đã biết trước thì ta vẫn sẽ nhắc lại. Chiến trường viễn cổ không phải là nơi các người được tự do muốn làm gì thì làm, mà đó là chiến trường, là nơi mà các ngươi sẽ phải đối địch với kẻ thù từ lục địa khác.
Việc này thì ai cũng đã biết trước vì thông tin về nó tương đối nhiều. Trong chiến trường viễn cổ hiện đang diễn ra một cuộc chiến lớn giữa ba đại lục địa ở Rigel này, trong đó lục địa Thiên Tước là một trong ba thế lực lớn nhất ấy. Tham gia vào chiến trường viễn cổ chẳng khác nào đi đầu quân chiến đấu vì lục địa của mình cả.
- Các người có thể tự do ra ngoài mà săn lùng bảo tàng hay bảo vật gì đó như các ngươi tưởng tượng - Người giám sát nghiêm giọng - Nhưng trước đó các ngươi phải thực hiện đúng nghĩa vụ của mình, luôn nghe theo lệnh hiệu triệu của cấp trên để chống lại quân địch. Nếu ai không nghe lời hay có ý đồ phản nghịch… giết không tha.
Nghe lời uy hiếp này, đám người có ý niệm muốn vào đó săn bảo vật bắt đầu có phần sợ hãi. Như vậy vào chiến trường viễn cổ chả khác nào đi tòng quân, không nghe lời thì bị giết sao? Còn cấp trên là thế nào? Chẳng lẽ là đám thiên tài có sức mạnh kinh thiên của Thập Nhị tộc sao?
- Tuy nhiên chỉ cần thực lực ngươi đủ mạnh thì chẳng ai quản chế ngươi làm gì, hoặc nếu các ngươi muốn vào đó để tự do truy tìm bảo tàng thì không ai ép buộc các ngươi. Nhưng các ngươi nên nhớ một điều, bên trong Linh Khí không ổn định, và kẻ địch thì xuất hiện khắp mọi nơi, nên nếu không có sự bảo trợ của lục địa thì dù các ngươi có mạnh tới đâu cũng sẽ phải bỏ mạng.
Người giám sát đứng trên đó nói một thôi một hồi, nội dung chủ yếu là để cho đám người bên dưới biết được sự quan trọng của việc tham gia vào lực lượng của lục địa để chống lại kẻ địch. Nói thẳng ra chả khác nào đang tuyển lính mới cho chiến trường vậy, bởi vào đó thì ai cũng sẽ đầu nhập vào lực lượng thôi, chứ nếu không thì khó mà an toàn được, bởi trong đó không phải chỉ có mỗi lục địa Thiên Tước.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện