[Dịch]Bách Biến Dạ Hành- Sưu tầm

Chương 63 : Nhiệm Vụ Của Minh Nguyệt - 1

Người đăng: 

.
-☉----------☉----------☉- Vài ngày trước. Minh Nguyệt sau hơn hai tháng sống như một bóng ma ẩn dật ở Trung Kiên thành đã thu thập được rất nhiều tin tức quan trọng về Tỳ Lô quốc cũng như những chuyện liên quan tới nhiệm vụ. Tuy nhiên nàng lại không hề nhìn thấy bóng dáng của Tô Hữu Nhân dù hắn là một thành chủ có danh tiếng lớn. Ai ở Trung Kiên Thành cũng đều biết thành chủ Tô Hữu Nhân là một Bán Tiên, ngoài ra ông ta còn có mối quan hệ rất lớn đến một môn phái tu tiên ở Tỳ Lô quốc. Người dân ở đây còn rất sùng bái Tô Hữu Nhân, bởi ông ta là một người có tính tình rất tốt, thật thà, ngay thẳng, lại rất chăm lo cho đời sống của người dân ở Trung Kiên thành. Có thể nói tóm lại, Tô Hữu Nhân là một thành chủ rất được lòng dân chúng, là người ai ai cũng tôn kính. Tô Hữu Nhân còn không phân biệt tầng lớp xuất thân, chỉ cần là người có tài liền được ông ta trọng dụng. Vậy nên bên cạnh Tô Hữu Nhân thường hay có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, ngay cả Yêu Tộc cũng có mặt. Đặc biệt, Tô Hữu Nhân mỗi tháng còn tổ chức tuyển chọn một số lượng nam thanh nữ tú có ý muốn truy cầu đạo pháp, tu thành thần tiên. Những người được chọn sẽ được Tô Hữu Nhân gửi đến môn phái tu tiên của sư phụ, thoát khỏi kiếp phàm phu, trở thành tiên nhân được người người ngưỡng vọng. Minh Nguyệt quả thực đã đến đây không đúng thời gian, vì nàng vừa đến thì đợt tuyển chọn người tu tiên đó đã trôi qua được vài ngày. Nếu không thì Minh Nguyệt có thể chọn cách tiếp cận Tô Hữu Nhân một cách dễ dàng hơn thông qua việc đó. Tô Hữu Nhân sau khi tuyển chọn người xong liền rời khỏi Trung Kiên Thành để đưa những người được chọn tới môn phái. Việc này khiến Minh Nguyệt không có cơ hội ra tay, nên nàng chỉ còn cách ẩn nhẫn ở Trung Kiên Thành, tiếp tục tìm kiếm và chờ đợi cơ hội. Tuy nhiên chính vì việc này mà Minh Nguyệt đã biết được một bí mật - bóng tối ẩn sau bộ mặt tươi sáng của Trung Kiên Thành. -☉- Tại một khu vực dành cho dân chúng tầm thường, hay đúng hơn nó gần giống một khu ổ chuột lụp sụp dơ bẩn, khác xa với cảnh phồn hoa náo nhiệt ở khu trung tâm. Một người ăn mặc kín mít từ đầu tới chân, đầu đội mũ trùm che luôn cả khuôn mặt. Người này đang thoăn thoắt đi qua các con hẻm tối, cặp mắt dáo dác nhìn ngó xung quanh như đang muốn tìm một ai đó. Khi sắp đi tới một nơi vắng vẻ, người này thình lìnht bị một bóng đen rất nhanh tập kích bất ngờ. Chỉ trong nháy mắt, toàn thân hắn đã vô lực không cử động được nữa, cổ họng bị bàn tay của ai đó bóp chặt rồi tống mạnh vào tường. Thân thể bị đập vào tường khiến đầu óc hắn choáng váng nặng. Người trùm đầu cố ngước mặt lên nhìn kẻ vừa tấn công mình, bản thân hắn là một Thuật Sĩ không lý nào lại bị mất toàn bộ lực lượng và bị hạ gục nhanh đến thế. Nhưng vừa gượng đầu lên, ánh mắt hắn đã chạm vào cặp mắt huyền ảo một trắng một đen đang nhìn chằm chằm vào hắn. Chưa kịp làm gì tiếp theo, một cú điểm cực mạnh vào giữa trán đã khiến hắn thấy trời đất quay cuồng rồi tối sầm lại. Người tập kích vừa rồi chính là Minh Nguyệt. Nàng nhận ra tên này là một gã có địa vị lớn trong nội bộ Trung Kiên thành nhưng lại lén lúc ra ngoài bằng cách này nên nàng mới lặng lẽ bám theo rồi ra tay phục kích. Sau khi lục lọi mọi thông tin trong đầu nạn nhân, nàng đã ra điểm một phát vào trán hắn khiến hắn hôn mê bất tỉnh. Những tin tức mà Minh Nguyệt lấy được từ gã đã khiến nàng dần hiểu ra chuyện gì đó. Minh Nguyệt một tay xuất hiện bạch khí nhàn nhạt, nàng đưa tay lên vỗ nhẹ vào đầu tên đang bất tỉnh, bạch khí dần dần xâm nhập vào đầu hắn. -☉- Tại tòa cung điện riêng của thành chủ Tô Hữu Nhân. Một người ăn mặt kín mít đang đi cùng với một cô gái vượt qua những dãy hành lang vắng vẻ như để tránh mặt đám lính đi tuần. Người dẫn đường chính là kẻ đã bị Minh Nguyệt tập kích ở khu ổ chuột, và cô gái đang được đưa đi chính là Minh Nguyệt. Minh Nguyệt ăn mặc một bộ trang phục cũ kỹ trông giống với dân sống ở khu ổ chuột, nhưng nàng vẫn đeo khăn che mặt. Kẻ dẫn đường đưa Minh Nguyệt tới một nơi vắng vẻ, sau đó hắn đưa tay ấn nhẹ lên tường, tức thì bức tường có một cấm chế mờ ảo hiện ra với những đồ hình kì lạ. Cấm chế như đang vận hành một luồng lực để kiểm tra thân phận kẻ vừa kích hoạt nó. Sau khi xác nhận xong, bức tường đằng bỗng mở ra một đường hầm. Hai người nhanh chóng đi vào đường hầm thì bức tường ấy đã khép trở lại như cũ, tựa như chưa từng có điều gì phát sinh ở nơi đây. -☉- Đi thêm một đoạn dài nữa, vượt qua những đường hầm tối đen thì hai người cũng nhìn thấy ánh sáng phía trước con đường. Ra khỏi đường hầm, Minh Nguyệt bắt đầu nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, quả thật cảnh quan nơi đây đúng với những gì mà nàng đã thu được từ trong đầu kẻ đang dẫn đường cho nàng. Hai bên hông của cả khu vực rộng lớn nằm sâu dưới lòng đất này là hai dãy phòng giam. Mỗi một phòng giam đang nhốt trong đó rất nhiều người. Điều quan trọng ở đây chính là, những người bị giam trong đó toàn bộ đều là nữ nhân. Những cô gái bị giam nằm trong đó tựa như đang ngủ say, đặc biệt là họ đều không có một mảnh vải nào che thân. Những tấm thân mềm mại noãn nà của thiếu nữ ngủ say đang bị nhốt bên trong lồng giam trông rất thoải mái, có lẽ những cô gái này đã trúng phải một loại thuật nào đó. Hai người vừa đi tới nơi đây, bỗng một thân ảnh thình lình xuất hiện gần đó. Đó là một người trung niên ăn mặc sang trọng, khuôn mặt đẹp đẽ sáng sủa. Vừa xuất hiện, người ấy liền cất giọng: - Ngươi đã tìm được người thích hợp? - Ánh mắt ông ta liếc nhìn qua Minh Nguyệt, nhận thấy đây là một cô gái bình thường, nhưng hắn chợt hỏi - Tại sao không làm ngất nó đi? Còn đưa nó tới đây làm gì? - Bẩm thành chủ, là cô ta muốn được gặp mặt ngài nên hạ thần mới đưa cô ta tới đây - Tên ăn mặc kín cúi người nói. Người trung niên này chính là thành chủ Tô Hữu Nhân. Tô Hữu Nhân nghe tên thủ hạ nói vậy liền nhíu mày. Hôm nay hắn phát hiện trong số 100 “cống phẩm” của hắn sắp dâng cho sư phụ thì có một đứa bỗng dưng thoát khỏi cơn mê rồi làm loạn nên đã bị “xử” cùng với đám nam nhân không có giá trị. Tô Hữu Nhân vì chuyện này nên đã sai một tên thủ hạ ra ngoài nhằm tìm bắt lấy một đứa con gái đó thế chỗ. Nhưng như thế nào lại có chuyện có người muốn gặp Tô Hữu Nhân được? Tô Hữu Nhân nhìn kỹ lại cô gái đi theo tên thủ hạ của mình, trông cô ta không có gì đặc biệt, cũng không hề có Chân Khí luân chuyển trong người nên không khiến gã lo ngại. Tô Hữu Nhân có vẻ đã xem cô gái này là cống phẩm rồi nên cười nói: - Ta e là đã tới đây thì ngươi không thể nào ra ngoài được nữa? Tuy nhiên ta vẫn muốn biết… ngươi muốn gặp ta để làm gì? Minh Nguyệt không trả lời, nàng chỉ từ từ đi tới trước mặt Tô Hữu Nhân. Tô Hữu Nhân thấy vậy liền cảnh giác, tuy nhiên chỉ trong tích tắc bóng dáng Minh Nguyệt liền thoắt một cái đã lướt tới trước người Tô Hữu Nhân. Tô Hữu Nhân kinh hãi trợn tròn mắt, nhưng chưa kịp làm gì một nhát đao vừa vụt qua thì đầu hắn đã bay khỏi cổ, thật không ra dáng một người có tu vi Bán Tiên chút nào. Tuy nhiên cũng vì Tô Hữu Nhân chỉ là kẻ dựa vào dược tài mà thăng cấp, sức chiến đấu e là chẳng có bao nhiêu. Hắn vốn là người của Hoàng gia ăn sung mặc sướng, kinh nghiệm quan trường thì có chứ kinh nghiệm chiến trường có thể nói là gần như bằng không. Vậy nên chưa kịp làm gì thì một nhát đao của Minh Nguyệt đã khiến một Bán Tiên sơ cấp như hắn đầu lìa khỏi cổ, nhát thứ hai đã chia Tô Hữu Nhân làm hai nửa bằng nhau, kim đan trong người hắn cũng vỡ nát. Minh Nguyệt ra tay đúng là có phần nhanh gọn nhưng lại rất máu lạnh. Tên thủ hạ của Tô Hữu Nhân đứng đó tuy có vẻ bất ngờ nhưng vẫn bàng quang mọi chuyện, bởi hắn đã bị Minh Nguyệt hoàn toàn kiểm soát giống như Đà Phu bị Khống Linh khuyển khống chế vậy. Minh Nguyệt ra tay xong liền thu lấy nhẫn không gian của Tô Hữu Nhân. Nàng biết bảo khố của những kẻ như thế này luôn được chúng mang theo bên người. Kiểm tra những nhứ có trong nhẫn của Tô Hữu Nhân, Minh Nguyệt cũng đã nhận ra vài loại thích hợp với mục đích của nàng. Nhiệm vụ trông có vẻ kết thúc nhẹ nhàng, nhưng Minh Nguyệt biết nó sẽ không có việc dễ dàng thoải mái đến như vậy. Minh Nguyệt biết chắc chắn sau khi giết Tô Hữu Nhân, sư phụ của hắn hẳn sẽ có biện pháp để biết được chuyện này. Vậy nên bây giờ mà chạy thoát ra ngoài thì không khác nào muốn nộp mạng. Minh Nguyệt sau đó ném hai thanh đao về hai hướng. Hắc bạch song đao mỗi cái đều nhanh chóng bay vút đi, phá vỡ hàng loạt cánh cửa phòng giam đang nhốt những cô gái lõa thể đang ngủ say bên trong. Chưa dừng lại ở đó, Minh Nguyệt liền lướt tới đấm mạnh vào ngực của tên thủ hạ khiến hắn nôn ra một ngụm máu như trọng thương rồi đổ gục bất tỉnh. Tiếp theo, Minh Nguyệt liền đi đến trước cửa một phòng giam. -☉- Quả nhiên không lâu sau đó, một cỗ uy áp cực kỳ hùng mạnh đã bao bọc lấy toàn bộ khu vực bên trong này. Cỗ uy áp mang theo sự tức giận tột độ cùng với cảm giác muốn cháy bỏng cả tâm thần. Chỉ trong tích tắc sau, một nam tử tóc xám nhưng có khuôn mặt trẻ trung tuấn mĩ liền phá nát bức tường xông thẳng vào bên trong. Nam tử đó vừa vào tới nơi, nhìn thấy thi thể Tô Hữu Nhân đã không còn nguyên vẹn nằm một bên, ngay cả kim đan cũng bị phá vỡ liền gầm lên dữ tợn. Nam tử này chính là sư phụ của Tô Hữu Nhân, tính ra tuổi đã phải gọi là lão của lão, nhưng vẫn giữ nét trẻ trung thì đó là điều tương đối dễ với tu vi của lão, một Kim Tiên cao cấp. Với cảnh giới này, lão có thể xưng bá một phương ở Tỳ Lô quốc. Tiếng gầm nghe như một con thú đang đau đớn cực kỳ, lão liền bay vụt tới trước người tên thủ hạ của Tô Hữu Nhân đang trọng thương nằm gần đó. Lão nhận ra tên thủ hạ này chưa chết nên vội lấy một viên đan dược đưa vào người hắn. Nuốt viên đan, tên thủ hạ như được hồi tỉnh, vết thương cũng nhẹ dịu đi phần nào. - Kẻ nào? Kẻ nào giết Nhân nhi của ta? - Lão tức rống giận lên một cách điên cuồng hỏi tên thủ hạ. - Là người của Vinh Môn… chúng… chúng vừa… - Tên thủ hạ có phần khó khăn nói, tay đang cố chỉ về một hướng. - VINH MÔN… Lão gầm lên một tiếng, không ngờ là người của Vinh Môn, kẻ thù luôn tìm cách làm khó dễ lão bây giờ lại dám trực tiếp ra tay như thế này. Lão khẽ đảo thần thức qua xung quanh, xác định nơi đây chắc chắn không còn ai, chỉ có một trăm “cống phẩm” đang nằm trong ngục. Cửa phòng giam bị phá nhưng chưa có cống phẩm nào mất đi, có lẽ bọn Vinh Môn muốn ra tay cướp nhưng nhận ra lão sắp tới nên đã chuồn đi trước. Lão thả tên thủ hạ nằm gục xuống rồi lóe lên một cái hóa thành độn quang màu xám bay thẳng ra khu vực này, nhắm thẳng hướng Vinh Môn mà bay tới như một tia sáng xé rách từng tầng mây. Tốc độ của một Kim Tiên quả là rất nhanh. Trong một căn phòng giam gần đó, một cô gái không mảnh vải che thân đang nằm cùng với những cô gái khác cũng trong tình trạng tương tự. Trên tay nàng chỉ nắm một tấm khăn dùng để che dấu khí tức, tấm khăn còn bọc lấy hai chiếc nhẫn. Khi lão già kia vừa hóa thành độn quang bay đi không bao lâu, cô gái ấy khẽ cựa mình rồi đứng dậy. Tấm thân ngọc ngà hấp hẫn của nàng đủ khiến toàn bộ những cô gái ở đây nếu nhìn thấy phải ghen tỵ. Nàng vừa đứng lên, trên người bỗng hiện ra một bộ trang phục đơn giản sẫm màu được lấy ra từ nhẫn không gian. Minh Nguyệt vừa rồi chính là đã giả dạng làm một nạn nhân nằm trong buồng giam để tránh mặt lão già. Sau khi lão hóa thành độn quang rời đi, Minh Nguyệt nhanh chóng rời khỏi phòng giam rồi đi tới trước mặt tên thủ hạ. “Đưa toàn bộ cống phẩm ra ngoài, mặc trang phục cho họ rồi đưa họ tới quảng trường” - Minh Nguyệt thầm ra lệnh vào đầu tên thủ hạ đã bị nàng khống chế - “Nói ra sự việc của Tô Hữu Nhân và môn phái của hắn… sau đó ngươi hãy tự sát” Minh Nguyệt sau khi ra lệnh xong thì đi theo đường đã được lão già kia khai thông bằng cách phá tường vào đây. Như thế này đúng là nhanh hơn so với đi ra bằng con đường hầm đen tối lúc trước. Còn tên thủ hạ thì ánh mắt vô hồn bắt đầu làm theo lời của Minh Nguyệt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang