[Dịch]Bách Biến Dạ Hành- Sưu tầm

Chương 48 : Thần Tiên Và Yêu Quái

Người đăng: 

.
Lục Địa Thiên Tước rất rộng lớn, số lượng các chủng loài và thế lực ở đây cũng cực kỳ đông đảo. Tuy nhiên có một chủng tộc có số lượng chiếm hơn một nửa trong tổng số toàn bộ cá thể tồn tại ở Lục Địa Thiên Tước và sinh sống rải rác khắp các lãnh thổ, đó chính là Nhân Tộc. Nhân Tộc mặc dù chiếm số lượng còn lớn hơn tất cả các tộc khác ở Lục Địa cộng lại, nhưng Nhân Tộc lại sinh sống vô cùng rời rạc chứ không tập trung thành từng vùng Thánh Địa riêng lẻ giống như Thập Nhị Tộc hay các tộc khác. Nhất là nói về độ đoàn kết thì Nhân Tộc hầu như không có khái niệm ấy. Nếu một đại tộc như Long Tộc chẳng hạn, dù bên trong nội bộ có xảy ra bất đồng giữa những chi hệ này với chi hệ khác thế nào đi chăng nữa, nhưng có thể trong tức khắc hai chi tộc ấy có thể bắt tay với nhau để thực hiện một việc vì lợi ích chung của toàn Long Tộc. Còn với Nhân Tộc lại khác, cho dù họ giống nhau cả về bản chất lẫn hình dáng, nhưng chỉ cần chí hướng bất đồng, thì họ có thể lập tức chĩa mũi dao nhọn và đâm vào lưng nhau mà không hề do dự. Đó là lý do các cuộc chiến diễn ra giữa các quốc gia và thế lực của Nhân Tộc là tàn khốc nhất dù nguyên nhân có thể rất nhỏ bé… vì danh dự, vì tham vọng, vì khác biệt niềm tin, hay đơn giản là vì tranh giành một người con gái cũng có thể tạo ra một bãi chiến trường đẫm máu. Chỉ cần một lý do nhỏ cũng đủ để hai quốc gia, hai thế lực của Nhân Tộc đánh nhau đến một mất một còn rồi, nên việc Nhân Tộc có số lượng đông nhưng lại yếu thế hơn so với Thập Nhị Tộc là điều dễ hiểu. Nhân Tộc ở Lục Địa Thiên Tước có số lượng cường giả đứng đầu ít hơn so với các tộc khác nên Nhân Tộc ở Lục Địa Thiên Tước hầu như không có nhiều tiếng nói trong những sự kiện quan trọng của toàn Lục Địa. Nguyên nhân cũng một phần vì không ai ở Nhân Tộc đạt tới trình độ đỉnh cao đủ để đứng đầu toàn Nhân Tộc được. Giống như việc nhốt một đàn cua vào một cái hố nhỏ vậy. Nếu chỉ để một con cua bên trong thì nó có thể tự leo ra khỏi hố được; Nhưng khi có nhiều con thì khi một con cua vừa muốn leo lên trên thành hố, nó đã bị những con khác đưa càng lên mà kéo nó xuống. Nhân Tộc cũng đang lâm vào tình trạng tương tự như vậy. Một cường giả vừa đản sinh ra, thì ngay lập tức đã phải đối mặt với biết bao nhiêu sự đố kỵ, âm mưu, và cả thủ đoạn từ những kẻ khác đang muốn tìm cách dìm “con cua mới” ấy xuống. Một sự tranh đấu mà đa số các tộc khác đều cho đó là một cái “ngu” của Nhân Tộc, nhưng Nhân Tộc lại không nhận mình ngu, mà lại cho rằng đó là “lẽ tranh đấu tự nhiên”. Mặc dù Nhân Tộc không có cường giả đỉnh cao để sánh bằng với Thập Nhị Tộc, nhưng số nhân vật nằm ở mức dưới Huyền Tiên lại rất nhiều. Đặc biệt nhất, số lượng đông đảo và sinh sống hầu hết ở Lục Địa Thiên Tước chính là người bình thường, hay nói cách khác là những con người không hề có khái niệm gì đến chuyện tu luyện hay Tiên Yêu gì cả. Đối với người thường, họ chỉ lo đến cuộc sống sinh tồn sao cho không phải chịu đói rét, hưởng thụ sao cho đến lúc chết không phải hối hận, và mưu cầu những thứ họ mong muốn từ danh lợi cho tới vật chất. Người thường luôn ngưỡng vọng trước những thứ họ xem là cao siêu thoát tục như Thần Tiên, và đặc biệt là sợ hãi trước những thứ họ cho là… Yêu Quái. -☉- Vũ Tư Sơn là một dãy núi nhỏ nằm ở một đất nước Nhân Tộc bình thường, trình độ phát triển ở đất nước này còn rất kém vì nó gần như bị cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài bởi địa hình và mức độ nhận thức của người dân vẫn còn thấp. Vũ Tư Sơn vắng lặng yên bình, tọa lạc ở một vùng đất hẻo lánh ít ngươi lui tới, chỉ lâu lâu mới có thợ săn ở các làng mạc gần đó đi vào Vũ Tư Sơn để săn bắt thú rừng. Vũ Tư Sơn đã nhỏ bé, Linh Khí ở đây lại mỏng manh yếu nhược, vậy nên rất hiếm người tu luyện nào tìm đến Vũ Tư Sơn cả, nếu có thì đó cũng là những kẻ quá bộ đi qua thôi. Gần Vũ Tư Sơn có một ngôi làng nhỏ lấy tên là làng Vũ Tư. Làng Vũ Tư chỉ có khoảng vài trăm nhân khẩu, người trong làng đa phần đều làm thợ săn bắt thú rừng kiếm sống qua ngày. Trong một quán nước nhỏ ở làng Vũ Tư, có một ông lão lớn tuổi nhìn mặt có vẻ gần đất xa trời nhưng thân hình lại rất tráng kiện tựa như thanh niên trẻ tuổi. Người này nước da xám nâu, tóc ngắn bạc trắng cả đầu, râu dài, khuôn mặt điềm đạm trông có vẻ chững chạc. Tuy nhiên vẻ ngoài của người này lại rất dễ tạo ấn tượng cho người khác, bởi toàn thân lão ta xăm chi chít những hình ảnh trông loằng ngoằng khó hiểu, đặc biệt là trên cổ còn đeo một chuỗi những hạt ngọc hình tròn rất lớn. Hình xăm của lão nổi trội và có phần lồi ra ngoài như một lớp thịt mỏng bao bọc khắp thân hình lẫn khuôn mặt, nhưng nhìn tổng thể thì lão già này mang một phong thái rất hiền hòa. Lão già xăm mình đang nhâm nhi một tách nước kỳ lạ màu đỏ, ánh mắt nhắm hờ, lão không bận tâm đến người trong làng đang mò đến quán nước này mỗi lúc một đông. Ai ai cũng đang hiếu kỳ lén lúc nhìn ngắm hình xăm trên người lão. Cảnh tượng tựa như cả làng Vũ Tư đang kéo đến để xem chuyện lạ trên đời vậy. Uống xong cốc nước đỏ, lão đặt nhẹ chiếc cốc xuống bàn, miệng nở nụ cười thân thiện khẽ hỏi: - Ta nghe nói gần đây ở Làng Vũ Tư có xuất hiện Yêu Quái? Người trong làng nghe vậy liền tỏ ra sợ hãi khi nhắc đến Yêu Quái, nhưng từ trong đám đông có một người trung niên tráng kiện đã thầm đoán ra lai lịch của lão già xăm mình này nên bước tới hỏi: - Xin hỏi... ngài có phải là Đạo Sĩ trừ Yêu? (Đạo Sĩ tương đương với Đại Yêu) - Có thể xem là như vậy? - Lão già mỉm cười tựa như đã tự nhận mình là một người “trừ Yêu” - Vậy thì tốt quá rồi - Người trung niên mừng rỡ nói - Dạo này dân làng chúng tôi không dám đến Vũ Tư Sơn để săn bắt nữa mà phải đi đến những cánh rừng lân cận khác, bởi ở Vũ Tư Sơn dường như có xuất hiện Yêu Quái. Lão già gật đầu rồi nói: - Ngươi hãy kể đầu đuôi sự tình ở Vũ Tư Sơn cho ta nghe, nếu có thể... ta sẽ giúp các ngươi diệt Yêu. Dân làng nghe đến có một vị Đạo Sĩ lại tới tận nơi hang cùng ngõ hẻm này để giúp mình diệt Yêu thì ai cũng cảm thấy vui mừng. Bởi từ khi nghe tin ở Vũ Tư Sơn xuất hiện Yêu Quái. Người dân ở đây ai nấy cũng đều sống trong sợ hãi, đêm đến không ai dám ra ngoài, ngày ngày làm lụng cũng luôn mang tâm trạng lo lắng bất an bởi không biết Yêu Quái sẽ xuất hiện lúc nào rồi bắt người. Người trung niên tâm trạng bắt đầu căng thẳng kể lại: - Cách đây vài tháng trước, tôi và một vài người trong làng vẫn như thường lệ lên Vũ Tư Sơn săn bắt. Nhưng hôm đó dường không có lấy một con thú rừng nào xuất hiện. Chúng tôi tò mò nên mới đi xa hơn thường ngày. Khi đã leo lên đến lưng chừng núi mà chúng tôi vẫn không thấy bóng dáng một con thú nào, nhưng vào lúc đó chúng tôi lại nghe một giọng hát… Giọng hát này nó... - Người trung niên nói tới đó thì cảm thấy hơi khó giải thích - Nó không giống giọng hát, mà nghe như một con sói đang tru vậy. - Một con sói vừa hú vừa hát à? - Lão già hơi nghi hoặc trước lời kể này. - Nó không phải sói - Người trung niên hơi sợ hãi nói - Lúc đầu chúng tôi cũng tưởng là sói nên mới tìm tới hướng phát ra âm thanh đó. Khi đến nơi thì chúng tôi bắt gặp một con Yêu Quái hình người đang tắm ở một con suối, tóc nó đỏ lòm như máu, người nó đầy những vết sẹo, đầu nó có hai cái tai sói, đặc biệt là lúc đó nó còn nhe nanh cười một cách man rợ với chúng tôi. Lão già gật gù, nghe tả vậy thì lão đã biết con Yêu Quái này là một Đại Yêu hóa thành hình người, cộng với diện mạo thì đây có thể là một con Lang Yêu. Nhưng một Đại Yêu lại có thể xuất hiện ở nơi Linh Khí yếu nhược này thì đúng là một chuyện lạ. - Con Yêu Quái đó… Nó có làm gì các ngươi không? - Lão cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ ở việc này liền hỏi. - Lúc đó nó nhe nanh như muốn ăn thịt chúng tôi nên chúng tôi ai nấy cũng đều hốt hoảng mà quay đầu bỏ chạy cả. Trong khi chạy chúng tôi còn nghe giọng nó cười to rồi chửi một cách dữ tợn… Nó nói rằng: “Bà mẹ đám Nhân tộc rình mò tao tắm kia… Tao mà rảnh rổi tay chân là tụi mày đã bị tao lóc da rọc xương để xỉa răng rồi, thằng nào sau này còn mò lên đây thì có ngày tao xuống làng tao đồ sát hết cả lũ” - Người trung niên mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn nhắc lại y chang câu nói đã nghe được từ con Lang Yêu đang tắm ở con suối ấy cho lão già. Lão già nghe người trung niên ấy kể xong thì cảm thấy nghi hoặc. Một Đại Yêu sao lại để cho đám người bình thường này rời khỏi đó, trong khi nó còn lên giọng muốn “đồ sát” hết cả làng, nhưng đã vài tháng trôi qua rồi mà vẫn chưa xảy ra sự tình gì. Như vậy chỉ có một nguyên nhân, đó là con Lang Yêu này đang dưỡng thương ở đó nên mới hù họa để không ai mò lên Vũ Tư Sơn quấy rối. Lão già khẽ mỉm cười, nếu thật vậy thì cho dù đó có là một Đại Yêu như thế nào đi nữa thì lão cũng không hề e sợ. Đằng này còn là một Đại Yêu bị thương thì sẽ không có cách nào thoát khỏi tay một Bán Tiên như lão. - Được rồi, con Yêu Quái này có thể nói là sẽ làm, tuy nhiên có vẻ nó đang dưỡng thương nên chưa ra tay trong thời gian này - Lão già đứng lên, thân hình xăm trổ cường tráng như thanh niên trẻ tuổi, ánh mắt đầy nghĩa khí nói - Bây giờ ta sẽ lên Vũ Tư Sơn để diệt Yêu, mọi người trong làng từ nay có thể an tâm mà sinh hoạt như trước được rồi. Lão già nói xong thì một bàn tay đưa tới trước, tức thì một thỏi vàng lớn hiện ngay lên trên bàn tay lão. Lão đặt thỏi vàng ấy xuống bàn rồi sau đó thân hình thoắt một cái biến mất khỏi quán nước này trong khi giọng lão vẫn còn vang vọng khắp Làng Vũ Tư: “Đây xem như là tiền ta trả cho một cốc nước vừa rồi. Mười ngày sau các ngươi có thể không cần lo lắng gì nữa mà lên Vũ Tư Sơn thoải mái như xưa. Yêu Quái sẽ không bao giờ xuất hiện ở Vũ Tư Sơn nữa.” Dân làng nghe vậy ai nấy đều mừng rỡ khôn siết. Tất cả đều quỳ sụp xuống bái lạy thỏi vàng, ánh mắt hướng lên trời cao, mọi người đều thầm gọi một cách ngưỡng mộ: “Là Thần Tiên, nhất định là Thần Tiên đến giúp chúng ta rồi” Lão già ấy tất nhiên không phải dịch chuyển đi mất, nhưng bởi tốc độ di chuyển của một Bán Tiên rất nhanh khiến mắt người thường không thể nhìn thấy nên mới nhầm tưởng là “Thần Tiên” giáng thế, thoắt ẩn thoắt hiện. Lão già rời khỏi làng Vũ Tư, miệng cười thầm đám người đang thần thánh hóa mình kia. Vàng là thứ có giá trị với dân làng lẫn người dân ở đất nước này, nhưng với một Bán Tiên như lão thì đó chỉ như một dạng kim loại bình thường, không hề có giá trị nào khác, tính ra còn thua xa những vật liệu chế tạo vũ khí bình thường hay Pháp Bảo cấp thấp. Việc đưa ra một thỏi vàng và với vài lời hứa diệt Yêu như lão nói đã khiến cả làng phải quỳ rọp thì đúng là chuyện nực cười đối với một vị “Thần Tiên” như lão. -☉----------☉----------☉- Cảm ơn các bạn đã đọc truyện. Mong nhận được sự ủng hộ và ý kiến đóng góp của các bạn tại page: https://www.facebook.com/bachbiendahanh/
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang